Hồng Hoang Thiên Đế
-
Chương 115: 115: Chồi Non
Một cái xe ngựa cỡ trung dừng trước cổng Khương phủ, từ trên xe, một nam, một nữ bước xuống.
- Đa tạ lão bá!
Tiếu Ngưng Nhi quay lại cảm tạ lão phu xe, rồi ôm lấy cánh tay của Vũ Phàm mà sánh bước đi vào bên trong Khương phủ.
Hai người bọn họ trực tiếp đi thẳng đến chỗ của hai huynh muội khất cái khi sáng, Vũ Phàm đẩy cửa bước vào phòng, hắn nhìn đến một góc nhà chỉ thấy tiểu nữ hài đang ôm bụng, nằm gối đầu lên tay của tiểu tử gầy gò, đồ ăn trên bàn đã bị hai đứa nhỏ dọn sạch sẽ, không còn lại một mống, trên miệng và hai bàn tay của bọn chúng vẫn còn dầu mỡ dính lại.
Hai đứa nhỏ ngủ say sưa ngon lành đến nỗi, có người bước vào mà bọn chúng chẳng hề hay biết.
Tiếu Ngưng Nhi lắc đầu, nàng mỉm cười dịu dàng, tiện tay lấy cái chăn đắp lên người hai đứa nhỏ, rồi lặng lẽ lùi lại cùng Vũ Phàm rời đi.
Nhìn hai đứa nhỏ khi nãy, Vũ Phàm có chút nhớ lại chuyện xưa, hắn mỉm cười chua chát, rồi nhỏ giọng nói:
- Hai đứa nhỏ đó thật kiên cường, hy vọng bọn chúng sẽ mãi yêu thương nhau như vậy!
Tiếu Ngưng Nhi khẽ gật đầu, nàng nói:
- Căn cơ của hai đứa nhỏ cũng không tệ, huynh xem, có thể truyền dạy cho bọn chút một ít pháp môn hay không?
Vũ Phàm trầm ngâm suy nghĩ một lát thì gật đầu nói:
- Cũng là một ý hay!
Ngưng Nhi nghe hắn nói vậy, trong lòng liền vô cùng vui vẻ, nàng hy vọng hai huynh muội bọn nhỏ có thể một đời bình an, chăm lo lẫn nhau, như nàng và Vũ Phàm vậy.
Đối với nàng, hạnh phúc đều có thể đến từ những điều nhỏ nhỏ như này.
...
Một tháng sau,
Thiện phòng Khương phủ,
Một đứa nhỏ thân hình hơi gầy, đang chạy qua chạy lại phụ mấy vị trù sư chuẩn bị bữa trưa cho Khương công tử, tuy nó chạy nhiều có chút mệt, nhưng đôi mắt ấy vẫn vô cùng hưng phấn, trên gương mặt có niềm vui nhỏ nhoi của một đứa trẻ.
Đến tận bây giờ, nó mới dám tin là nó và muội muội rốt cuộc cũng có chỗ ăn, chỗ ngủ.
Hơn nữa, muội muội của nó rất được tiểu thư chiều chuộng, cuộc sống của hai đứa nó cũng không còn nay đây mai đó, bữa đói bữa no nữa.
— QUẢNG CÁO —
- Bạch Khởi, mau mang thêm củi vào đây!
- Vâng, đại nhân, có ngay có ngay!
Nó ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến kho củi, giang hai tay thật lớn ôm bó củi vào trong lòng, rồi chạy thật mau về chỗ bếp tiếp thêm củi.
Mọi người ở đây cũng dần quen với sự hiện diện của hai đứa nhỏ, Khương phủ cũng vì vậy mà có thêm sinh khí, mang lại cho mọi người cảm giác tràn đầy nhựa sống.
Ở ngoài hiên, trên mấy nhánh cây già cỗi, chồi non cũng dần đâm lên, nhú cái mầm xanh xanh giữa trời đông giá rét.
Một tháng này, Tiếu Ngưng Nhi ngoài củng cố cảnh giới Trúc Cơ kỳ ra thì còn lại toàn tâm toàn ý nghiên cứu đan đạo, lâu nay nàng luôn hy vọng sẽ đạt được thành tựu trên phương diện này, để mai sau có thể phụ giúp cho Vũ Phàm một chút trong việc xây dựng thế lực của hắn.
Nếu xét về thiên phú đan đạo của nàng phải nói là cao hơn Vũ Phàm, nàng chỉ thua hắn về cảnh giới của thần hồn mà thôi, nếu như nàng cũng có thể đạt được cảnh giới Tam Tài như hắn, khẳng định sẽ đạt được thành tựu đan đạo y như hắn vậy, thậm chí còn có thể hơn.
Chỉ với thần hồn lực ở cảnh giới Lưỡng Nghi, mà nàng đã có thể luyện chế ra đan dược bảy thành dược lực đã là không tồi rồi, hơn nữa, tỷ lệ thành đan của nàng bây giờ cũng đã ổn định ở mức năm thành, đây là sự đền đáp xứng đáng cho nỗ lực không ngừng nghỉ của nàng.
Tiếu Ngưng Nhi thu tay, nàng cẩn thận đóng lại hộp ngọc rồi đặt nó vào trong không gian giới chỉ, cuối cùng nàng cũng đã luyện chế xong lô đan dược thứ tư trong buổi sáng, đây là lô Cường Lực Đan nàng cố ý luyện chế để cho Bạch Khởi và Diệm Cơ phục dụng nhằm bồi dưỡng căn cốt cho hai đứa nhỏ từ sớm.
Tiểu nữ hài vô cùng thông minh lanh lợi, đi theo Tiếu Ngưng Nhi một tháng nay cũng đã bắt đầu biết phân biệt một số loại thảo dược cơ bản, tuy vẫn còn nhầm lẫn nhưng ở cái tuổi này đã là không tệ rồi.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ mau uống nước a!
Diệm Cơ còn nhỏ, xưng hô còn loạn bối phận, chỉ thấy Ngưng Nhi lớn hơn mình liền gọi là tỷ tỷ, nàng vẫn chưa có ý thức được cái gì gọi là công tử, tiểu thư.
Tiếu Ngưng Nhi đối với chuyện này cũng không có để bụng, ngược lại cảm thấy thân thiết với bé gái hơn, nàng bế nó lên rồi nói:
- Diệm Cơ, hôm nay muội đã học được mấy chữ rồi!
— QUẢNG CÁO —
Tiểu nữ hài tự hào giơ lên tám ngón tay, nó vui vẻ nói:
- Tỷ tỷ, hôm nay muội học thêm được tám chữ nữa.
Ngưng Nhi nhìn nó một cách trìu mến rồi nói:
- Diệm Cơ thật giỏi, hôm nay tỷ sẽ thưởng cho muội một xâu hồ lô nhé.
Nó nghe thấy nàng nói như vậy liền nhảy cẫng lên vì thích thú, nó hồn nhiên nói với nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ có thể cho Khởi ca một xâu được không?
Ngưng Nhi bật cười vui vẻ, hai đứa nhỏ này, làm gì cũng nghĩ đến đối phương, tình cảm huynh muội thật là sâu đậm, nàng nói:
- Tất nhiên là hắn cũng có rồi!
Diệm Cơ vui vẻ ríu rít nói:
- Đa tạ tỷ tỷ!
Một tháng qua, khác với Ngưng Nhi, Vũ Phàm dần dần giảm bớt thời gian luyện đan, tập trung tu luyện nhanh chóng đề thăng thực lực, hắn lợi dụng công pháp lô đỉnh phối hợp với Trường Sinh Công và thể chất kỳ lạ của bản thân, ngày đêm liên tục tinh tiến tu vi đồng thời rèn luyện kiếm phổ mà sư phụ hắn đưa cho.
Quyển kiếm phổ này không có gì phức tạp, đẳng cấp cũng không rõ, nhưng theo Vũ Phàm phán đoán, chắc cũng chỉ là Nhân giai tinh phẩm mà thôi, bởi vì trong này chỉ có thế kiếm căn bản nhưng càng luyện hắn càng thấy những thức kiếm trong này không những giúp hắn củng cố căn cơ mà còn giúp hắn củng cố thế kiếm ngày một vững chãi, dần dần hắn nhận ra có lẽ quyển này chính là kiếm phổ nhập môn của kiếm tu, cung cấp cho bọn họ những kiến thức nền tảng quan trọng.
Những khiếm khuyết trước đây mà Vũ Phàm không có người hướng dẫn bù đắp, nay lại được bổ sung hoàn hảo từ quyển kiếm phổ này, quả nhiên sư phụ hắn liệu sự như thần, chỉ cần hắn luyện đến đại thành kiếm phổ này, kiếm pháp của hắn cũng sẽ tự động tăng lên một bậc, đây chính là sự khác biệt giữa người có căn bản và người không có.
Đường kiếm của Vũ Phàm ngày càng mãnh liệt sát phạt hơn trước, tư thế xuất chiêu của hắn bây giờ cũng đã vô cùng ổn định, biến chiêu càng lúc càng nhanh, tốc độ cũng đề thăng một mảng lớn.
Những chỗ hắn vận chuyển chân khí khi ngắt chiêu cảm thấy không thông suốt, bây giờ lại thuận lợi hơn trước một chút, bởi vì hắn đã dần hiểu ra những nguyên lý nền tảng, từ từ diễn hóa nó theo ý của hắn muốn.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm hắn không phải là kẻ cứng nhắc, hắn quan niệm rằng, cổ nhân sáng tạo được công pháp thì bây giờ tu sĩ cũng có thể làm được như vậy, chỉ là hắn cần phải từ từ tiến hành, bắt đầu từ việc nắm vững căn cơ của kiếm pháp, hắn không mong mình sớm có thể sáng tạo ra một kiếm pháp riêng của bản thân, chỉ mong có thể chỉnh lý công pháp của cổ nhân phù hợp với cơ thể của hắn mà thôi.
Mà chỉ cần như vậy, hắn đã có lợi thế hơn hẳn những kẻ khác, có những chỗ phù hợp với người sáng tạo công pháp, nhưng không phù hợp với người tu luyện, tu sĩ nào không hiểu ngọn ngành để khắc phục thì đành phải làm theo cổ nhân, còn kẻ nào như Vũ Phàm, tất nhiên sẽ có chỉnh lý một chút, phát huy tối đa sở trường của bản thân.
Đây mới chân chính là lĩnh ngộ công pháp, những kẻ kia chẳng qua chỉ là học tập công pháp mà thôi, bởi vậy mới có tràng cảnh, người tu luyện sau lại không thể bằng người sáng tạo ra công pháp, bởi vì họ không thể phát huy hết được công pháp đó như tiền nhân.
Vũ Phàm lẳng lặng đứng ở trong sân tỷ võ, sau khi thử diễn luyện ở trong thức hải, Vũ Phàm liền thử nghiệm một chút.
Chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển nhanh như thiểm điện, phút chốc đã dồn về tay cầm kiếm, bàn tay hắn vừa chạm chuôi kiếm, một luồng chân khí thuần khiết nhanh chóng quán nhập vào trong Nhất Niệm kiếm rồi lan tỏa ra khắp thân kiếm, kiếm mang liền hiện, sắc bén vô cùng.
Hắn rút kiếm khỏi vỏ, chém ngang một đường, kiếm khí sắc bén chém đôi người gỗ trước mặt.
Nói thì chậm, nhưng thực tế thì lại nhanh vô cùng, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, chưa đến một nhịp thở.
Một chiêu Xuất Kích Kiếm Quang này, được hắn chỉnh lý lại dựa trên kiến thức trong kiếm phổ, bây giờ đã vô cùng thuận tay, thế kiếm nhanh như lôi điện, sát thương lại lớn vô cùng.
- Hảo!
Vũ Phàm hưng phấn tự nhủ.
Quách lão ở một bên cũng gật gù, tên thiếu niên trước mặt này quả là làm lão kinh ngạc không thôi, hắn chỉ luyện kiếm phổ có một tháng, liền thông hiểu nhiều thứ ở phía sau, quả nhiên tuệ nhãn của Nhậm Thiên Hành sáng như đuốc.
Những ngày qua, ngoài trừ tu luyện Vũ Phàm cũng để tâm đến chuyện ở Trung Thổ, từ từ nắm thông tin của các vị thiên kiêu chi tử và các thế lực ở đây một cách tường tận.
Đôi khi hắn cũng sẽ luận bàn với Quách lão một chút để ma sát thực chiến, cũng có lúc hắn đến tửu điếm đàm đạo với ba lão già..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook