Giấc mơ cuối cùng đã trở thành sự thật.

Sáng hôm nay trời còn chưa sáng, Vương Sóc vừa mở mắt ra, đang chuẩn bị rời giường dùng bữa đi học. Từ nhũ mẫu liền bước nhanh vào, cúi thấp người cười nói: "Tiểu thưu, lão gia cùng quận chúa đã trở lại."

“Cái gì?" Vương Sóc không dám tin, ngóng trông hồi lâu, lúc thật sự nghe được lại cảm thấy không thật, đừng nói là nàng đang nằm mơ đấy chứ? Vương Sóc kìm lòng không được tay phải dùng sức, phát hiện bóp ở lòng bàn tay là đau thật, thật sự a!

"Được, thật tốt quá, Từ nhũ mẫu mau trang điểm cho ta đi." Vương Sóc còn mặc một chiếc áo đi ngủ.

"Tiểu thư đừng nóng vội, tiểu thư đừng nóng vội." Từ nhũ mẫu đỡ lấy Vương Sóc đang chạy vội, cẩn thận nói: "Lão gia cùng quận chúa đang ở ngoại ô cách thành phố mười dặm. Vừa vào thành, lão gia trước tiên phải vào cung yết kiện bệ hạ, quận chúa nói không chừng bị Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương triệu kiến, phải một thời gian nữa mới về đến phủ!"

“Vậy cũng phải chuẩn bị tốt trước! Nhanh lên, để Xuân Phân chải đầu cho ta, tay nghề của Xuân Phân là tốt nhất, hãy dùng dây cột tóc làm bằng chỉ vàng mà mẫu thân gửi về cho ta, xiêm y cũng mặc bộ quần áo mới lộng lẫy do mẫu thân ta gửi về, còn có váy đính ngọc bội ca ca tặng ta vào ngày sinh nhật... Vẫn còn, không phải cha đã tặng ta một cặp vòng tay màu hồng nhạt sao? Cũng đeo luôn đi, mặc hết lên cho ta!” Vương Sóc vội vàng luống cuống phân phó nói.

"Tiểu thư yên tâm, nô tì sẽ mang hết ạ." Xuân Phân mỉm cười nhận lấy lược, chậm rãi trang điểm cho Vương Sóc, ít nhất trong vòng một canh giờ, lão gia, quận chúa chưa thể trở về.

Vương Sóc nhìn mình cười tươi cười trong gương đồng, trong lòng cao hứng, trở về không chỉ là cha mẹ nàng, mà còn là chỗ dựa vững chắc của nàng! Ai cũng nói nàng không cha không mẹ như một cọng cỏ, một tiểu nha đầu năm tuổi tuy sống ở nơi nhà cao cửa lớm, nhưng cũng phải chịu chút ủy khuất, hiện tại cha mẹ nàng trở về là tốt rồi, ngày tốt của nàng đã tới rồi!

Vương Sóc tràn đầy mong chờ về cuộc sống mới.

Trang điểm xong Vương Sóc cũng không đi học, nếu không phải Từ nhũ mẫu kéo nàng đi lót dạ một chút, Vương Sóc cái gì cũng ăn không nổi. Đến chính đường, lão thái gia, lão thái thái, nhị thúc nhị thẩm, tam thúc tam thẩm cùng các vị huynh đệ tỷ muội đều chờ đấy, đây là chuyện vui của cả dòng họ, Vương lão thái gia tuổi trẻ thường xuyên chinh chiến, thân thể không tốt đã lui xuống, trụ cột Vương gia chính là Vương Thủ Trung

Hiện giờ Vương Thủ Trung cưới quận chúa, lại lập công ở biên quan, hơn ba mươi tuổi đã là tam phẩm đại tướng, tiền đồ rộng mở! Vương lão thái gia tự nhiên có người kế thừa, ngày vui vẻ, nhìn ai cũng cười tủm tỉm.

Ở trong sảnh không biết chờ bao lâu, hạ nhân vui vẻ đến báo: "Lão gia cùng đại thái thái đã trở lại!”



Vương Sóc vội đến đứng lên, muốn nhanh chóng nhìn thấy cha mẹ.

Chỉ thấy một nam nhân mặt trắng có râu đi vào, làn da có chút sẫm màu, so với nhị thúc Vương Thủ Hiếu, Tam thúc Vương Thủ Lễ thì có chút ngăm đen, nhưng vẫn là một mỹ nam tử.

"Nhi thần bất hiếu thỉnh an phụ thân mẫu thân! Nhi thần bất hiếu, không thể hầu hạ cha mẹ đàng hoàng..."

"Lão đại mau đứng lên." Vương lão thái gia vội vàng kêu lên.

"Nhi tử của ta, nhi tử của ta, đã đen đi nhiều rồi, con đã chịu khổ rồi, nhìn xem, nhìn xem, trên tay còn có vết sẹo, từ nhỏ đến lớn, làm sao chịu được những thương tổn này chứ!" Vương lão thái thái nhìn thấy đứa con trai lớn yêu quý, vội vàng nghênh đón, cẩn thận quan sát, luôn cảm thấy hài tử của mình ở nơi mình không nhìn thấy chịu khổ chịu tội, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Mẫu than, người đừng khóc, con không phải đã trở lại sao?" Vương Thủ Trung bất đắc dĩ khuyên nhủ.

Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Vương Thủ Trung, Vương Sóc ánh mắt nhìn chằm chằm mỹ phụ trung niên. Vương Sóc đã tưởng tượng qua rất nhiều lần "quận chúa nương nương" tôn quý trong miệng Từ nhũ mẫu là như thế nào, có lẽ là hoàng thất quý tộc cao quý lẫm liệt bất khả xâm phạm, có lẽ là phong thái quý tộc ung dung hoa quý, có lẽ là phong thái kiên nghị trầm ổn, một nữ tử có thể cùng phu quân ở biên quan chịu khổ, ở thời đại này cũng không hiếm thấy.

Đợi đến khi mẫu thân xuất hiện, Vương Sóc mới phát hiện hết thảy ngẫm lại đều là không đủ. Quận chúa trước mắt cao quý nhưng không xa hoa, ổn trọng lại lộ ra thân thiết, cử chỉ thích hợp, mặt mày mỉm cười, nghĩ thế nào, cũng nghĩ không ra từ ngữ nào thích hợp!

Vương Sóc trong lòng từng đợt ngọt ngào, đây chính là mẫu thân nàng, nhìn thật xinh đẹp. Vương Sóc lại vô thức vuốt ve phụ kiện của mình một chút, không tự tin nghĩ đến một thân trang phục này thật không xứng, sẽ không thất lễ chứ?

Vương lão thái thái khóc một hồi, mọi người vất vả khuyên nhủ mãi, quận chúa mang theo tiểu nam hài tử bên cạnh tiến lên chào hỏi.

Quận chúa vừa mới cúi ngườic, Vương lão thái gia liền kêu lên, "Vất vả cho quận chúa quá, biên quan cực khổ, may đã có người chăm sóc cho lão đại. "

“Đều là điều mà con dâu nên làm." Quận chúa biết thân phận mình tôn quý, Vương gia cũng có nhiều lời khen, sợ chưa đủ thân thiết, thuận thế đẩy tiểu nam hài bên cạnh mình, nói: "Đây hài tử thứ hai của ta và lão gia, Vương Tử Đằng, chínhd là lão thái gia ngài đã đặt tên."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương