Hồng Hoang Thiên Đế
Chương 129: 129: Âm Thi Tông Mưu Đồ


Tên vừa nãy khuôn mặt lo lắng thấy rõ, sợ là Vũ Phàm đã đoán ra được điều gì đó, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, khúm núm đáp:
- Công tử, phải chăng người còn chuyện gì cần phân phó ?
Vũ Phàm nhìn hắn một cái thật sâu, khóe mắt lóe lên tinh quang, biểu hiện của y đã tố cáo y với Vũ Phàm, nhưng mà Vũ Phàm chỉ cười nhạt một cái rồi hỏi hắn ta:
- Ta thấy ngươi tin tức linh thông, không biết là ngươi có rõ bên trong trại của đám thảo khấu có cường giả trên Kết Đan kỳ tọa trấn hay không?
- Công tử, người nói đùa rồi, làm sao tiểu nhân biết được việc này?
Vũ Phàm cười lạnh, Trúc Quân Tử lần nữa lại phản ứng với lời của hắn nói, như vậy càng chứng tỏ hắn là người của đám thảo khấu.
- Vậy ý ngươi là không có cường giả Kết Đan kỳ tọa trấn?
- Dạ vâng, thưa công tử ...!tình báo trước giờ vẫn nói như vậy.
Vũ Phàm mỉm cười gật đầu, nụ cười này làm cho tên kia chột dạ không thôi, mồ hôi sớm đã chảy ròng ròng sau lưng.
"Tình báo đã bị đối phương làm giả, ở trong doanh trại nhất định phải có cường giả trên Kết Đan kỳ tọa trấn, và hơn nữa, khả năng cao Liệt Diệm Sư Thứu cũng là thú nuôi của bọn chúng, nhưng tại sao lại làm ra động tĩnh lớn như vậy? Chẳng phải làm như vậy sẽ thu hút sự chú ý của tu sĩ và thượng tông quản lý khu vực này hay sao? Hả ...!như vậy tu sĩ dồn về đây càng nhiều ...!chẳng lẽ, bọn chúng thật sự nhằm vào đám tu sĩ, vậy thì kẻ tọa trấn trong trại ít nhất cũng phải là cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể áp chế được tu sĩ mang lòng trừ yêu diệt khấu tiến về đây.


Rốt cuộc ai là kẻ đứng sau lưng, mục đích của bọn chúng là gì đây?"
Chuyện bây giờ Vũ Phàm cần suy nghĩ là làm sao để giảm thiểu tổn thất thấp nhất có thể, bởi vì bây giờ bọn họ đang đứng ở ngã ba đường, tấn công bên nào cũng không xong, lui về lại càng không ổn, lui về lúc này chính là bứt dây động rừng, sẽ làm cho đám thảo khấu đề cao cảnh giác, thậm chí kẻ đứng đằng sau có thể lựa chọn kim thiền thoát xác, lúc đó tiếp viện đến cũng sẽ trở thành công cốc.
Nhưng điều Vũ Phàm chân chính lo lắng là hắn chỉ xin một đội ngũ năm vị cao thủ Kết Đan kỳ cứu viện mà thôi, ngộ nhỡ kẻ địch thật sự có cao thủ trên Kết Đan kỳ tọa trấn, thì mọi người sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
— QUẢNG CÁO —
"Nếu bây giờ có Hoàng Kim Xích Ngô Công cổ trùng để thăm dò thì thật là tốt quá.

Cổ trùng ...!cổ trùng, ha ha ...!"
Vũ Phàm nghĩ ngợi một lúc thì nói:
- Trước khi tiến công, ta cần ngươi vẽ địa đồ chính xác xung quanh trại của đám thảo khấu, chuyện này ngươi làm được chứ? Làm tốt ta sẽ trọng thưởng.
Tên này thấy Vũ Phàm đã hạ quyết tâm tấn công doanh trại liền vô cùng vui vẻ, hắn trong lòng thì đắc ý, bên ngoài thì một vẻ khúm núm ham tài nói:
- Vâng, công tử, xin hãy giao phó cho tại hạ!
Tên này lập tức lấy ra một tấm dê, dường như đã có chuẩn bị sẵn, thủ pháp vô cùng điêu luyện, hạ bút vẽ xuống địa đồ tiến đến trại của đám thảo khấu, những người xung quanh liên tục gật gù đồng ý với địa đồ mà hắn vẽ ra.

Tuy lộ tuyến có chút kỳ lạ nhưng hoàn toàn là con đường phù hợp để đến chỗ của đám thảo khấu, lúc này La Tiểu Phong chỉ vào một lộ tuyến tren địa đồ, trầm giọng hỏi hắn ta:
- Tại sao lại không chọn lối này để đi ?
- Đạo huynh, nếu ta là đám thảo khấu, chắc chắn sẽ bố trí cạm bẫy trên con đường này để mai phục kẻ có ý đồ tấn công doanh trại a! Cho nên ta mới đưa ra lộ tuyến khác, tuy có dài hơn một chút nhưng vẫn có thể đến được chỗ trại của đám thảo khấu.
(Vũ Phàm là đệ tử của Vương Giả nên mới có phong hiệu "công tử" còn lại đệ tử của thượng tông, cùng lắm tu sĩ bên ngoài gọi là đạo huynh mà thôi)
La Tiểu Phong mang theo nghi hoặc trong lòng đưa mắt nhìn qua phía Vũ Phàm, muốn xin ý kiến của Vũ Phàm.

Vũ Phàm đánh mắt ra hiệu cho La Tiểu Phong hùa theo tên kia, thấy vậy La Tiểu Phong gãi gãi đầu nói:
- A ...!ta thật là ngốc a, huynh đài nói thật chí phải! — QUẢNG CÁO —
Mấy kẻ xung quanh cũng hùa theo tâng bốc hắn một hồi lên tận mây xanh.
Vũ Phàm tiến sát lại chỗ của Lâm Nính San, hắn đưa cho nàng một cái ngọc giản, nàng đọc xong liền gật đầu.
Lâm Nính San tuy thiên phú tu luyện không quá nổi bật, nhưng trên phương diện trận pháp nàng lại cực kỳ lợi hại, thiên phú phải nói là nổi bật so với đồng thế hệ cho nên Vũ Phàm cố ý chọn này đưa vào đội ngũ để đề phòng trường hợp cần phá giải trận pháp còn có người hỗ trợ hắn một tay.
Thiên phú kiếm đạo thì hắn vô cùng tự tin vỗ ngực xưng tên, nhưng thiên phú trận pháp, đến nay hắn vẫn chưa được trắc thí nên không dám làm bừa, chọn Lâm Nính San vào đội ngũ mới là lựa chọn an toàn.
Vũ Phàm cầm địa đồ lên giả bộ suy nghĩ chiến lược tấn công, cố ý kéo dài thời gian để cứu viện có thể kịp thời tiếp cận, hắn đặt địa đồ lên một tảng đá lớn, tương đối bằng phẳng, bắt đầu bàn bạc suy tính.
Tên kia đứng ở ngoài đắc ý nhìn Vũ Phàm.
"Lại một tên hám công đưa đầu vào rọ, ha ha ..., lũ đệ tử thượng tông các ngươi đúng là mắt chó treo trên cao mà, lần này bắt được đệ tử của Kiếm Vương, nhất định đại nhân sẽ trọng thưởng cho ta haha"
Trong lúc mọi người đang bàn bạc sách lược tấn công doanh trại đám thảo khấu, thì Lâm Nính San lại âm thầm theo lệnh của Vũ Phàm lén lút bố trí đại trận ở xung quanh, chuẩn bị cho bọn họ một đường lui phòng khi xảy ra biến cố.
Lâm Nính San vừa bố trí đại trận vừa cảm thán trước sự cẩn trọng của Vũ Phàm.
"Khương sư huynh thật là cẩn thận! So với huynh ấy, suy nghĩ của ta thật là trẻ con!"
Còn đám tu sĩ ở đây, bị Vũ Phàm thu hút vào trong cuộc tranh luận đối sách tấn công trại của đám thảo khấu, bọn họ rất hăng hái đưa ra ý kiến bởi vì phần thưởng mà Vũ Phàm đưa ra quả thực hấp dẫn, một bình Trúc Cơ đan bảy thành dược lực.
— QUẢNG CÁO —

Ngay cả tên nội gian của đám thảo khấu cũng bị hấp dẫn bởi phần thưởng này mà buông lỏng cảnh giác đối với hai người Trương Hoàng Khôi và Lâm Nính San, mà nói đi cũng phải nói lại, ngay từ đầu Vũ Phàm cố ý căn dặn hai người bọn họ điệu thấp một chút, thành thử cũng ít người để ý đến bọn họ, chính là để dùng trong mấy trường hợp như thế này.
Ban đầu, trước khi tiến về Lâm Phong trấn, hai người bọn họ còn cảm thấy có chút khó hiểu khi Vũ Phàm phân công để cho La Tiểu Phong biểu hiện nổi trội một chút thu hút chú ý của mọi người còn bọn họ chỉ có thể điệu thấp, nhưng bây giờ họ đã hiểu được dụng ý của Vũ Phàm.
"Khương sư huynh thật là cao tay a!"
Trương Hoàng Khôi cũng đã âm thầm tách ra, một mình bố trí phù lục công kích ở xung quanh.
...
Lục Sở Mộ toàn thân đẫm máu, chật vật chạy trối chết về phân đà phụ cận, vẻ mặt vô cùng quyết tâm mang được tình báo đến phân đà của tông môn.
"Khương sư huynh, các người nhất định phải cầm cự chờ Lục mỗ, nhất định phải cầm cự a!"
Tối hôm đó Lục Sở Mộ rời đi không được bao lâu liền có kẻ bám đuôi, truy bắt hắn, nhưng may mắn hắn có bí thuật nên mới có thể đào tẩu, nhưng cũng vì vậy mà chậm trễ thời gian trở về phân đà xin cứu viện.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện đám người truy bắt hắn chính là người của Âm Thi Tông, và điều đó cũng đã chứng minh suy đoán của Vũ Phàm là đúng, đám người này nhắm vào thân thể của tu sĩ, chứ không phải là Lâm Phong trấn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương