Hồng Nhan Loạn
-
Chương 38: Bão táp hậu cung - 1
Hào quang trong đại điện hắt bóng lên hai người, thoáng chốc yến tiệc vốn náo nhiệt tưng bừng đột nhiên ngưng lại, ánh mắt văn võ bá quan đều đổ dồn vê phía hai bóng người kia. Thậm chí có người lập tức nhận ra Quy Vãn chính là người trong bức họa của Vương tử Nỗ tộc, giật mình kinh hoảng, ngây ngốc giữa đương trường.
Quy Vãn vừa bước qua cửa, Quản Tu Văn tựa hồ mất hết mọi cảm giác, chưa từng nghĩ qua, vẻ đẹp cùa Quy Vãn phô bày trước mặt mọi người, ánh đèn huyền ảo lung linh càng tô đậm nét tà mị đủ sức câu hồn nhiếp phách kẻ ngắm nhìn. Rồi lại nhớ tới bản thân lần trước si mê ngây ngẩn khiến Đoan vương phát hiện ra mà bắt được nhược điểm của mình, hắn vội vã chỉnh đốn sắc mặt, cảm thấy không yên tâm bèn liếc về phía đầu hàng bên phải, hình ảnh chiếc chén ngọc trong tay Đoan vương thoáng chao đảo cùng ánh mắt mê đắm liền lọt vào tầm mắt hắn. Quản Tu Văn cảm thấy kỳ quái, lẽ nào y cũng... Nhìn kỹ, hắn thầm mừng trong dạ, người mà Đoan vương đang nhìn... rõ ràng là Huỳnh phi. Thì ra vậy, Đoan vương Đoan vương, tới tận bây giờ ta mới biết, chúng ta có thể là đồng minh. Nhịn không được, hắn bật cười khe khẽ, một phần say sưa, ba phần khinh cuồng.
Vào tới trong điện, Huỳnh phi hướng về phía bậc thang dẫn lên hoàng tọa, Quy Vãn tiến về phía trái.
Lâu Triệt ngồi bên bàn tiệc khẽ nhấp một ngụm mỹ tửu trong ly, nghe nói thứ rượu mới ủ này có một cái tên, gọi “Yêu nương”. Thoạt uống vào thấy thanh thuần tinh khiết, tác dụng chậm rãi, khiến người uống rượu bất tri bất giác mà trầm luân túy lúy. Chàng chưa từng say, giờ uống liền ba ngụm, mỉm cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn Quy Vãn đang chậm rãi tiến lại, giữa phút ngất ngây mơ hồ, ánh mắt đọng lại trên mình nàng, đồng tử dần dần chuyển sang thâm trầm sâu thẳm. Rượu nồng chậm rãi thấm sâu, rót vào tứ chi bách hài, khiến lồng ngực nóng rần rật, hơi nóng xộc lên tận đỉnh đầu, tiếng động bốn bề bỗng nhiên lặng mất tăm, chỉ còn lại một nhan sắc yêu kiều, quán tuyệt tất thảy xuân sắc trên thế gian.
Hoàng cung hoa lệ hoàn toàn cách ngăn với thế giới trần tục ngoài kia. Nét hoa lệ của nơi này, thanh này, sắc này, tình này mới thật mơ màng. Tất thảy đã vượt quá chuẩn mực thông thường của cõi phàm tục, tỏa ra hương vị ngọt ngào đầy dụ hoặc tội lỗi, lả lơi cám dỗ khiến thế nhân sẵn sàng đạp bỏ mọi giới hạn đạo đức.
Một văn sĩ ngồi lẫn trong trăm quan khẽ phe phẩy cây quạt lông trên tay, thoáng nhếch môi lắc đầu, nhỏ giọng than thầm: “Thật không ngờ mầm họa vong quốc không phải chỉ một mà tới tận hai.” Nói rồi liền há miệng dốc cạn một ly rượu.
“Tướng quân!” Hạ giọng gọi người bên cạnh mới phát hiện ra Lâm Thụy Ân hoàn toàn không nghe thấy gì, ánh mắt tản mát, trăm mối cảm xúc cuộn lên lẫn lộn phức tạp. Văn sĩ kia mỉm cười thê thiết mà ngập đầy vẻ trào phúng mỉa mai: “Tướng quân à, người chớ quên, ta từng nói rồi, vẻ đẹp của nữ nhân một khi hóa thành vũ khí, ắt hẳn là chuyện cực kỳ đáng sợ, sẽ chỉ mang tới thảm kịch mà thôi.”
Thân hình trước mặt y chấn động, Lâm Thụy Ân quay đầu, hổ thẹn thoáng ngập trên mặt, buông tiếng cười khổ: “Lời quân sư nhắc nhở thật chẳng sai, thụ giáo.” Rồi không dám liếc trông về phía kia nữa, ánh mắt rời đi, ngồi nghiêm chỉnh.
“Hoàng thượng!” Một thanh âm du dương vang lên, mọi sự chú ý đổ dồn về phía hoàng tọa, trăm quan ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng hậu.
Dịu dàng cúi đầu hành lễ, Hoàng hậu dẫu không có được dung nhan khuynh quốc như Quy Vãn và Huỳnh phi, nhưng bản thân vẫn là mỹ nhân chọn một giữa ngàn vạn người, tư thế thanh tao nho nhã tuyệt không phải bình thường, hơn thế còn mang tới cảm giác ung dung, đẹp đẽ mà tôn quý. Nàng lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp đối với phong tư của Lâu phu nhân cảm thấy thập phần mến mộ, xin cho phép nàng được ngồi chung bàn với bổn cung.”
Hoàng hậu vốn là người đứng đầu hậu cung, chuyện nữ quyến của các vị quan lại trong triều phụng bồi ở bên là điều đã có tiền lệ, vì thế Hoàng thượng cười nhã nhặn, đang muốn gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy một âm thanh từ phía trái: “Không được.”
Nghe tiếng từ chối dõng dạc, người khắp đương trường đều ồ lên, bá quan ngừng tay, ai nấy trông về phía thủ phụ đương triều.
Lâu Triệt nhìn về phía Hoàng hậu, dịu giọng nói: “Xin nhận ý tốt của Hoàng hậu nương nương, có điều Quy Vãn thân thể yếu nhược, để nàng bồi tiếp nương nương có điều bất tiện, mong người thứ tội.” Miệng xin thứ tội nhưng thái độ tuyệt không lui nửa phần.
Hoàng hậu thoáng ngạc nhiên, nhưng trên mặt không hề biểu hiện: “Là bổn cung suy nghĩ không chu toàn rồi.” Thực quyền trong tay Lâu Triệt, ngay cả đương kim Thánh thượng còn phải kiêng dè ba phần, nàng sao dám vì chút chuyện nhỏ nhặt vậy mà dám gây thù chuốc oán với người này.
Tuy rằng kết quả đã nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng chuyện này vẫn khiến trăm quan có chút run sợ, lại cảm thấy thật khó hiểu trước hành động hôm nay của Lâu Triệt. Dẫu rằng xưa nay nắm quyền cao, nhưng Lâu Triệt không bao giờ gây bất kỳ xung đột gì với hoàng gia, càng không có chuyện dùng quyền lực mà uy hiếp, đến nay cớ gì chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà ra mặt chống lại Hoàng hậu giữ phượng ấn cai quản chốn hậu cung.
Chỉ riêng Lâm Thụy Ân có thể mơ hồ đoán ra tâm tư của Lâu Triệt lúc ấy, dẫu nói bày tiệc vua tôi cùng chung vui nhưng thềm ngọc hoàng tọa kia vẫn là một đường giới hạn, trên thềm là quân, dưới thềm là thần. Lâu Triệt quyền nghiêng thiên hạ vẫn không thể bước qua bậc thềm đó được. Đây không phải chỉ là một đường giới hạn bình thường mà là khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua nổi. Chuyện hôm nay, nếu xảy ra từ trước, Quy Vãn có lên ngồi cạnh Hoàng hậu cũng không phải việc gì quá nghiêm trọng, nhưng đã tận mắt chứng kiến một màn quỷ dị nơi Quân Mạc đình kia, có thế nào Lâu Triệt cũng nhất định không để Quy Vãn tiến lên thềm ngọc dẫu chỉ nửa bước.
Một tay nâng chén, tay kia nhẹ nhàng nắm tay Quy Vãn, Lâu Triệt chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, trấn tĩnh lại đầu óc có chút rối loạn, liếc ánh mắt ẩn chút giá lạnh về phía thềm ngọc cao cao, chàng nhè nhẹ xoay chén rượu trong tay, vừa rồi bản thân sao vậy? Vừa nghĩ tới việc để Quy Vãn bước lên bậc thềm ngọc kia, chàng liền không khống chế nổi phẫn nộ và hoang mang, vì vậy mới dồn sức, siết thật chặt tay Quy Vãn, cảm thấy đêm nay đúng là lộn xộn quá mức, do chàng quá chén sao?
Một bữa tiệc bình thường chỉ vì chút rắc rối nửa chừng mà gợn lên sóng triều lăn tăn, dẫu cho đã có nhạc vũ trợ hứng, lại thêm từng tràng những lời hoa lệ tuôn ra không ngừng từ miệng những người dự tiệc, nhưng tất cả đều không thể khỏa lấp được mùi của tranh đoạt chốn hậu cung trên thềm ngọc cùng mạch ngầm của một cuộc phong ba chính trị đang dậy lên dưới thềm ngọc.
* * *
“Lý công công, ngươi về điện Cẩm Tường trước đi, ta còn vài lời muốn nói với Lâu phu nhân.” Đứng trong bóng chiều, Hoàng hậu quay đầu ra lệnh cho vị thái giám hầu cận.
Gã thái giám gương mặt mập ú bóng loáng lập tức nhướng mày, kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt. Gã lùi một bước, cung kính bẩm: “Vâng, thưa Hoàng hậu nương nương.” Rồi cúi đầu tiến thẳng về phía trước, lát sau liền rẽ ngoặt và mất dạng sau một khúc quanh trong cung.
Quy Vãn nhìn Hoàng hậu cố ý ngăn cung nữ thái giám đứng sát bên, nhẹ giọng hỏi: “Lại có chuyện gì phiền lòng ư?”
“Hoàng cung này vốn là nơi thị phi lẫn lộn, chẳng có nổi một ngày thái bình.” Sầu não tuôn theo lời nói, ngay cả nụ cười trên gương mặt Hoàng hậu cũng nhuốm vài phần mỏi mệt, đáng tiếc đã bị bóng tối thâm sâu nuốt sạch, rồi cứ vậy mà mất tăm.
“Thế nên mới phải cẩn trọng đến vậy, ngay cả nói chuyện cũng cần đề phòng người khác?” Dáng vẻ Quy Vãn nửa như cười cợt, nửa như mỉa mai, trong lãnh đạm thoáng hiện một chút âm nhu khó dò.
“Nàng nghĩ ta nguyện ý vậy sao?” Hoàng hậu chầm chậm tiến lại, nhìn con đường sau buổi tiệc tùng chỉ còn lại vẻ xác xơ cô quạnh, đột nhiên trong lòng có thứ cảm giác đìu hiu như người đi trà lạnh: “Nàng cũng biết, Lý công công vừa rồi là người phu quân nàng cài lại cạnh ta, nếu không điều hắn đi trước, e rằng chỉ sáng mai thôi những lời chúng ta nói hôm nay đều đã truyền cả đến tai Thừa tướng, thậm chí ngữ điệu cũng chẳng khác gì hiện tại. Mà trong số cung nữ hầu cận, ta cũng chẳng biết nên tin tưởng ai.”
Giống như chìm vào bóng tối muôn trùng, tĩnh lặng không một tiếng động, rất lâu sau đó, Quy Vãn mới lên tiếng: “Đã nắm được phượng ấn trong tay, cớ gì vẫn phái gian nan đến vậy?”
“Phượng ấn là vật chết, không có thực quyền, còn có thể ra sao đây. Giữa hoàng cung này, vào luồn ra cúi, bợ đỡ nịnh hót là chuyện thường tình, mũ phượng không nắm thực quyền khác nào mào gà tầm thường cơ chứ?” Não nề thở dài, mẫu nghi một nước đau xót kể ra những thứ họa ngầm trong cung. Bóng tối thăm thẳm không trông rõ biểu cảm trên mặt Quy Vãn, cũng không thấy nàng tiếp lời, Hoàng hậu bi thương mỉm cười, “Phượng ấn có thể trở lại tay như vậy đã là vạn phần may mắn với ta rồi, chưa kịp cảm ơn nàng một tiếng.”
Đột nhiên dừng bước, một đôi tay mềm mại như ngọc áp tới bên má Hoàng hậu, nhẹ nhàng vuốt ve, hứng lấy một giọt lệ nóng rực, Quy Vãn cất tiếng hỏi như buông tiếng thở dài: “Sao người lại khóc?”
Cầm lấy tay Quy Vãn, Hoàng hậu không nén nổi nỗi xúc động cuộn trào, run giọng nói: “Muội muội, giữa hậu cung này, ta không có lấy một ngày ngon giấc.”
Màn đêm tĩnh lặng đến thê lương, Quy Vãn nghe được cả tiếng những ngọn nến bập bùng cháy sáng trong những chiếc đèn lồng cách mình mười mấy bước, tiếng xèo xèo như thể vật gì đang cắn nuốt. Lòng chợt lạnh giá, nàng rút tay khỏi bàn tay ấm áp của Hoàng hậu, nhàn nhạt đáp: “Muốn được yên giấc, lòng phải tĩnh trước đã. Mong cầu quá xa vời chỉ khiến chính bản thân thêm âu lo bất an.”
Hoàng hậu cười khổ, tiếng cười nhuốm vị chua chát, ai oán cất lời: “Quy Vãn, ta đây là người đã làm mẹ, nàng hãy thông cảm cho tâm tình của ta, cứ coi như ta không vì mình, cũng phải liều mạng vì con trai ta. Ai bắt con ta sinh nhầm vào nhà đế vương chứ. Hoàng thượng nhất mực sủng ái Huỳnh phi, từ đó không còn sủng hạnh bất kỳ phi tần nào nữa, cứ coi như lần này Huỳnh phi sảy thai, sau này sẽ ra sao đây? Ai có thể cam đoan chuyện này chứ?” Từng lời từng lời tuôn ra dồn dập như thể đang muốn làm cho thật rõ điều gì.
Một câu “muội muội” vừa rồi chẳng biết chứa mấy phần chân tình, Quy Vãn chỉ cười nhạt, nhưng một tiếng gọi “Quy Vãn” lúc này lại khiến nàng không thể làm ngơ, tiếng gọi ấy mói thật giống giọng mẫu thân nàng làm sao. Bóng đêm mịt mờ che khuất dung nhan và nét mặt càng khiến nàng nảy sinh một thứ ảo giác, tiếng oán than dậy lên từ đáy lòng, tiếng gọi ấy khuấy động tới nỗi buồn đau của nàng.
“Quy Vãn à?” Cho rằng nàng không nghe thấy gì, Hoàng hậu lại khẽ gọi.
“Được rồi, hiện giờ người chỉ thiếu thực quyền trong hậu cung mà thôi.” Khoát tay xòe rộng tay áo, Quy Vãn nhịp nhàng tiến bước, dáng đi tao nhã khuất trong bóng đêm không phát ra bất kỳ âm thanh nào: “Xin cứ an lòng, cho dù người không nói, ta vẫn giúp người.”
Hoàng hậu đi theo, muốn nói một lời cảm ơn, lại thấy như vậy sẽ thật khinh nhờn Quy Vãn, chỉ biết đem hết những lời muốn nói giữ nghẹn trong lòng, lắng đọng trong đêm đen.
Hai người đối mặt nhưng chẳng nói một lời, đi thêm một lát đã thấy được Thiên điện, đèn đuốc sáng rực, tiếng cười nói ồn ào truyền tới bên tai, hai người dừng bước trông tới.
Nhìn hồi lâu, Quy Vãn mỉm cười, hỏi Hoàng hậu: “Hai vị phi tần kia là những ai vậy?”
“Là Lệ phi và Ấn phi, nghe nói ông cha hai bên là thông gia thân thích nên vào cung thường qua lại bè bạn với nhau.” Nhớ lại trước kia, một bên kiều mỵ diễm lệ, bên kia thành thục chỉnh chu khiến Hoàng thượng cực kỳ ưa thích, vậy mà nay cũng lâm vào cảnh một mình một bóng giữa điện vắng.
Quy Vãn cười hờ hững như cánh mai, tinh tế quan sát họ một hồi, đột nhiên cất lời cảm thán: “Trong cung này, ai nấy đều đặc sắc.”
“Ấn phi này mau mồm mau miệng, thật sự không khiến người ta ghét bỏ, chỉ có điều tồn tại trong hậu cung này cũng không phải chuyện dễ dàng. Lệ phi kia mảnh dẻ, hiền hậu ôn hòa, chẳng gây được sóng gió gì trong cung.” Giải thích chi li cặn kẽ cho Quy Vãn, nhưng khi Hoàng hậu quay đầu lại, thấy nàng có vẻ lơ đễnh chẳng nghe lời mình nói, chỉ chăm chú nhìn về phía trước.
“Công công kia là ai vậy?” Tay ngọc thoáng chỉ, Quy Vãn hướng về phía một gã thái giám mặc áo bào tía đang chạy qua chạy lại, nghiêng đầu có vẻ như muốn thỉnh giáo.
Hoàng hậu liếc nhìn, có vẻ không nhận ra được, hẳn là một ké tầm thường không vai vế gì trong cung, đang định lắc đầu chợt nghe cung nữ bên cạnh lên tiếng: “Bẩm Lâu phu nhân, hắn là Đức Vũ.”
“Ồ?” Quy Vãn nhướng mày, hiện ra dáng vẻ thích thú, ý bảo cung nữ kia nói tiếp.
“Đức Vũ hình như vào cung từ năm mười bốn tuổi, hầu hạ trong điện Ngự Càn, đã sống trong cung suốt mười năm rồi. Nghe nói gia đình hắn trước kia cùng nhà trí thức có học, chẳng qua gia cảnh quá bần cùng, hắn rất tiết kiệm, bổng lộc có bao nhiêu thường gửi cả về nhà để nuôi các em.” Cung nữ kia nói hết những điều mình biết ra, mặc dù Đức Vũ chỉ là một tiểu thái giám, nhưng hắn mi thanh mục tú rất ưa nhìn, hơn nữa đối nhân xử thế quan hệ với mọi người rất có trước sau, vì vậy các cung nữ đều vui lòng giúp hắn một phen.
Quy Vãn như cười mà không phải cười, ngẩng đầu nhìn vòm trời đen thăm thẳm không một bóng sao, nàng thoáng chán nản, quay đầu nói: “Hoàng hậu nương nương xin hãy dừng bước, đoạn đường từ giờ xin cứ để tên Đức Vũ kia dẫn đường cho ta được rồi.”
Hoàng hậu gật đầu, tuy không hiểu vì sao nàng đột nhiên có hứng thú với tên tiểu thái giám kia, nhưng cũng chẳng gặng hỏi nhiều, sai cung nữ bên cạnh tới gọi Đức Vũ. Hoàng hậu quay sang nhìn Quy Vãn, hỏi: “Nàng cảm thấy thất vọng sao? Ta cũng chỉ là kẻ vì đoạt quyền mà bất chấp mọi thủ đoạn.”
Nghe vậy Quy Vãn ngoái đầu lại, chăm chú nhìn Hoàng hậu, đột nhiên phát hiện ra Hoàng hậu thật sự rất gầy gò, liền mỉm cười cảm thông, thản nhiên nói: “Quyền thế phú quý, ai có thể hờ hững ngồi trông đây? Ta không có tư cách phê phán người. Người cứ buông lỏng tinh thần đi.”
Nghe được lời nàng, linh hồn Hoàng hậu như được cứu rỗi, cái gai bấy lâu nay âm ỉ châm chích trong lòng cũng mất đi. Hoàng hậu nức nở: “Quy Vãn...” Rồi lại thấy cung nữ kia đã gọi tiểu thái giám áo tím lại gần, Hoàng hậu vội vã lấy tay áo che mặt, giấu đi sự thất thố.
Cung nữ và tiểu thái giám tên Đức Vũ đến gần, đầu tiên là hành lễ với Hoàng hậu, sau đó vấn an Quy Vãn, quả nhiên dáng vẻ rất nhã nhặn.
Từ Thiên điện tới quan đạo nơi xe ngựa dừng chờ không gần cũng chẳng xa, Đức Vũ nghiêm cẩn lướt trên con đường trải đá tảng dẫn đường phía trước, lòng có chút buồn bực không hiểu vì sao vị phu nhân này lại muốn hắn dẫn đường, nhưng chẳng dám vô lễ, chỉ đành cung cúc hầu hạ.
“Vào cung bao lâu rồi?” Âm thanh du dương vang lên giữa bóng tối nặng trĩu trùng trùng mang một vẻ dị thường lại như đủ sức thấm sâu vào tận đáy lòng.
Bước chân không dừng, hắn vẫn duy trì tốc độ, mải miết bước đi, miệng đáp: “Mười năm.”
“Trong nhà vẫn khỏe cả chứ? Các em đã đến tuổi dựng vợ gả chồng chưa?” Quy Vãn mỉm cười hỏi tiếp, con đường lạnh lẽo nhờ câu hỏi ấy mà ấm áp thêm đôi phần.
Bước chân không khỏi lỡ nhịp, Đức Vũ rõ ràng ngẩn người, lập tức cúi đầu cung kính đáp: “Tạ phu nhân quan tâm, đều khỏe cả.”
Khẽ buông một tiếng thở dài, ánh mắt Quy Vãn lưu chuyển ngó quanh bốn bề, dường như có nỗi sầu muộn vấn vít trong lòng. Đức Vũ ngẩng đầu vừa lúc bắt gặp cảnh ấy, một thoáng động tâm, chẳng biết vì đâu đột nhiên có cảm giác muốn lên tiếng hỏi nàng có chuyện gì khổ tâm phiền não. Nỗi xúc động ấy, hắn chỉ dám giấu kín trong đáy lòng, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. Trên đại điện, hắn đã sớm được chiêm ngưỡng phong tư tuyệt mỹ ẩn hàm ma tính của vị phu nhân này, giờ đây được trực tiếp đối mặt, mới thật sự hiểu ra nàng khiến người ta rung động tới đâu. Hắn vốn đã lục căn thanh tịnh, không còn phần nam tính, vậy mà vẫn bị nàng khơi dậy những thứ xúc cảm kỳ lạ đến thế.
Trực giác của kẻ lăn lộn bao năm trong cung mách bảo hắn, chuyện này ẩn chứa điều quỷ dị, vì thế vội lui gót về sau, có chút vì nể mà cúi đầu.
Đưa ánh mắt tán thưởng về phía đối phương, Quy Vãn thầm nhủ, quả nhiên mình đã tìm đúng người. Vừa rồi hắn chạy đôn chạy đáo trước Thiên điện, nhưng làm việc rất đâu vào đấy, cơ động mà linh hoạt, cho thấy hắn tâm tư kín kẽ lại lanh lợi tỉnh táo. Giờ đây gặp tận mặt, thấy hắn cẩn trọng từng cử chỉ lời nói, quả nhiên là người tài. Khẽ cười một tiếng, nàng uyển chuyển hỏi: “Vào cung mười năm ròng đến giờ vẫn là một tiểu thái giám, không thấy tủi thân ấm ức sao?”
Rồi không đợi hắn lắc đầu, Quy Vãn tiếp: “Chỉ cần có thế có lực trong cung, nhất định sẽ giúp người nhà có thêm chỗ dựa vững chắc, lẽ nào đây không phải ước nguyện ban đầu khi ngươi tiến cung? Ví như Lý công công được phu quân ta thưởng thức, chỉ vài năm đã thăng tới tổng quản, lẽ nào ngươi không muốn một bước tới trời?”
Giọng nói này vốn mang theo vẻ khoan thai an định lòng người, vừa vọng vào tai liền khiến người ta cảm thấy lòng khẽ rung lên, Đức Vũ hốt hoảng, tự nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần chớ nên căng thẳng kích động, đấu đá khốc liệt chốn thâm cung không phải thứ người bình thường có thể dễ dàng gánh vác. Ngước mắt trông lên, thấy thân mình Quy Vãn thoáng lảo đảo lắc lư, dường như không khỏe, Đức Vũ không kiềm chế được, đưa tay đỡ lấy người đối diện, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Quy Vãn. Vừa nắm được cổ tay trơn nhẵn, mềm mại ấm áp ấy, hắn liền thoáng thấy một cảm giác mát lạnh lướt qua, vật gì đó trượt khỏi bàn tay Quy Vãn, trong tay hắn lại nhiều thêm một vật. Nương theo ánh đèn lồng lung linh, hắn thấy một chuỗi vòng tay ngọc trai sáng bóng, bao năm trong cung đã luyện cặp mắt của hắn thành đôi hỏa nhãn kim tinh, liếc qua cũng nhận ra đây là trân bảo vô giá.
“Đức Vũ công công, ta và Hoàng hậu nương nương tình như tỉ muội, nàng một mình trong cung, cô đơn bất lực không nơi dựa dẫm, mong công công hãy chiếu cố nhiều hơn.” Dứt lời, Quy Vãn nhẹ nhàng hành lễ, không để hắn có cơ hội trả lại chiếc vòng tay.
Đức Vũ gan nào dám nhận lễ vật lớn đến vậy, cảm thấy vô cùng bối rối, nội tâm tranh đấu kịch liệt, hắn gia cảnh bần hàn, chỉ vì sinh kế cho cả nhà mà chịu nhục nhã bán rẻ một đời, đến lúc này, lẽ nào lại vì châu báu tiền bạc mà bán đứng linh hồn thêm lần nữa sao? Chuỗi trân châu trong tay còn phảng phất hơi ấm từ Quy Vãn, hơi ấm truyền sang lòng bàn tay hắn, hắn nghe tim mình nồng ấm hơn một chút cũng lại thấy tim mình nhói buốt như bị kim châm, nhìn thấy cô gái dịu dàng uyển chuyển trước mắt, biết rõ ràng rành rẽ lẽ cương nhu, còn biết dùng tâm lý chiến, bèn thở dài trong lòng, tự nhủ một tiếng: Thôi đành.
Để cho linh hồn này trầm luân trong bóng đêm mịt mờ này của nỗi cô tịch.
“Lâu phu nhân, có gì cần phân phó xin người cứ lệnh xuống.” Lòng đã hạ quyết tâm, ngay cả giọng nói cũng đanh thép thêm vài phần.
Sóng mắt lưu chuyển, Quy Vãn mỉm cười duyên dáng, lộ ra vẻ tà mị dị thường, thanh diễm vô song: “Công công, nhớ rõ chuyện hôm nay tuyệt không đế thêm kẻ nào biết được, sau khi công công nhẹ bước đường mây, ở trong cung xin để tâm tới Hoàng hậu nhiều hơn. Ngoài ra, cần mau chóng báo cáo ta hay trong cung xảy ra chuyện gì, đặc biệt là...” Lời nàng thoạt ngừng, rồi tiếp: “Ta nghĩ hẳn công công rõ hơn ai hết.”
Đức Vũ là kẻ thông minh, nghe vậy đủ hiểu, gật đầu ưng thuận.
“Công công, quan trọng nhất là, ngươi phải nhớ thật kỹ, tuyệt đối không để chuyện này đến tai Lâu Thừa tướng.”
Thoáng ngây người, Đức Vũ nhìn người trước mặt, ngẫm nghĩ một lát, hắn siết chặt bàn tay nắm chuỗi trân châu, gật đầu dứt khoát.
Nói xong chuyện đó, hai người tiếp tục bước đi, như không hề xảy ra chuyện gì. Tâm tình phức tạp, bước chân Đức Vũ có vẻ nặng nề, Quy Vãn không nói một lời, đến tận khi ra khỏi Thiên điện, thấy xe ngựa chờ sẵn, Quy Vãn mới mỉm cười quay đầu nói: “Tạ công công đã dẫn đường tới đây, Quy Vãn vô cùng cảm kích.”
Biết lời nàng nói vô cùng cảm kích ám chỉ điều gì, Đức Vũ im lặng đón nhận, nhìn Quy Vãn đi xa dần.
“Sao lâu vậy, Hoàng hậu lại lôi kéo chuyện trò với nàng sao?” Lâu Triệt đứng cạnh xe, ánh mắt dịu dàng thoảng qua cảm giác ngà ngà chuếnh choáng, sóng tình lăn tăn trong đáy mắt.
Quy Vãn bước mỗi lúc một gần, ý cười trên mặt từ từ biến mất, thay vào đó là dáng vẻ cô quạnh phẳng lặng, thấy vậy Lâu Triệt liền lo lắng, vội vã hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Không đáp lại chàng, nàng chỉ hỏi ngược lại: “Phu quân đại nhân, hậu cung là nơi thế nào?”
“Nơi thế nào?” Cô gái này luôn có cách hành động khiến người ta không thể soi thấu nổi.
Cúi đầu nở nụ cười nhàn nhạt, Quy Vãn cười nói: “Đó là chốn của nữ nhân, là nơi nam nhân không thể nhúng tay vào, là nơi mọi chuyện đều do nữ nhân tự thân giải quyết, chàng có hiểu không?”
Lâu Triệt im lặng, không biết trả lời sao. Tựa hồ có chút gì bất an.
Nụ cười nhàn nhạt dần tan biến trên môi, Quy Vãn đảo mắt, nhìn về phía mình vừa đi khỏi, bày ra dáng vẻ vô tội, khẽ hỏi: “Biết rõ không nên làm mà vẫn làm, gọi là 'Dũng', biết rõ không thể làm mà vẫn làm thì gọi là gì, chàng biết không?”
Lâu Triệt thoáng rung động, đưa tay chạm nhẹ bờ vai Quy Vãn, biết lòng nàng còn gút mắc, nhưng chưa kịp an ủi khuyên lơn, đã thấy Quy Vãn ngẩng đầu lên, đồng tử trong veo như nước ánh lên vẻ âm u sâu thẳm, nhẹ giọng nói: “Gọi là ‘Tội’.”
“Hôm nay thiếp, nhất định đã phạm phải thứ tội nghiệt không thể tha thứ.”
Kẻ dụ dỗ người khác phạm tội, tội thêm một tầng.
Quy Vãn vừa bước qua cửa, Quản Tu Văn tựa hồ mất hết mọi cảm giác, chưa từng nghĩ qua, vẻ đẹp cùa Quy Vãn phô bày trước mặt mọi người, ánh đèn huyền ảo lung linh càng tô đậm nét tà mị đủ sức câu hồn nhiếp phách kẻ ngắm nhìn. Rồi lại nhớ tới bản thân lần trước si mê ngây ngẩn khiến Đoan vương phát hiện ra mà bắt được nhược điểm của mình, hắn vội vã chỉnh đốn sắc mặt, cảm thấy không yên tâm bèn liếc về phía đầu hàng bên phải, hình ảnh chiếc chén ngọc trong tay Đoan vương thoáng chao đảo cùng ánh mắt mê đắm liền lọt vào tầm mắt hắn. Quản Tu Văn cảm thấy kỳ quái, lẽ nào y cũng... Nhìn kỹ, hắn thầm mừng trong dạ, người mà Đoan vương đang nhìn... rõ ràng là Huỳnh phi. Thì ra vậy, Đoan vương Đoan vương, tới tận bây giờ ta mới biết, chúng ta có thể là đồng minh. Nhịn không được, hắn bật cười khe khẽ, một phần say sưa, ba phần khinh cuồng.
Vào tới trong điện, Huỳnh phi hướng về phía bậc thang dẫn lên hoàng tọa, Quy Vãn tiến về phía trái.
Lâu Triệt ngồi bên bàn tiệc khẽ nhấp một ngụm mỹ tửu trong ly, nghe nói thứ rượu mới ủ này có một cái tên, gọi “Yêu nương”. Thoạt uống vào thấy thanh thuần tinh khiết, tác dụng chậm rãi, khiến người uống rượu bất tri bất giác mà trầm luân túy lúy. Chàng chưa từng say, giờ uống liền ba ngụm, mỉm cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn Quy Vãn đang chậm rãi tiến lại, giữa phút ngất ngây mơ hồ, ánh mắt đọng lại trên mình nàng, đồng tử dần dần chuyển sang thâm trầm sâu thẳm. Rượu nồng chậm rãi thấm sâu, rót vào tứ chi bách hài, khiến lồng ngực nóng rần rật, hơi nóng xộc lên tận đỉnh đầu, tiếng động bốn bề bỗng nhiên lặng mất tăm, chỉ còn lại một nhan sắc yêu kiều, quán tuyệt tất thảy xuân sắc trên thế gian.
Hoàng cung hoa lệ hoàn toàn cách ngăn với thế giới trần tục ngoài kia. Nét hoa lệ của nơi này, thanh này, sắc này, tình này mới thật mơ màng. Tất thảy đã vượt quá chuẩn mực thông thường của cõi phàm tục, tỏa ra hương vị ngọt ngào đầy dụ hoặc tội lỗi, lả lơi cám dỗ khiến thế nhân sẵn sàng đạp bỏ mọi giới hạn đạo đức.
Một văn sĩ ngồi lẫn trong trăm quan khẽ phe phẩy cây quạt lông trên tay, thoáng nhếch môi lắc đầu, nhỏ giọng than thầm: “Thật không ngờ mầm họa vong quốc không phải chỉ một mà tới tận hai.” Nói rồi liền há miệng dốc cạn một ly rượu.
“Tướng quân!” Hạ giọng gọi người bên cạnh mới phát hiện ra Lâm Thụy Ân hoàn toàn không nghe thấy gì, ánh mắt tản mát, trăm mối cảm xúc cuộn lên lẫn lộn phức tạp. Văn sĩ kia mỉm cười thê thiết mà ngập đầy vẻ trào phúng mỉa mai: “Tướng quân à, người chớ quên, ta từng nói rồi, vẻ đẹp của nữ nhân một khi hóa thành vũ khí, ắt hẳn là chuyện cực kỳ đáng sợ, sẽ chỉ mang tới thảm kịch mà thôi.”
Thân hình trước mặt y chấn động, Lâm Thụy Ân quay đầu, hổ thẹn thoáng ngập trên mặt, buông tiếng cười khổ: “Lời quân sư nhắc nhở thật chẳng sai, thụ giáo.” Rồi không dám liếc trông về phía kia nữa, ánh mắt rời đi, ngồi nghiêm chỉnh.
“Hoàng thượng!” Một thanh âm du dương vang lên, mọi sự chú ý đổ dồn về phía hoàng tọa, trăm quan ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng hậu.
Dịu dàng cúi đầu hành lễ, Hoàng hậu dẫu không có được dung nhan khuynh quốc như Quy Vãn và Huỳnh phi, nhưng bản thân vẫn là mỹ nhân chọn một giữa ngàn vạn người, tư thế thanh tao nho nhã tuyệt không phải bình thường, hơn thế còn mang tới cảm giác ung dung, đẹp đẽ mà tôn quý. Nàng lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp đối với phong tư của Lâu phu nhân cảm thấy thập phần mến mộ, xin cho phép nàng được ngồi chung bàn với bổn cung.”
Hoàng hậu vốn là người đứng đầu hậu cung, chuyện nữ quyến của các vị quan lại trong triều phụng bồi ở bên là điều đã có tiền lệ, vì thế Hoàng thượng cười nhã nhặn, đang muốn gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy một âm thanh từ phía trái: “Không được.”
Nghe tiếng từ chối dõng dạc, người khắp đương trường đều ồ lên, bá quan ngừng tay, ai nấy trông về phía thủ phụ đương triều.
Lâu Triệt nhìn về phía Hoàng hậu, dịu giọng nói: “Xin nhận ý tốt của Hoàng hậu nương nương, có điều Quy Vãn thân thể yếu nhược, để nàng bồi tiếp nương nương có điều bất tiện, mong người thứ tội.” Miệng xin thứ tội nhưng thái độ tuyệt không lui nửa phần.
Hoàng hậu thoáng ngạc nhiên, nhưng trên mặt không hề biểu hiện: “Là bổn cung suy nghĩ không chu toàn rồi.” Thực quyền trong tay Lâu Triệt, ngay cả đương kim Thánh thượng còn phải kiêng dè ba phần, nàng sao dám vì chút chuyện nhỏ nhặt vậy mà dám gây thù chuốc oán với người này.
Tuy rằng kết quả đã nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng chuyện này vẫn khiến trăm quan có chút run sợ, lại cảm thấy thật khó hiểu trước hành động hôm nay của Lâu Triệt. Dẫu rằng xưa nay nắm quyền cao, nhưng Lâu Triệt không bao giờ gây bất kỳ xung đột gì với hoàng gia, càng không có chuyện dùng quyền lực mà uy hiếp, đến nay cớ gì chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà ra mặt chống lại Hoàng hậu giữ phượng ấn cai quản chốn hậu cung.
Chỉ riêng Lâm Thụy Ân có thể mơ hồ đoán ra tâm tư của Lâu Triệt lúc ấy, dẫu nói bày tiệc vua tôi cùng chung vui nhưng thềm ngọc hoàng tọa kia vẫn là một đường giới hạn, trên thềm là quân, dưới thềm là thần. Lâu Triệt quyền nghiêng thiên hạ vẫn không thể bước qua bậc thềm đó được. Đây không phải chỉ là một đường giới hạn bình thường mà là khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua nổi. Chuyện hôm nay, nếu xảy ra từ trước, Quy Vãn có lên ngồi cạnh Hoàng hậu cũng không phải việc gì quá nghiêm trọng, nhưng đã tận mắt chứng kiến một màn quỷ dị nơi Quân Mạc đình kia, có thế nào Lâu Triệt cũng nhất định không để Quy Vãn tiến lên thềm ngọc dẫu chỉ nửa bước.
Một tay nâng chén, tay kia nhẹ nhàng nắm tay Quy Vãn, Lâu Triệt chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, trấn tĩnh lại đầu óc có chút rối loạn, liếc ánh mắt ẩn chút giá lạnh về phía thềm ngọc cao cao, chàng nhè nhẹ xoay chén rượu trong tay, vừa rồi bản thân sao vậy? Vừa nghĩ tới việc để Quy Vãn bước lên bậc thềm ngọc kia, chàng liền không khống chế nổi phẫn nộ và hoang mang, vì vậy mới dồn sức, siết thật chặt tay Quy Vãn, cảm thấy đêm nay đúng là lộn xộn quá mức, do chàng quá chén sao?
Một bữa tiệc bình thường chỉ vì chút rắc rối nửa chừng mà gợn lên sóng triều lăn tăn, dẫu cho đã có nhạc vũ trợ hứng, lại thêm từng tràng những lời hoa lệ tuôn ra không ngừng từ miệng những người dự tiệc, nhưng tất cả đều không thể khỏa lấp được mùi của tranh đoạt chốn hậu cung trên thềm ngọc cùng mạch ngầm của một cuộc phong ba chính trị đang dậy lên dưới thềm ngọc.
* * *
“Lý công công, ngươi về điện Cẩm Tường trước đi, ta còn vài lời muốn nói với Lâu phu nhân.” Đứng trong bóng chiều, Hoàng hậu quay đầu ra lệnh cho vị thái giám hầu cận.
Gã thái giám gương mặt mập ú bóng loáng lập tức nhướng mày, kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt. Gã lùi một bước, cung kính bẩm: “Vâng, thưa Hoàng hậu nương nương.” Rồi cúi đầu tiến thẳng về phía trước, lát sau liền rẽ ngoặt và mất dạng sau một khúc quanh trong cung.
Quy Vãn nhìn Hoàng hậu cố ý ngăn cung nữ thái giám đứng sát bên, nhẹ giọng hỏi: “Lại có chuyện gì phiền lòng ư?”
“Hoàng cung này vốn là nơi thị phi lẫn lộn, chẳng có nổi một ngày thái bình.” Sầu não tuôn theo lời nói, ngay cả nụ cười trên gương mặt Hoàng hậu cũng nhuốm vài phần mỏi mệt, đáng tiếc đã bị bóng tối thâm sâu nuốt sạch, rồi cứ vậy mà mất tăm.
“Thế nên mới phải cẩn trọng đến vậy, ngay cả nói chuyện cũng cần đề phòng người khác?” Dáng vẻ Quy Vãn nửa như cười cợt, nửa như mỉa mai, trong lãnh đạm thoáng hiện một chút âm nhu khó dò.
“Nàng nghĩ ta nguyện ý vậy sao?” Hoàng hậu chầm chậm tiến lại, nhìn con đường sau buổi tiệc tùng chỉ còn lại vẻ xác xơ cô quạnh, đột nhiên trong lòng có thứ cảm giác đìu hiu như người đi trà lạnh: “Nàng cũng biết, Lý công công vừa rồi là người phu quân nàng cài lại cạnh ta, nếu không điều hắn đi trước, e rằng chỉ sáng mai thôi những lời chúng ta nói hôm nay đều đã truyền cả đến tai Thừa tướng, thậm chí ngữ điệu cũng chẳng khác gì hiện tại. Mà trong số cung nữ hầu cận, ta cũng chẳng biết nên tin tưởng ai.”
Giống như chìm vào bóng tối muôn trùng, tĩnh lặng không một tiếng động, rất lâu sau đó, Quy Vãn mới lên tiếng: “Đã nắm được phượng ấn trong tay, cớ gì vẫn phái gian nan đến vậy?”
“Phượng ấn là vật chết, không có thực quyền, còn có thể ra sao đây. Giữa hoàng cung này, vào luồn ra cúi, bợ đỡ nịnh hót là chuyện thường tình, mũ phượng không nắm thực quyền khác nào mào gà tầm thường cơ chứ?” Não nề thở dài, mẫu nghi một nước đau xót kể ra những thứ họa ngầm trong cung. Bóng tối thăm thẳm không trông rõ biểu cảm trên mặt Quy Vãn, cũng không thấy nàng tiếp lời, Hoàng hậu bi thương mỉm cười, “Phượng ấn có thể trở lại tay như vậy đã là vạn phần may mắn với ta rồi, chưa kịp cảm ơn nàng một tiếng.”
Đột nhiên dừng bước, một đôi tay mềm mại như ngọc áp tới bên má Hoàng hậu, nhẹ nhàng vuốt ve, hứng lấy một giọt lệ nóng rực, Quy Vãn cất tiếng hỏi như buông tiếng thở dài: “Sao người lại khóc?”
Cầm lấy tay Quy Vãn, Hoàng hậu không nén nổi nỗi xúc động cuộn trào, run giọng nói: “Muội muội, giữa hậu cung này, ta không có lấy một ngày ngon giấc.”
Màn đêm tĩnh lặng đến thê lương, Quy Vãn nghe được cả tiếng những ngọn nến bập bùng cháy sáng trong những chiếc đèn lồng cách mình mười mấy bước, tiếng xèo xèo như thể vật gì đang cắn nuốt. Lòng chợt lạnh giá, nàng rút tay khỏi bàn tay ấm áp của Hoàng hậu, nhàn nhạt đáp: “Muốn được yên giấc, lòng phải tĩnh trước đã. Mong cầu quá xa vời chỉ khiến chính bản thân thêm âu lo bất an.”
Hoàng hậu cười khổ, tiếng cười nhuốm vị chua chát, ai oán cất lời: “Quy Vãn, ta đây là người đã làm mẹ, nàng hãy thông cảm cho tâm tình của ta, cứ coi như ta không vì mình, cũng phải liều mạng vì con trai ta. Ai bắt con ta sinh nhầm vào nhà đế vương chứ. Hoàng thượng nhất mực sủng ái Huỳnh phi, từ đó không còn sủng hạnh bất kỳ phi tần nào nữa, cứ coi như lần này Huỳnh phi sảy thai, sau này sẽ ra sao đây? Ai có thể cam đoan chuyện này chứ?” Từng lời từng lời tuôn ra dồn dập như thể đang muốn làm cho thật rõ điều gì.
Một câu “muội muội” vừa rồi chẳng biết chứa mấy phần chân tình, Quy Vãn chỉ cười nhạt, nhưng một tiếng gọi “Quy Vãn” lúc này lại khiến nàng không thể làm ngơ, tiếng gọi ấy mói thật giống giọng mẫu thân nàng làm sao. Bóng đêm mịt mờ che khuất dung nhan và nét mặt càng khiến nàng nảy sinh một thứ ảo giác, tiếng oán than dậy lên từ đáy lòng, tiếng gọi ấy khuấy động tới nỗi buồn đau của nàng.
“Quy Vãn à?” Cho rằng nàng không nghe thấy gì, Hoàng hậu lại khẽ gọi.
“Được rồi, hiện giờ người chỉ thiếu thực quyền trong hậu cung mà thôi.” Khoát tay xòe rộng tay áo, Quy Vãn nhịp nhàng tiến bước, dáng đi tao nhã khuất trong bóng đêm không phát ra bất kỳ âm thanh nào: “Xin cứ an lòng, cho dù người không nói, ta vẫn giúp người.”
Hoàng hậu đi theo, muốn nói một lời cảm ơn, lại thấy như vậy sẽ thật khinh nhờn Quy Vãn, chỉ biết đem hết những lời muốn nói giữ nghẹn trong lòng, lắng đọng trong đêm đen.
Hai người đối mặt nhưng chẳng nói một lời, đi thêm một lát đã thấy được Thiên điện, đèn đuốc sáng rực, tiếng cười nói ồn ào truyền tới bên tai, hai người dừng bước trông tới.
Nhìn hồi lâu, Quy Vãn mỉm cười, hỏi Hoàng hậu: “Hai vị phi tần kia là những ai vậy?”
“Là Lệ phi và Ấn phi, nghe nói ông cha hai bên là thông gia thân thích nên vào cung thường qua lại bè bạn với nhau.” Nhớ lại trước kia, một bên kiều mỵ diễm lệ, bên kia thành thục chỉnh chu khiến Hoàng thượng cực kỳ ưa thích, vậy mà nay cũng lâm vào cảnh một mình một bóng giữa điện vắng.
Quy Vãn cười hờ hững như cánh mai, tinh tế quan sát họ một hồi, đột nhiên cất lời cảm thán: “Trong cung này, ai nấy đều đặc sắc.”
“Ấn phi này mau mồm mau miệng, thật sự không khiến người ta ghét bỏ, chỉ có điều tồn tại trong hậu cung này cũng không phải chuyện dễ dàng. Lệ phi kia mảnh dẻ, hiền hậu ôn hòa, chẳng gây được sóng gió gì trong cung.” Giải thích chi li cặn kẽ cho Quy Vãn, nhưng khi Hoàng hậu quay đầu lại, thấy nàng có vẻ lơ đễnh chẳng nghe lời mình nói, chỉ chăm chú nhìn về phía trước.
“Công công kia là ai vậy?” Tay ngọc thoáng chỉ, Quy Vãn hướng về phía một gã thái giám mặc áo bào tía đang chạy qua chạy lại, nghiêng đầu có vẻ như muốn thỉnh giáo.
Hoàng hậu liếc nhìn, có vẻ không nhận ra được, hẳn là một ké tầm thường không vai vế gì trong cung, đang định lắc đầu chợt nghe cung nữ bên cạnh lên tiếng: “Bẩm Lâu phu nhân, hắn là Đức Vũ.”
“Ồ?” Quy Vãn nhướng mày, hiện ra dáng vẻ thích thú, ý bảo cung nữ kia nói tiếp.
“Đức Vũ hình như vào cung từ năm mười bốn tuổi, hầu hạ trong điện Ngự Càn, đã sống trong cung suốt mười năm rồi. Nghe nói gia đình hắn trước kia cùng nhà trí thức có học, chẳng qua gia cảnh quá bần cùng, hắn rất tiết kiệm, bổng lộc có bao nhiêu thường gửi cả về nhà để nuôi các em.” Cung nữ kia nói hết những điều mình biết ra, mặc dù Đức Vũ chỉ là một tiểu thái giám, nhưng hắn mi thanh mục tú rất ưa nhìn, hơn nữa đối nhân xử thế quan hệ với mọi người rất có trước sau, vì vậy các cung nữ đều vui lòng giúp hắn một phen.
Quy Vãn như cười mà không phải cười, ngẩng đầu nhìn vòm trời đen thăm thẳm không một bóng sao, nàng thoáng chán nản, quay đầu nói: “Hoàng hậu nương nương xin hãy dừng bước, đoạn đường từ giờ xin cứ để tên Đức Vũ kia dẫn đường cho ta được rồi.”
Hoàng hậu gật đầu, tuy không hiểu vì sao nàng đột nhiên có hứng thú với tên tiểu thái giám kia, nhưng cũng chẳng gặng hỏi nhiều, sai cung nữ bên cạnh tới gọi Đức Vũ. Hoàng hậu quay sang nhìn Quy Vãn, hỏi: “Nàng cảm thấy thất vọng sao? Ta cũng chỉ là kẻ vì đoạt quyền mà bất chấp mọi thủ đoạn.”
Nghe vậy Quy Vãn ngoái đầu lại, chăm chú nhìn Hoàng hậu, đột nhiên phát hiện ra Hoàng hậu thật sự rất gầy gò, liền mỉm cười cảm thông, thản nhiên nói: “Quyền thế phú quý, ai có thể hờ hững ngồi trông đây? Ta không có tư cách phê phán người. Người cứ buông lỏng tinh thần đi.”
Nghe được lời nàng, linh hồn Hoàng hậu như được cứu rỗi, cái gai bấy lâu nay âm ỉ châm chích trong lòng cũng mất đi. Hoàng hậu nức nở: “Quy Vãn...” Rồi lại thấy cung nữ kia đã gọi tiểu thái giám áo tím lại gần, Hoàng hậu vội vã lấy tay áo che mặt, giấu đi sự thất thố.
Cung nữ và tiểu thái giám tên Đức Vũ đến gần, đầu tiên là hành lễ với Hoàng hậu, sau đó vấn an Quy Vãn, quả nhiên dáng vẻ rất nhã nhặn.
Từ Thiên điện tới quan đạo nơi xe ngựa dừng chờ không gần cũng chẳng xa, Đức Vũ nghiêm cẩn lướt trên con đường trải đá tảng dẫn đường phía trước, lòng có chút buồn bực không hiểu vì sao vị phu nhân này lại muốn hắn dẫn đường, nhưng chẳng dám vô lễ, chỉ đành cung cúc hầu hạ.
“Vào cung bao lâu rồi?” Âm thanh du dương vang lên giữa bóng tối nặng trĩu trùng trùng mang một vẻ dị thường lại như đủ sức thấm sâu vào tận đáy lòng.
Bước chân không dừng, hắn vẫn duy trì tốc độ, mải miết bước đi, miệng đáp: “Mười năm.”
“Trong nhà vẫn khỏe cả chứ? Các em đã đến tuổi dựng vợ gả chồng chưa?” Quy Vãn mỉm cười hỏi tiếp, con đường lạnh lẽo nhờ câu hỏi ấy mà ấm áp thêm đôi phần.
Bước chân không khỏi lỡ nhịp, Đức Vũ rõ ràng ngẩn người, lập tức cúi đầu cung kính đáp: “Tạ phu nhân quan tâm, đều khỏe cả.”
Khẽ buông một tiếng thở dài, ánh mắt Quy Vãn lưu chuyển ngó quanh bốn bề, dường như có nỗi sầu muộn vấn vít trong lòng. Đức Vũ ngẩng đầu vừa lúc bắt gặp cảnh ấy, một thoáng động tâm, chẳng biết vì đâu đột nhiên có cảm giác muốn lên tiếng hỏi nàng có chuyện gì khổ tâm phiền não. Nỗi xúc động ấy, hắn chỉ dám giấu kín trong đáy lòng, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. Trên đại điện, hắn đã sớm được chiêm ngưỡng phong tư tuyệt mỹ ẩn hàm ma tính của vị phu nhân này, giờ đây được trực tiếp đối mặt, mới thật sự hiểu ra nàng khiến người ta rung động tới đâu. Hắn vốn đã lục căn thanh tịnh, không còn phần nam tính, vậy mà vẫn bị nàng khơi dậy những thứ xúc cảm kỳ lạ đến thế.
Trực giác của kẻ lăn lộn bao năm trong cung mách bảo hắn, chuyện này ẩn chứa điều quỷ dị, vì thế vội lui gót về sau, có chút vì nể mà cúi đầu.
Đưa ánh mắt tán thưởng về phía đối phương, Quy Vãn thầm nhủ, quả nhiên mình đã tìm đúng người. Vừa rồi hắn chạy đôn chạy đáo trước Thiên điện, nhưng làm việc rất đâu vào đấy, cơ động mà linh hoạt, cho thấy hắn tâm tư kín kẽ lại lanh lợi tỉnh táo. Giờ đây gặp tận mặt, thấy hắn cẩn trọng từng cử chỉ lời nói, quả nhiên là người tài. Khẽ cười một tiếng, nàng uyển chuyển hỏi: “Vào cung mười năm ròng đến giờ vẫn là một tiểu thái giám, không thấy tủi thân ấm ức sao?”
Rồi không đợi hắn lắc đầu, Quy Vãn tiếp: “Chỉ cần có thế có lực trong cung, nhất định sẽ giúp người nhà có thêm chỗ dựa vững chắc, lẽ nào đây không phải ước nguyện ban đầu khi ngươi tiến cung? Ví như Lý công công được phu quân ta thưởng thức, chỉ vài năm đã thăng tới tổng quản, lẽ nào ngươi không muốn một bước tới trời?”
Giọng nói này vốn mang theo vẻ khoan thai an định lòng người, vừa vọng vào tai liền khiến người ta cảm thấy lòng khẽ rung lên, Đức Vũ hốt hoảng, tự nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần chớ nên căng thẳng kích động, đấu đá khốc liệt chốn thâm cung không phải thứ người bình thường có thể dễ dàng gánh vác. Ngước mắt trông lên, thấy thân mình Quy Vãn thoáng lảo đảo lắc lư, dường như không khỏe, Đức Vũ không kiềm chế được, đưa tay đỡ lấy người đối diện, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Quy Vãn. Vừa nắm được cổ tay trơn nhẵn, mềm mại ấm áp ấy, hắn liền thoáng thấy một cảm giác mát lạnh lướt qua, vật gì đó trượt khỏi bàn tay Quy Vãn, trong tay hắn lại nhiều thêm một vật. Nương theo ánh đèn lồng lung linh, hắn thấy một chuỗi vòng tay ngọc trai sáng bóng, bao năm trong cung đã luyện cặp mắt của hắn thành đôi hỏa nhãn kim tinh, liếc qua cũng nhận ra đây là trân bảo vô giá.
“Đức Vũ công công, ta và Hoàng hậu nương nương tình như tỉ muội, nàng một mình trong cung, cô đơn bất lực không nơi dựa dẫm, mong công công hãy chiếu cố nhiều hơn.” Dứt lời, Quy Vãn nhẹ nhàng hành lễ, không để hắn có cơ hội trả lại chiếc vòng tay.
Đức Vũ gan nào dám nhận lễ vật lớn đến vậy, cảm thấy vô cùng bối rối, nội tâm tranh đấu kịch liệt, hắn gia cảnh bần hàn, chỉ vì sinh kế cho cả nhà mà chịu nhục nhã bán rẻ một đời, đến lúc này, lẽ nào lại vì châu báu tiền bạc mà bán đứng linh hồn thêm lần nữa sao? Chuỗi trân châu trong tay còn phảng phất hơi ấm từ Quy Vãn, hơi ấm truyền sang lòng bàn tay hắn, hắn nghe tim mình nồng ấm hơn một chút cũng lại thấy tim mình nhói buốt như bị kim châm, nhìn thấy cô gái dịu dàng uyển chuyển trước mắt, biết rõ ràng rành rẽ lẽ cương nhu, còn biết dùng tâm lý chiến, bèn thở dài trong lòng, tự nhủ một tiếng: Thôi đành.
Để cho linh hồn này trầm luân trong bóng đêm mịt mờ này của nỗi cô tịch.
“Lâu phu nhân, có gì cần phân phó xin người cứ lệnh xuống.” Lòng đã hạ quyết tâm, ngay cả giọng nói cũng đanh thép thêm vài phần.
Sóng mắt lưu chuyển, Quy Vãn mỉm cười duyên dáng, lộ ra vẻ tà mị dị thường, thanh diễm vô song: “Công công, nhớ rõ chuyện hôm nay tuyệt không đế thêm kẻ nào biết được, sau khi công công nhẹ bước đường mây, ở trong cung xin để tâm tới Hoàng hậu nhiều hơn. Ngoài ra, cần mau chóng báo cáo ta hay trong cung xảy ra chuyện gì, đặc biệt là...” Lời nàng thoạt ngừng, rồi tiếp: “Ta nghĩ hẳn công công rõ hơn ai hết.”
Đức Vũ là kẻ thông minh, nghe vậy đủ hiểu, gật đầu ưng thuận.
“Công công, quan trọng nhất là, ngươi phải nhớ thật kỹ, tuyệt đối không để chuyện này đến tai Lâu Thừa tướng.”
Thoáng ngây người, Đức Vũ nhìn người trước mặt, ngẫm nghĩ một lát, hắn siết chặt bàn tay nắm chuỗi trân châu, gật đầu dứt khoát.
Nói xong chuyện đó, hai người tiếp tục bước đi, như không hề xảy ra chuyện gì. Tâm tình phức tạp, bước chân Đức Vũ có vẻ nặng nề, Quy Vãn không nói một lời, đến tận khi ra khỏi Thiên điện, thấy xe ngựa chờ sẵn, Quy Vãn mới mỉm cười quay đầu nói: “Tạ công công đã dẫn đường tới đây, Quy Vãn vô cùng cảm kích.”
Biết lời nàng nói vô cùng cảm kích ám chỉ điều gì, Đức Vũ im lặng đón nhận, nhìn Quy Vãn đi xa dần.
“Sao lâu vậy, Hoàng hậu lại lôi kéo chuyện trò với nàng sao?” Lâu Triệt đứng cạnh xe, ánh mắt dịu dàng thoảng qua cảm giác ngà ngà chuếnh choáng, sóng tình lăn tăn trong đáy mắt.
Quy Vãn bước mỗi lúc một gần, ý cười trên mặt từ từ biến mất, thay vào đó là dáng vẻ cô quạnh phẳng lặng, thấy vậy Lâu Triệt liền lo lắng, vội vã hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Không đáp lại chàng, nàng chỉ hỏi ngược lại: “Phu quân đại nhân, hậu cung là nơi thế nào?”
“Nơi thế nào?” Cô gái này luôn có cách hành động khiến người ta không thể soi thấu nổi.
Cúi đầu nở nụ cười nhàn nhạt, Quy Vãn cười nói: “Đó là chốn của nữ nhân, là nơi nam nhân không thể nhúng tay vào, là nơi mọi chuyện đều do nữ nhân tự thân giải quyết, chàng có hiểu không?”
Lâu Triệt im lặng, không biết trả lời sao. Tựa hồ có chút gì bất an.
Nụ cười nhàn nhạt dần tan biến trên môi, Quy Vãn đảo mắt, nhìn về phía mình vừa đi khỏi, bày ra dáng vẻ vô tội, khẽ hỏi: “Biết rõ không nên làm mà vẫn làm, gọi là 'Dũng', biết rõ không thể làm mà vẫn làm thì gọi là gì, chàng biết không?”
Lâu Triệt thoáng rung động, đưa tay chạm nhẹ bờ vai Quy Vãn, biết lòng nàng còn gút mắc, nhưng chưa kịp an ủi khuyên lơn, đã thấy Quy Vãn ngẩng đầu lên, đồng tử trong veo như nước ánh lên vẻ âm u sâu thẳm, nhẹ giọng nói: “Gọi là ‘Tội’.”
“Hôm nay thiếp, nhất định đã phạm phải thứ tội nghiệt không thể tha thứ.”
Kẻ dụ dỗ người khác phạm tội, tội thêm một tầng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook