“Nếu đó là điều Vương Sóc thực sự muốn, ta liền thành toàn." Quận chúa chắc như đinh đóng cột nói: "Năm đó ta đã hỏi ngươi, có thanh danh Khổng gia cùng với sự thông minh của ngươi, tùy ý gả một người cũng có thể có cuộc sống mỹ mãn,

ngươi vì sao không gả?"

“Đúng vậy, ta trả lời con người sống đời này luôn phải dựa theo tâm ý của mình mà tiếp tục tồn tại, ta đã thanh tỉnh, cũng không muốn hồ đồ sống qua ngày." Khổng cô cô tâm có xúc động.

"Ta cũng mong con gái ta tự do tự tại sống qua ngày." Chí khí của quận chúa chẳng lẽ nhỏ sao?

"Ta biết rồi." Khổng cô cô gật đầu, "Mấy ngày nay người bận rộn, ta trở về chọn một ngày tốt rồi sẽ quay lại tìm người.” Ngày tốt này đương nhiên là ngày tốt để bái sư.

Khổng cô cô ngồi một chút rồi trở về, Vương Thủ Trung cùng quận chúa cũng vừa vặn trở về, đúng là thời điểm qua lại phức tạp.

Buổi tối, Vương Thủ Trung phái nô tài trở về bẩm báo muốn cùng đồng liêu uống rượu, hôm nay sẽ không về dùng cơm, quận chúa mang theo Vương Tử Thắng, Vương Tử Đằng cùng Vương Sóc dùng bữa.

Sau một bữa cơm tối yên tĩnh không ai nói gì, Vương Tử Thắng trở về ngoại viện, Vương Tử Đằng về phòng ôn bài, theo tuổi Vương Tử Đằng cũng nên chuyển đến ngoại viện, chỉ là vừa mới trở về còn nhiều chuyện, quận chúa đối với chuyện nhi tử tạm thời chưa muốn bàn tới.

Vương Sóc trở về phòng mình thay đồ ngủ, nửa nằm trên giường đọc sách, hành vi không tôn trọng sách vở học vấn như vậy, đã bị Từ nhũ mẫu nói qua nhiều lần.

Lúc quận chúa tiến vào Vương Sóc còn tưởng rằng là Từ nhũ mẫu, sợ tới mức hoảng hốt đem sách giấu vào trong chăn.



"Là nương." Vương Sóc thẹn thùng nói.

“Không phải ta thì còn ai vào đây nữa, con đang giấu cái gì?” Quận chúa cười đi tới ngồi ở bên giường, người đã tháo chiếc mũ hoa lệ ra, tóc mai đen nhánh chỉ dùng trâm dài ngọc bích cài gọn, ôn nhu hỏi nữ nhi của mình.

"Nương, là sách về các gian thần." Vương Sóc đem sách đưa cho quận chúa xem.

"Con thật là ngủ không yên." Quận chúa cười trách mắng, trong sách về gian thần luôn có chút ác quan, những thủ đoạn tàn nhẫn còn được miêu tả tỉ mỉ, người bình thường đọc cũng sợ tới mức không chịu nổi, huống chi một tiểu cô nương năm tuổi, đây không phải là sách thích hợp để đọc trước khi đi ngủ.”

"Nương ~ Con chỉ tùy tiện xem qua thôi, không nghiêm túc nghiên cứu học vấn đâu a, tật xấu không sửa được của con là đọc sách trên giường." Vương Sóc lôi kéo tay áo quận chúa làm nũng.

"Con mới bao nhiêu tuổi, có tật xấu gì không sửa được, là không muốn sửa chứ?" Quận chúa liếc mắt nhìn nàng một cái, không dây dưa đề tài này, hỏi: "Hôm nay con gặp Khổng cô cô, con cảm thấy như thế nào. "

“Tốt lắm, so với tưởng tượng của con thì tốt hơn nhiều." Ngũ tiểu thư nói với mẫu thân mình đều là sự thật.

"Tốt ở đâu?"

"Ôn nhu dễ gần, là người có chí hướng." Vương Sóc ngẩng đầu nhìn quận chúa bảo nàng tiếp tục nói tiếp, cố gắng chuẩn xác từ ngữ nói: "Khổng cô cô tôn trọng con, không coi con là tiểu nhi vô tri. Cô cô đối xử với nương thành khẩn, con cũng trở về mới phát hiện ngọc bội kia có dấu ấn riêng của Khổng gia. Quan trọng nhất là Khổng cô cô cùng nương quan hệ tốt, con tin rằng nương sẽ không hại con.”

“Quả nhiên là đứa nhỏ lanh lợi, người bình thường không biết thân phận Khổng cô cô ngươi, sẽ nói cô cô là người không có chí hướng, xem ra nữ nhi của ta cũng có hiểu biết, vừa lúc có Khổng cô cô "tính toán tài tình" cùng với con đúng là một đôi thầy trò." Quận chúa nói đùa.



“Khổng cô cô am hiểu bói quẻ sao?” Ngũ tiểu thư nhìn Khổng cô cô mặc một thân mặc áo đạo sĩ, cho rằng cô cô làm về các công tác tôn giáo.

Quận chúa đem chuyện Khổng cô cô năm đó thẳng thừng đoạn tuyệt số mệnh của Hoàng hậu nương nương nói ra, Ngũ tiểu thư vốn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, kết quả bị hiện thực biến thành thành fan trung thành của chủ nghĩa duy tâm, loại chuyện về vận mệnh này cũng tin một nửa.

Nhưng dù gì cũng chỉ là phán đoán, hơn nữa danh nghĩa Bồ Tát thần tiên hình như trở nên càng thêm thần bí cường đại, quận chúa chủ yếu muốn nói không phải là cái này: "Khổng cô cô cảm thấy con có tưu chất, chờ mấy ngày nay trong nhà bận rộn xong, con chính thức bái cô cô làm sư phụ đi.”

“Vậy con cũng phải xuất gia làm nữ quan sao?” Vương Sóc còn chưa nghĩ ra mình sẽ ấp ủ mong muốn tu hành.

"Đương nhiên không cần, ta ở sẽ xây một tiểu viện từ trong phủ đi ra, Khổng cô cô của con sẽ vào ở đó, thuận tiện dạy dỗ con." Quận chúa nói.

"Cảm ơn nương, nương thật tốt." Vương Sóc miệng ngọt ngào cảm tạ.

"Mời được sư phụ cho con là được rồi." Quận chúa cười điểm chóp mũi Vương Sóc.

"Thật là tốt, tổ mẫu không cho phép con học chữ, tổ phụ đáp ứng mời sư phụ cho con, kết quả vẫn không mời, con còn chưa nói với nương muốn sư phụ, ngài liền giúp con mời được. Con đều hiểu rõ, nương là tốt nhất." Vương Sóc ngửa đầu, dùng một loại ngữ khí ngây thơ ngây thơ nói những lời vô cùng nghiêm túc.

"Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan." Quận chúa ôm Vương Sóc vào trong ngực, trong lòng chua xót, đứa nhỏ này chịu bao nhiêu khổ mới có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy? "Sau này con muốn học cái gì, muốn dùng cái gì trực tiếp nói với nương, biết không?"

"Con biết rồi, con cũng có mẹ." Vương Sóc giòn giã đáp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương