Chương 9: Cùng Hàn Bân giao dịch

“Nếu ngươi có thể cầm cự được trong vòng hai phút, tất cả tám triệu ngươi bị mất vào tay ta, cùng địa bàn sẽ là của ngươi. Nếu không thể cầm cự được, ngươi sẽ phải bỏ mạng lại trên võ đài.”

“Tiếu Diện Hổ, dám chơi không?”

Tiểu Diện Hổ làm sao dám bước lên võ đài, tức giận nói: “Ta là đường chủ của Đông Tinh, ngươi chỉ là hồng côn của Hồng Hưng, có tư cách gì mà cùng ta đấu?”

Thẩm Đống nói: “Dám tin ngươi không có lá gan đó.”

Dưới khán đài, Tưởng tiên sinh nhìn về phía Lạc Đà, mỉm cười nói: “Lạc ca, ngài nói thế nào?”

Lạc Đà trầm giọng nói: “A Vĩ, ngươi bắt buộc phải nhận thua. Đông Tinh chúng ta không thể để người ngoài chế nhạo không tuân theo luật giang hồ được.”

Tiếu Diện Hổ trừng mắt nhìn về phía Thẩm Đống, nói: “Vâng, lão đại.”

Lạc Đà nhìn về phía Thẩm Đống, nói: “Người trẻ tài cao, thực lực không sai.”

Thẩm Đống cười nói: “Lạc lão đại quá khen rồi, nhân tài của Hồng Hưng rất nhiều, Trầm Đống ta chưa là gì cả.”

Rất nhanh, Tiếu Diện Hổ trả lại tám triệu cho Thẩm Đống, cùng Lạc Đà rời đi.

...

Tưởng tiên sinh vỗ vai Thẩm Đống và nói: “A Đống, quả không sai.Ta rất coi trọng ngươi.”

Thẩm Đống nhanh chóng đáp: “Cảm tạ Tưởng tiên sinh.”

Hắn có được con phố thương mại sầm uất của Đông Tinh, như vậy vị trí lão đại của Đồn Môn nhất định là đã nắm trong tay rồi.

Đúng lúc này, Trần Diêu nhận được một cuộc điện thoại, lập tức sắc mặt biến đổi.

Hắn ta chạy đến bên cạnh Tưởng tiên sinh, nói: “Tưởng tiên sinh, Tiêm Sa Chủy xảy ra vấn đề lớn rồi.”

Tưởng tiên sinh hỏi: “Làm sao?”

Trần Diêu đáp: “Nghê Khôn chết rồi.”

Đồng tử của Tưởng tiên sinh đột nhiên co lại.

Nghê Khôn của Tam Hợp hội là một trong những băng đảng đứng đầu ở Hồng Kông, rất có tầm ảnh hưởng.

Cái chết của hắn không khác gì một trận động đất đối với cả thế giới ngầm và những người bình thường.

Thẩm Đống bên cạnh trầm tư.

Không ai hiểu rõ sự tình trong việc ám sát Nghê Khôn hơn Thẩm Đống.

Câu hỏi được đặt ra chính là làm thế nào để sử dụng những thông tin nội bộ này để có được những điều hắn muốn, đây là vấn đề cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Sau khi Tưởng tiên sinh rời đi, Thẩm Đống nói với Thiên Dưỡng Sinh: “Chuyện đó ngươi có giữ lời hứa không?”

Thiên Dưỡng Sinh mở miệng hô to: “Đống ca.”

Sáu người anh chị em của Thiên Dưỡng Sinh nhìn nhau, đồng loạt kêu lên: “Đống ca.”

Thẩm Đống vui vẻ nói: “Được. Bắt đầu từ hôm nay các ngươi sẽ đi theo ta.”

Thiên Dưỡng Ân là người phụ nữ duy nhất trong bảy anh chị em: “Đống ca, ta cần phải đưa anh trai của ta đi bệnh viện một chuyến.”

Thẩm Đống đưa 30 vạn tệ giao cho Thiên Dưỡng Ân và nói: “Xem xét xong vết thương thì hãy tìm một nơi để ở tạm. Nếu các ngươi làm việc chăm chỉ, ta đảm bảo các ngươi sẽ có nhà trong vòng một năm.”

Thiên Dưỡng Ân cảm kích nói: “Cảm tạ Đống ca.”

Thẩm Đống nói: “Đi thôi.”

Nhìn bóng lưng của bảy người Thiên Dưỡng Sinh rời đi, Hàn Bân nói: “Chúc mừng ngươi, A Đống. Bọn họ đều là nhân tài.”

Thẩm Đống cười nói: “Đều là người của Hồng Hưng mà, đều vui.”

Hàn Bân nói: “Tìm một nơi uống rượu chúc mừng đi, ngươi thấy thế nào?’

Thẩm Đống gật đầu nói: “Đương nhiên là được, ta mời.”

Thập Tam Muội nói: “Có thể cho ta cùng nhập hội không?”

Thẩm Đống cười nói: “Đó là vinh hạnh của ta.”

Rất nhanh, ba người bọn họ đã tìm được quán Bar để ngồi xuống.

Thẩm Đống nhìn về phía Hàn Bân cười, nói: “Bân ca, ngài không phải có mối quan hệ gì với Tang Đông đó chứ?”

Hàn Bân sững người, hỏi: “Có ý gì đây?”

Thẩm Đống nói: “Trước khi chết hắn còn khích bác mối quan hệ giữa chúng ta, nói cái gì mà ngài đưa tiền cho hắn ta để gây sự với ta, thật là buồn cười.”

Hàn Bân uống một hớp rượu nói: “A Đống, chuyện về Tang Đông là ta không đúng.”

Thẩm Đống không ngờ chính miệng Hàn Bân lại tự thừa nhận chuyện này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi: “Thật sự là ngươi sao?”

Hàn Bân nói: “Khủng Long là em trai của ta, ta hi vọng hắn có thể lên nắm chức lão đại, vì vậy mới tìm đến Tang Đông.”

Lời này vừa được nói ra, không khí trong phòng bỗng như ngưng đọng lại.

Thẩm Đống ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Bân, nói: “Bân ca, ta muốn bồi thường.”

Hàn Bân trịnh trọng nói: “Hai mươi triệu, thay lời xin lỗi ngươi, đồng thời mua lại vị trí lão đại của Đồn Môn, thế nào?”

Thập Tam Muội nói lớn: “Hàn Bân, ngươi điên sao?”

Ở thời đại này, 20 triệu chắc chắn là một số tiền không hề nhỏ, có thể mua được một cái biệt thự sang trọng.

Thẩm Đống thầm nghĩ, Hàn Bân này đúng là dân buôn lậu, giàu có thật.

Hàn Bân nói: “Ta không điên, trong mười hai con phố ở Hồng Hưng, Đồn Môn là cơ hội tốt nhất cho Khủng Long. Nếu bỏ qua cơ hội này, căn bản là không thể lên được đỉnh cao nữa. Nhưng A Đống lại khác. Với năng lực của hắn, chắc chắn về sau sẽ có rất nhiều cơ hội.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương