Hồng Mông Thiên Đế Dịch
29: Đa Tạ Trương Ca


- Cho, trong này có 132 khối linh thạch, ngươi cầm đi!Trương Chính Trực vui mừng khôn xiết, lấy ra một cái túi ném cho Lăng Phong.

Đối với bao tải kén Kim Ti Tằm kia, hơn 100 khối linh thạch này không đáng là gì.

Mà Lăng Phong lúc nãy không phải đã nói rồi sao? Về sau hắn sẽ còn tiếp tục hiếu kính mình.

Lăng Phong cầm lấy chiếc túi trước mặt mở ra, chỉ thấy bên trong chứa đầy linh thạch lấp lánh, chiếc túi cầm trên tay thật nặng.

- Đa tạ Trương ca, ta đi mua đồ vật!Lăng Phong cầm lấy túi của Trương Chính Trực, lập tức chạy về phiên chợ dưới núi, nhanh chóng chạy ra khỏi tầm mắt của Trương Chính Trực.

Mãi cho đến khi Lăng Phong khuất dạng ở cuối đường, Trương Chính Trực mới định thần lại, ấn mạnh một cái vào đùi của hắn khiến khóe miệng run lên vì đau.

Hắn phát hiện không phải đang nằm mơ.

Nhìn một bao tải to kén Kim Ti Tằm trước mắt, Trương Chính Trực cảm giác cả người đều nhẹ nhàng.

Hắn đưa tay nắm lên kén tằm trong bao tải.

Những chiếc kén này thật buồn cười khi cầm trên tay, giống như đang vuốt ve làn da của nữ nhân.

Không, cảm giác tốt hơn là chạm vào da của nữ nhân, nó chắc chắn là kén Kim Ti Tằm.

- Hắc hắc, cổ nhân thật không lừa ta, đều nói Tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc, hiện tại xem ra, lời này thật đúng là không giả!Nhìn về phía Lăng Phong đang rời đi, Trương Chính Trực không khỏi nở nụ cười, mang theo bao tải, bước nhanh về phía Bố Nghệ phường.


Lăng Phong không có chạy tới phiên chợ dưới núi, mà là tìm một chỗ trốn ở nửa đường.

Hắn đứng xa nhìn Trương Chính Trực cõng cái kia bao tải, đi về phía Bố Nghệ phường.

- Hắc hắc!Lăng Phong vứt một chút tiền trong tay, sau đó quay trở về Súc Mục phòng.

Trở lại Súc Mục phòng, Lăng Phong không thấy Quan Vân Phượng, cũng không có Bạch Tử Long bọn hắn.

- Tranh thủ thời gian tu luyện!Đẩy cửa trở lại phòng, Lăng Phong nóng lòng lấy ra lư hương, ném linh thạch vào trong đó.

- Xoẹt!Một lượng lớn linh khí nồng đậm tinh khiết thoát ra từ lư hương.

Cơ thể Lăng Phong giống như một cái hố không đáy, điên cuồng nuốt lấy những linh khí này.

Hắn cảm giác thân thể của mình ấm áp, đau đớn như kim châm trước đó lần nữa xuất hiện.

Nhưng bây giờ, đối với Lăng Phong mà nói, loại đau đớn này không còn quá kinh khủng như lần đầu tiên nữa, thân thể cũng dần dần quen với loại đau đớn này.

Mỗi lần hít một hơi, Lăng Phong đều có thể cảm giác được năng lượng chân khí trong cơ thể tăng lên, cảm giác mỹ diệu này xưa nay chưa từng có.

Sau nửa canh giờ, linh khí tỏa ra trong lư hương tiêu hao không còn.

Mà Lăng Phong cũng cảm giác được chân khí trong thân thể mạnh hơn rất nhiều.

- Hắc hắc, có linh thạch trợ giúp, tu luyện thật nhanh!Lăng Phong lấy một lượng lớn linh thạch, ném vào trong lư hương.

- Xoẹt xoẹt!Một lượng lớn linh khí phun ra từ lư hương, cảnh tượng giống như vật thể đang sôi trào có tầng sương mù trắng xóa, rất đẹp mắt.

Những sương trắng này tụ đến Lăng Phong, chui vào lỗ chân lông của hắn.

Lăng Phong lúc này mới cảm giác được làn da của mình không phải bị kim đâm mà là bị ai đó dùng dao đâm.

Bất quá, hắn vẫn cắn chặt răng kiên trì.

Linh khí khổng lồ tiến vào trong cơ thể, lập tức lao thẳng về phía đan điền dọc theo kinh mạch, cuối cùng xông vào vòng xoáy chân khí của đan điền nhanh chóng bị nén lại và luyện hóa, cuối cùng hình thành chân khí thuần túy.

Lăng Phong cảm thấy chân khí cơ thể đột nhiên tăng lên.

Năng lượng cuồng bạo tăng vọt khiến Lăng Phong cảm thấy kinh mạch của mình cũng mở rộng ra, từng trận thiêu đốt từ trong kinh mạch truyền đến.


Ngay khi Lăng Phong cảm thấy kinh mạch của mình sắp vỡ ra, một luồng cảm giác băng giá từ mệnh căn của hắn truyền ra dọc theo kinh mạch.

Cảm giác lạnh lẽo này ở khắp mọi nơi, cảm giác kinh mạch bỏng rát đang nhanh chóng biến mất, hắn cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể, cảm giác này rất thoải mái.

- Chuyện gì xảy ra?Lăng Phong thân thể khẽ run lên, hắn cảm giác được khí lạnh cũng không phải từ trong đan điền của hắn chảy ra.

Hắn rất quen thuộc lại cảm giác này, nguồn lực lượng này, hẳn là năm đó lão bất tử kia phong ấn tiến trong cơ thể hắn.

Cũng chính vì cỗ lực lượng kỳ dị này, đem hắn mệnh căn tử nhỏ đi.

- Nếu như ta có thể tiêu hao hết năng lượng lão của lão bất tử kia, có lẽ mệnh căn của liền biến lớn!Nghĩ đến đây, Lăng Phong lập tức sảng khoái, tăng nhanh tốc độ Vô Danh Luyện Khí Quyết, điên cuồng hấp thu linh khí từ bên ngoài.

Hắn cảm thấy kinh mạch đột nhiên dày lên, đau đớn lại xuất hiện.

Khi cơn đau lại xuất hiện, luồng khí lạnh lại từ giữa háng truyền đến các bộ phận cơ thể, giúp loại bỏ cơn đau.

Trong quá trình này, Lăng Phong nhận thấy kinh mạch của mình không ngừng mở rộng.

Tu sĩ Luyện Khí cảnh giới, mỗi khi mở ra một kinh mạch chính, họ sẽ cố gắng hết sức để mở rộng ra kinh mạch chính này càng nhiều càng tốt.

Hai canh giờ sau, Lăng Phong đang tu luyện, bỗng nhiên mở mắt ra, lại cau mày, tự nhủ:- Sao vậy? Tại sao kinh mạch của ta không thể mở rộng?Nửa canh giờ trước bắt đầu xuất hiện tình huống này, cho dù hắn tăng tốc hấp thu linh khí như thế nào, kinh mạch cũng sẽ không cảm giác được bành trướng, đau đớn.

Ngay từ đầu Lăng Phong còn xem thường, nhưng đến hôm nay, loại tình huống này vẫn là không cách nào cải biến.

Hắn nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ một chút thân thể của mình, thầm nghĩ:- Chẳng lẽ, chủ kinh mạch của ta, đã mở rộng đến thân thể cực hạn rồi? Xem ra hẳn là bộ dáng này!Nghĩ đến đây, khóe miệng Lăng Phong không khỏi lộ ra nụ cười, ba đường kinh mạch chính trong cơ thể hắn đều đã mở ra, so với trước đây còn tăng lên gấp mấy mười lần.

Hắn cũng không biết , người bình thường liền xem như nhờ các loại linh đan diệu dược, nhiều lắm chỉ có thể đem kinh mạch mở rộng gấp bốn năm lần, mà độ rộng kinh mạch của hắn, ít nhất gấp ba trở lên so với những người kia.

Mà hắn làm đến đây, hết thảy cũng không đến ba canh giờ.


- Hiện tại, cùng đầu thứ ba chủ kinh mạch kết nối chi mạch, ta đã toàn bộ đả thông, hiện tại có thể trùng kích Luyện Khí đệ tứ trọng!Lăng Phong hít sâu một hơi, sau đó điều động chân khí, bắt đầu công kích đầu kinh mạch chính thứ tư.

Giờ phút này, trong cơ thể Lăng Phong có rất nhiều chân khí, hắn rất thuần thục khống chế chân khí.

Lúc này, Trương Chính Trực cõng cái kia bao tải kén Kim Ti Tằm, thở hồng hộc đi tới Bố Nghệ phường.

Bố Nghệ phường xây dựng trên đỉnh núi một ngọn núi cao hơn hai ngàn mét.

Núi này tên là Mai Sơn, trên cả ngọn núi đều trồng đầy mơ cây, phụ trách toàn bộ quần áo của mọi người trong Huyền Kiếm tông.

Bố Nghệ phường địa vị lớn hơn Súc Mục phòng tại Huyền Kiếm tông.

Bởi vì Súc Mục phòng của Lăng Phong bọn hắn, cũng không phải là Súc Mục phòng duy nhất trong Huyền Kiếm tông, Tử Vân phong cùng Linh Vụ cốc, cũng có Súc Mục phòng.

Mà toàn bộ Huyền Kiếm tông chỉ có một Bố Nghệ phường.

- Dừng lại!Khi Trương Chính Trực đi vào cửa Bố Nghệ phường, lập tức bị hai nữ tử cản lại.

Các nàng mặc váy dài màu vàng nhạt, cõng sau lưng hai thanh trường kiếm, khuôn mặt mỹ lệ, thân thể nhu hòa, nơi ngực có tiêu chí màu bạc, cái kia tiêu chí, nhìn tựa như là phiên bản thu nhỏ của Thanh Vân phong cùng Tử Vân.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương