"Thẩm tiên sinh, phòng khách số một đã được chuẩn bị kỹ càng."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Làm phiền rồi."
Vương Tân vội vàng nói: "Là việc nên làm."
Đi vào phòng khách số một, bên trong rộng tới bốn mươi m², trang trí vô cùng hoa lệ.
Ngoại một cái bàn lớn để bày tiệc ở ngoài, còn có chỗ để tổ chức KTV.
"Hân Hân, thế nào?"
"Quá xa hoa."
"Cô thích là được rồi."
Nửa giờ sau, các bạn bè của Lý Hân Hân đều đến.
Trên cơ bản họ đều là các bạn học cùng đồng nghiệp của cô.
Cũng may là có vài cô gái đã dẫn theo bạn trai đến, nếu không thì, Thẩm Đống sợ là sẽ lạc vào xứ sở của Nữ Nhi quốc.
Trong những người này, Thẩm Đống chỉ biết đến Triệu Ái Lệ.
Cũng may hắn ta có kỹ năng xã giao rất tốt, rất nhanh đã kết thân được với bạn bè của Lý Hân Hân.
Triệu Ái Lệ đưa món quà của mình tặng cho Lý Hân Hân, nói: "Đống ca, ngày hôm nay là sinh nhật của Hân Hân, ngươi đã chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cô ấy vậy? Lấy ra xem nào."
Những người khác cũng đều dồn dập phụ họa.
Lý Hân Hân cười nói: "Ta sẽ không cho mọi người xem đâu."

Thẩm Đống đưa một hộp đồ trang sức cho Lý Hân Hân, nói: "Nhìn một chút cũng không sao."
Triệu Ái Lệ nói: "Đúng vậy.

Hân Hân, mau mở ra, để chúng ta cùng xem."
Lý Hân Hân nhìn về phía Thẩm Đống, Thẩm Đống gật đầu.
Lý Hân Hân mở hộp ra, nhìn thấy một chiếc dây chuyền bạch kim đang nằm ở bên trong, ở giữa là một viên kim cương xanh hình trái tim ở ánh đèn chiếu rọi xuống trông vô cùng chói loá.
"Oa."
"Thật là một viên kim cương đẹp"
"Quá đẹp, cái này cần bao nhiêu tiền nhỉ?"
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều kêu lên.
Triệu Ái Lệ khen: "Hân Hân, ta cảm thấy chiếc vòng này rất hợp với ngươi."
Lý Hân Hân nói: "Nó quá đắt."
Triệu Ái Lệ cười nói: "Dù sao tương lai cũng sẽ là tiền của ngươi mà, không đáng kể.

Có phải không, Đống ca?"
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Ừ."
Triệu Ái Lệ nói: "Vậy ngươi còn không mau mau giúp Hân Hân đeo nó đi."
"Xem đầu óc của ta này."
Thẩm Đống vỗ trán một cái, đứng dậy đi tới phía sau Lý Hân Hân, đem cái dây chuyền kim cương xanh đeo lên trên cổ của cô.
Lý Hân Hân vốn đã xinh đẹp tuyệt luân, mang theo sợi dây chuyền này, cả người thật giống như là tiên nữ từ trong tranh đi ra, nghiêng nước nghiêng thành.
Thẩm Đống không nhịn được hôn lên má cô một cái, nói: "Hân Hân, cô thật là đẹp."
"Ô..."
Mọi người dồn dập ồn ào.
Lý Hân Hân liếc một cái, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ e thẹn.
Toàn bộ bữa tiệc sinh nhật, náo nhiệt từ đầu đến cuối.
Làm nhân vật chính, Lý Hân Hân uống rất nhiều rượu vang đỏ, khuôn mặt đã đỏ ửng, khiến cho cô ấy trông càng thêm xinh đẹp rung động lòng người.
Ăn uống xong, mọi người ở trong phòng khách hát một lúc, sau đó cũng tản đi dần.
Thẩm Đống không đưa Lý Hân Hân về trường học, mà là trực tiếp đi đến một nhà khách sạn 5 sao ở gần đó.
Lý Hân Hân sốt sắng hỏi: "Đống ca, ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì?"
Thẩm Đống túm lấy cái eo nhỏ của cô, nói: "Cô nói xem."

"Ta..."
Lý Hân Hân vừa muốn nói chuyện, liền bị Thẩm Đống đã dùng miệng của hắn bịt kín lại.
Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra đương nhiên là người ngoài không thể biết.
Ngày hôm sau, Thẩm Đống đưa Lý Hân Hân đến trường học.
"Hân Hân, nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Lý Hân Hân gật đầu, nói: "Biết rồi.

Ngươi đi làm đi."
"Chờ đã."
Thẩm Đống chỉ lên mặt của mình.
Lý Hân Hân lườm hắn một cái, tiến đến hôn lên trên mặt của hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt e thẹn của Lý Hân Hân, Thẩm Đống trêu nói: "Đã là nữ nhân của ta, mà vẫn còn xấu hổ hay sao."
Lý Hân Hân nhớ tới tối ngày hôm qua mình điên cuồng như thế nào, sắc mặt càng thêm đỏ, sẵng giọng: "Không để ý đến ngươi nữa, ta đi đây."
Thẩm Đống gật đầu.
Sau khi Lý Hân Hân =rời đi, Thẩm Đống đi đến hộp đêm.
Tiểu Mã đã đợi ở đây rất lâu.
"Tiểu Mã, xin lỗi, ta có chút việc phải trì hoãn."
"Không sao.

Ta cũng vừa tới."
"Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."

Một tiếng sau, Thẩm Đống cùng tiểu Mã đã đến nhà tù ở Xích Trụ nhìn thấy Tống Tử Hào.
Tiểu Mã nói chuyện với hắn ta vài câu, nói: "Hào ca, ta giới thiệu cho ngươi một vị, vị này chính là đại ca băng nhóm Hồng Hưng Thẩm Đống.

Ta hiện tại đã đi theo Đống ca."
Tống Tử Hào nhìn về phía Thẩm Đống, nói: "Đống ca, chào ngài.

Sau này tiểu Mã kính xin phiền ngài chăm sóc."
Thẩm Đống cười nói: "Huynh đệ của ta, ta tất nhiên sẽ chăm sóc.

A Hào, lần này ta đến là có chuyện muốn nói với ngươi."
Tống Tử Hào sững sờ, nói: "Ta ở trong tù đã hai năm rưỡi, đã phế nhân, ta còn có thể giúp ngươi cái gì?"
Lời nói của Thẩm Đống gọn gàng dứt khoát nói rằng: "Rửa tiền.

Ta có một công ty đầu tư, ta cần ngươi làm CEO, giúp ta rửa tiền."



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương