Chương 22: Dễ dàng thâu tóm Lý Kiệt (2)
Thập Tam Muội bất đắc dĩ nói: "A Đống, thủ hạ của Quốc Hoa có ba ngàn người, ngươi không nên vì tên Chó Điên mà đắc tội với hắn."
Thẩm Đống tự tin nói: "Sai rồi. Thập Tam Muội à, chính xác mà nói thì hắn không nên đắc tội với ta."
Thập Tam Muội bất lực, nói: "Ngươi cẩn thận một chút. Nghe bảo nhà họ Nghê có nuôi một nhóm sát thủ, nhân số không nhiều, nhưng người đứng đầu cực kỳ lợi hại."
Thẩm Đống nhớ tới nguyên nhân cái chết của bốn lão đại trong bộ "VÔ GIAN ĐẠO", gật gật đầu, nói: "Đa tạ, ta sẽ cẩn thận."
Mang theo những lá trà mà Thập Tam Muội cho hắn, Thẩm Đống rời khỏi phố Bát Lan.
Trên đường trở về, Phi Cơ nói: "Đống ca, có phải ngài muốn khai chiến với Quốc Hoa rồi không?"
Thẩm Đống gật gật đầu, nói: "Gần như vậy. Hiện tại, trên cơ bản ta đã xác định, chó điên tới địa bàn của chúng ta bán một trắng là ý của Quốc Hoa, mục đích chính là muốn cắm cờ chỗ này của ta. Vừa hay chúng ta giết tên chó điên đã cho hắn lý do để động thủ."
Phi Cơ hưng phấn nói: "Rốt cục cũng có cơ hội được thể hiện bản lĩnh rồi."
Thẩm Đống nói: "Người ta có hai ba ngàn người, bên chúng ta tính toán đâu ra đấy mới cỡ bốn trăm người, ngươi không sợ sao?"
Phi Cơ nói: "Không sợ, nhiều người mới náo nhiệt."
Thẩm Đống vui vẻ, vỗ vỗ bả vai của Phi Cơ, nói: "Tiểu tử nhà ngươi...có khí phách đấy chứ."
Chính vào lúc này, xe đột nhiên dừng lại.
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Đống ca, phía trước hình như đang quay phim, đường bị chặn lại rồi."
"Quay phim?"
Thẩm Đống hạ cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía trước có không ít người như đang ngẩn mặt nhìn cái gì đó.
Trong tay bọn họ đều có cầm một bảng hiệu tiếp ứng, trên đó viết "Uy Long, em yêu anh."
"Uy Long?"
Thẩm Đống cảm giác cảnh tượng này có chút quen thuộc, nghĩ cả nửa ngày, lúc này mới nghĩ ra.
Đây không phải là bộ phim Hongkong "THỬ ĐẢM UY LONG" ở kiếp trước sao, là cảnh quay động tác nhảy lầu của minh tinh Uy Long phải không?"
Lý Kiệt?
Trong con ngươi Thẩm Đống hiện lên một tia sáng
"Các ngươi tìm chỗ đậu xe đi, ta đi xem náo nhiệt đây."
Phi Cơ nói: "Đống ca, ta bảo vệ ngài."
Thẩm Đống cười nói: "Không cần, ở cảng đảo này hẳn là không có ai có thể đả thương ta đâu."
Quả thật, sau khi xử lý tên chó điên, Thẩm Đống có được thêm một vạn điểm thiện công.
Hắn dùng tất cả điểm thiện công để tăng sinh lực, tuy nhiên chỉ tăng thêm được một chút, nhưng mà thần kinh phản ứng so với trước kia nhanh hơn không ít.
Đừng nói đến mấy tên côn đồ bình thường, ngay cả những tay xạ thủ đứng đầu cũng đừng hòng đả thương được hắn.
Bởi vì một khi chĩa súng vào Thẩm Đống thì phản xạ nhạy bén của hắn sẽ sinh ra cảm giác nguy hiểm, với tốc độ di chuyển của Thẩm Đống thì dễ dàng cho hắn tránh được.
Mười phút sau, giữa tiếng kinh hô của những người hâm mộ, Lý Kiệt_ người đóng thế của Uy Long_ từ trên tầng cao nhất nhảy xuống.
Sau khi ngã xuống đệm hơi, Lý Kiệt bị nhân viên tổ ekip vây quanh.
Thừa dịp này, Uy Long và Lý Kiệt trao đổi vị trí.
Lý Kiệt thoát khỏi đám người, đang muốn rời đi, thì một âm thanh truyền tới.
"Thân là Thượng Úy quân nhân đặc chủng lại chạy tới đây làm thế thân và vệ sĩ cho minh tinh sao. Lý tiên sinh, ngài không thấy tiếc sao?"
Lý Kiệt cả người run rẩy, quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một nam tử dáng người cao to soái khí đang mỉm cười nhìn hắn ta.
Chính là Thẩm Đống.
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn biết rằng ai là người nói câu đó."
Lý Kiệt kích động hỏi: "Ngươi biết sao?"
Thẩm Đống nói: "Cùng uống một tách cà phê đi, thế nào?"
Lý Kiệt gật gật đầu, nói: "Được."
Hai người tiến vào quán cà phê, Thẩm Đống gọi hai tách cà phê.
Lý Kiệt khẩn trương hỏi: "Người đó là ai?"
Thẩm Đống bình tĩnh nói: "Lời đầu tiên, ta xin phép giới thiệu một chút, ta là Thẩm Đống, là hồng côn của Hồng Hưng, kiếm cơm ở Đồn Môn."
Lý Kiệt nói: "Chào Đống ca."
Thẩm Đống nói: "Người mà ngươi đang kiếm có biệt danh là Y Sinh, là thủ lĩnh của phần tử khủng bố, câu cửa miệng là "Người nhất định phải dựa vào chính mình."
Lý Kiệt hai mắt sáng rực, nói: "Đúng, chính là câu này. Ta tìm hắn đã ba năm rồi, hôm nay rốt cục cũng có manh mối. Đống ca, hắn ở đâu vậy?"
Thẩm Đống nhún nhún vai nói: "Đâu đó ở Đông Nam Á, vị trí cụ thể thì ta cũng không rõ. Lý Kiệt, chúng ta làm một giao dịch đi. Trong vòng hai năm, ta tìm tên Y Sinh đem tới cho ngươi, giúp ngươi báo thù, còn ngươi phải luôn giúp ta làm việc. Năm năm sau, sẽ trả lại tự do cho ngươi."
Lý Kiệt trầm mặc một lát, nói: "Ta không làm chuyện xấu."
Thẩm Đống cười nói: "Cái ngươi gọi là chuyện xấu đích thực là gì?"
Lý Kiệt không chút do dự nói: "Khiêu dâm, cờ bạc và ma túy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook