Tang Đông ngay lập tức hiểu được ý nói của Trầm Đống, vội vàng nói: “Đống ca, ta có tiền, ta có rất nhiều tiền.

Chỉ cần ngươi không giết ta, ta đều đem hết tiền cho ngươi.”
Thẩm Đống trầm giọng nói: “Ngươi có bao nhiêu tiền, mau nói rõ cho ta, nếu số tiền quá ít thì xuống dưới bán trứng vịt đi.”
Tang Đông nuốt nước khan nói: “Ta có năm triệu.”
Trầm Đống cười lạnh, nói: “Vậy thôi, ta xin lỗi.

Mau xuống dưới bán trứng vịt đi.”
“Không.”
Tang Đông cả người đã sợ đến vãi tè rồi, hét lên: “Ta có tám triệu và đứng tên một KTV nữa.”
Thẩm Đống hỏi: “Số tiền đó nằm ở đâu?”
Tang Đông nói: “Ở trong két sắt của KTV.”
Thẩm Đống hỏi rõ tên của KTV, lập tức gọi cho A Hoa, để hắn ta dẫn người đi tìm két sắt kia.

Lúc này, đàn em của Thẩm Đống nhanh chóng chạy tới nói: “Đống ca, cảnh sát đang trên đường tới đây.”

“Ngươi mau giải quyết hậu quả đi.”
Nói xong Thẩm Đống đánh Tang Đông bất tỉnh, mang theo hai đàn em của mình bước lên một chiếc xe tải đi tới Hỉ Nhạc KTV mà Tang Đông nói tới.
Mới bước xuống xe, Thẩm Đống liền nhận được cuộc gọi của A Hoa.
“Đống ca, chúng ta đã tìm được két sắt, nhưng lại không biết mật mã.”
“Ta đã tới rồi, các người đang ở đâu?”
“Ta ở lầu hai, để ta xuống đón ngài.”
Rất nhanh A Hoa đã đưa Thẩm Đống lên lầu hai.
Làm cho Tang Đông tỉnh lại, Thẩm Đống hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
Tang Đông không còn cách nào để kháng cự, liền đem mật mã ra nói hết.
“Cạch.”
Thẩm Đống mở két sắt ra, bên trong chưa đầy đô la Hồng Kông, còn một phần nhỏ là đô la Mỹ.
A Hoa phấn khích nói: “Đống ca, chúng ta phát tài rồi.”
Thẩm Đống cười nói: “Lấy hết tiền đi.”
Tang Đông tỏ vẻ đáng thương nói: “Đống ca, ta đều đem hết tiền đưa cho ngươi rồi, ngươi có thể thả ta ra được chưa?”
Thẩm Đống ngồi trên sofa, tay châm một điếu thuốc hỏi: “Tại sao lại đột nhiên tìm đến ta gây phiền phức? Là ai đã ra lệnh cho ngươi?”
Chuyện đã đến nước này, Tang Đông không còn nơi nào để lẩn trốn nữa, vội nói thẳng: “Là Hàn Bân đã cho ta ba triệu để phá hỏng việc làm ăn của ngươi.”
Trong lòng Thẩm Đống lập tức dao động, hắn hiểu ra đây rõ là âm mưu mượn đao giết người của Hàn Bân.
Mục đích của hắn ta rất rõ ràng, chính là muốn để cho em trai Khủng Long của hắn lên làm lão đại của Đòn Môn, liền dùng con dao là Tang Đông giết chết cản trở lớn nhất của hắn ta.
Nhưng đáng tiếc, hắn ta lại không ngờ chính Tang Đông là kẻ phế vật.
“Ngươi có lá gan lớn đấy.”
Thẩm Đống đập bàn, lạnh lùng nói: “Đã đến nước này rồi, ngươi quả thực là muốn ly gián gây xích mích, thật sự muốn chết.”
“A Hoa, ta giao cho ngươi.”
A Hoa gật đầu, nói: “Được.”
Tang Đông sợ hãi đến hồn vía lên mây, vội hô to: “Không, ta không nói dối…”
Chưa kịp nói xong thì con dao của A Hoa đã quét qua cổ hắn.
Giải quyết xong Tang Đông, Thẩm Đống cầm lấy túi xách màu đen, nói: “Ta đi về trước, sáng mai gọi tiểu đệ đến quán Bar chia tiền.”
A Hoa sáng mắt lên, nói: “Vâng, Đống ca.”
“À đúng rồi.”

Thẩm Đống đi ra tới cửa đột nhiên quay đầu lại nói với A Hoa: “Chuyện của Hàn Bân, đừng nói cho ai biết.”
A Hoa nói: “Đã hiểu.”
Hàn Bân là một trong những thủ lĩnh của Hồng Hưng.

Không có bằng chứng, Thẩm Đống có kết tội hắn cũng không làm được gì.
Tuy nhiên, Thẩm Đống sớm muộn cũng sẽ tìm ra bằng chứng thôi.
……
Trong một biệt thự sang trọng ở trung tâm.
Tưởng tiên sinh, lão đại của Hồng Hưng, nhận được cuộc gọi từ Trần Diêu, quạt giấy trắng.
“A Diêu, có chuyện gì vậy?”
“Tưởng tiên sinh.

ở bên kia Đồn Môn xảy ra chuyện rồi.

Tang Đông của Đông Tinh kéo hơn ba trăm tên lưu manh đánh vào địa bàn của Thẩm Đống.”
“Kết quả?”
“Kết quả là Tang Đông chết rồi, còn địa bàn của hắn ta đã được Thẩm Đống chiếm giữ.”
“Ha ha ha ha”
Tưởng tiên sinh cười lớn: “Cái này là do Tang Đông trộm gà không xong còn mất nắm gạo mà.


Lần này để xem Đông Tinh sẽ giấu mặt vào đâu đây.”
Nói đến đây, Tưởng tiên sinh chợt dừng lại, nói: “A Diêu, vào thời điểm mấu chốt để chọn thủ lĩnh của Đồn Môn, Tang Đông của Đông Tinh không báo trước lại tấn công Thẩm Đống.

Việc này có ý gì?”
Trần Diêu do dự nói: “Tưởng tiên sinh, ý ngài là do Khủng Long?”
Tưởng tiên sinh nói: “Khủng Long vốn là không đủ năng lực để thỉnh cầu Tang Đông, nhưng đại ca Hàn bân của hắn ta thì có thể.”
Nếu Thẩm Đống ở đây, chắc hẳn hắn đã vỗ tay khen Tưởng tiên sinh lợi hại.
Trong một thời gian ngắn lại có thể phân tích ra nguyên nhân sâu xa của chuyện này, quả thực Tưởng tiên sinh của Hồng Hưng rất phi thường.
Trần Diêu đáp: “Hàn Bân chắc sẽ không gặp rắc rối chứ?”
Tưởng tiên sinh nói: “Điều này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Thẩm Đống tiếp quản.

Chỉ cần hắn có thể nắm giữ địa bàn, thì lão đại ở Đồn Môn trên cơ bản chính là của hắn.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương