Hồng Tú Cầu Từ Trên Trời Rơi Xuống
-
Chương 1: Từ Phú Quý
Dưới ánh đèn u ám, một nam tử trung niên nằm trêи giường đang cận kề cái chết chẳng khác gì ngọn đèn cạn dầu kia.
Nhưng khi y nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trước mắt ghé vào bên giường vừa gạt lệ vừa khóc nức nở thì làm sao có thể yên lòng. Nhìn khuôn mặt tròn xoe của đứa bé đó, đôi mắt thật to vì mang theo nước mắt mà trông thật thương tâm. Đấy chính là con của y, một nhi nữ phẫn nam trang.
Phu nhân của y đã mất từ rất lâu, từ dạo đấy y đã lập lời thề, tuyệt sẽ không tái giá. Quyết không để cho đứa bé này chịu một chút ủy khuất nào. Cho nên từ nhỏ đã cho nó phẫn thành nam hài mà nuôi dưỡng, liệu rằng về sau sẽ đem gia nghiệp truyền lại cho nó, nhưng xem ra y không có cơ hội được nhìn thấy nữa rồi. Nam tử nọ không khỏi cười khổ, gian nan vươn tay vuốt đầu đứa bé kia nói: “Phú Quý con ta, nay cha phải đi, sau khi cha đi rồi, con phải ngoan ngoãn nghe lời Từ thúc, tự chăm sóc tốt cho mình biết chưa.”
Từ Phú Quý mười tuổi, lúc mất đi mẫu thân đã hiểu được rời đi nghĩa là gì, nàng thực rất thương tâm, lại không muốn làm cho cha mình trước khi nhắm mắt cũng không được an lòng, lung tung lau nước mắt, gật đầu lia lịa. Nam tử vui mừng nhìn Phú Quý liếc mắt một cái, hai mắt liền nhắm nghiền, ly khai.
Tám năm sau, trong kinh thành, ai ai cũng biết tửu quán nổi tiếng nhất chính là Phú Quý Lâu. Nơi đó không phải cứ có tiền là có thể đi vào ăn, ai ai cũng muốn được một lần nếm thử tài nghệ của Phú Quý Lâu dù phải xếp hàng rất lâu mới có thể đến phiên mình. Chỉ cần mua được bánh đậu xanh hảo hạng thì đừng nói đến Phú Quý Lâu ăn một bữa, dù là ăn vài ngày cũng không thành vấn đề.
Vì sao ư? Bởi vì chủ nhân Phú Quý Lâu – Từ Phú Quý thích nhất là bánh đậu xanh. Xuất hiện trêи đường cái chính là Từ Phú Quý thích ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao của chúng ta, y đang muốn đi Phú Quý Lâu ăn điểm tâm. Từ Phú Quý nay đã mười tám tuổi, từ nhỏ đã mang hảo mệnh, tuy rằng cha mẹ mất sớm, nhưng may thay người hầu kẻ hạ trong nhà đều rất trung thành và tận tâm. Quản gia Từ thúc sau khi Từ lão gia qua đời liền gánh vác trọng trách của Phú Quý Lâu. Làm cho tửu quán vốn kinh doanh không tồi hiện giờ càng thêm náo nhiệt. Cho nên Từ Phú Quý cũng liền trở thành kẻ nhàn rỗi.
“Thiếu gia à, ngài có biết hôm nay là ngày gì không?” Gã sai vặt số 1 bên cạnh Từ Phú Quý – Từ Phát đặt câu hỏi. Không đợi Từ Phú Quý mở miệng, gã sai vặt số 2 bên kia lập tức nói: “Thiếu gia chúng ta không phải giống như ngươi, hệt như mấy cô mấy bà rảnh rỗi mà đi nghe ngóng ba cái chuyện tào lao này. Hôm nay không phải là ngày Tể Tướng đương triều Quý Thành – Quý đại nhân vì Quý tiểu thư ném tú cầu chiêu thân đấy sao.” Từ Tài nói xong còn dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Từ Phát. (*Ra là chó chê mèo lắm lông a! =)))))
Từ Phát đang muốn đáp lời, lại nghe đến thanh âm của Từ Phú Quý: “Không phải chỉ là ném tú cầu thôi sao, dù gì cũng sẽ không ném trúng ta, chẳng liên quan gì đến ta cả. A Phát A Tài, đi mau, bổn thiếu gia đói bụng rồi.” Nói xong không để ý đến hai người phía sau, tự ý tiến về phía trước. Sau đó chợt nghe liên tiếp thanh âm kêu thiếu gia, thiếu gia ríu rít tựa như chim sẻ vang lên.
Thật vất vả mới tới được Phú Quý Lâu, Từ Phú Quý liền có chút buồn bực. Mặc dù Phú Quý Lâu buôn bán rất tốt nhưng cũng chưa từng tốt đến mức này. Từ Phát Từ Tài cũng nhìn biển người trước mắt mà ngây ngẩn cả người. May sao gã sai vặt trong Phú Quý Lâu tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy Từ Phú Quý đang bị vây ở trong đám người không vào được. Vội vàng lách qua biển người, thuận lợi dẫn đám người Từ Phú Quý vào trong nội đường.
Từ Phú Quý hỏi: “Hôm nay là ngày gì mà sao lại đông người như vậy?”. Gã sai vặt nhìn bộ dáng đáng thương của chủ tử mình do bị đám người kia chèn ép, cười lấy lòng nói: “Bẩm đông gia, là do ngài không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền thôi a. Hôm nay chính là ngày thiên kim Tể Tướng – Quý tiểu thư ném tú cầu chiêu thân a, có ai mà không biết, Phú Quý Lâu của chúng ta cách lầu các nơi Quý tiểu thư ném tú cầu rất gần a, có thể trông thấy rất rõ ràng. Mà mọi người đến đây ngoài việc muốn nhìn thấy phong thái của thiên kim Tể Tướng thì đương nhiên cũng muốn giành lấy phương vị tốt nhất kia rồi.”
Từ Phú Quý nghe xong chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên lại tò mò: “Tiểu thư Quý gia này thật sự rất xinh đẹp sao?” . “Cái này tiểu nhân chưa thấy qua nên không rõ lắm. Nhưng nghe những người đã từng gặp qua nói, Quý tiểu thư chính là thiên tư quốc sắc a.” Từ Phú Quý nghe xong câu nói kia, hưng trí vừa nãy bị dập tắt đột nhiên bừng tỉnh lại, cười hắc hắc, nói với gã sai vặt: “Gia ta muốn lên thiên thai (tầng thượng) dùng cơm, bưng đồ ăn lên đi, phải nhanh đấy.” Nói xong cười hì hì ly khai. Từ Phát, Từ Tài liếc nhau xong nhanh chân đuổi kịp, thiếu gia nhà ta đúng là rất có hứng thú với mỹ nữ a~.
Nhưng khi y nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trước mắt ghé vào bên giường vừa gạt lệ vừa khóc nức nở thì làm sao có thể yên lòng. Nhìn khuôn mặt tròn xoe của đứa bé đó, đôi mắt thật to vì mang theo nước mắt mà trông thật thương tâm. Đấy chính là con của y, một nhi nữ phẫn nam trang.
Phu nhân của y đã mất từ rất lâu, từ dạo đấy y đã lập lời thề, tuyệt sẽ không tái giá. Quyết không để cho đứa bé này chịu một chút ủy khuất nào. Cho nên từ nhỏ đã cho nó phẫn thành nam hài mà nuôi dưỡng, liệu rằng về sau sẽ đem gia nghiệp truyền lại cho nó, nhưng xem ra y không có cơ hội được nhìn thấy nữa rồi. Nam tử nọ không khỏi cười khổ, gian nan vươn tay vuốt đầu đứa bé kia nói: “Phú Quý con ta, nay cha phải đi, sau khi cha đi rồi, con phải ngoan ngoãn nghe lời Từ thúc, tự chăm sóc tốt cho mình biết chưa.”
Từ Phú Quý mười tuổi, lúc mất đi mẫu thân đã hiểu được rời đi nghĩa là gì, nàng thực rất thương tâm, lại không muốn làm cho cha mình trước khi nhắm mắt cũng không được an lòng, lung tung lau nước mắt, gật đầu lia lịa. Nam tử vui mừng nhìn Phú Quý liếc mắt một cái, hai mắt liền nhắm nghiền, ly khai.
Tám năm sau, trong kinh thành, ai ai cũng biết tửu quán nổi tiếng nhất chính là Phú Quý Lâu. Nơi đó không phải cứ có tiền là có thể đi vào ăn, ai ai cũng muốn được một lần nếm thử tài nghệ của Phú Quý Lâu dù phải xếp hàng rất lâu mới có thể đến phiên mình. Chỉ cần mua được bánh đậu xanh hảo hạng thì đừng nói đến Phú Quý Lâu ăn một bữa, dù là ăn vài ngày cũng không thành vấn đề.
Vì sao ư? Bởi vì chủ nhân Phú Quý Lâu – Từ Phú Quý thích nhất là bánh đậu xanh. Xuất hiện trêи đường cái chính là Từ Phú Quý thích ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao của chúng ta, y đang muốn đi Phú Quý Lâu ăn điểm tâm. Từ Phú Quý nay đã mười tám tuổi, từ nhỏ đã mang hảo mệnh, tuy rằng cha mẹ mất sớm, nhưng may thay người hầu kẻ hạ trong nhà đều rất trung thành và tận tâm. Quản gia Từ thúc sau khi Từ lão gia qua đời liền gánh vác trọng trách của Phú Quý Lâu. Làm cho tửu quán vốn kinh doanh không tồi hiện giờ càng thêm náo nhiệt. Cho nên Từ Phú Quý cũng liền trở thành kẻ nhàn rỗi.
“Thiếu gia à, ngài có biết hôm nay là ngày gì không?” Gã sai vặt số 1 bên cạnh Từ Phú Quý – Từ Phát đặt câu hỏi. Không đợi Từ Phú Quý mở miệng, gã sai vặt số 2 bên kia lập tức nói: “Thiếu gia chúng ta không phải giống như ngươi, hệt như mấy cô mấy bà rảnh rỗi mà đi nghe ngóng ba cái chuyện tào lao này. Hôm nay không phải là ngày Tể Tướng đương triều Quý Thành – Quý đại nhân vì Quý tiểu thư ném tú cầu chiêu thân đấy sao.” Từ Tài nói xong còn dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Từ Phát. (*Ra là chó chê mèo lắm lông a! =)))))
Từ Phát đang muốn đáp lời, lại nghe đến thanh âm của Từ Phú Quý: “Không phải chỉ là ném tú cầu thôi sao, dù gì cũng sẽ không ném trúng ta, chẳng liên quan gì đến ta cả. A Phát A Tài, đi mau, bổn thiếu gia đói bụng rồi.” Nói xong không để ý đến hai người phía sau, tự ý tiến về phía trước. Sau đó chợt nghe liên tiếp thanh âm kêu thiếu gia, thiếu gia ríu rít tựa như chim sẻ vang lên.
Thật vất vả mới tới được Phú Quý Lâu, Từ Phú Quý liền có chút buồn bực. Mặc dù Phú Quý Lâu buôn bán rất tốt nhưng cũng chưa từng tốt đến mức này. Từ Phát Từ Tài cũng nhìn biển người trước mắt mà ngây ngẩn cả người. May sao gã sai vặt trong Phú Quý Lâu tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy Từ Phú Quý đang bị vây ở trong đám người không vào được. Vội vàng lách qua biển người, thuận lợi dẫn đám người Từ Phú Quý vào trong nội đường.
Từ Phú Quý hỏi: “Hôm nay là ngày gì mà sao lại đông người như vậy?”. Gã sai vặt nhìn bộ dáng đáng thương của chủ tử mình do bị đám người kia chèn ép, cười lấy lòng nói: “Bẩm đông gia, là do ngài không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền thôi a. Hôm nay chính là ngày thiên kim Tể Tướng – Quý tiểu thư ném tú cầu chiêu thân a, có ai mà không biết, Phú Quý Lâu của chúng ta cách lầu các nơi Quý tiểu thư ném tú cầu rất gần a, có thể trông thấy rất rõ ràng. Mà mọi người đến đây ngoài việc muốn nhìn thấy phong thái của thiên kim Tể Tướng thì đương nhiên cũng muốn giành lấy phương vị tốt nhất kia rồi.”
Từ Phú Quý nghe xong chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên lại tò mò: “Tiểu thư Quý gia này thật sự rất xinh đẹp sao?” . “Cái này tiểu nhân chưa thấy qua nên không rõ lắm. Nhưng nghe những người đã từng gặp qua nói, Quý tiểu thư chính là thiên tư quốc sắc a.” Từ Phú Quý nghe xong câu nói kia, hưng trí vừa nãy bị dập tắt đột nhiên bừng tỉnh lại, cười hắc hắc, nói với gã sai vặt: “Gia ta muốn lên thiên thai (tầng thượng) dùng cơm, bưng đồ ăn lên đi, phải nhanh đấy.” Nói xong cười hì hì ly khai. Từ Phát, Từ Tài liếc nhau xong nhanh chân đuổi kịp, thiếu gia nhà ta đúng là rất có hứng thú với mỹ nữ a~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook