Hồng Lâu Đường Chủ
-
Chương 1: Một đời phong ba
Trong căn phong tối chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn cầy. Cố Đông Ly ngồi quỷ trước mặt nam tử cao lãnh.
Hắn ngồi ở ghế đối diện, lạnh lùng nhìn nàng, còn không cho nổi một cái thương tiếc.
“Trần Vương hôm nay đã nói gì với nàng?”
Cố Đông Ly mệt mỏi, đôi mắt dường như muốn nhắm lại. Nàng đã quá mệt mỏi với những kiểu tra hỏi thế này. Nhưng ánh mắt hắn vẫn từng lúc khoét sâu trên da thịt nàng, cái cảm giác uy áp khiến nàng muốn nghẹt thở.
“Hắn… chỉ nói rằng muốn lấy ta.”
Hắn nhíu mày, bàn tay vô thức siết chặt thành một nắm đấm. Hắn rời ghế, chậm rãi đi đến trước mặt nàng. Bàn tay thô bạo túm lấy gương mặt nhỏ nhắn thanh tú. Dẫu cho vết máu có vươn lên thì làn da vẫn sáng mịn, hồng hào như vậy. Dẫu cho ở cái nơi nhem nhuốc thế này, nàng vẫn xinh đẹp tựa đoá hồng liên. Hắn chính là muốn đem cái vẻ đẹp này bóp nát cho xong. Thà rằng móc hết mắt của nam tử trên thiên hạ, cũng không muốn ai nhìn ngó đến nhan sắc này.
“Vậy nàng trả lời thế nào?”
“Ta… ta chỉ nói là không được.”
Hắn nở nụ cười hài lòng, ôn nhu vuốt ve gương mặt thanh tú. Điệu bộ và nét mặt so với hành động không hề khớp nhau. Cố Đông Ly hiểu trước mặt mình chẳng phải một nam tử ôn nhu yêu thương mình mà chính là một con quái vật. Chỉ cần nàng sơ sảy, hắn có thể lập tức đem nàng nghiền nát không còn mảnh xương.
“Để ta dạy nàng sau này phải nói thế nào. Nếu hắn nói hắn muốn lấy nàng, phải bảo rằng thân nàng đã không còn thanh bạch, nào dám ô uế gia môn nhà hắn. Nhất định phải tỏ ra yếu đuối, hắn mới rũ lòng thương nàng nhiều hơn.”
Cố Đông Ly mệt mỏi, không buồn phản kháng mà gật đầu một cái. Hắn mỉm cười hài lòng, đưa tay nâng nàng đứng dậy, lại ôm bế nàng trong tay như yêu chiều. Hắn đem nàng ra khỏi thiên lao, quay trở về phòng.
Một ngày một đêm không ăn không ngủ, Cố Đông Ly gục trong vòng tay hắn, cũng chẳng còn tí sức lực nào để chăm lo cho bản thân mình.
Từng cử động của ngón tay hắn trên cơ thể khiến nàng nóng bừng. Cố Đông ly biết hắn lại muốn trêu đùa mình.
“Đừng.”
Nàng mệt mỏi thốt lên một tiếng. Hắn lại không hài lòng, nhíu mày cúi xuống bên gáy hôn mạnh một cái. Hắn nâng cằm nàng lên, thủ thỉ bên tai: “Nàng là của ta, ta muốn thế nào cũng không được phép phản kháng.”
Cố Đông Ly càng hiểu, Huyết Vũ Bán Nguyệt chính là một tên điên bệnh hoạn. Hắn miệng thì nói yêu nàng, nhưng những việc hắn làm đối với nàng có gọi là yêu hay không?
Người đời gọi hắn bằng một cái danh Hồng Lâu Đường Chủ bởi vì hắn là chủ của một toà thanh lâu nổi tiếng bậc nhất kinh thành. Chốn thanh lâu thị phi này thu hút không ít quan viên trong triều, đến cả hoàng tử vương tôn còn tìm đến mua vui.
Mà Cố Đông Ly nàng chính là đệ nhất hoa khôi ở Hồng Lâu với danh xưng Hồng Liên Quỷ Mị. Ngoài hắn ra cũng chẳng có ai biết được tên thật của nàng.
Tuy nàng dấn thân chốn thanh lâu, nhưng một thân này vẫn còn trinh bạch. Ai ai cũng biết Hồng Lâu Đường Chủ hắn yêu chiều, ưu ái nhất một mình nàng, chẳng để ai qua đêm với nàng. Mặc kệ những nử tử khác thế nào, riêng nàng chỉ phục vụ cầm nghề, thưởng trà đối thơ. Người muốn gặp nàng bỏ ra mấy vạn lượng bạc cũng chỉ ngồi nghe đàn, nói chuyện giải sầu.
Cũng từng có kẻ không biết trời cao đất dày lại muốn mượn cơ hội làm ô nhục nàng. Nào có ngờ còn chưa cởi được xiêm y đã bị đá bay ra tận cửa.
Có người nói Hồng Lâu của hắn được che chở bởi một nhân vật to lớn, vậy nên đến cả nhất phẩm trong triều cũng không thể tuỳ tiện động vào. Lại có người khác nói bởi vì hắn nắm giữ cơ mật gì đó nên người khác chỉ đành khuất phục hắn.
Sự tình thế nào cũng chẳng ai biết rõ.
Mấy tháng nay đột nhiên có vị vương gia tên Trần Lam Độ, tuổi độ hai lăm, vẻ ngoài đạo mạo xuất chúng, tài nghệ văn võ đều song toàn. Vị vương gia này một lần vô tình nghe thấy tiếng đàn của Cố Đông Ly bên bờ sông Ninh liền đem lòng thương mến, đêm nào cũng không tiếc tiền của chỉ để gặp nàng, ngồi nghe đàn thưởng nguyệt.
Có thể nhìn ra y đối với nàng rất yêu mến. Hôm nay còn đề nghị chuộc thân cho nàng, rước nàng về làm chính thất.
Cố Đông Ly ở trong chốn thanh lâu hỗn loạn, phân biệt được đâu là chân tình đâu là giả ý. Nàng nhìn ra Trần vương là thật lòng, liền ngập ngừng không từ chối như mọi khi. Bất ngờ làm sao Trần Vương liều mình hôn lên trán nàng, lại bị Huyết Vũ Bán Nguyệt trông thấy. Sau khi tiễn Trần vương về, nàng bị hắn một đường lôi đến địa lao giáo huấn một trận nên thân.
Huyết Vũ Bán Nguyệt đặt Cố Đông Ly nằm trong lòng, đem y phục của mình mặc lên cho nàng. Nhìn Cố Đông Ly yếu đuối nằm trong lòng mình, hắn tự nhiên thấy hài lòng.
“Nàng tuyệt đối không thể có chút tơ tình với ai. Nếu để ta biết được, ta không ngại moi tim hắn ra.”
Cố Đông Ly giật mình. Những lời đe doạ như thế mấy năm nay nàng nghe vô số lần. Cố Đông Ly biết Huyết Vũ Bán Nguyệt nói được làm được. Nàng chán ghét hắn quá cực đoan quá tàn nhẫn. Nhưng nghiệt ngã rằng nàng lại yêu hắn đến không dứt ra được.
Đúng là ông trời thích trêu người mà.
Mạng của nàng là do hắn nhặt về, nên nói thế nào cũng đều sẽ nghe hắn.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng.
“Đợi sau khi ta phục thù thành công, ta cũng sẽ lấy nàng làm chính thất.”
Lời hẹn ước nghe thật đường mật. Cũng chẳng biết tương lai thế nào, mà Cố Đông Ly ngốc nghếch vẫn tin tưởng chờ đợi.
Hắn ngồi ở ghế đối diện, lạnh lùng nhìn nàng, còn không cho nổi một cái thương tiếc.
“Trần Vương hôm nay đã nói gì với nàng?”
Cố Đông Ly mệt mỏi, đôi mắt dường như muốn nhắm lại. Nàng đã quá mệt mỏi với những kiểu tra hỏi thế này. Nhưng ánh mắt hắn vẫn từng lúc khoét sâu trên da thịt nàng, cái cảm giác uy áp khiến nàng muốn nghẹt thở.
“Hắn… chỉ nói rằng muốn lấy ta.”
Hắn nhíu mày, bàn tay vô thức siết chặt thành một nắm đấm. Hắn rời ghế, chậm rãi đi đến trước mặt nàng. Bàn tay thô bạo túm lấy gương mặt nhỏ nhắn thanh tú. Dẫu cho vết máu có vươn lên thì làn da vẫn sáng mịn, hồng hào như vậy. Dẫu cho ở cái nơi nhem nhuốc thế này, nàng vẫn xinh đẹp tựa đoá hồng liên. Hắn chính là muốn đem cái vẻ đẹp này bóp nát cho xong. Thà rằng móc hết mắt của nam tử trên thiên hạ, cũng không muốn ai nhìn ngó đến nhan sắc này.
“Vậy nàng trả lời thế nào?”
“Ta… ta chỉ nói là không được.”
Hắn nở nụ cười hài lòng, ôn nhu vuốt ve gương mặt thanh tú. Điệu bộ và nét mặt so với hành động không hề khớp nhau. Cố Đông Ly hiểu trước mặt mình chẳng phải một nam tử ôn nhu yêu thương mình mà chính là một con quái vật. Chỉ cần nàng sơ sảy, hắn có thể lập tức đem nàng nghiền nát không còn mảnh xương.
“Để ta dạy nàng sau này phải nói thế nào. Nếu hắn nói hắn muốn lấy nàng, phải bảo rằng thân nàng đã không còn thanh bạch, nào dám ô uế gia môn nhà hắn. Nhất định phải tỏ ra yếu đuối, hắn mới rũ lòng thương nàng nhiều hơn.”
Cố Đông Ly mệt mỏi, không buồn phản kháng mà gật đầu một cái. Hắn mỉm cười hài lòng, đưa tay nâng nàng đứng dậy, lại ôm bế nàng trong tay như yêu chiều. Hắn đem nàng ra khỏi thiên lao, quay trở về phòng.
Một ngày một đêm không ăn không ngủ, Cố Đông Ly gục trong vòng tay hắn, cũng chẳng còn tí sức lực nào để chăm lo cho bản thân mình.
Từng cử động của ngón tay hắn trên cơ thể khiến nàng nóng bừng. Cố Đông ly biết hắn lại muốn trêu đùa mình.
“Đừng.”
Nàng mệt mỏi thốt lên một tiếng. Hắn lại không hài lòng, nhíu mày cúi xuống bên gáy hôn mạnh một cái. Hắn nâng cằm nàng lên, thủ thỉ bên tai: “Nàng là của ta, ta muốn thế nào cũng không được phép phản kháng.”
Cố Đông Ly càng hiểu, Huyết Vũ Bán Nguyệt chính là một tên điên bệnh hoạn. Hắn miệng thì nói yêu nàng, nhưng những việc hắn làm đối với nàng có gọi là yêu hay không?
Người đời gọi hắn bằng một cái danh Hồng Lâu Đường Chủ bởi vì hắn là chủ của một toà thanh lâu nổi tiếng bậc nhất kinh thành. Chốn thanh lâu thị phi này thu hút không ít quan viên trong triều, đến cả hoàng tử vương tôn còn tìm đến mua vui.
Mà Cố Đông Ly nàng chính là đệ nhất hoa khôi ở Hồng Lâu với danh xưng Hồng Liên Quỷ Mị. Ngoài hắn ra cũng chẳng có ai biết được tên thật của nàng.
Tuy nàng dấn thân chốn thanh lâu, nhưng một thân này vẫn còn trinh bạch. Ai ai cũng biết Hồng Lâu Đường Chủ hắn yêu chiều, ưu ái nhất một mình nàng, chẳng để ai qua đêm với nàng. Mặc kệ những nử tử khác thế nào, riêng nàng chỉ phục vụ cầm nghề, thưởng trà đối thơ. Người muốn gặp nàng bỏ ra mấy vạn lượng bạc cũng chỉ ngồi nghe đàn, nói chuyện giải sầu.
Cũng từng có kẻ không biết trời cao đất dày lại muốn mượn cơ hội làm ô nhục nàng. Nào có ngờ còn chưa cởi được xiêm y đã bị đá bay ra tận cửa.
Có người nói Hồng Lâu của hắn được che chở bởi một nhân vật to lớn, vậy nên đến cả nhất phẩm trong triều cũng không thể tuỳ tiện động vào. Lại có người khác nói bởi vì hắn nắm giữ cơ mật gì đó nên người khác chỉ đành khuất phục hắn.
Sự tình thế nào cũng chẳng ai biết rõ.
Mấy tháng nay đột nhiên có vị vương gia tên Trần Lam Độ, tuổi độ hai lăm, vẻ ngoài đạo mạo xuất chúng, tài nghệ văn võ đều song toàn. Vị vương gia này một lần vô tình nghe thấy tiếng đàn của Cố Đông Ly bên bờ sông Ninh liền đem lòng thương mến, đêm nào cũng không tiếc tiền của chỉ để gặp nàng, ngồi nghe đàn thưởng nguyệt.
Có thể nhìn ra y đối với nàng rất yêu mến. Hôm nay còn đề nghị chuộc thân cho nàng, rước nàng về làm chính thất.
Cố Đông Ly ở trong chốn thanh lâu hỗn loạn, phân biệt được đâu là chân tình đâu là giả ý. Nàng nhìn ra Trần vương là thật lòng, liền ngập ngừng không từ chối như mọi khi. Bất ngờ làm sao Trần Vương liều mình hôn lên trán nàng, lại bị Huyết Vũ Bán Nguyệt trông thấy. Sau khi tiễn Trần vương về, nàng bị hắn một đường lôi đến địa lao giáo huấn một trận nên thân.
Huyết Vũ Bán Nguyệt đặt Cố Đông Ly nằm trong lòng, đem y phục của mình mặc lên cho nàng. Nhìn Cố Đông Ly yếu đuối nằm trong lòng mình, hắn tự nhiên thấy hài lòng.
“Nàng tuyệt đối không thể có chút tơ tình với ai. Nếu để ta biết được, ta không ngại moi tim hắn ra.”
Cố Đông Ly giật mình. Những lời đe doạ như thế mấy năm nay nàng nghe vô số lần. Cố Đông Ly biết Huyết Vũ Bán Nguyệt nói được làm được. Nàng chán ghét hắn quá cực đoan quá tàn nhẫn. Nhưng nghiệt ngã rằng nàng lại yêu hắn đến không dứt ra được.
Đúng là ông trời thích trêu người mà.
Mạng của nàng là do hắn nhặt về, nên nói thế nào cũng đều sẽ nghe hắn.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng.
“Đợi sau khi ta phục thù thành công, ta cũng sẽ lấy nàng làm chính thất.”
Lời hẹn ước nghe thật đường mật. Cũng chẳng biết tương lai thế nào, mà Cố Đông Ly ngốc nghếch vẫn tin tưởng chờ đợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook