Hồng Nhan Loạn
-
Chương 33: Dạ kiếp - 4
Lâu Thịnh quỳ trên mặt cỏ, chốc lát sau, cỏ xanh mượt không ngừng lay động như làn sóng mượt mà, tai không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, y không nhịn được ngẩng đầu trông, thấy gương mặt Quy Vãn vừa như do dự vừa như mơ màng. Y cúi đầu, suy nghĩ một lát cuối cùng cũng hiểu ra vẻ băn khoăn của nàng, liền rút một tấm lệnh bài nho nhỏ đeo bên hông, hai tay dâng lên.
Quy Vãn nhận ra lệnh bài dành cho thám quân của phủ Thừa tướng, chữ “Lâu” quen thuộc ẩn hiện trên mặt tấm lệnh bài, một thứ cảm giác ấm áp chầm chậm dâng lên trong lòng. Cuối cùng, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”
Đáp lại một tiếng ngắn gọn, Lâu Thịnh đứng lên, từ lâu đã nghe phu nhân Tướng gia dung mạo xinh đẹp tựa thiên nhân, có điều hôm nay tương kiến lại thấy Quy Vãn trát một lớp bột phấn đen đúa dày cộp trên mặt, dáng vẻ khổ sở chật vật, chỉ còn đôi mắt sâu thẳm tỏa ra cảm giác thấu triệt, rực rỡ như tinh tú. Lâu Thịnh không dám mạo phạm lập tức dời tầm mắt, chỉnh đốn lại suy nghĩ, rồi bẩm báo: “Tướng gia đang gấp rút ngày đêm tới ải Ngọc Hiệp, hai ngày nữa chắc sẽ tới nơi. Mời phu nhân theo tiểu nhân về ải Ngọc Hiệp trước ạ.”
Nghe tới đây, Lâm Nhiễm Y đứng cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi, mở miệng lẩm bẩm: “Tướng gia? Cô là thê tử của Thừa tướng Lâu Triệt sao?”
Quy Vãn khẽ gật đầu thừa nhận, Lâu Thịnh bên cạnh cung kính nói: “Phu nhân, nơi này không thể ở lâu, quân lính Nỗ tộc có vẻ không muốn buông tha, sắp đuổi tới mất.”
Nhắc tới quân lính Nỗ tộc, cảm giác mũi tên xoẹt qua tay áo vừa rồi lập tức trở lại trong óc, Quy Vãn lạnh toát sống lưng, đồng ý với đề nghị của Lâu Thịnh, mà Lâm Nhiễm Y cũng không phản đối. Đợi nàng ta kiềm chế được con ngựa hóa điên khi nãy, ba người hai ngựa bọn họ lập tức phóng thẳng về phía Đông.
Lâu Thịnh có vẻ rất thông thuộc địa hình vùng này, y dẫn Lâm Nhiễm Y và Quy Vãn xuyên qua Lục Hải, chạy suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng chạy tới trước cửa ải Ngọc Hiệp.
Thân thể mệt mỏi cực độ, nhìn thấy ba chữ lớn đề “Ải Ngọc Hiệp”, Quy Vãn chợt nảy sinh cảm giác giống như được giải thoát. Qua gần một tháng rưỡi lưu lạc lữ thứ, cuối cùng nàng đã trở lại. Giữa lúc lòng còn đang cảm khái, chợt thấy cổng thành đã mở rộng, một đoàn binh thủ thành ào ra khỏi cửa, vừa thấy ba người họ, quân lính lập tức tản sang hai phía, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Một người khôi giáp bạch vũ, xỏ giày thanh đằng, dáng vẻ cao ráo tuấn dật, gương mặt anh tuấn, băng lãnh như sương chậm rãi bước khỏi cổng thành - nào ngờ lại là Lâm Thụy Ân.
Gương mặt băng lãnh vừa thấy Lâm Nhiễm Y liền lộ ra một vẻ ôn nhu khác thường, khiến người ta có cảm giác như mây mờ bị ánh mặt trời xua tan: “Tỷ tỷ, cuối cùng người cũng trở lại rồi.”
“Thụy Ân, khiến đệ lo lắng.” Lâm Nhiễm Y tiến lại, vung vẩy ngọn roi trong tay, bật cười thét lớn: “Tỷ tỷ về rồi đây!”
Không chỉ Lâm Thụy Ân có ý mừng vui mà đám binh lính xung quanh cũng ẩn ước nét cười. Giữa lúc mọi người mừng rỡ, Lâm Nhiễm Y kéo Quy Vãn tới gần, giới thiệu: “Vị này chính là Thừa tướng phu nhân, bọn tỷ cùng chung hoạn nạn, chạy thoát khỏi Nỗ Đô.”
Lâm Thụy Ân đưa mắt nhìn sang Quy Vãn, giữa lúc mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, ý cười thoáng tắt, hai mày khẽ chau, gương mặt ẩn chứa xót xa, khó khăn lắm mới mở miệng được: “Lâu phu nhân...” Nói được tới đây, nửa câu sau cứng lại trong họng, không thốt thành lời.
Quy Vãn khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: “Lúc nguy nan đều được Lâm Tướng quân và thân nhân giúp đỡ, Quy Vãn đúng là may mắn vô cùng.” Giữa những thời khắc hiểm nguy đều gặp được người này, bất tri bất giác, có thêm người này, có thêm một phần an tâm và tín nhiệm hiếm thấy.
Khóe miệng hiện ra ý cười nhàn nhạt, chàng thiếu niên lãnh mạc như sương lộ ra một chút ôn nhu cực kì hiếm hoi. Giữa lúc mọi người đang kinh ngạc trợn mắt, đột nhiên thấy sắc mặt Lâm Thụy Ân biến đổi hẳn, hắn tiến một bước dài về phía trước, nhẹ tay đưa tới, đỡ lấy thân thể nàng đang nghiêng về phía sau.
Quy Vãn dần dần bình tâm trở lại, chạy trốn suốt một ngày một đêm khiến thân thể nàng rã rời, tới khi tinh thần được thư thái, cơn mệt mỏi đột nhiên trỗi dậy xâm lấn toàn thân, hai mắt mờ dần đi, thần trí mơ hồ, thân mình bỗng chốc nhẹ bâng, đổ về phía sau, thứ cuối cùng nàng thấy được là một khoảng trời xanh thẳm trước mắt. Giữa lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy một bàn tay to lớn rất đỗi ấm áp vươn tới, đỡ lấy nàng, khiến nàng có thể bình yên chìm vào cơn mộng.
Lúc Quy Vãn đột nhiên ngất lịm đi, cả Lâu Thịnh và Lâm Nhiễm Y đều đồng thời định đưa tay tới đỡ, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy Lâm Thụy Ân vọt tới, ôm chặt Quy Vãn vào lòng, gương mặt tái xanh thoáng hiện vẻ hốt hoảng và đau lòng, hoàn toàn không hề chú ý tới phản ứng của những người xung quanh, bế lấy người đang nằm gọn trong lòng, gấp gáp chạy về phía nội thành, bỏ lại tất cả mọi người đang ngây ngốc đứng đó.
Binh lính kinh ngạc không ngớt, Lâm Nhiễm Y và Lâu Thịnh đứng trân tại chỗ, hai mắt hướng về phía cổng thành, một người thản nhiên, người kia ảm đạm, một người kinh hãi, người kia ưu sầu.
Ánh sáng dịu dàng xuyên qua đáy mắt, Quy Vãn từ từ hé rèm mi, bắt gặp một cặp đồng tử trong suốt, nét băng lãnh thường ngày giờ đây đã biến mất không vết tích, tất cả chỉ còn là những đường nét nhu hòa, ấm áp của vị Tướng quân lãnh mạc. Quy Vãn mỉm cười dịu dàng như gió, khẽ gọi: “Lâm Tướng quân?”
Vừa muốn giơ tay lên, nàng liền phát hiện ra bàn tay mình đang nắm lấy tay đối phương, Quy Vãn xấu hổ cả kinh, lập tức buông tay.
Bàn tay trống không, Lâm Thụy Ân liền thu tay lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng: “Thế nào rồi? Thân thể khá hơn chứ?”
“Vâng.” Quy Vãn khẽ lên tiếng, nhẹ nhàng cựa thân mình, cảm thấy đã khá hơn một chút, nàng nhìn Lâm Thụy Ân, lòng cảm kích vô hạn: “Nhờ có Tướng quân.”
“Đâu có, phu nhân khách khí rồi!” Không biết là thất vọng hay gì, nhưng hình như hắn không hề muốn nghe hai chữ “Cảm ơn” từ miệng nàng nói ra. Giữa lúc hôn mê, nàng tựa như vẫn không thể an giấc, ban đầu nàng nắm chặt lấy tay áo nha hoàn tới lau rửa cho mình, khi hắn cố tách bàn tay nàng khỏi tay áo nha hoàn, nàng lập tức bắt lấy tay hắn. Rõ ràng, hắn có thể buông tay nàng ra, nhưng vẫn do dự mãi, cuối cùng đành để mặc nàng. Nàng không mạnh tay, nhưng bàn tay ấy như một chiếc vòng kim cô, tầng tầng lớp lớp vây siết lấy hắn, không thể giãy giụa, không thể kháng cự, cũng không thể nói rõ đây là cảm giác gì. Có lẽ, tất cả mọi chuyện chỉ là hắn mượn cớ nán lại nơi này mà thôi.
Trong phòng lặng ngắt không tiếng động, Quy Vãn có chút tò mò nghiêng ngó xung quanh, lúc ấy mới phát hiện ra mình đang ở trong quân doanh. Nàng quay đầu đi, nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang vây bủa bốn bề, tĩnh lặng như tờ, tĩnh lặng đến gần như quỷ bí, Lâm Thụy Ân cũng mất đi vẻ uy nghiêm tuấn lãnh thường thấy, trong đôi mắt đẹp ngập ánh nhìn lạ lùng, tựa như có gì đó đang tranh đấu giằng xé.
Đối mặt với vẻ trầm tĩnh trong phòng, giữa lúc Quy Vãn đang khổ sở cân nhắc đề tài, chợt bụng nàng phát ra một tràng tiếng sôi réo.
Lâm Thụy Ân thoáng sửng sốt, sau đó không nhịn được bật ra một tiếng cười nhẹ, thứ cảm giác quỷ dị phút trước bỗng chốc hóa thành hư không. Lâm Thụy Ân xoay người, bưng mấy món điểm tâm đã chuẩn bị cẩn thận tới trước mặt Quy Vãn.
Suốt dọc đường bôn ba không màng ăn uống, Quy Vãn đã lâu lắm mới lại được thấy những món điểm tâm khéo léo này, nàng nở nụ cười vui vẻ, bắt đầu chuyên chú vào món điểm tâm.
Lâm Thụy Ân thấy nàng khoan thai ăn điểm tâm, từng miếng từng miếng nhỏ trôi vào miệng nàng, tâm tình hắn cũng từng chút từng chút vui dần lên; chỉ cần thấy được nụ cười của nàng đã có cảm giác như mọi thứ đều bình an tốt đẹp; thấy nàng khổ sở chật vật, lòng hắn nhói đau. Dẫu biết rõ thân phận của đối phương, hắn vẫn không thể khống chế tâm tình mỗi lúc một phức tạp rối ren của mình.
Ánh mặt trời rọi vào trong phòng, tựa như phủ thêm một tầng sa mỏng vàng óng, cảnh sắc bên ngoài khung cửa rực rỡ động lòng nhưng không người tán thưởng, một nữ nhân tóc đen mướt như gỗ mun, tao nhã thanh tân đang ăn cơm bên giường, một thiếu niên Tướng quân thân vận giáp phục bạch vũ nâng khay bên cạnh, thiếu niên giữ mãi một tư thế nhưng dường như không biết mỏi mệt, chỉ riêng cặp mắt trong veo kia đôi khi toát ra thần thái chuyên chú.
“Tướng gia!” Vừa thấy bóng người ngựa lao vun vút từ phía xa tới, Lâu Thịnh đang canh giữ phía ngoài quân doanh lập tức quỳ xuống, cung kính nghênh đón.
“Quy Vãn đâu? Đang ở trong này sao?” Gương mặt thanh nhã rốt cuộc cũng không thể che giấu được dáng vẻ lo lắng, Lâu Triệt hỏi rất khẩn trương.
Biết Thừa tướng cấp tốc vượt tám trăm dặm chạy thẳng tới đây, Lâu Thịnh ban đầu muốn khuyên người nghỉ ngơi một chút nhưng nói không nên lời, cuối cùng đành chỉ về phía đại doanh ở chính giữa, đáp: “Phu nhân ở phía kia.”
Bao lâu rồi? Bao lâu rồi chưa được thấy nàng?
Không nén nổi xúc động, Lâu Triệt tiến thẳng về phía lều trung tâm.
Lâu Thịnh chưa từng thấy Thừa tướng lộ ra dáng vẻ như vậy, cảm thấy giật mình, sực nhớ ra trong trướng còn Lâm Tướng quân, mà cảnh tượng trước cổng thành sáng nay cũng vô tình hiện lên trong óc, trực giác mách bảo cho y, chuyện này còn ẩn chứa nhiều điều vi diệu. Y vội vã đuổi theo Lâu Triệt, hô lên: “Tướng gia đi thong thả!”
Lâu Triệt không nghe được tiếng kêu của Lâu Thịnh, trong mắt chàng chỉ còn duy nhất hình ảnh doanh trướng kia, chàng mải miết bước không ngừng, tiến thẳng đến lều chủ, ngay lúc Lâu Thịnh chưa kịp cản lại, khẽ đưa tay vén tấm rèm quân trướng nặng nề lên.
Quy Vãn nhận ra lệnh bài dành cho thám quân của phủ Thừa tướng, chữ “Lâu” quen thuộc ẩn hiện trên mặt tấm lệnh bài, một thứ cảm giác ấm áp chầm chậm dâng lên trong lòng. Cuối cùng, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”
Đáp lại một tiếng ngắn gọn, Lâu Thịnh đứng lên, từ lâu đã nghe phu nhân Tướng gia dung mạo xinh đẹp tựa thiên nhân, có điều hôm nay tương kiến lại thấy Quy Vãn trát một lớp bột phấn đen đúa dày cộp trên mặt, dáng vẻ khổ sở chật vật, chỉ còn đôi mắt sâu thẳm tỏa ra cảm giác thấu triệt, rực rỡ như tinh tú. Lâu Thịnh không dám mạo phạm lập tức dời tầm mắt, chỉnh đốn lại suy nghĩ, rồi bẩm báo: “Tướng gia đang gấp rút ngày đêm tới ải Ngọc Hiệp, hai ngày nữa chắc sẽ tới nơi. Mời phu nhân theo tiểu nhân về ải Ngọc Hiệp trước ạ.”
Nghe tới đây, Lâm Nhiễm Y đứng cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi, mở miệng lẩm bẩm: “Tướng gia? Cô là thê tử của Thừa tướng Lâu Triệt sao?”
Quy Vãn khẽ gật đầu thừa nhận, Lâu Thịnh bên cạnh cung kính nói: “Phu nhân, nơi này không thể ở lâu, quân lính Nỗ tộc có vẻ không muốn buông tha, sắp đuổi tới mất.”
Nhắc tới quân lính Nỗ tộc, cảm giác mũi tên xoẹt qua tay áo vừa rồi lập tức trở lại trong óc, Quy Vãn lạnh toát sống lưng, đồng ý với đề nghị của Lâu Thịnh, mà Lâm Nhiễm Y cũng không phản đối. Đợi nàng ta kiềm chế được con ngựa hóa điên khi nãy, ba người hai ngựa bọn họ lập tức phóng thẳng về phía Đông.
Lâu Thịnh có vẻ rất thông thuộc địa hình vùng này, y dẫn Lâm Nhiễm Y và Quy Vãn xuyên qua Lục Hải, chạy suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng chạy tới trước cửa ải Ngọc Hiệp.
Thân thể mệt mỏi cực độ, nhìn thấy ba chữ lớn đề “Ải Ngọc Hiệp”, Quy Vãn chợt nảy sinh cảm giác giống như được giải thoát. Qua gần một tháng rưỡi lưu lạc lữ thứ, cuối cùng nàng đã trở lại. Giữa lúc lòng còn đang cảm khái, chợt thấy cổng thành đã mở rộng, một đoàn binh thủ thành ào ra khỏi cửa, vừa thấy ba người họ, quân lính lập tức tản sang hai phía, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Một người khôi giáp bạch vũ, xỏ giày thanh đằng, dáng vẻ cao ráo tuấn dật, gương mặt anh tuấn, băng lãnh như sương chậm rãi bước khỏi cổng thành - nào ngờ lại là Lâm Thụy Ân.
Gương mặt băng lãnh vừa thấy Lâm Nhiễm Y liền lộ ra một vẻ ôn nhu khác thường, khiến người ta có cảm giác như mây mờ bị ánh mặt trời xua tan: “Tỷ tỷ, cuối cùng người cũng trở lại rồi.”
“Thụy Ân, khiến đệ lo lắng.” Lâm Nhiễm Y tiến lại, vung vẩy ngọn roi trong tay, bật cười thét lớn: “Tỷ tỷ về rồi đây!”
Không chỉ Lâm Thụy Ân có ý mừng vui mà đám binh lính xung quanh cũng ẩn ước nét cười. Giữa lúc mọi người mừng rỡ, Lâm Nhiễm Y kéo Quy Vãn tới gần, giới thiệu: “Vị này chính là Thừa tướng phu nhân, bọn tỷ cùng chung hoạn nạn, chạy thoát khỏi Nỗ Đô.”
Lâm Thụy Ân đưa mắt nhìn sang Quy Vãn, giữa lúc mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, ý cười thoáng tắt, hai mày khẽ chau, gương mặt ẩn chứa xót xa, khó khăn lắm mới mở miệng được: “Lâu phu nhân...” Nói được tới đây, nửa câu sau cứng lại trong họng, không thốt thành lời.
Quy Vãn khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: “Lúc nguy nan đều được Lâm Tướng quân và thân nhân giúp đỡ, Quy Vãn đúng là may mắn vô cùng.” Giữa những thời khắc hiểm nguy đều gặp được người này, bất tri bất giác, có thêm người này, có thêm một phần an tâm và tín nhiệm hiếm thấy.
Khóe miệng hiện ra ý cười nhàn nhạt, chàng thiếu niên lãnh mạc như sương lộ ra một chút ôn nhu cực kì hiếm hoi. Giữa lúc mọi người đang kinh ngạc trợn mắt, đột nhiên thấy sắc mặt Lâm Thụy Ân biến đổi hẳn, hắn tiến một bước dài về phía trước, nhẹ tay đưa tới, đỡ lấy thân thể nàng đang nghiêng về phía sau.
Quy Vãn dần dần bình tâm trở lại, chạy trốn suốt một ngày một đêm khiến thân thể nàng rã rời, tới khi tinh thần được thư thái, cơn mệt mỏi đột nhiên trỗi dậy xâm lấn toàn thân, hai mắt mờ dần đi, thần trí mơ hồ, thân mình bỗng chốc nhẹ bâng, đổ về phía sau, thứ cuối cùng nàng thấy được là một khoảng trời xanh thẳm trước mắt. Giữa lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy một bàn tay to lớn rất đỗi ấm áp vươn tới, đỡ lấy nàng, khiến nàng có thể bình yên chìm vào cơn mộng.
Lúc Quy Vãn đột nhiên ngất lịm đi, cả Lâu Thịnh và Lâm Nhiễm Y đều đồng thời định đưa tay tới đỡ, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy Lâm Thụy Ân vọt tới, ôm chặt Quy Vãn vào lòng, gương mặt tái xanh thoáng hiện vẻ hốt hoảng và đau lòng, hoàn toàn không hề chú ý tới phản ứng của những người xung quanh, bế lấy người đang nằm gọn trong lòng, gấp gáp chạy về phía nội thành, bỏ lại tất cả mọi người đang ngây ngốc đứng đó.
Binh lính kinh ngạc không ngớt, Lâm Nhiễm Y và Lâu Thịnh đứng trân tại chỗ, hai mắt hướng về phía cổng thành, một người thản nhiên, người kia ảm đạm, một người kinh hãi, người kia ưu sầu.
Ánh sáng dịu dàng xuyên qua đáy mắt, Quy Vãn từ từ hé rèm mi, bắt gặp một cặp đồng tử trong suốt, nét băng lãnh thường ngày giờ đây đã biến mất không vết tích, tất cả chỉ còn là những đường nét nhu hòa, ấm áp của vị Tướng quân lãnh mạc. Quy Vãn mỉm cười dịu dàng như gió, khẽ gọi: “Lâm Tướng quân?”
Vừa muốn giơ tay lên, nàng liền phát hiện ra bàn tay mình đang nắm lấy tay đối phương, Quy Vãn xấu hổ cả kinh, lập tức buông tay.
Bàn tay trống không, Lâm Thụy Ân liền thu tay lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng: “Thế nào rồi? Thân thể khá hơn chứ?”
“Vâng.” Quy Vãn khẽ lên tiếng, nhẹ nhàng cựa thân mình, cảm thấy đã khá hơn một chút, nàng nhìn Lâm Thụy Ân, lòng cảm kích vô hạn: “Nhờ có Tướng quân.”
“Đâu có, phu nhân khách khí rồi!” Không biết là thất vọng hay gì, nhưng hình như hắn không hề muốn nghe hai chữ “Cảm ơn” từ miệng nàng nói ra. Giữa lúc hôn mê, nàng tựa như vẫn không thể an giấc, ban đầu nàng nắm chặt lấy tay áo nha hoàn tới lau rửa cho mình, khi hắn cố tách bàn tay nàng khỏi tay áo nha hoàn, nàng lập tức bắt lấy tay hắn. Rõ ràng, hắn có thể buông tay nàng ra, nhưng vẫn do dự mãi, cuối cùng đành để mặc nàng. Nàng không mạnh tay, nhưng bàn tay ấy như một chiếc vòng kim cô, tầng tầng lớp lớp vây siết lấy hắn, không thể giãy giụa, không thể kháng cự, cũng không thể nói rõ đây là cảm giác gì. Có lẽ, tất cả mọi chuyện chỉ là hắn mượn cớ nán lại nơi này mà thôi.
Trong phòng lặng ngắt không tiếng động, Quy Vãn có chút tò mò nghiêng ngó xung quanh, lúc ấy mới phát hiện ra mình đang ở trong quân doanh. Nàng quay đầu đi, nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang vây bủa bốn bề, tĩnh lặng như tờ, tĩnh lặng đến gần như quỷ bí, Lâm Thụy Ân cũng mất đi vẻ uy nghiêm tuấn lãnh thường thấy, trong đôi mắt đẹp ngập ánh nhìn lạ lùng, tựa như có gì đó đang tranh đấu giằng xé.
Đối mặt với vẻ trầm tĩnh trong phòng, giữa lúc Quy Vãn đang khổ sở cân nhắc đề tài, chợt bụng nàng phát ra một tràng tiếng sôi réo.
Lâm Thụy Ân thoáng sửng sốt, sau đó không nhịn được bật ra một tiếng cười nhẹ, thứ cảm giác quỷ dị phút trước bỗng chốc hóa thành hư không. Lâm Thụy Ân xoay người, bưng mấy món điểm tâm đã chuẩn bị cẩn thận tới trước mặt Quy Vãn.
Suốt dọc đường bôn ba không màng ăn uống, Quy Vãn đã lâu lắm mới lại được thấy những món điểm tâm khéo léo này, nàng nở nụ cười vui vẻ, bắt đầu chuyên chú vào món điểm tâm.
Lâm Thụy Ân thấy nàng khoan thai ăn điểm tâm, từng miếng từng miếng nhỏ trôi vào miệng nàng, tâm tình hắn cũng từng chút từng chút vui dần lên; chỉ cần thấy được nụ cười của nàng đã có cảm giác như mọi thứ đều bình an tốt đẹp; thấy nàng khổ sở chật vật, lòng hắn nhói đau. Dẫu biết rõ thân phận của đối phương, hắn vẫn không thể khống chế tâm tình mỗi lúc một phức tạp rối ren của mình.
Ánh mặt trời rọi vào trong phòng, tựa như phủ thêm một tầng sa mỏng vàng óng, cảnh sắc bên ngoài khung cửa rực rỡ động lòng nhưng không người tán thưởng, một nữ nhân tóc đen mướt như gỗ mun, tao nhã thanh tân đang ăn cơm bên giường, một thiếu niên Tướng quân thân vận giáp phục bạch vũ nâng khay bên cạnh, thiếu niên giữ mãi một tư thế nhưng dường như không biết mỏi mệt, chỉ riêng cặp mắt trong veo kia đôi khi toát ra thần thái chuyên chú.
“Tướng gia!” Vừa thấy bóng người ngựa lao vun vút từ phía xa tới, Lâu Thịnh đang canh giữ phía ngoài quân doanh lập tức quỳ xuống, cung kính nghênh đón.
“Quy Vãn đâu? Đang ở trong này sao?” Gương mặt thanh nhã rốt cuộc cũng không thể che giấu được dáng vẻ lo lắng, Lâu Triệt hỏi rất khẩn trương.
Biết Thừa tướng cấp tốc vượt tám trăm dặm chạy thẳng tới đây, Lâu Thịnh ban đầu muốn khuyên người nghỉ ngơi một chút nhưng nói không nên lời, cuối cùng đành chỉ về phía đại doanh ở chính giữa, đáp: “Phu nhân ở phía kia.”
Bao lâu rồi? Bao lâu rồi chưa được thấy nàng?
Không nén nổi xúc động, Lâu Triệt tiến thẳng về phía lều trung tâm.
Lâu Thịnh chưa từng thấy Thừa tướng lộ ra dáng vẻ như vậy, cảm thấy giật mình, sực nhớ ra trong trướng còn Lâm Tướng quân, mà cảnh tượng trước cổng thành sáng nay cũng vô tình hiện lên trong óc, trực giác mách bảo cho y, chuyện này còn ẩn chứa nhiều điều vi diệu. Y vội vã đuổi theo Lâu Triệt, hô lên: “Tướng gia đi thong thả!”
Lâu Triệt không nghe được tiếng kêu của Lâu Thịnh, trong mắt chàng chỉ còn duy nhất hình ảnh doanh trướng kia, chàng mải miết bước không ngừng, tiến thẳng đến lều chủ, ngay lúc Lâu Thịnh chưa kịp cản lại, khẽ đưa tay vén tấm rèm quân trướng nặng nề lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook