Khi Diệp Chỉ vẫn còn đang đau đầu, một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp với nụ cười tươi tắn bước đến nhắc nhở: “Thưa cô, máy bay đã hạ cánh an toàn tại sân bay Đại Tinh, cô có cần giúp đỡ gì không?”
“Không cần đâu.

” Thấy tiếp viên đến nhắc nhở, Diệp Chỉ mỉm cười lịch sự, rồi cầm lấy hành lý nhỏ của mình và xuống máy bay.

Cô đi thẳng đến sảnh sân bay, từ xa đã thấy cả nhà họ Diệp.

Đứng giữa là cha mẹ cô, Diệp Vĩnh Hiền và Lưu Linh Ngọc.

Diệp Vĩnh Hiền trông tinh thần phấn chấn, còn Lưu Linh Ngọc lại được chăm sóc kỹ lưỡng, da dẻ mịn màng, hai người nhìn chẳng hề giống người đã ngoài năm mươi.

Bên phải họ là con trai út của nhà Diệp, Diệp Vũ Triết.


Cậu ta năm nay mới mười bảy tuổi, đang học lớp mười một, ăn mặc toàn đồ thời thượng, nhìn vừa bất kham vừa tràn đầy sức sống.

Cậu ta lén nhìn Diệp Chỉ, ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Chỉ nghĩ đến việc họ sau này đều bị nam chính hại thê thảm, Diệp Chỉ không kìm được muốn chửi kẻ cặn bã vài câu.

Thu lại suy nghĩ, Diệp Chỉ nhìn sang phía bên trái, nơi đứng cô em gái kém cô hai tuổi – chính là thánh mẫu Mary Sue kiêm não yêu đương, Diệp Thấm Nhã.

Diệp Thấm Nhã mặc một chiếc váy liền màu trắng, đứng yểu điệu ở đó, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

Diệp Chỉ nhướng mày, nhìn thì có vẻ không phải là người không có đầu óc nhỉ?
Không suy nghĩ gì thêm, Diệp Chỉ bước nhanh về phía họ.

“Cha, mẹ, Thấm Nhã, Vũ Triết, con đã về rồi.

” Diệp Chỉ mỉm cười chào họ.

“Về là tốt, về là tốt.

” Diệp Vĩnh Hiền và Lưu Linh Ngọc vui mừng ôm cô vào lòng, ông nhanh chóng cầm lấy hành lý của cô, dúi vào tay Diệp Vũ Triết.

Diệp Vũ Triết không vui bĩu môi, định nói gì đó, nhưng Diệp Vĩnh Hiền liếc mắt một cái, cậu ta chỉ đành ấm ức cầm hành lý.

Sau khi chào hỏi, ánh mắt Diệp Vũ Triết nhìn Diệp Chỉ không còn xa lạ nữa, trở nên thân thiện hơn.


Diệp Chỉ cũng để ý đến Diệp Thấm Nhã, ít nhất em gái cô nhìn giống người bình thường, tại sao lại có thể làm ra nhiều chuyện não tàn như vậy?
“Thôi được rồi, chúng ta về nhà trước đã.

” Diệp Vĩnh Hiền vui vẻ nắm tay cô, cả gia đình cùng đi ra bãi đỗ xe.

Cả nhà đến trước một chiếc xe Maybach, tài xế vội mở cốp xe để Diệp Vũ Triết đặt hành lý vào trong.

Diệp Chỉ cau mày nhìn chiếc xe và hỏi: “Cha, chiếc Toyota mà cha thích đâu rồi?”
“Chị, nói đến chuyện này là em bực mình rồi!” Diệp Vũ Triết phẫn nộ nói: “Lần trước, khi chị hai ngồi xe, Trương Đan Ny lái xe tông vào xe của chúng ta, chị hai suýt gặp chuyện! Chiếc xe đó bị cha đưa đi sửa, càng giận hơn là Trương Đan Ny còn không chịu bồi thường, chị hai cũng không muốn truy cứu…”
“Vũ Triết, em đừng nói như vậy,” Diệp Thấm Nhã vội vàng ngăn cậu ta lại: “Đan Ny không cố ý, cô ấy chỉ mới học lái xe, còn chưa thành thạo lắm thôi.

Đó chỉ là tai nạn, nếu chúng ta truy cứu, sẽ ảnh hưởng xấu đến cô ấy biết bao.

Hơn nữa, nhà mình có bảo hiểm xe, lại rất giàu, tại sao phải bắt cô ấy bồi thường chứ?”
Diệp Chỉ không khỏi hít một hơi lạnh, lúc này Diệp Thấm Nhã dường như tỏa ra ánh hào quang của thánh mẫu, khiến cô cảm thấy như bị đâm chói mắt!
Cô không thể chịu đựng thêm nữa, giơ tay lên, nhắm đúng thời điểm: “Chát” một cái, đánh mạnh vào mặt Diệp Thấm Nhã!
Sảng khoái thật!

Diệp Chỉ thở phào một hơi, cuối cùng cũng làm điều mà cô luôn muốn làm, giờ thì cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Vừa rồi cô thực sự rất giận, không chỉ vì Diệp Thấm Nhã không hiểu chuyện, mà còn vì toàn bộ sự việc này thực chất là cái bẫy do Âu Minh Hàn giăng ra.

Theo nguyên cốt truyện, Âu Minh Hàn đã nắm rõ lịch trình của Diệp Thấm Nhã, cố tình để Trương Đan Ny đâm vào xe.

Sau đó, hắn ta chủ động đề nghị chịu trách nhiệm sửa chữa xe.

Khi xe đã rơi vào tay hắn ta, hắn ta sẽ tìm người cố ý làm hỏng xe, dẫn đến thảm kịch tai nạn của Diệp Vĩnh Hiền.

Chuyện này đã xảy ra, Diệp Chỉ chắc chắn rằng Diệp Thấm Nhã đã đưa xe cho Âu Minh Hàn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương