Hồng Lục
-
Chương 11: Hách thúy thúy (p3)
“Nhanh lên nhanh lên!” Hách Thúy Thúy vừa cột tóc vừa giục Hách Đồng Quang đi lấy xe, “Mẹ sắp gọi điện thoại đến rồi!”
Hách Đồng Quang bỏ bát đĩa vào trong máy rửa bát, “Một tiếng trước anh đã gọi em rồi.”
Hách Thúy Thúy cắn miếng bánh mì nhân đậu đỏ, chống nạnh: “Hôm nay là sinh nhật em!”
Trời đất bao la, thọ tinh (*) lớn nhất!
(*) Thọ tinh: Người có sinh nhật trong ngày hôm đó
Vừa ngồi vào xe, ở nhà đã gọi điện thoại đến.
“Vâng vâng, đã tới Tào Viên rồi ạ… vâng… hơi tắc đường…”
Hách Đồng Quang tắt điện thoại, cắm chìa khóa xe vào, khởi động, lên ga, đi ra ngoài. Hách Thúy Thúy sờ soạn đeo khuyên tai, nghe xong Hách Đồng Quang trả lời cho có lệ, cười nói: “Anh vậy mà nói dối hahaha.” Không đúng, “Có phải trước kia anh cũng nói dối em như vậy không?”
Hách Đồng Quang liếc cô một cái, “Ai đợi ai?”
Hách Thúy Thúy lại thả lỏng, “Em vẫn rất đúng giờ mà…”
Ra khỏi hầm để xe, ánh nắng bên ngoài hơi chói mắt, Hách Thúy Thúy dùng tay che mắt, cảm thán, “Thời tiết thật là đẹp! Nhất định là vì hôm nay là sinh nhật em…”
Hách Thúy Thúy vừa khen thời tiết vừa điều chỉnh tấm chắn nắng, lại đeo một cặp kính râm, “Mẹ bảo hôm nay nấu rất nhiều đồ ăn ngon, anh có lộc ăn rồi nhé!”
Hách Đồng Quang cười: “Nhờ phúc của đại tiểu thư.”
Hách Thúy Thúy nghe xong đắc ý cười.
Nhà họ Hách tổ chức sinh nhật long trọng nhất là của Hách Thúy Thúy.
Trước khi đi lớp mầm, mỗi lần đến sinh nhật, ông nội Hách luôn dẫn cô đi miếu Sơn Thần tế lễ, phù hộ Hách Thúy Thúy lớn lên khỏe mạnh.
Thứ nhất, năm đó ông nội Hách đi miếu Sơn Thần về đã nhặt được Hách Thúy Thúy, nói không chừng có cơ duyên gì đó. Thứ hai, nếu bố mẹ Hách Thúy Thúy muốn tìm cô, thì rất có khả năng sẽ chọn thời gian này để đi. Bởi vậy, hàng năm ông nội Hách luôn chuẩn bị đồ cúng, đặt Hách Thúy Thúy trong gì cõng đi miếu Sơn Thần.
Nhưng mà, miếu Sơn Thần xây trên núi, đường xá xa xôi không nói, leo lên leo xuống cũng đủ mệt rồi. Hách Thúy Thúy tuy là ngồi trong gùi cũng không có tình nguyện. Ông nội Hách chỉ đành kể chuyện Sơn Thần làm dời đi sự chú ý của cô. Mà ở nông thôn nhiều trẻ con như vậy, chỉ có cô mới cần tự mình đi tế lễ, vô hình trung cô cũng tin lời giải thích của ông nội Hách.
Cô là ngôi sao may mắn được Sơn Thần chiếu cố, cô rất quan trọng đấy nhé!
Sinh nhật của cô sao có thể qua quýt được.
Cho nên năm đầu tiên chuyển vào thành phố, bởi vì không thể về đi lễ Sơn Thần, cô khóc nguyên ngày, trực tiếp sốt thành viêm phổi. Mãi đến tận khi ông nội gọi điện thoại về nói ông đã qua miếu Sơn Thần, Hách Thúy Thúy mới ổn trở lại.
Hàng năm ông nội Hách vẫn đi miếu Sơn Thần, sau đó ông mất, Hách Thúy Thúy cũng lớn rồi, thì không tin những chuyện này nữa. Nhưng bố Hách vẫn vào ngày sinh nhật của Hách Thúy Thúy dậy sớm đi chùa miếu gần nhà thắp hương, quyên tiền nhang khói.
Về đến nhà, dưới sự giúp đỡ của dì bảo mẫu, mẹ Hách đã nấu xong một bàn lớn đồ ăn, đều là món Hách Thúy Thúy thích ăn!
Hách Thúy Thúy tập gym nửa tháng trực tiếp lệ nóng doanh tròng, “Aaaa bụng con đói quá!”
Mẹ Hách vỗ eo cô, “Ôi chao! Sao con lại gầy đi trông thấy thế này hả? Làm sao vậy?”
Câu cuối là hỏi Hách Đồng Quang, Hách Đồng Quang đưa đồ xách trên tay cho bảo mẫu, nói, “Cô ấy tự hành hạ bản thân, bố đâu ạ?”
“Bố con đi lấy bánh ngọt rồi.” Lại quay sang Hách Thúy Thúy trìu mến nói: “Là bánh gato kem tươi đấy!”
“Tháng 9 rồi còn ăn kem?”
Hách Thúy Thúy trừng mắt nhìn, mẹ Hách giảng hòa, “Thời tiết vẫn còn nóng mà, ăn một chút không sao nhỉ Thúy Thúy?”
Hách Thúy Thúy ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, con ăn một miếng xíu xíu thôi.”
Hách Đồng Quang nhại lại một câu “Xíu xíu”, bị mẹ Hách đánh vào tay một cái.
“Thúy Thúy, hôm trước mẹ đi dạo phố, mua cho con mấy bộ quần áo, con đi xem có thích hay không?”
“Ở đâu ạ?”
“Ở phòng cũ của con ấy.”
“Vâng!!!” Hách Thúy Thúy vô cùng phấn khởi chạy đi.
Dưới lầu, Hách Đồng Quang bị bỏ rơi tiếp tục nhận tra khảo của mẹ ruột, “Thật sự không có chuyện gì chứ?”
Hách Đồng Quang ăn hoa quả, “Có chuyện gì ạ?”
Mẹ Hách không tin, “Thúy Thúy gầy rồi mà con không phát hiện ra?”
Hách Đồng Quang tiếp tục ăn nho, “Không ạ, ngày nào cũng ở cùng nhau, không để ý.”
Mẹ Hách cực kỳ giận dữ, “Thái độ của con là sao? Vợ con gầy con cũng không biết? Hàng ngày con làm cái gì thế?”
Hách Đồng Quang chả hiểu ra sao, “Gầy cũng có hạn, trên người đều là thịt mà.”
Ừm… xem ra tình cảm không có vấn đề gì lớn.
Mẹ Hách đỡ mái tóc mới làm buổi sáng, đi lên lầu xem con gái thử quần áo thế nào rồi.
Phòng của Hách Thúy Thúy ngay cạnh phòng Hách Đồng Quang, dùng chung một cái ban công lớn. Sau khi hai người kết hôn, mẹ Hách từng cân nhắc sửa cho bọn họ thành một phòng, nhưng nghĩ tới phong cách của hai người có sự sai khác quá lớn, thực sự không thể nào nhét vào trong cùng một không gian, cuối cùng nghĩ ra biện pháp, trực tiếp phá bức tường trung gian, làm thành một tường ô vuông toàn bộ bằng thủy tinh, ở giữa là cửa.
Một bên tường thủy tinh là phòng công chúa hồng phấn, một bên là phong cách lạnh nhạt đơn giản, tuy quỷ dị nhưng cũng khá hài hòa.
Mẹ Hách gõ cửa đi vào, hỏi quần áo mới có thích không. Hách Thúy Thúy xoay người soi gương, trên người là một cái váy lụa kiểu công chúa, viền ren, xếp tầng, nơ con bướm, đương nhiên cái tua rua là không thể thiếu! Đẹp muốn mệnh!
“Mẹ ơi! Đây là làm theo yêu cầu phải không?”
“Đúng rồi! Mẹ lấy số đo năm ngoái của con làm. Vừa không?”
Hách Thúy Thúy gật đầu, “Vừa ạ vừa ạ! Đúng là đẹp!” Mặc xong có thể trực tiếp lên tranh sơn dầu, đẹp quá!
Tuy rằng quần áo phong cách này khoa trương không thể đi ra ngoài, cùng lắm thì chỉ chụp được vài kiểu chân dung, nhưng Hách Thúy Thúy cực kỳ yêu thích, trong nhà còn có rất nhiều rất nhiều bộ!
Hai mẹ con đánh giá mấy cái váy, sau đó Hách Thúy Thúy hỏi cái thùng giấy bên cạnh giường, “Mẹ, bên trong cái này là gì vậy?”
“Đấy là quần áo hồi trước khi con học đại học, mẹ thu lại mang đi quyên góp.”
Hách Thúy Thúy gật dầu, quần áo hồi cấp ba chắc chắn cô không mặc vừa. Tuy rằng vóc dáng của cô so với hồi cấp ba không khác là bao, nhưng cấp ba là lúc cô gầy nhất… trong cuộc đời này. Ngày ngày bị Hách Đồng Quang ép học, học đến mức cô muốn ói.
Dưới lầu vang lên tiếng còi xe, mẹ Hách đi ra ngoài, “Bố con về rồi đấy, con nhanh lên rồi xuống nhé…”
Hách Thúy Thúy đáp một tiếng, lúc đi lại không cẩn thận đá vào thùng giấy kia, cái nắp rơi ra, nhìn thấy bên trong đồng phục cấp ba màu xanh trắng.
Hách Đồng Quang bỏ bát đĩa vào trong máy rửa bát, “Một tiếng trước anh đã gọi em rồi.”
Hách Thúy Thúy cắn miếng bánh mì nhân đậu đỏ, chống nạnh: “Hôm nay là sinh nhật em!”
Trời đất bao la, thọ tinh (*) lớn nhất!
(*) Thọ tinh: Người có sinh nhật trong ngày hôm đó
Vừa ngồi vào xe, ở nhà đã gọi điện thoại đến.
“Vâng vâng, đã tới Tào Viên rồi ạ… vâng… hơi tắc đường…”
Hách Đồng Quang tắt điện thoại, cắm chìa khóa xe vào, khởi động, lên ga, đi ra ngoài. Hách Thúy Thúy sờ soạn đeo khuyên tai, nghe xong Hách Đồng Quang trả lời cho có lệ, cười nói: “Anh vậy mà nói dối hahaha.” Không đúng, “Có phải trước kia anh cũng nói dối em như vậy không?”
Hách Đồng Quang liếc cô một cái, “Ai đợi ai?”
Hách Thúy Thúy lại thả lỏng, “Em vẫn rất đúng giờ mà…”
Ra khỏi hầm để xe, ánh nắng bên ngoài hơi chói mắt, Hách Thúy Thúy dùng tay che mắt, cảm thán, “Thời tiết thật là đẹp! Nhất định là vì hôm nay là sinh nhật em…”
Hách Thúy Thúy vừa khen thời tiết vừa điều chỉnh tấm chắn nắng, lại đeo một cặp kính râm, “Mẹ bảo hôm nay nấu rất nhiều đồ ăn ngon, anh có lộc ăn rồi nhé!”
Hách Đồng Quang cười: “Nhờ phúc của đại tiểu thư.”
Hách Thúy Thúy nghe xong đắc ý cười.
Nhà họ Hách tổ chức sinh nhật long trọng nhất là của Hách Thúy Thúy.
Trước khi đi lớp mầm, mỗi lần đến sinh nhật, ông nội Hách luôn dẫn cô đi miếu Sơn Thần tế lễ, phù hộ Hách Thúy Thúy lớn lên khỏe mạnh.
Thứ nhất, năm đó ông nội Hách đi miếu Sơn Thần về đã nhặt được Hách Thúy Thúy, nói không chừng có cơ duyên gì đó. Thứ hai, nếu bố mẹ Hách Thúy Thúy muốn tìm cô, thì rất có khả năng sẽ chọn thời gian này để đi. Bởi vậy, hàng năm ông nội Hách luôn chuẩn bị đồ cúng, đặt Hách Thúy Thúy trong gì cõng đi miếu Sơn Thần.
Nhưng mà, miếu Sơn Thần xây trên núi, đường xá xa xôi không nói, leo lên leo xuống cũng đủ mệt rồi. Hách Thúy Thúy tuy là ngồi trong gùi cũng không có tình nguyện. Ông nội Hách chỉ đành kể chuyện Sơn Thần làm dời đi sự chú ý của cô. Mà ở nông thôn nhiều trẻ con như vậy, chỉ có cô mới cần tự mình đi tế lễ, vô hình trung cô cũng tin lời giải thích của ông nội Hách.
Cô là ngôi sao may mắn được Sơn Thần chiếu cố, cô rất quan trọng đấy nhé!
Sinh nhật của cô sao có thể qua quýt được.
Cho nên năm đầu tiên chuyển vào thành phố, bởi vì không thể về đi lễ Sơn Thần, cô khóc nguyên ngày, trực tiếp sốt thành viêm phổi. Mãi đến tận khi ông nội gọi điện thoại về nói ông đã qua miếu Sơn Thần, Hách Thúy Thúy mới ổn trở lại.
Hàng năm ông nội Hách vẫn đi miếu Sơn Thần, sau đó ông mất, Hách Thúy Thúy cũng lớn rồi, thì không tin những chuyện này nữa. Nhưng bố Hách vẫn vào ngày sinh nhật của Hách Thúy Thúy dậy sớm đi chùa miếu gần nhà thắp hương, quyên tiền nhang khói.
Về đến nhà, dưới sự giúp đỡ của dì bảo mẫu, mẹ Hách đã nấu xong một bàn lớn đồ ăn, đều là món Hách Thúy Thúy thích ăn!
Hách Thúy Thúy tập gym nửa tháng trực tiếp lệ nóng doanh tròng, “Aaaa bụng con đói quá!”
Mẹ Hách vỗ eo cô, “Ôi chao! Sao con lại gầy đi trông thấy thế này hả? Làm sao vậy?”
Câu cuối là hỏi Hách Đồng Quang, Hách Đồng Quang đưa đồ xách trên tay cho bảo mẫu, nói, “Cô ấy tự hành hạ bản thân, bố đâu ạ?”
“Bố con đi lấy bánh ngọt rồi.” Lại quay sang Hách Thúy Thúy trìu mến nói: “Là bánh gato kem tươi đấy!”
“Tháng 9 rồi còn ăn kem?”
Hách Thúy Thúy trừng mắt nhìn, mẹ Hách giảng hòa, “Thời tiết vẫn còn nóng mà, ăn một chút không sao nhỉ Thúy Thúy?”
Hách Thúy Thúy ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, con ăn một miếng xíu xíu thôi.”
Hách Đồng Quang nhại lại một câu “Xíu xíu”, bị mẹ Hách đánh vào tay một cái.
“Thúy Thúy, hôm trước mẹ đi dạo phố, mua cho con mấy bộ quần áo, con đi xem có thích hay không?”
“Ở đâu ạ?”
“Ở phòng cũ của con ấy.”
“Vâng!!!” Hách Thúy Thúy vô cùng phấn khởi chạy đi.
Dưới lầu, Hách Đồng Quang bị bỏ rơi tiếp tục nhận tra khảo của mẹ ruột, “Thật sự không có chuyện gì chứ?”
Hách Đồng Quang ăn hoa quả, “Có chuyện gì ạ?”
Mẹ Hách không tin, “Thúy Thúy gầy rồi mà con không phát hiện ra?”
Hách Đồng Quang tiếp tục ăn nho, “Không ạ, ngày nào cũng ở cùng nhau, không để ý.”
Mẹ Hách cực kỳ giận dữ, “Thái độ của con là sao? Vợ con gầy con cũng không biết? Hàng ngày con làm cái gì thế?”
Hách Đồng Quang chả hiểu ra sao, “Gầy cũng có hạn, trên người đều là thịt mà.”
Ừm… xem ra tình cảm không có vấn đề gì lớn.
Mẹ Hách đỡ mái tóc mới làm buổi sáng, đi lên lầu xem con gái thử quần áo thế nào rồi.
Phòng của Hách Thúy Thúy ngay cạnh phòng Hách Đồng Quang, dùng chung một cái ban công lớn. Sau khi hai người kết hôn, mẹ Hách từng cân nhắc sửa cho bọn họ thành một phòng, nhưng nghĩ tới phong cách của hai người có sự sai khác quá lớn, thực sự không thể nào nhét vào trong cùng một không gian, cuối cùng nghĩ ra biện pháp, trực tiếp phá bức tường trung gian, làm thành một tường ô vuông toàn bộ bằng thủy tinh, ở giữa là cửa.
Một bên tường thủy tinh là phòng công chúa hồng phấn, một bên là phong cách lạnh nhạt đơn giản, tuy quỷ dị nhưng cũng khá hài hòa.
Mẹ Hách gõ cửa đi vào, hỏi quần áo mới có thích không. Hách Thúy Thúy xoay người soi gương, trên người là một cái váy lụa kiểu công chúa, viền ren, xếp tầng, nơ con bướm, đương nhiên cái tua rua là không thể thiếu! Đẹp muốn mệnh!
“Mẹ ơi! Đây là làm theo yêu cầu phải không?”
“Đúng rồi! Mẹ lấy số đo năm ngoái của con làm. Vừa không?”
Hách Thúy Thúy gật đầu, “Vừa ạ vừa ạ! Đúng là đẹp!” Mặc xong có thể trực tiếp lên tranh sơn dầu, đẹp quá!
Tuy rằng quần áo phong cách này khoa trương không thể đi ra ngoài, cùng lắm thì chỉ chụp được vài kiểu chân dung, nhưng Hách Thúy Thúy cực kỳ yêu thích, trong nhà còn có rất nhiều rất nhiều bộ!
Hai mẹ con đánh giá mấy cái váy, sau đó Hách Thúy Thúy hỏi cái thùng giấy bên cạnh giường, “Mẹ, bên trong cái này là gì vậy?”
“Đấy là quần áo hồi trước khi con học đại học, mẹ thu lại mang đi quyên góp.”
Hách Thúy Thúy gật dầu, quần áo hồi cấp ba chắc chắn cô không mặc vừa. Tuy rằng vóc dáng của cô so với hồi cấp ba không khác là bao, nhưng cấp ba là lúc cô gầy nhất… trong cuộc đời này. Ngày ngày bị Hách Đồng Quang ép học, học đến mức cô muốn ói.
Dưới lầu vang lên tiếng còi xe, mẹ Hách đi ra ngoài, “Bố con về rồi đấy, con nhanh lên rồi xuống nhé…”
Hách Thúy Thúy đáp một tiếng, lúc đi lại không cẩn thận đá vào thùng giấy kia, cái nắp rơi ra, nhìn thấy bên trong đồng phục cấp ba màu xanh trắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook