Hồng Trang Tình Lang
Chương 2: Đệ nhị chương

Đôi tay ngọc ngà miết nhẹ trên cầm huyền, tiếng đàn mặc dù du dương nhưng cầm luật ẩn bên trong lại không ổn định, có thể đoán ra người đánh đàn vẫn chưa thực chuyên tâm.

“Sở nhi, tiếng đàn của con sao lại rối loạn như vậy? Có tâm sự gì sao?”

Tiếng đàn đình chỉ im bặt, mỹ nhân mới đánh đàn lúc nãy nâng lên một đôi tinh mâu, oán hận nhìn mẫu thân một cái rồi lại cúi đầu thấp giọng nói: “Nương, ta không sao.”

Trình Như Phượng vẻ mặt không hiểu rõ ngọn nguồn quyết không tha nhìn Sở nhi của nàng, trong lòng cực kì cảm khái. Trên đời này trừ bỏ nàng cùng Sở nhi ra, nào có ai đoán được người vẻ ngoài mắt ngọc mày ngài, y phục rực rỡ, suối tóc huyền xinh đẹp đây thực chất lại là một thân nam nhi.

Đường đường là một nam nhi mà nhiều năm nay lại phải giả trang nữ nhân, Sở nhi thầm oán trong lòng, người làm mẫu thân như Trình Như Phượng đây lẽ nào lại không hiểu.

Thượng Quan gia có thể nói là vì thành Lạc Dương thủ phủ. Hai mươi mấy năm trước, vị hôn phu của nàng Thượng Quan Thanh Vân đi tới phía nam mở rộng kinh thương, vô tình gặp được một nữ tử Miêu tộc xinh đẹp, nhất thời tình nan tự mình mê luyến Miêu nữ kia (Miêu nữ ở đây là nữ nhân tộc Miêu chứ không phải là …. đâu ạ =.=), thậm chí đã cùng nàng có vợ chồng chi thực (*đỏ mặt* quan hệ … đấy mọi người *đỏ mặt*). Sau, hắn nghĩ đến tiểu thê tử ở thành Lạc Dương, trong lòng không khỏi nảy sinh áy náy nên đành nói thật với Miêu nữ kia việc mình đã có vợ, hy vọng nàng có thể cùng hắn hồi thành Lạc Dương. Ai ngờ Miêu nữ kia lại quá si tình, không thể dễ dàng tha thứ hắn và cùng người khác chia sẻ phu quân, cho rằng Thượng Quan Thanh Vân đã lừa gạt tình cảm của nàng, nhất thời lẩn quẩn trong lòng, liền ôm hận mà tự sát. Thời điểm trước khi chết nàng đã nguyền rủa Thượng Quan Thanh Vân, muốn hắn không thể chết già cũng tuyệt tử tuyệt tôn.

Mới đầu khi Thượng Quan Thanh Vân nói ra chuyện này, Trình Như Phượng buồn bực vị hôn phu của mình lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hại chết cô nương nhà người ta, cũng không để ý lắm tới lời nguyền kia.

Không nghĩ tới sau này khi Thanh Vân đã hồi gia được mấy năm, trong một lần ra ngoài kinh thương đã chết oan chết uổng trên đường. Rồi sau đó lại thêm hai đứa nhỏ nhà Thượng Quan cũng vì quái tật mà lần lượt chết non. Nhưng chuyện này khiến nàng không thể không tin vị cô nương kia lấy cái chết hạ lời nguyền độc thực sự đã ứng nghiệm.

Lúc bấy giờ Sở nhi của nàng chỉ là một tiểu oa nhi chưa đầy tháng. Vì bảo trụ huyết mạch duy nhất còn sót lại của Thượng Quan gia, Trình Như Phượng đi khắp nơi cầu thần bái phật, nhờ vả không biết bao nhiêu cao tăng, rút cục cũng được một vị cao nhân chỉ điểm. Người ấy nói đứa nhỏ này phải được nuôi dưỡng như một cô nương cho tới khi thành thân mới có thể phá giải lời nguyền nọ.

Nói nàng mê tín cũng được, nói nàng bất cận nhân tình cũng xong, vì bảo trụ huyết mạch duy nhất của Thượng Quan gia, nàng chỉ có thể yêu cầu Sở nhi cải nữ trang cho tới khi hắn cưới vợ mới thôi.

Chớp mắt đã hai mươi mấy năm qua đi, theo lý mà nói Trình Như Phượng sớm nên vì Sở nhi mà tính toán chuyện hôn sự. Nhưng chuyện Thượng Quan gia bị nguyền rủa sớm đã truyền khắp thành Lạc Dương, mọi người trong thành cũng đều biết Thượng Quan gia chỉ còn hai “nữ nhân” các nàng sống nương tựa vào nhau, nào có khuê nữ nhà ai nguyện ý gả cho “khuê nữ” của Thượng Quan gia đây.

Cho dù có đem sự thật nói ra, đừng nói tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc ghét bỏ một nam nhân được nuôi dưỡng trong nhà như nữ nhi, ngay cả các khuê nữ nhà bình thường cũng sẽ vì sợ hãi lời nguyện nọ mà không dám gả nhập Thượng Quan gia.

Trình Như Phượng khổ tâm đã lâu, rút cục quyết định dời nhà tới nam thiên Hàng Châu. Có lẽ ở nơi xa lạ này, nơi mà không có bất cứ người nào nhận thức họ mới mong tìm được người có thể kéo dài huyết mạch Thượng Quan gia nhà họ.

Trình Như Phượng từ cửa sổ khoang thuyền hướng bên ngoài nhìn ngắm xung quanh, đối với thành thị xa lạ lại phồn hoa này lộ ra vẻ vừa lòng mà tươi cười vui sướng.

Nàng quay người nói với Sở Phong: “Sở nhi, Hàng Châu này quả thật là nơi chúng ta đang tìm. Tạm thời cứ định cư ở chỗ này, biết đâu có thể tìm được một đối tượng tốt cho con.”

“Nương, chỉ cần người cao hứng là được.”

Sở Phong đứng dậy, chân thành đi tới bên người Trình Như Phượng, ngắm cảnh phố phường náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lay động liên bước, có chút trầm tư nhìn quang cảnh xung quanh. Làm thân nữ nhi đã hai mươi năm, Sở Phong đối với từng cái nhấc tay nhấc chân của một hoàng hoa khuê nữ đều rất tự nhiên, người ngoài khó lòng phát hiện ra sơ hở. Lại nói, hắn thậm chí so với đa số chân chính khuê nữ khác còn muốn xinh đẹp, đoan trang hơn bội phần. Đôi khi, ngay cả Trình Như Phượng cũng quên mất Sở nhi của nàng thực chất là một nam nhân.

“Sở nhi, phường vải Lăng Ba đối diện kia danh khí thật lớn. Nghe nói vải dệt của họ đều là nhất đẳng trong nhất đẳng. Chờ lát nữa chúng ta cũng tới đó chọn vài khúc vải để may tân trang, con thấy thế nào?” – Trình Như Phượng hứng trí ngẩng cao đầu chỉ về phía phường vải Lăng Ba nói.

Sở Phong đầu tiên là nhìn phường vải Lăng Ba khẽ nhíu mi, sau đó lại quay qua Trình Như Phượng liếc mắt một cái. Xem ra mẫu thân lại quật khởi ý niệm vì “nữ nhi” tìm thê tử trong đầu đây.

Hắn vẫn chỉ trả lời độc một câu: “Chỉ cần nương cao hứng là được.”

Hắn mềm mại tựa người vào ghế quý phi bên cửa sổ, tay khẽ động siết chặt mộc phiến, trong đầu chỉ toàn hiện lên hình ảnh đôi mắt to trong veo như nước cùng khuôn mặt thẹn thùng đáng yêu kia.

Giấu mẫu thân trở lại nam trang đối với hắn đã không phải là lần đầu tiên. Từ khi hắn hơn mười tuổi, lúc bắt đầu ý thức về thân phận thực của mình, hắn liền khát khao được sống như một nam hài bình thường. Nhưng vì sợ mẫu thân phản đối cùng thương tâm, hắn cũng chỉ có thể lợi dùng một lòng hướng phật của Trình Như Phượng, vào thời điểm nàng tụng kinh niệm phận mà vụng trộm thay lại nam trang, giống như một nam nhân bình thường chạy nhảy bên ngoài.

“Song diện công phu” (ý Phong ca là công phu thay đổi thân phận, sống với hai thân phận ấy ạ) của hắn đã luyện tới cực điểm nên chưa bao giờ lộ ra sơ hở trước mặt Trình Như Phượng. Hiện tại, hắn trong mắt nàng vẫn là một “tiểu thư khuê các” chuẩn mực, không bước ra khỏi đại môn nửa bước.

Phẫn nữ trang đã lâu, hắn đối với tài hoá trang của mình cũng có vài phần tin tưởng. Trừ bỏ vóc dáng cao, thanh âm có điểm hơi trầm, giầy thêu cũng hơi lớn, hắn tự nhận là trong thiên hạ khó có thể tìm được một nữ nhân nào hoàn hảo như hắn. (Anh này cầm kì thư hoạ cái gì cũng giỏi, dung nhan thì đẹp thôi rồi nên đối với chính mình cũng hơi tự kỉ một chút ^_^)

Không nghĩ tới, hôm qua khi hắn lợi dụng mẫu thân đang lúc tụng kinh niệm phật chuồn êm phẫn hồi nam trang đi hội chùa An Nam tự, thế nhưng lại gặp gỡ một nữ nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên không làm hắn chán ghét, thậm chí còn khiến hắn chủ động đi nhận thức.

Không biết vị cô nương kia là ai.

Nàng kia đôi mắt nhu mì như nước, thanh âm trong trẻo tựa chim hoàng oanh, thân thể mềm mại tưởng như không xương (em đồng ý với Phong ca hai vế trên nhưng vế dưới sao mà kinh dị vậy anh, anh tả người đẹp thế nào mà bảo người ta không xương, ghê chết lên được.), khiến hắn chỉ một cái nhìn trong thoáng chốc liền đem nàng khắc sâu trong tâm trí, thân ảnh nàng mạc danh kì diệu cứ thế chiếm cứ mọi suy nghĩ của hắn. Hắn không thích loại cảm giác này, thực sự không thích. (Phong ca dễ thương chưa biết yêu nè mọi người ^_^)

Nhưng nàng rốt cuộc là cô nương nhà ai? Nàng đã hẹn ước với ai chưa? Cây trâm hắn tặng nàng có cất giữ cẩn thận không?

Ai! Hắn như thế nào lại muốn nàng? Mày kiếm khoá lại, hắn càng cự tuyệt không tưởng nhớ đến nàng, bóng hình xinh đẹp của nàng lại càng hiện hữu trong suy nghĩ của hắn. Tại sao mỗi khi thân ảnh của nàng xuất hiện trong đầu trống ngực hắn lại nảy lên liên hồi như thế?

Hắn hín vào một ngụm khí lớn. Đáng chết! Ngay cả hô hấp cũng không thông thuận. Hắn rút cục là mắc phải bệnh gì đây?

Bỗng dưng, hắn nhớ tới đã từng nghe qua loại bệnh trạng này. Nó có cái tên chết tiệt, kêu là “nhất kiến chung tình”. (nghĩa là tình yêu sét đánh, vừa gặp đã thương đấy mọi người. Phong ca cứ bảo căn bệnh này chết tiệt chứ sau này anh yêu chết chị ý lên được, có mất mạng cũng nguyện mắc bệnh này nha ^^)

Chẳng lẽ …

Chê cười! Hắn sao có thể đối với một nữ nhân liền vừa gặp đã thương? Hắn không phải rất xem thường, chán ghét nữ nhân sao? Tâm hắn đáng ra không có khả năng vì một nữ nhân mà khuynh đảo mới đúng, huống chi đó lại là một nữ nhân mới gặp lần đầu.

Không cần hoài nghi! Sở Nhi … không, phải nói là Thượng Quan Sở Phong hắn đã giấu Trình Như Phượng một thân phận khác: Lang Thao bang tân nhậm bang chủ – Sở Phong.

Thượng Quan Sở Phong lấy cái tên Sở Phong với thân phận nam nhi mà ở ngoài bái sư học nghệ, hành tẩu giang hồ. Hắn thiên tư thông minh nên chỉ vài năm ngắn ngủi đã luyện được một thân hảo công phu. Hai năm trước, hắn bắt đầu giao thiệp với giang hồ, chỉ trong vòng mười chiêu đã dễ dàng đánh bại đệ nhất kiếm khách Giang Bắc, cũng từ đó mà danh chấn thiên hạ.

Bởi vì dung mạo và ngoại hình hắn như vậy nên nhân sĩ giang hồ phong cho hắn một cái danh hào là “Ngọc diện thư sinh”. Nhưng hắn hoàn toàn giữ bí mật thân phận này với cả người nhà của hắn. Trừ bỏ sư phụ của hắn cũng chính là tiền nhiệm bang chủ của Lang Thao bang là biết thân phận thực của hắn ra, “Ngọc diện thư sinh” đối với thiên hạ mà nói là một nhân vật hết sức thần bí không ai biết được.

Sau khi sư phụ qua đời, vì để hoàn thành nguyện vọng của người là chấn chỉnh lại Lang Thao bang nên Sở Phong mới dùng mọi cách thuyết phục nương hắn dời đến Hàng Châu để tiện chưởng quản trướng vụ của Lang Thao bang.

Có lẽ vì nhiều năm giả làm thân nhi nữ mà hắn có chút ác cảm với mấy cái gọi là tiểu thư khuê các tam tòng tứ đức, nữ giới ước thúc. Hơn nữa nhiều năm hành tẩu giang hồ, tiếp xúc với đủ loại nữ nhân, không phải danh hoa phố kĩ (kĩ nữ thanh lâu, hay gái phường mua son bán phấn) thì cũng đại tiểu thư động cái là té xỉu, Sở Phong đối với nữ nhân không có cách nào nảy sinh chút thiện cảm. Cái loại sự tình “vừa gặp đã thương” này như thế nào có thể phát sinh trên người hắn đây?

Vớ vẩn! Chuyện này thực sự rất vớ vẩn. Hắn không có cách nào chịu thừa nhận sự rung động trong lòng này. Nếu có thể, hắn tình nguyện lấy đao kiếm bổ tôi tâm tư hắn ra, đem cái bộ phận có chưa hình bóng của nàng mà vứt ra ngoài (em sợ anh quá đi mất! Chưa có thằng nào nó lại dùng cách này mà có hiệu quả đâu anh. Ác cảm với phụ nữ thì cũng một vừa hai phải thôi chứ!) chứ nhất quyết không để mình lâm vào cảnh “vừa gặp đã thương” vớ vẩn này.

Vẻ mặt ngưng trọng tối tăm của Sở Phòng làm Trình Như Phượng có chút lo lắng. Có phải hắn ở trên thuyền này lâu quá nên tâm tư sinh ra chán nản rồi.

Nàng lôi kéo cánh tay của “nữ nhi”, quan tâm nói: “Sở nhi, ngươi thật sự là đang buồn chán lắm đúng không? Hay là chúng ta xuống thuyền đi xem phường vải Lăng Ba đối diện kia một chút?”

“Nương, ta không muốn đi.”

Sở Phong không phải không thích đi ra ngoài mà là không muốn dùng thân phận giả dạng nữ nhân này mà xuất môn. Hơn nữa, hắn bây giờ đang tâm phiền ý loạn vì nữ nhân kia, như thế nào còn tâm tình cải nữ trang đi lại trên đường, huống chi là lại đi gặp nữ đương gia gian từ của phường vải Lăng Ba kia.

Hừ! Nữ nhân! Hắn giận chính mình và cũng giận luôn cả nữ đương gia của phường vải Lăng Ba kia. Một nữ nhân không ngoan ngoãn ở tại khuê phòng thêu thùa, học theo nam nhân ra ngoài buốn bán làm cái gì? Nếu không có quan hệ bám váy vương quyền kia, hắn không tin chỉ bằng vào một nữ nhân mà có thể đem phường vải Lăng Ba kinh doanh phát đạt được như bây giờ.

Tóm lại một câu! Nữ nhân không đáng để động tâm. – Hắn tự nói với mình như vậy.

“Vẫn là cùng nương đi ra ngoài chọn mua vài tấm vải dệt thì tốt hơn. Cả ngày ngồi buồn chán trong chiếc thuyền nhỏ này, đối với thân thể cũng không tốt.”

Trình Như Phượng đương nhiên không rõ nguyên nhân tại sao tâm tình của Sở Phong lại hờn giận như vậy, chỉ một mặt nghĩ rằng ra ngoài cho khuây khỏa tâm trí đối với hắn bây giờ là tốt nhất.

Sở Phong đối với đề nghị của nàng cũng là vẻ mặt đần độn. Nhưng hắn biết rõ, một khi nương hắn đã cao hứng thì dù hắn có cự tuyệt trăm ngàn thứ, nương hắn cũng nghĩ ra biện pháp khiến hắn phải thuận theo.

“Nương, chẳng phải tới lúc người tụng kinh rồi sao?” – Sở Phong biết đối với mẫu thân hắn mà nói không có việc gì quan trọng hơn việc tụng kinh niệm phật, vậy nên hắn mới nghĩ tới dùng lý do này để đánh tan ý niệm lôi hắn ra ngoài của bà.

“A! Xem ta thiếu chút nữa là quên mất nha.” Trình Như Phượng lẩm nhẩm vài tiếng A di đà phật rồi sau đó lại ngẩng đầu nói với Sở Phong: “Hay để ta sai Tiểu Hoàn đi cùng ngươi.”

“Nương, không cần đâu mà .” Đôi mày kiếm của Sở Phong như muốn dính chặt lại với nhau, nương như thế nào còn chưa hết hy vọng chứ.

“Đi thôi! Thuận tiện cũng thay nương chọn mua về vài tấm vải đẹp mắt may y phục mới.”

Căn cứ vào quan sát nhiều năm qua của Sở Phong, nữ nhân là loại có tính kiên trì và kiên định đến đáng sợ, chẳng qua bình thường đều dùng vào những việc lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt mà thôi. (Các bạn đừng nhầm kiên trì với kiên định là một nhé. Kiên trì là quyết tâm làm đến cùng một cái gì đó, còn kiên định là giữ vững lập trường ban đầu của bản thân kia.)

Hắn bất đắc dĩ thu lại khẩu khí, ai bảo nàng là nương hắn cơ chứ. Như thế nào có thể tâm không cam tình không nguyện được đây, thân là “khuê nữ” như hắn cũng chỉ có cách ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Chán ghét vẻ mặt vừa xem vừa bán tán như thể coi hắn là hầu tử (=khỉ) của người đi đường, Sở Phong chau mày có vẻ không vui, rất nhanh liền tiêu sái đi vào trong hiệu vải, ai ngờ ngay ngoài cửa thoáng chốc liền vây đầy một đám người tò mò.

“Chưởng quầy, thân phận tiểu thư nhà ta đặc biệt bí mật, không muốn nhiều người biết. Có thể hay không để tiểu thư nhà ta vào nội thất chọn lựa vải dệt?” – Tiểu Hoàn biết “tiểu thư” nhà nàng không thích bị nhiều người vây quanh nhìn chăm chú như vậy nên vừa vào cửa liền thông minh hỏi luôn Lý chưởng quỹ.

Lý chưởng quỹ tuy là người cũng đã hơn sáu mươi, nhưng vừa thấy đến một nữ tử diễm lệ động lòng người như vậy đi vào cửa hàng cũng không khỏi sửng sốt. Không thể tưởng được lại có nữ tử so với ba vị tiểu thư trong nhà còn động lòng người hơn.

Thấy Lý chưởng quỹ cả buổi không có phản ứng gì, Tiểu Hoàn mất kiên nhẫn gõ mạnh lên bàn nói: “Này! Chưởng quầy, ta nói chuyện ngươi có nghe hay không vậy?”

Lý chưởng quỹ nghe tiếng lập tức lấy lại tinh thần, nét mặt già nua thẹn thùng nói: “Có có. Tiểu thư, mời vào bên trong.”

Tiến nhập vào nội thất, an trí thỏa đáng cho chủ tớ hai người xong, Lý chưởng quỹ cung kính nói: “Chẳn hay tiểu thư đây muốn mua loại vải nào?”

Sở Phong hứng thú rã rời nhìn Lý chưởng quỹ liếc mắt một cái, không hề trả lời. Thanh âm của hắn so với nữ tử bình thường tương đối trầm thấp nên cũng không muốn cùng nguời khác nhiều lời. (Chịu anh luôn. Cả buổi chưa nói câu nào mà anh bảo nhiều lời. ít ra cũng phải đáp 1 câu cho có lệ đi chứ, dù sao người ta cũng là bề trên mà)

Thấy Sở Phong trầm mặc không nói, Lý chưởng quỹ cũng chẳng hề khó chịu hay mất kiên nhẫn. Từ khí chất cùng xiêm y diễm lệ trên người Sở Phong, hắn đoán rằng vị cô nương này nếu không phải thiên kim tiểu thư nhà đại quan thì cũng là đại phú hào khuê nữ, không thích cùng nam nhân khác nói chuyện cũng là lẽ thường.

“Tiểu thư xin ngồi đây chờ một lát, để lão hán mời trang chủ cả tệ trang tới bồi người chọn vải.”

Trang chủ? Chẳng phải là nữ nhân không an phận kia sao? Sở Phong túc mi, nếu phải cùng loại nữ nhân này nói, hắn thà rằng nói chuyện với lão tiên sinh này còn tốt hơn. (chưa chắc đâu anh. Gặp đi rồi hãy nói.)

Nhưng Lý chưởng quỹ vừa nói xong liền xoay người ra cửa phòng làm cho Sở Phong hắn không kịp gọi lại. Xem ra hắn hôm nay nhất định phải diện kiến nữ nhân được đồn đại trung hậu trường cường, kiêu ngạo ương ngạnh kia rồi.

Được thôi! Ký đến chi, tắc an chi. (chả biết edit câu này sao nữa. ý của nó là chuyện gì đến cứ đến, nhất định sẽ có cách ứng phó) Hắn muốn xem xem nữ nhân này đến tốt cùng kiêu ngạo ương ngạnh tới trình độ nào.

Ai ngờ khi nữ nhân hậu trường cường đại, kiêu ngạo ương nganh kia xuất hiện trước mắt hắn, Sở Phong kinh ngạc tới nỗi ngay cả chén trà cầm trong tay thiếu chút nữa cũng rơi mất.

Là nàng! Nàng chính là trang chủ Lăng Ba bố trang. (bố trang ở đây cũng có nghĩa là phường vải như ta vấn dịch thôi, nhưng vì ở đây tác giả dùng từ “trang chủ” nên ta mạn phép giữ nguyên bản gốc nhé.)

Sở Phong nhìn đến dung nhan sau khi từ biệt ở An Nam tự xong vẫn thường xuyên xuất hiện ở trong đầu hắn, luốn làm hắn hô hấp không thuận kia, trời mới biết hắn lúc này kinh ngạc tới mức nào.

Nàng chính là nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh kia sao? Nhưng nhìn khuôn mặt nàng đối với hắn tươi cười ngọt ngào, thoạt nhìn tuyệt không giống a.

Sở Phong lơ đãng thoáng nhìn đến cây trâm phượng điệp mà hắn đã đưa nàng lần trước, lúc này đây lại đang cài trên búi tóc mềm mại của nàng, hắn thế nhưng lại cảm thấy vui sướng không thôi.

Hắn nhìn đến nàng liền kinh ngạc vạn phần cũng là bình thường, nhưng nàng vì sao khi nhìn đến hắn cũng là vẻ mặt kinh ngạc? Chẳng lẽ nàng nhìn ra cái gì sao? Là hắn để lộ ra sơ hở nào sao?

Sở Phong không quá tự tại giơ lên đàn hương phiến trên tay (quạt thường dùng của tiểu thư khuê các), che đi nửa khuôn mặt của mình.

Hành động này của Sở Phong làm cho Nữ Quyên ý thức được mình vừa rồi đã vô lẽ khi nhìn chằm chằm vào mặt người ta. Nàng ngượng ngùng cười cuời, vốn nghĩ sẽ không thất lễ như vậy, nhưng là nhìn đến vị cô nương này làm nàng không khỏi cảm thán nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên a. (người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn. Ý của nó là người đã giỏi thì tất sẽ có người xuất chúng hơn. Ở đây, Nữ Quyên muốn khen ngợi vẻ ngoài xuất chúng, tuyệt mĩ của “Phong tiểu thư” đó mà ^^ )

Ở thành Hàng Châu này, mọi người đều khen ngợi Lăng gia ba tỷ muội các nàng là có nhan sắc khuynh thành, nhưng nếu so sánh với vị cô nương minh diễm động lòng người trước mắt thì còn thua kém nhiều lắm.

“Thật xin lỗi. Nữ Quyên thất lễ rồi.” -Nàng khuất thuân hướng Sở Phong tạ lỗi- “Ta là trang chủ Lăng Ba bố trang, không biết có thể giúp gì cho cô nương?”

Thì ra nàng kêu Nữ Quyên. Sở Phong trong lòng ám niệm vài lần, cái tên này quả thật nghe rất thuận tai.

Nhìn lại thần sắc cùng vẻ mặt cẩn thận đoan trang của hắn lúc này, Sở Phong cũng không khỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt nàng như vậy xem ra không có đem “nàng” trước mắt cùng “hắn” khi ở An Nam tự liên tưởng tới cùng một người.

“Tiểu thư nhà ta muốn chọn vài tâm vải …”

“Tiểu Hoàn, giờ là lúc tới phiên người nói chuyện sao?”

Hắn đứng dậy đi tới bên Nữ Quyên, hạ thấp người nói: “Nha hoàn nhà ta không hiểu chuyện, mong Lăng trang chủ đừng để ý.”

Tiểu Hoàn biết Sở Phong không thích nói chuyện với người ngoài nên mới tự tiện ứng thanh, không nghĩ tới Sở Phong vì thế mà trách cứ nàng. Chẳng lẽ hắn không còn để ý tới ánh mắt kì dị của người ngoài nữa sao?

Đối với hành động khác thường này của Sở Phong, Tiểu Hoàn rất là kinh ngạc. Nhưng nàng làm sao biết được là Sở Phong đang muốn thử Nữ Quyên, muốn nhìn xem nàng có từ thanh âm của “nàng” (ở đây chỉ anh Sở Phong đấy ạ. Edit đoạn giai đoạn đầu mà phát mệt với cách xưng hô của 2 anh chị. Anh chị chuyển sang giai đoạn chàng – nàng hay phu thê đi cho em nhờ T_T) mà liên tưởng tới “hắn” không.

Nghe được Sở Phong nói chuyện Nữ Quyên thật là hoảng sở. Nhưng điều làm nàng kinh hách không phải là vì phát hiện bí mật của Sở Phong, mà là nàng nguyên tưởng rằng một mỹ nhân trong veo như nước như vậy thì thanh âm phải là nũng nịu mới đúng, không nghĩ tới nó lại trầm thấp vượt ngoài ý liệu của nàng. Ngoài ra còn có thân hình của “nàng” nữa, ước chừng phải cao hơn nàng cả một cái đầu.

Quân: Từ nay, cứ khi nào ta để nàng trong ngoặc kép thì là chỉ Phong ca nhé. Thật mệt với mấy người này quá đi. HÌnh như đến chap 6 hay 7 gì đó mấy anh chị này mới thành thân cơ. Cứ bình tĩnh mà chờ.

“Thanh âm của ta thực khiến cô nương thất vọng phải không?” – Nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Nữ Quyên, Sở Phong cười khổ nói.

“Không … thanh âm của cô nương tốt lắm !” Nữ Quyên cũng không phải là đang cố nói lời dễ nghe. Tuy là thanh âm của Sở Phong trầm thấp ngoài ý liệu của nàng, nhưng nàng lại cảm thấy nó mang theo mấy phần mị lực, âm điệu mềm mại cứ như có ma lực mê hoặc lòng người, làm người ta nghe qua thập phần thoải mái.

“Còn có … ta chẳng phải cũng quá cao sao?” – Sở Phong tiếp tục thăm dò.

Nữ nhân vĩnh viên không hài lòng với dáng người của chính mình, những lời này quả nhiên luôn đúng. Nếu không làm sao mà ngay cả mỹ nhân đẹp đến thần hồn điên đảo trước mặt này cũng đối với chính mình có nhiều điểm không hài lòng như vậy.

“Cô nương thật sự là lo lắng quá nhiều rồi.” – Nữ Quyên cười nói – “Cô nương dáng người thon dài, nhìn như thế nào cũng thực đẹp mắt, quả là khiến người ngoài phải hâm mộ. Nếu ta có thể có được dáng người như cô nương thì không biết sẽ có bao nhiêu cao hứng đâu.” [Ha ha ha! Em phục tỷ quá đi mất. Nói nam nhân dáng người thon dài ... =)) Nhưng mà Phong ca tới mấy lời này cũng đỡ được thì em còn phục hơn =))]

Nàng thực sự là người thiện lương, lại biết cách an ủi lòng người. Nàng làm sao có thể là nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh như trong lời đồn kia được? Sở Phong nhíu mày khi phát hiện hảo cảm của hắn đối với nàng lúc này lại tăng thêm mấy phần.

“Oa!” Lúc này Chức Nhi bưng nước trà vào, vừa nhìn thấy Sở Phong liền không nhịn được kêu một tiếng.

“Chức Nhi! Ngươi làm cái gì vậy? Thật không lễ phép gì cả!” Nữ Quyên nghĩ Sở Phong hờn giận (lúc này ảnh ý đang chau mày mọi người ạ) là vì Chức Nhi vô lễ bèn quay sang quở trách nàng ta.

“Không phải! Là vì vị cô nương này … đẹp quá nha. Cho nên ta mới …” – Chức Nhi ngập ngừng biện giải.

“Chức Nhi! Còn không ngừng miệng?” Sở Phong hờn giận làm Nữ Quyên không khỏi cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ “nàng” không thích được người khác khen là đẹp sao? (Nam nhân thích được khen đẹp thì mới là có vấn đề đó tỷ. Đẹp zai thì được chứ đẹp kiểu mỹ nhân như mấy người nói thì vui sao nổi =.=)

Sở Phong thực sự là không thích người khác nói hắn đẹp.

Năm đó cũng chính vì dung mạo hắn quá mức tuấn mỹ mà không ít dâm tà cuồng đồ khi hắn còn trẻ (chắc là khi ca ca ý tuổi còn vị thành niên) muốn gia dĩ dâm loạn hắn, phải nhờ có sư phụ giải cứu mới may mán thoát khỏi nguy nan.Cũng vì lẽ đó mà hắn lập chí theo sư phụ học võ phòng thân, và từ đó về sau hắn thống hận nhất chính là người khác nói hắn đẹp. (Ở đây nghĩa là cưỡng dâm đấy ạ. Hic hic! Thằng nào dám cưỡng bức Phong ca của ta hả? BÀ HỰN MỀY)

Chính hắn cũng tự biết mình cải nữ trang diễm lệ tới nhường nào nên làm sao có thể nói gì nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng này đây. Nhưng nếu là khi hắn mặc nam trang mà có người dám nói hắn đẹp, hắn không đập nát miệng đối phương mới là lạ.

“Lăng trang chủ, không có gì. Ta cũng không để ý.” – Hắn cố làm mặt dương dương tự đắc.

“A …” Chức Nhi nghe được thanh âm của Sở Phong lại muốn phát biểu ý kiến, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Nữ Quyên đành ngậm miệng vội vàng bắt đầu rót trà, khuôn mặt tươi cười nói: “Thỉnh uống trà, thỉnh uống trà. Để nguội rồi uống sẽ không ngon nữa.”

Nữ Quyên lắc đầu, ngượng ngùng nói với Sở Phong: “Nha hoàn nha ta quản giáo không nghiêm, mong cô nương đừng để ý.”

Sở Phong lại khách khí dương dương tự đắc khoé miệng.

“Đúng rồi! Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của cô nương?”

“Ta họ Thượng Quan!.” – Sở Phong khách khí trả lời, nhưng hắn chính là nghĩ không muốn nói ra tên của thân phận kia cho nàng biết.

“Thượng Quan cô nương, xin đừng gọi ta là Lăng trang chủ nữa, gọi Nữ Quyên là được rồi.”

Tuy rằng “nàng” chưa nói ra tên của mình, nhưng trực giác của Nữ Quyên mách bảo rằng nàng thực thích vị Thượng Quan cô nương trước mặt này. Nhìn ra được Sở Phong hơn nàng mấy tuổi, nàng có cảm giác thực là đặc biệt … giống như tỷ muội thân thiết của nàng vậy. (Hu hu! Soái ca mà tỷ ý cho là “tỷ muội” mới buồn chứ. Bao giờ Phong ca mới thoát khỏi vai Thương Quan tỷ tỷ đây. Mấy chương sau nghe Quyên tỷ kêu tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ mà đau lòng ghê đó. T_T)

Không! Cảm giác kia dường như còn vượt qua cả tình nghĩa tỷ muội, nhưng nàng không cách nào hình dung được cảm giác kỳ lạ đó chính xác là cái gì.

Cũng không biết vì sao, nàng chính là muốn cùng “nàng” trở thành bằng hữu, bởi vậy nên muốn thân thiết với “nàng” hơn một chút.

“Thượng Quan cô nương, trước kia ở Hàng Châu ta không có gặp qua ngươi. Các ngươi hẳn là người từ nơi khác đến?”

“Ta cùng nương nguyên bản ở tại thành Lạc Dương. Nương nghe nói Hàng Châu là địa linh nhân kiệt, là địa phương tốt nên tính tới đây trụ hạ một thời gian. (Địa linh nhân kiệt tức là vùng đất có nhiều người tài giỏi, trí đức hơn người, hiền tài của quốc gia, … trong lịch sử Việt Nam cũng có cụm từ này đấy ạ. Mọi người ai để ý đến môn Sử một chút sẽ biết.)

Nữ Quyên an vị ở chỗ ngồi bên cạnh Sở Phong, từ trên người nàng không ngừng truyền đến một mùi hương ngan ngát làm thần trí Sở Phong khó lòng giữ vững. (Mới có mùi hương thôi mà anh đã nảy sinh ý nghĩ không an phận rồi. Chẹp! Quả nhiên bản chất của soái ca là háo sắc!)

Hắn đã từng gặp qua không ít nữ nhân, nếu không phải mang theo mùi phấn son tới gay mũi như chính hắn bây giờ thì cũng là chẳng có mùi hương gì đáng nói như nương hắn. Hắn cho tới bây giờ không hề biết rằng trên người nữ nhân cũng có thể có mùi hương dễ chịu như vậy. Hắn càng kinh ngạc khi phát hiện cỗ mùi hương thơm ngát này lại làm cho hắn đối với nàng sinh ra khác thường … xúc động.

Ngồi ở bên cạnh nàng tựa như một khối nam châm hấp dẫn thật sâu từng cảm quan của hắn. Tuy rằng hắn ngẫu nhiên cũng có khi đi dạo kỹ viện, nhưng dù đối mặt với nữ tử xinh đẹp cỡ nào, hắn cũng không cảm thấy hấp dẫn cùng xúc động giống như hiện tại.

Sở Phong âm thầm hít một hơi thật sâu, ý đồ khống chế thể xác cùng tinh thần cơ hồ đang bất ổn kia. Hắn nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt này, nàng đến tột cùng là có loại ma lực gì làm cho hắn vừa gặp đã thương, tái kiến “động tình”, lại còn cỗ xúc cảm kỳ lạ này nữa. (Yêu rồi! Yêu rồi! Đốt pháo hoa ăn mừng đi nào mọi người. Mới chương hai đã yêu, 2 anh chị này cũng nhanh gớm!)

Nữ Quyên không hề để tới sự khác thường của Sở Phong, ngược lại còn càng hướng “nàng lại gần hỏi: “Vậy cô nướng đã tìm được nơi nào để trọ lại chưa?”

“Còn không có …” Sở Phong cố tập trung lực chú ý của mình vào cuộc đối thoại với nàng mà không phải ở trên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn mê người kia.

“A! Vậy cô nương có thể đến trụ lại đây. Dù sao nơi đây cũng rất rộng, nhiều người đến ở náo nhiệt cũng tốt …” Chức Nhi phát hiện chính mình lại không nhịn được chen miệng vào nói, vội vàng le lưỡi “Thật xin lỗi …”

Lúc này Nữ Quyên cũngtrách cứ Chức Nhi, ngược lại cảm thấy chủ ý của Chức Nhi cũng rất tốt. Nàng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nói: “ Như vậy cũng tốt. Thượng Quan cô nương, nếu cô nương không chê Lăng Ba bố trang của chúng ta nhỏ, hay là trước mắt cứ tới ở chung với chúng ta. Không biết ý của cô nương thế nào?”

Đề nghị của Nữ Quyên làm cho Sở Phong hoảng sợ. Nàng đều dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như vậy sao? Lòng của nàng vô thành phủ giáo làm Sở Phong thực mất hứng. Nàng chẳng lẽ không biết đến thói đời ngày sau, người xấu rất nhiều, cứ không cảnh giác như vậy thực dễ dàng bị mắc mưu.

Một nữ nhân ngốc như vậy như thế nào có thể chưởng quản cả một phường vải to lớn? Nếu không có một nam nhân ở bên cạnh bảo hộ nàng thì sẽ ra sao đây? Bất tri bất giác, ý niệm muốn bảo hộ nàng nảy sinh trong đầu Sở Phong lúc nào mà hắn cũng không biết.

Về phương diện khác, hắn cũng tức giận ý niệm nảy sinh trong đầu này. Chuyện chết sống của nàng thì liên quan gì đến hắn? Nếu đã là chuyện không liên quan đến hắn, vậy hắn không cần cùng nàng dây dưa nhiều nữa. – Hắn tự nói với chính mình như vậy.

Hắn cố đè xuống cỗ xúc động, khách khí khước từ ý tốt của nàng: “Chuyện đó làm sao có thể. Chúng ta không thân cũng chẳng quen, ta sao có thể quấy rầy quý phủ đây?”

“Thượng Quan cô nương trăm ngàn lần đừng khách khí với Nữ Quyên.” Nữ Quyên thân thiết kéo tay Sở Phong, thành tâm thành ý nhìn nàng nói: “Kỳ thật từ sau khi đại tỷ cùng tam muội của ta xuất giá, toàn bộ trang trừ bỏ nô bộc ở ngoài cũng chỉ có mình ta. Nữ Quyên thường cảm thấy thực tịch mịch. Nếu Thượng Quan cô nương nguyện ý đến ở cùng ta, nhiều người cùng ta nói chuyện, ta cao hứng còn chẳng kịp nữa là, làm sao có thể nói quấy rầy đây.” (nắm tay rồi, tung hoa nào, ăn mừng nào)

“Nhưng là … “ Bàn tay nàng mềm mại ấm áp đặt trên tay hắn, nhất thời làm hắn cảm nhận một trận chấn động trong lòng. Loại cảm giác này đối với hắn thật sự rất nguy hiểm.

“Đừng nhưng nhị gì cả. Ta với ngươi mới gặp lần đầu mà như đã quen biết từ lâu. Nếu ngươi cho rằng chúng ta không thân cũng chẳng quen, vậy giờ chúng ta kết làm tỷ muội, chẳng phải là đã có thân có cố rồi sao? Hơn nữa ở cùng một chỗ cũng có thể chiếu ứng nhau tốt hơn, ngươi nói phải không?” Nữ Quyên hưng phấn đề nghị, hai mắt tràn đầy nhiệt tình cùng chờ đợi.

“Chuyện này …” Nhìn ánh mắt tha thiết của Nữ Quyên, Sở Phong có chút yếu lòng muốn đáp ứng. Nhưng hắn hiện tại đang là thân phận nữ nhi, nếu ở lại phường vải Lăng Ba thì có thể hay không bí mật sẽ bị vạch trần.

Gặp Sở Phong do dự, Nữ Quyên sắc mặt bỗng ảm đạm: “Có lẽ là ta quá mạo muội rồi. Ngươi cũng không muốn cùng ta làm tỷ muội đúng không?”

Đương nhiên không muốn! Sở Phong trong lòng thầm nghĩ, hắn đâu phải thân nữ nhi, sao có thể cùng nàng kết làm “tỷ muội” được? Nhiều lắm cũng chỉ có thể cùng nàng làm “huynh muội” thôi, nhưng hắn lại không thích cái quan hệ này. Nếu thật sự được lựa chọn, hắn tình nguyện cùng nàng làm “phu thê”. (Hớ hớ hớ! Vui chưa, mới chương 2 anh đã có ý định cưới chị ý rùi. HI hi! đôi này tiến triển nhanh đến chóng mặt.)

Không! Hắn khinh bỉ loại ý niệm này trong đầu. Nữ nhân rất phiền toái, nhất là loại nữ nhân làm hắn cảm thấy động tình cùng động tâm này là đại phiền toái. Hắn quyết định cùng nàng bảo trì một khoảng cách nhất định.

Hắn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay nàng, khách khách khí khí nói: “Lăng cô nương đừng hiểu lầm. Vấn đề có ở hay không, ta còn phải hỏi ý kiến nương ta một chút đã.”

“Xem ta sơ ý quá, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều đã quên đi mất … Không bằng ta bồi Thượng Quan tỷ tỷ đi tiếp lão phu nhân.” Nữ Quyên cao hứng phấn chấn kéo tay Sở Phong, ngay cả xưng hô cũng sửa lại một cách tự nhiên.

“A …” Sở Phong vốn định khước từ, nhưng thấy vẻ mặt Nữ Quyên lúc nãy ảm đạm phút chốc đã sáng ngời lên, hắn thực sự không đành lòng lại nhìn thấy vẻ lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt rạng rỡ của nàng.

Thôi! Nàng đã muốn đi thì đi đi. Dù sao nương hắn cũng sẽ không đồng ý vì làm gì có chuyện gì quan trọng hơn bí mật về “bảo bối nữ nhi” của người chứ.

***

“A! Tới ở tại phường vải Lăng Ba? Chuyện này …” – Trình Như Phượng giật mình nhìn phía Sở Phong .

Nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Sở nhi của nàng có giao hảo với bằng hữu nào, không nghĩ tới mới làm hắn đi phường vải Lăng Ba một chuyến, chẳng những phá lệ dẫn theo một vị bằng hữu khả nhân trở về, ngay cả vấn đề chỗ ở cũng được giải quyết. Nhưng … như vậy không giống tích cách của Sở Phong.

Nữ Quyên thành khẩn nói với Trình Như Phượng: “Thượng Quan phu nhân, có Nữ Quyên có chút mạo muội, nhưng ta là thành tâm thành ý muốn người tới ở cùng ta. Lăng Ba viên của chúng ta tuy rằng không lớn, nhưng là gia phụ trước đã qua đời, tỷ muội ta cũng đều xuất giá, tuyệt đối có đủ chỗ để người cùng Thượng Quan tỷ tỷ trụ lại. Trừ phi tỷ muội phu chúng ta lại mặt, nếu không trong trang viên cũng sẽ không có nam nhân xuất hiện làm hỏng thanh danh của phu nhân cùng Thượng Quan tỷ tỷ.”

Không có nam nhân … Nhưng là Sở nhi của nàng chẳng phải là nam nhân sao? Tuy rằng Trình Như Phượng vừa thấy mặt liền tự đáy lòng đã thích cô gái kêu Nữ Quyên này, cũng không tiện chối từ hảo ý của nàng, nhưng còn bí mật của Sở nhi … có nên hay không nói rõ sự tình với nàng trước đã.

“Chuyện này …” Trình Như Phượng vẻ mặt do dự nhìn phía Sở Phong, chỉ thấy Sở Phong ở sau lưng Nữ Quyên nhẹ lắc đầu, ý bảo trăm ngàn lần đừng nói ra bí mật của hắn với Nữ Quyên.

“Thượng Quan phu nhân không muốn sao? Nếu đã vậy thì Nữ Quyên cũng không miễn cưỡng nữa.” Trình Như Phượng do dự làm Nữ Quyên hiểu lầm ý nguyện của nàng, toàn bộ thất vọng đều viết lên trong ánh mắt, nhưng nàng vẫn cố làm mặt tươi cười nói: “Về phần tìm chỗ ở, phu nhân cũng không cần lo lắng. Ta ở thành Hàng Châu này cũng quen biết không ít, nhất định sẽ tìm được chỗ ở tốt cho hai người.”

Sở Phong đối với kết quả này đầu tiên là mỉm cười vừa lòng, nhưng theo sau trong ánh mắt lại hiện lên một tia mất mát. Biểu cảm rất nhỏ này nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của Trình Như Phượng. Nàng sâu sắc phát hiện, từ khi Nữ Quyên xuất hiện, ánh mắt của Sở Phong thủy chung chỉ tập trung ở trên thân ảnh của nàng. Hắn sẽ không đối với thảo hỉ nữ oa nhi này có hảo cảm đi.

Nếu có thể đem thảo hỉ cô nương này cùng Sở nhi của nàng kết thành một đôi … Ừm! Thật sự là một chủ ý không tồi chút nào. (Quá tốt ý chứ!)

Trong đầu nàng giờ phút này, ý niệm ấy mơ hồ chậm rãi hình thành, đối với chủ ý tới Lăng Ba trang viên trọ lại càng ngày càng cảm thấy là thực tốt. Dù sao nàng cũng đang vì chuyện làm Sở nhi sớm ngày khôi phục thân nam nhi mà hao tổn tinh thần, không bằng bây giờ cứ biết thời biết thế đi.

“Không! Ta làm sao có thể không muốn đây?” Nàng cười với Nữ Quyên, nói: “Ta đây xương cốt đã già cả rồi, thật sự không chịu nổi ở trên thuyền suốt ngày lắc lư chòng chành. Nếu như Lăng cô nương đã hảo tâm mời, lão thân đành phải quấy rày quý trang một chuyến vậy.”

Sở Phong thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên. Hắn không thể tin liếc mắt nhìn về phía mẫu thân lại chỉ thấy nàng vẻ mặt tính toán cùng đắc ý, hắn chỉ còn biết âm thầm kêu khổ. Mâu thẫn hắn thì có thể có tính toán gì khác cái chủ ý kia nữa đây.

Tuy rằng hắn cũng muốn sớm khôi phục lại một thân nam trang, nhưng hắn không muốn thú thê. (= cưới vợ. Thế anh ko cưới vợ, chẳng lẽ anh ở giá cả đời à)

Làm nữ nhân hai mươi mấy năm, lại để nữ nhân trong nhà quản hai mươi mấy năm, hồi phục thân nam nhi xong lại còn phải mang theo một nữ nhân bên người, hắn như thế nào có thể chịu được? Cho dù nữ nhân trước mắt này làm hắn tâm động đi chăng nữa cũng không đáng giá để hắn làm vậy.

Trình Như Phượng làm như không thấy được vẻ mặt bất mãn của Sở Phong, nàng thân thiết kéo tay Nữ Quyên, lời nói bao hàm hai tầng ý nghĩa: “Nếu chúng ta sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà, vậy ta đây gọi ngươi là Quyên nhi đi. Còn ngươi cũng đừng gọi ta cái gì mà Thượng Quan phu nhân nữa, như vậy rất khách khi. Ta hy vọng ngươi có thể gọi ta một tiếng nương.”

Sở Phong nghe mẫu thân nói mà oán hận trong lòng. Hắn nhìn phía Nữ Quyên, muốn xem cho rõ nàng đến tột cùng là có ma lực gì, chẳng những khiến hắn không thể coi nàng như một nữ nhân bình thường , ngay cả mẫu thân hắn ngay lần gặp đầu tiên cũng sinh lòng yêu mến nàng.

Chính là không nghĩ tới hắn vừa quay đầu lại đã thấy trên mặt Nữ Quyên lấp lánh những giọt lệ châu. Tâm của hắn cũng theo nước mắt nàng rơi xuống mà không khỏi từng cơn co rút đau đớn.

“Ngươi như thế nào lại khóc?” Hắn không tự chủ được lau nước mắt cho nàng, trên mặt khó nén vẻ đau lòng, tất cả đều rơi vào con mắt của Trình Như Phượng đang ngồi một bên chú ý biến hoá biểu cảm khuôn mặt của hắn.

Nàng nháy mắt với Sở Phong mấy cái nói: “Sở nhi, ta nghĩ Nữ Quyên là vì vui quá nên mới khóc đó thôi. Ngươi cuối cùng cũng có một người làm bạn, hẳn là cũng đồng dạng cao hứng như nàng đi.”

Đáng giận! Hắn làm sao lại vì nước mắt của nàng mà đau lòng? Tay Sở Phong đưa lên lau lệ cho Nữ Quyên vì bất giác ảo não mà có chút cương trực.

Nhưng Nữ Quyên không phát giác vẻ khác thường của hắn, hồn nhiên mỉm cười mang lệ, gật đầu nói: “Phải! Là ta rất cao hứng. Ta từ nhỏ đã mất đi mẹ ruột, vậy nên vẫn mong có một người để ta gọi là nương …”

Trình Như Phượng không dấu vết đẩy ra cánh tay lúc này đã cứng nhắc của Sở Phong, nắm lấy tay của Nữ Quyên mà nhiệt tâm nói: “Nha đầu ngốc, có cái gì mà khóc chứ. Mau, gọi ta một tiếng nương đi.”

“Nương …” Nữ Quyên cảm động gọi, sau lại cao hứng vùi đầu vào lòng Trình Như Phượng mà khóc.

Đáng chết! Nghe Nữ Quyên gọi một tiếng đầy thâm tình cùng ánh mắt đắc ý của Trình Như Phượng này làm Sở Phong hắn vạn phần ảo não. Hắn thực không nên để mẫu thân hắn cùng Nữ Quyên gặp nhau. Lúc này hắn bắt đầu có cảm giác vạn kiếp bất phục. (bây giờ mới có thì muộn rồi Phong ca!)

Hắn từ trước đến nay luôn cho rằng, chỉ có nam nhân giai cấp tối ngu ngốc mới có thể tìm một nữ nhân tới làm cho chính mình phiền toái. Xem ra dưới sự “trợ giúp” nhiệt tình của mẫu thân, chính hắn rất có khả năng bị buộc “thăng cấp” lên cái giai cấp chết tiệt đó. Mà người khởi xướng hết thảy loại sự tình này lại là chính hắn.

Sở Phong đem cái sự tình đau đầu này toàn bộ quy thành dục vọng của hắn đối với Nữ Quyên. Cái gì mà vừa gặp đã thương? Cái gì mà tái kiến động tình? Tóm lại tất cả chỉ là khát vọng của hắn được nhìn nàng, ôm nàng, thậm chí “có” được nàng. (E hèm! Mời quý vị hiểu từ “có” này theo hai nghĩa là cả về thể xác và tâm hồn *cười gian*)

Hắn xưa nay vốn lý trí mà kiêu ngạo, đây lần đầu tiên mạc danh kỳ diệu để dục vọng làm nhiễu loạn ý chí của mình.

Được rồi! Hắn tiêu cực mà tức giận nghĩ, du sao hắn cũng muốn sớm khôi phục thân phận nam nhi, nếu nàng đã có bản lĩnh làm cho chính hắn muốn nàng, đã vậy dù có đáng giá hay không, hắn cũng sẽ lợi dụng nàng để đạt thành mục đính của mình.

Nhưng hắn phải làm cho nàng học được thế nào là nữ nhân an phận thủ thường. Cái gì mà trang chủ của Lăng Ba trang viên? Với tính cách không hề cảnh giác kia của nàng, chi bằng khiến nàng đem phường vải Lăng Ba làm đồ cười, thuận lý thành chương (=đường đường chính chính, một cách hợp pháp) để hắn tiếp quản đi.

Hắn nói với chính mình, đây là vì không để hắn mất mặt, cũng không phải hắn chân chính để ý nàng. Hắn có thể thừa nhận nàng là thê tử của hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không để nàng nắm giữ tâm can cùng sinh mệnh của hắn…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương