Tam Hợp Hội không tan rã thì mọi người sẽ không có ai chiếm được tiện nghi.
Ngay khi các xã đoàn lớn đang chiếm đoạt địa bàn của Tam Hợp Hội, Hắc Quỷ và Văn Chửng cũng không nhàn rỗi.
Nhiều người trung thành với Nghê gia đều lần lượt gia nhập hai môn hạ, khiến số lượng đàn em của họ tăng vọt.
Càng nhiều người, thì nhu cầu về tiền bạc và địa bàn sẽ càng lớn.
Hắc Quỷ và Văn Chửng làm điều này chỉ để tìm cho mình một lý do chính đáng để chiếm đoạt địa bàn của Hàn Sâm, mục đích cơ bản của họ là nói thẳng ra là vì lợi ích.
Thẩm Đống cười nói: “Lúc trước Nghê Vĩnh Hiếu tìm sát thủ muốn giết ta, vì sao ta không phản kích? Chính vì để hắn chết trong tay Hàn Sâm.

Hiện tại Tam Hợp Hội chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nội bộ chia làm ba, còn đang tấn công lẫn nhau.

Đây là kết quả tốt nhất mà ta muốn.

Cứ để bọn họ đánh đi, đánh càng kịch liệt càng tốt.”

Jimmy nói: “Đống ca, nếu Hàn Sâm thắng, e rằng chúng ta sẽ rất bất lợi.”
Trong mắt Thẩm Đống hiện lên một tia sát ý, nói: “Yên tâm, để bọn họ trước tiên chó cắn chó, đợi gần xong việc chúng ta sẽ ra tay.”
A Hoa nói: “Ngoại trừ Tam Hợp Hội, Đông Tinh cũng là một mối phiền toái lớn.

Đống ca, Lạc Đà đã tuyên bố muốn đối phó anh rồi.”
Thẩm Đống thản nhiên nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Chúng ta đã chiếm được ba con đường ở Vượng Giác, địa bàn càng rộng lớn hơn.

Cần lập tức thu nạp đàn em.

Số lượng ấn định tầm 800 người là được rồi.”
“Yêu cầu của ta là 800 người này phải trải qua huấn luyện quân sự trong một tháng, do A Huy phụ trách.”
Trần Huy gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Thẩm Đống cười nói: “Được rồi, chuyện nói tới đây thôi, chúng ta bắt đầu uống rượu thôi.”
Hai giờ sau, mọi người cơm nước no nê, từng người đi bận bịu lo công việc riêng của mình.
Cùng lúc đó, tổng bộ Đông Tinh đang mở họp.
Cuộc họp do Lạc Đà chủ trì, ngồi phía trước chính là Ngũ Hổ Tam Phượng, phân biệt là Cầm Long Hổ - Tư Đồ Hạo Nam, Bôn Lôi Hổ - Lôi Diệu Dương, Hạ Sơn Hổ - Ô Nha, Kim Mao Hổ - Sa Mãnh, Kim Phượng - Lạc Châu, Ngân Phượng - Bạch Ngọc Linh.
Tiếu Diện Hổ - Võ Tri Vĩ trong Ngũ Hổ bị Thẩm Đống giết chết, còn Phượng Hoàng Đen trong Tam Phượng Hoàng bị ám sát nên cả hai đều không còn nữa.
Nếu như nói Đông Tinh chỉ có Ngũ Hổ Tam Phượng, đó là sai lầm.
Là một trong những xã đoàn lớn nhất ở Hồng Kông, thế lực của Đông Tinh không hề thua kém Hồng Hưng.
Ngũ Hổ Tam Phượng chỉ là tám người nổi tiếng nhất Đông Tinh, ngoài bọn họ ra, trong đại sảnh còn có sáu tên trùm, phân biệt là Tứ Hải, Harry, Phi Tử Bình, Á Lang, Mắt Trừng và Vu Bát.
Sáu người này phân bổ khắp đảo Hồng Kông, không một ai là dễ hòa đồng.

Lạc Đà mặc dù là thủ lĩnh của Đông Tinh nhưng khả năng khống chế xã đoàn của anh ta không tốt bằng Tưởng Thiên Sinh.
"Mọi người đều biết, A Vĩ bị Thẩm Đống giết chết."
Lạc Đà không phí lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề: "Cái chết của A Vĩ, Đông Tinh chúng ta tuyệt đối không thể coi như không có chuyện gì.

Nếu không, chúng ta sẽ bị toàn giang hồ chế nhạo.

Mọi người nói một chút cái nhìn của từng người đi."
Ô Nha vẻ mặt ngạo mạn nói: “Việc này không cần bàn nữa, Thẩm Đống phải chết.”
Tư Đồ Hạo Nam phụ hoạ: "Không sai, Diệu Dương, ngươi cùng Thẩm Đống đã từng tiếp quản ba con phố ở Vượng Giác nên có thể coi là hàng xóm.

Ta nghĩ chuyện này tốt nhất nên giao cho ngươi đi."
Lôi Diệu Dương bĩu môi nói: “Ta không phải là người nuôi dưỡng sĩ khí của người khác bằng cách hủy hoại uy phong của chính mình.

Nếu ta có thể giết được Thẩm Đống, ba con phố màu mỡ nhất ở Vượng Giác đã thuộc về ta từ lâu rồi, A Vĩ cũng sẽ không chết.

Nói như thế, rõ ràng, ngồi ở đây không có người nào là đối thủ của Thẩm Đống cả."

Nghĩ tới bộ dáng Thẩm Đống đầy máu đêm đó, dù đã nhiều ngày trôi qua nhưng Lôi Diệu Dương như cũ lòng vẫn còn sót lại một nỗi sợ hãi.
Tư Đồ Hạo Nam cười nói: "Diệu Dương, chưa chiến đã sợ, điều này chẳng giống tác phong của ngươi nhỉ?"
Lôi Diệu Dương nói: "Hạo Nam ca, ngươi chính là song hồng hoa côn của Đông Tinh chúng ta, ta nghĩ không bằng ngươi trực tiếp viết thư khiêu chiến Thẩm Đống, đánh chết hắn trên võ đài, ngay cả Hồng Hưng cũng không có lời gì nói được."
Tư Đồ Hạo Nam mắng: "Mẹ kiếp, còn phải ký giấy sinh tử à? Đều là niên đại nào rồi, còn làm trò này?"
Mâu thuẫn giữa Ngũ Hổ đã ăn sâu, mỗi lần gặp mặt về cơ bản đều sẽ đánh chửi nhau một trận.
Các đại ca những băng nhóm khác hiển nhiên đã quen rồi, từng người một ngồi đó, im lặng hút thuốc.
Lạc Đà cau mày nói: “Thẩm Đống xác thực không phải là một đại ca bình thường, dưới quyền hắn có thủ hạ lợi hại.

Ý ta là mọi người cùng đồng tâm hiệp lực giết chết hắn.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương