Hồng Hoang Thiên Đế
Chương 110: 110: Tiếp Nhận Truyền Thừa


Tửu Tôn giả trong những giây phút tỉnh táo cuối đời, đã hạ quyết tâm truyền lại y bát của mình cho thế hệ sau, cho nên khảo nghiệm tràng bố trí ở đây cũng không có nhiều cửa ải, chỉ tập trung vào những điểm trọng tâm.
Một là, khả năng hấp thụ cổ trùng, chính là ải thứ nhất, đây là điều kiện cơ bản của lão, nếu không phải cổ sư, lão không muốn người đó tiếp cận bảo tàng, trực tiếp trảm sát.
Hai là thiên phú và ngộ tính tu luyện, nếu hắn không thể học được công pháp Hoang Cổ Đại Diễn Kinh để mở ra thông đạo này, thì lão cũng sẽ trảm sát kẻ đó.
Lão cũng chỉ cần như vậy là đủ, không quá rườm rà phức tạp.
Vũ Phàm chầm chậm thả cước bộ đi đến bình đài ở cuối thông đạo bằng đá trước mặt, hắn ngước nhìn chung quanh, ở trên vách đá điêu khắc đủ loại cổ trùng cùng với môi trường sống của nó trông vô cùng sinh động.
Đối với hắn, những đồ hình này vô cùng quan trọng, cung cấp cho hắn hình ảnh trực quan về môi trường sống của từng loại cổ trùng, từ đó hắn có thể thôi diễn ra được môi trường phù hợp cho nó ở bên trong tiểu thế giới của Chân Nguyên Giải.
Đây cũng chính là một trong những bảo tàng mà lão muốn truyền lại cho hậu nhân.
Hắn dừng lại ở chính giữa thông đạo, phủi phủi quần áo rồi đả tọa ngồi thiên, lần nữa chăm chú quan sát những đồ hình ở xung quanh rồi cẩn thận khắc ghi nó vào trong thức hải để lưu lại.
Bên trong thức hải của Vũ Phàm, mấy cái tường đá nhanh chóng huyễn hóa thành hình rồi trên mặt bức tường dần dần nổi lên những đồ hình giống y đúc với đồ hình ở bên ngoài.
Vũ Phàm tiêu tốn gần bốn canh giờ mới có thể tái hiện lại đầy đủ những đồ hình ở nơi đây, hắn quệt đi mồ hôi trên trán, rồi thở ra một ngụm trọc khí, hài lòng quan sát hai cái bức tường dài bên trong thức hải.
- Đa tạ tiền bối!

Hắn buộc miệng nói thành tiếng.
Ở trong chỗ sâu nhất của động thiên bí cảnh, có một cỗ thần hồn lực ba động nhè nhẹ, đây là một tia thần hồn mà Tửu Tôn giả lưu lại để quan sát người kế thừa y bát của lão.
— QUẢNG CÁO —
Trên mặt của Tửu Tôn giả tàn niệm lộ ra vẻ hài lòng nhàn nhạt, ít ra tính tình của Vũ Phàm cũng không tệ, lão cũng coi như đã tìm được một kẻ tử tế kế thừa y bát của mình.
Vũ Phàm đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, rồi rảo bước tiến về phía bình đài ở cuối thông đạo.
Ở chính giữa bình đài, là một cái bàn đá hình tròn lớn, ở trên để bốn cái hộp gỗ tinh xảo, phảng phất tản ra khí tức của Tửu Tôn giả.
Vũ Phàm đứng trước bình đài, hắn dõng dạc nói lớn:
- Tiền bối, tiểu bối có được cơ duyên nhận được truyền thừa y bát của tiền bối, nên mạo muội gọi tiền bối một tiếng sư phụ!
Nói rồi hắn quỳ xuống hành lễ bái sư.
Cái bàn đá trước mặt hắn đột nhiên lóe lên hào quang nhàn nhạt, trên mặt bàn xuất hiện thêm hai cái hộp gỗ.
Vũ Phàm giọng bình tĩnh nói:
- Đa tạ sư phụ ưu ái!

Đột nhiên, Vũ Phàm cảm nhận được dường như cơ thể hắn có sự thay đổi kỳ diệu, nhưng hắn cũng không rõ đến cùng là cái gì.

Hắn đưa tay ra phía trước mở cái hộp gỗ đầu tiên, bên trong là một cái không gian giới chỉ, là tài nguyên tích lũy một đời này của lão.
Vũ Phàm hắn hít vào một ngụm khí lạnh.
- Thật nhiều a!
Nhưng mà rất nhanh sắc mặt của hắn trùng xuống, kho tàng của một tôn giả, hắn muốn nuốt cũng nuốt không trôi, suy nghĩ kỹ lượng một hồi hắn quyết định xem tiếp năm cái hộp gỗ còn lại sẽ quyết định chuyện này.

— QUẢNG CÁO —
Không nằm ngoài dự đoán của Vũ Phàm, năm cái hộp gỗ tiếp theo toàn bộ đều chứa cổ trùng, lần lượt là Bảo Bảo Oa cổ trùng, một loại cổ công năng, chỉ có tác dụng cất trữ đồ vật giống như không gian giới chỉ, nhưng khác là nó có thể đưa vật sống vào bên trong, cực kỳ hữu dụng.
Tiếp theo là U Ảnh Tùy Hành cổ và Ẩn Lân cổ, hai cổ này đều có chức năng ẩn thân, mà đặc biệt là U Ảnh Tùy Hành cổ có thể giúp người luyện hóa nó hóa thành một làn sương, kết hợp với Ẩn Lân cổ tuyệt đối là một cặp trời sinh, hoàn toàn ẩn đi khí tức của bản thân, nếu dùng để di chuyển trong chỗ tối, tuyệt đối lợi hại.

Đây cũng là lý do hành tung của Tửu Tôn giả vô cùng thần bí khó lường, chính là bởi vì lão cùng lúc sở hữu cả hai loại cổ này.

Mà đặc biệt là Ẩn Lân cổ có tác dụng che giấu đi Chân Nguyên Giải trong cơ thể Cổ Sư, nếu đối phương không có Ẩn Lân cổ thì không cách nào tra xét tới.
Cái hộp gỗ thứ ba chứa Trúc Quân Tử cổ trùng, loại cổ này vô cùng hiếm thấy, cũng là một loại cổ công năng giống như Bảo Bảo Oa cổ trùng, dùng để phát hiện đối phương có nói dối mình hay không, mặc dù không thể công kích đối phương, nhưng trong những lúc cần thăm dò địch nhân, tuyệt đối hữu dụng, nhất là đối với Vũ Phàm, có thêm thứ này hắn như hổ mọc thêm cánh.
Bên trong hộp gỗ thứ tư, lại là Tịnh Thủy cổ, loại cổ trùng này có thể giúp cổ sư gột rửa kinh mạch và gân cốt loại bỏ tạp chất do phục dụng đan dược, khu trừ độc tố tích tụ ở trong nội thể, giữ lại tinh hoa năng lượng cho Cổ Sư hấp thụ.

Nhìn thấy nó, Vũ Phàm liền hiểu ra lý do vì sao Tửu Tôn giả có thể uống vạn vò rượu không say, ngược lại càng uống càng mạnh thì ra là có cổ trùng này phụ thể.
Và ở trong cái hộp gỗ cuối cùng, chính là Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu cổ trùng, và Quy Ngọc Lang Bì Cổ.

Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu cổ trùng thì không nói tới, vì nó chỉ có tác dụng tiết ra chất dịch để ủ rượu hoặc làm thức ăn cho Quy Ngọc Lang Bì cổ, con cổ trùng hình rùa nhỏ nhắn này chỉ có một tác dụng duy nhất đó là lực phòng ngự cực mạnh, Trúc Cơ kỳ Cổ Sư phục dụng có thể chống đỡ một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan kỳ.
Đến đây, Vũ Phàm cũng hiểu được dụng ý mà lão đầu muốn nhắn nhủ hắn, lão muốn hắn một đời tiêu dao tu luyện, đừng nên tham gia chém giết quá nhiều, cũng chính vì vậy mà cổ trùng lão lưu lại, chỉ có tác dụng phụ trợ hoặc phòng ngự, hỗ trợ hắn tu luyện và bảo mệnh mà thôi, cổ trùng công kích lại không có cái nào.
Một đời của Tửu Tôn giả tiêu dao khoái hoạt, ngao du tứ phương, thường ít tranh đấu với người khác, có lẽ lão không thích chém chém giết giết, lấy rượu làm bạn, lấy trời đất làm nhà, tứ hải giai huynh đệ.
Nhưng cuối đời lại một mình cô độc, có lẽ, một phần là bởi vì lão có Trúc Quân Tử, có thể nhìn thấu lòng người, một phần cũng là bởi vì, chí của bọn họ, không hợp với lão.
Dựa theo bút ký của lão lưu lại trong nhẫn trữ vật, bảy con cổ trùng này, cấp bậc ít nhất đều là Thiên giai trung phẩm, riêng Ẩn Lân cổ là Thiên giai tinh phẩm, còn Quỳnh Hoa Tử tổ mẫu là do lão dung hợp tạo nên, cấp bậc không rõ, nhưng có lẽ cũng không quá tệ, tiềm lực của nó lão cũng chưa tìm hiểu hết.
Nhưng mà Vũ Phàm cũng không thể giữ nó lại bên mình, hắn thấy có chút tiếc nuối.
Tạm gác mấy suy nghĩ vẩn vơ này sang một bên Vũ Phàm liền tĩnh tọa luyện hóa chúng.

— QUẢNG CÁO —
Bảy ngày sau,
Vũ Phàm chậm rãi mở to đôi mắt của mình, hắn cuối cùng cũng luyện hóa xong Ẩn Lân cổ trùng, bây giờ ngay cả cao thủ Đại Thừa kỳ bình thường cũng khó lòng dò xét được nội thể của hắn, quả nhiên là một cái cổ trùng bá đạo.
Hắn cẩn thận phân loại bảo tàng của Tửu Tôn giả để lại trong nhẫn trữ vật ra thành hai phần, một phần hắn để lại bên trong nhẫn của Tửu Tôn giả, một phần hắn cất vào bên trong Bảo Bảo Oa, rồi giấu nó ở trong Chân Nguyên Giải, nếu sau này lão bản tửu điếm muốn tra tới cũng không thể nào tra ra.
Làm xong xuôi mấy thứ này, hắn mới quyết định đi ra ngoài, trước khi rời đi, hắn cũng tiện tay dọn dẹp cái động thiên này một chút, thuận tiện xem vật gì còn hữu dụng thì hắn mang đi theo.
Vũ Phàm đổ một vò rượu lớn xuống đất, phần còn sót lại, hắn ngửa cổ uống cạn, giọng hắn không buồn không vui nói.
- Sư phụ, đệ tử cáo từ!
Nói rồi, hắn rảo bước đi nhanh ra khỏi động thiên.
Tia tàn niệm của Tửu Tôn giả cuối cùng cũng chấp nhận số mệnh, từ từ tiêu tán trong không trung, ánh mắt của lão hòa ái nhìn thân ảnh của Vũ Phàm bên dưới bình đài, một đời lão bôn ba cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lão thiên cũng không phụ lòng người, để cho lão tìm được một kẻ có nhân có nghĩa đến tiếp nhận y bát của mình, lão có nhiều lời muốn nói, nhưng sợi tàn hồn này không thể làm được gì khác hơn.
"Tiểu tử, hy vọng ngươi một đời tiêu dao!"
P/s: đêm khuya nhưng vẫn cố gắng ra chap, hy vọng các đạo hữu ủng hộ, mạch truyện của ta chậm rãi là bởi vì muốn tập trung xây dựng tuyến nhân vật có chiều sâu, đời người có nhân có quả, không chỉ là chém giết vớ vẩn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương