Hồng Lục
-
Chương 2: Không cho đi
Muốn như một con sâu gạo, làm sâu gạo của anh trai, một chút gánh nặng cũng không có.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Hách Thúy Thúy vô cùng thoải mái. Trong học tập, Hách Đồng Quang đã hoàn toàn buông bỏ. Trước kia còn có thể dùng thân phận anh trai để dọa cô, không học hành hẳn hoi, sau này anh sẽ mặc kệ cô, để cô tự sinh tự diệt gì đó, bây giờ tự nhiên thành phí lời.
Trong cuộc sống, trước đây còn dùng việc nhà chồng ghét bỏ để hù cô, sau khi kết hôn Hách Đồng Quang cũng không nhắc lại nữa, sớm đã thuê một dì giúp việc đến quét dọn cơm nước, Hách Thúy Thúy mười đầu ngón tay không dính nước xuân, cuộc sống so với hồi đi học còn sung sướng hơn.
Về tinh thần, một tục nhân như Hách Thúy Thúy lại càng thỏa mãn! Có đồ ăn ngon, đồ uống ngon, được chơi vui vẻ, xinh đẹp, đáng yêu, có tiền tiêu… luôn làm cô vui vẻ.
Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ ông chồng hoàn hảo thân yêu của cô. Vừa nghĩ tới bạch nguyệt quang hư hư thực thực của anh về rồi, những ngày tốt đẹp hạnh phúc sắp kết húc, Hách Thúy Thúy làm sao không cảnh giác?
Ngày hôm sau, cô với Khương Vân đi khảo sát phòng tập gym nội trong 2000 m xung quanh, cuối cùng lại chọn được một quán bán hồng trà chanh uống siêu ngon. Lúc đưa tiền, Khương Vân khuyên can đủ đường, khuyên cô mua thẻ tập 3 tháng thôi, “Đây có lẽ là lần cuối cùng cậu đến đấy cậu biết không?”
Hách Thúy Thúy nghĩ sao có thể chứ, động lực lần này của cô lớn lắm đó!
Khương Vân bày tỏ nguyện rửa tai lắng nghe.
“Nhan Dịch Ngữ về rồi.”
Khương Vân hít vào một hơi, “Đây đây… đây….”
Nói nửa ngày, Khương Vân cũng không thốt ra được nguyên câu, cuối cùng, cô nàng cổ vũ Hách Thúy Thúy nhất định phải bảo vệ được hôn nhân của mình.
“Vừa nghĩ tới chuyện tớ sắp được diện kiến một chiến trường thảm khốc là tớ kích động muốn chết rồi nè.” Khương Vân nắm tay Hách Thúy Thúy, chân thành nói: “Lúc bắt gian nhất định phải gọi tớ, tớ nhất định sẽ nghỉ việc vì cậu!”
Cậu vì tớ à? Có mà cậu vì muốn xem náo nhiệt ấy! Hách Thúy Thúy dùng ánh mắt lên án nhìn cô bạn.
Làm xong thẻ gym, hai người hẹn nhau đi ăn cơm, tiện thể đi spa làm đẹp. Khương Vân đang muốn đổi sang màu tóc càng rực rỡ, hỏi Hách Thúy Thúy có màu gì để cử không. Hách Thúy Thúy nhìn mái tóc ngắn màu hồng nhạt của cô nàng, hơi ê răng, bất đắc dĩ nói thật: “Bây giờ nhìn cậu như đàn ông ý cậu biết không?”
Khương Vân muốn ngồi dậy đánh người bị nhân viên spa ấn trở về.
Hách Thúy Thúy làm càn kinh bỉ, “Tớ rất kính nể cậu, thật đấy, vậy mà cậu không bị bố mẹ đánh chết.”
“Họ không quản được tớ.” Khương Vân hừ lạnh một tiếng.
Hách Thúy Thúy quay mặt sang, chân thành nói: “Rốt cuộc là ai? Cậu nói với tớ đi, tớ tò mò chết mất.” Nghe nói Khương Vân vì một tên con trai (còn nghi vấn) mà cãi nhau một trận với người nhà. To tiếng xong, cô nàng với người nọ chia tay, hơn nữa phong cách tomboy một đi không trở lại.
Nếu như không còn ảnh và video hồi trước, ai cũng không dám tin ba năm trước cô nàng vẫn còn là một cô gái ngoan ngoãn như mối tình đầu.
Hách Thúy Thúy vội vàng kết hôn nên có mấy tháng không để ý, cho nên không có phát hiện ra Khương Vân yêu đương! Sau đó cô không còn ở ký túc xá nữa, thời gian chơi với Khương Vân càng ít, thế là không biết được tên “gian phu” kia là ai.
Vì lẽ đó nên Hách Thúy Thúy vẫn nghi ngờ người này thực ra là con gái! Con gái thì rất dễ che dấu, ra ngoài chơi thân mật một chút cũng không ai phát hiện. Thế nhưng Khương Vân phủ nhận, nói mình không có chơi bê đê.
“Cậu mà còn tung tin tớ là les, tớ sẽ khởi tố cậu!”
“Vậy cậu bình thường một chút đi!” Hách Thúy Thúy không thể hiểu nổi, “Cho dù muốn diễn kịch cho bố mẹ cậu xem, cũng không cần phải cực khổ như vậy.”
Thân thích và trong nhà Khương Vân, đời nào cũng làm giáo viên, thậm chí có nhà năm người đều làm giáo viên. Bất kể cô nàng muốn dạy tiểu học, trung học hay cấp ba, đều có cửa sau để cô đi. Nhưng cô nàng này cứng đầu, nhất định phải chơi trò tạo phản, chuyên ngành không thích hợp, lúc tìm công việc trắc trở đủ đường.
Bây giờ cô nàng làm truyền thông, bị ép đến khổ. Cái nghề này nói hay thì là công việc mang tính chất co giãn, nói không hay thì là 24 giờ tăng ca, phương án nói đổi là đổi, tiền lại không kiếm được bao nhiêu. Tiền lương trả tiền thuê nhà điện nước, chi tiêu hàng ngày, còn lại chẳng được mấy. Đi ra ngoài chơi đều là Hách Thúy Thúy trả tiền.
“Cậu nuôi tớ đi.” Khương Vân không chút khách khí, “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi.”
Hách Thúy Thúy khẳng định không thể thấy chết mà không cứu. Trong lòng tính toán. “Vậy tớ càng không thể ly hôn!”
Ly hôn rồi, làm sao mà nuôi được Khương Tiểu Vân.
Cố lên, Hách Thúy Thúy!
Lúc ban ngày Hách Thúy Thúy còn có lòng tin tràn trề, đến tối ông trời lại tung cho cô một đòn dữ dội. Hách Đồng Quang đã biết bạn đại học của cô muốn tổ chức họp mặt rồi.
Được mang theo người nhà chứ? Anh hỏi.
Trong lòng Hách Thúy Thúy toàn mùi giấm, miệng chua xót, “Làm sao, anh muốn đi à?”
“Đúng vậy.”
Anh còn nói đúng! Hách Thúy Thúy quệt mồm tức đến đập ghế sô pha, “Không cho anh đi!”
“Sao không cho đi?”
Hách Thúy Thúy nghĩ tới 80 cái lý do, cuối cùng kém cỏi hỏi, “Anh đi làm gì?”
“Cạ cơm chùa.”
Cái rắm! Dựa theo đầu người chia tiền đấy anh zai ạ! Hơn nữa cũng không phải thịt thần tiên, có cái gì hay mà cạ chứ?
Hách Đồng Quang cũng không làm khó cô, “Bỏ đi, em cũng đừng tới, chúng ta ăn đồ Nhật nhé? Hai hôm trước em còn nói muốn ăn mà?”
Cô không muốn! Cô muốn gặp Nhan Dịch Ngữ. Hách Thúy Thúy cảm thấy mình thật là độc ác, càng ngày càng giống như nữ phụ độc ác hại người.
Trong lòng cô thật là khổ sở, muốn khóc muốn khóc. Hách Đồng Quang cũng trầm mặc, “Vậy cùng đi nhé.”
Hách Thúy Thúy bay người nhào vào ghế sô pha, bắt đầu tưởng tượng sau khi Hách Đồng Quang nhìn thấy Nhan Dịch Ngữ lập tức hóa thân thành tra nam, vứt vợ bỏ con gì đó.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Hách Thúy Thúy vô cùng thoải mái. Trong học tập, Hách Đồng Quang đã hoàn toàn buông bỏ. Trước kia còn có thể dùng thân phận anh trai để dọa cô, không học hành hẳn hoi, sau này anh sẽ mặc kệ cô, để cô tự sinh tự diệt gì đó, bây giờ tự nhiên thành phí lời.
Trong cuộc sống, trước đây còn dùng việc nhà chồng ghét bỏ để hù cô, sau khi kết hôn Hách Đồng Quang cũng không nhắc lại nữa, sớm đã thuê một dì giúp việc đến quét dọn cơm nước, Hách Thúy Thúy mười đầu ngón tay không dính nước xuân, cuộc sống so với hồi đi học còn sung sướng hơn.
Về tinh thần, một tục nhân như Hách Thúy Thúy lại càng thỏa mãn! Có đồ ăn ngon, đồ uống ngon, được chơi vui vẻ, xinh đẹp, đáng yêu, có tiền tiêu… luôn làm cô vui vẻ.
Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ ông chồng hoàn hảo thân yêu của cô. Vừa nghĩ tới bạch nguyệt quang hư hư thực thực của anh về rồi, những ngày tốt đẹp hạnh phúc sắp kết húc, Hách Thúy Thúy làm sao không cảnh giác?
Ngày hôm sau, cô với Khương Vân đi khảo sát phòng tập gym nội trong 2000 m xung quanh, cuối cùng lại chọn được một quán bán hồng trà chanh uống siêu ngon. Lúc đưa tiền, Khương Vân khuyên can đủ đường, khuyên cô mua thẻ tập 3 tháng thôi, “Đây có lẽ là lần cuối cùng cậu đến đấy cậu biết không?”
Hách Thúy Thúy nghĩ sao có thể chứ, động lực lần này của cô lớn lắm đó!
Khương Vân bày tỏ nguyện rửa tai lắng nghe.
“Nhan Dịch Ngữ về rồi.”
Khương Vân hít vào một hơi, “Đây đây… đây….”
Nói nửa ngày, Khương Vân cũng không thốt ra được nguyên câu, cuối cùng, cô nàng cổ vũ Hách Thúy Thúy nhất định phải bảo vệ được hôn nhân của mình.
“Vừa nghĩ tới chuyện tớ sắp được diện kiến một chiến trường thảm khốc là tớ kích động muốn chết rồi nè.” Khương Vân nắm tay Hách Thúy Thúy, chân thành nói: “Lúc bắt gian nhất định phải gọi tớ, tớ nhất định sẽ nghỉ việc vì cậu!”
Cậu vì tớ à? Có mà cậu vì muốn xem náo nhiệt ấy! Hách Thúy Thúy dùng ánh mắt lên án nhìn cô bạn.
Làm xong thẻ gym, hai người hẹn nhau đi ăn cơm, tiện thể đi spa làm đẹp. Khương Vân đang muốn đổi sang màu tóc càng rực rỡ, hỏi Hách Thúy Thúy có màu gì để cử không. Hách Thúy Thúy nhìn mái tóc ngắn màu hồng nhạt của cô nàng, hơi ê răng, bất đắc dĩ nói thật: “Bây giờ nhìn cậu như đàn ông ý cậu biết không?”
Khương Vân muốn ngồi dậy đánh người bị nhân viên spa ấn trở về.
Hách Thúy Thúy làm càn kinh bỉ, “Tớ rất kính nể cậu, thật đấy, vậy mà cậu không bị bố mẹ đánh chết.”
“Họ không quản được tớ.” Khương Vân hừ lạnh một tiếng.
Hách Thúy Thúy quay mặt sang, chân thành nói: “Rốt cuộc là ai? Cậu nói với tớ đi, tớ tò mò chết mất.” Nghe nói Khương Vân vì một tên con trai (còn nghi vấn) mà cãi nhau một trận với người nhà. To tiếng xong, cô nàng với người nọ chia tay, hơn nữa phong cách tomboy một đi không trở lại.
Nếu như không còn ảnh và video hồi trước, ai cũng không dám tin ba năm trước cô nàng vẫn còn là một cô gái ngoan ngoãn như mối tình đầu.
Hách Thúy Thúy vội vàng kết hôn nên có mấy tháng không để ý, cho nên không có phát hiện ra Khương Vân yêu đương! Sau đó cô không còn ở ký túc xá nữa, thời gian chơi với Khương Vân càng ít, thế là không biết được tên “gian phu” kia là ai.
Vì lẽ đó nên Hách Thúy Thúy vẫn nghi ngờ người này thực ra là con gái! Con gái thì rất dễ che dấu, ra ngoài chơi thân mật một chút cũng không ai phát hiện. Thế nhưng Khương Vân phủ nhận, nói mình không có chơi bê đê.
“Cậu mà còn tung tin tớ là les, tớ sẽ khởi tố cậu!”
“Vậy cậu bình thường một chút đi!” Hách Thúy Thúy không thể hiểu nổi, “Cho dù muốn diễn kịch cho bố mẹ cậu xem, cũng không cần phải cực khổ như vậy.”
Thân thích và trong nhà Khương Vân, đời nào cũng làm giáo viên, thậm chí có nhà năm người đều làm giáo viên. Bất kể cô nàng muốn dạy tiểu học, trung học hay cấp ba, đều có cửa sau để cô đi. Nhưng cô nàng này cứng đầu, nhất định phải chơi trò tạo phản, chuyên ngành không thích hợp, lúc tìm công việc trắc trở đủ đường.
Bây giờ cô nàng làm truyền thông, bị ép đến khổ. Cái nghề này nói hay thì là công việc mang tính chất co giãn, nói không hay thì là 24 giờ tăng ca, phương án nói đổi là đổi, tiền lại không kiếm được bao nhiêu. Tiền lương trả tiền thuê nhà điện nước, chi tiêu hàng ngày, còn lại chẳng được mấy. Đi ra ngoài chơi đều là Hách Thúy Thúy trả tiền.
“Cậu nuôi tớ đi.” Khương Vân không chút khách khí, “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi.”
Hách Thúy Thúy khẳng định không thể thấy chết mà không cứu. Trong lòng tính toán. “Vậy tớ càng không thể ly hôn!”
Ly hôn rồi, làm sao mà nuôi được Khương Tiểu Vân.
Cố lên, Hách Thúy Thúy!
Lúc ban ngày Hách Thúy Thúy còn có lòng tin tràn trề, đến tối ông trời lại tung cho cô một đòn dữ dội. Hách Đồng Quang đã biết bạn đại học của cô muốn tổ chức họp mặt rồi.
Được mang theo người nhà chứ? Anh hỏi.
Trong lòng Hách Thúy Thúy toàn mùi giấm, miệng chua xót, “Làm sao, anh muốn đi à?”
“Đúng vậy.”
Anh còn nói đúng! Hách Thúy Thúy quệt mồm tức đến đập ghế sô pha, “Không cho anh đi!”
“Sao không cho đi?”
Hách Thúy Thúy nghĩ tới 80 cái lý do, cuối cùng kém cỏi hỏi, “Anh đi làm gì?”
“Cạ cơm chùa.”
Cái rắm! Dựa theo đầu người chia tiền đấy anh zai ạ! Hơn nữa cũng không phải thịt thần tiên, có cái gì hay mà cạ chứ?
Hách Đồng Quang cũng không làm khó cô, “Bỏ đi, em cũng đừng tới, chúng ta ăn đồ Nhật nhé? Hai hôm trước em còn nói muốn ăn mà?”
Cô không muốn! Cô muốn gặp Nhan Dịch Ngữ. Hách Thúy Thúy cảm thấy mình thật là độc ác, càng ngày càng giống như nữ phụ độc ác hại người.
Trong lòng cô thật là khổ sở, muốn khóc muốn khóc. Hách Đồng Quang cũng trầm mặc, “Vậy cùng đi nhé.”
Hách Thúy Thúy bay người nhào vào ghế sô pha, bắt đầu tưởng tượng sau khi Hách Đồng Quang nhìn thấy Nhan Dịch Ngữ lập tức hóa thân thành tra nam, vứt vợ bỏ con gì đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook