Hồng Hoang Thiên Đế
-
Chương 1: 1: Vũ Phàm
Bốn giờ sáng, trên đỉnh Thanh sơn của Đạo Tiên sơn môn, một nhóm ký danh đệ tử thở hổn hển chạy lên đỉnh núi.
- Mau lên, nếu không sẽ không kịp mất!
Vũ Phàm quay lại nói với đám đệ tử sau lưng, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, hôm nay trưởng lão nội môn sẽ đích thân thỉnh giảng ở ngoại môn, hơn nữa, còn cho phép đệ tử ký danh được phép nghe giảng, đây là cơ hội hiếm có, nếu như đến trễ sẽ lỡ mất cơ duyên.
Hứa Chu Tử thở hổn hển, quệt mồ hôi trên trán nói:
- Sư huynh, đệ thật không chịu nổi nữa rồi, đệ vừa tấn cấp không lâu, căn cơ vẫn chưa ổn định!
Trịnh Tuấn Hào hít vào thở ra thật sâu mấy nhịp, cố gắng điều tức để ổn định trạng thái, hắn cũng phụ họa.
- Vũ Phàm, ta thấy chúng ta nên nghỉ một chút, dù sao cũng đi được một phần ba quãng đường rồi.
Từ chân núi lên đỉnh núi, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ muốn lên đến nơi, cũng phải mất hơn hai giờ đi bộ, nếu như có chạy, cũng phải hơn một canh giờ, với sức của tu sĩ Luyện Khí kỳ nhị trọng thiên như bọn hắn bây giờ, có chút miễn cưỡng.
Bởi đường lên núi, có trận pháp gia tăng trọng lực, để hỗ trợ đệ tử trong tông tu luyện, thành thử mà nói, leo lên đỉnh núi cũng là một loại cực hình đối với bọn họ.
Vệ Cẩm Tú đứng ở một bên chống nạnh nói:
- Các ngươi thật là, mới có cực khổ một tý đã la làng như này, làm sao vấn đạo được đây.
Hứa Chu Tử xua tay, ôm ngực vừa thở vừa nói:
- Vệ sư tỷ, không phải là bọn đệ không chịu được khổ luyện, mà thật sự là bọn đệ đã cố hết sức rồi a!
Vũ Phàm quệt mồ hôi trên trán, hắn cũng đã thấm mệt, nhưng không thể bỏ lỡ cơ hội này, nên từ nãy đến bây giờ hắn đang cố gắng cầm cự bằng ý chí của bản thân.
Trịnh Tuấn Hào buộc miệng nói:
- Ài, phải chi có một viên Hồi Khí Tán thì thật là tốt.
Vũ Phàm bĩu môi nói:
- Ngươi định phung phí một viên Hồi Khí Tán chỉ để leo núi thôi sao? Đồ điên!
Trịnh Tuấn Hào cười khổ.
- Ha ha … ta cũng chỉ là nói như thế thôi, chứ chúng ta lấy đâu ra Hồi Khí Tán bây giờ?
Lời của hắn làm cả bọn chột dạ, bọn họ tư chất không được tốt, lại xuất thân bần hàn, quả thật được vào Đạo Tiên sơn môn tu luyện đã là phúc đức lắm rồi, còn chuyện đan dược tu luyện xa xỉ, họ không dám nghĩ đến.
Chi phí sinh hoạt và tu luyện hằng ngày, vẫn cần bọn họ phải làm việc vặt vãnh trong tông môn chống đỡ đến, những thứ như bảo vật tu tiên, đối với họ mà nói quả thật là xa xỉ.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm đứng thẳng lưng, động viên đám Trịnh Tuấn Hào, hắn nói:
- Nào cố lên, nãy giờ dây dưa qua lại, cũng đã nghỉ được mấy hơi rồi, các ngươi định đứng đây đến sáng hay sao?
Vệ Cẩm Tú mang theo vẻ háo hức nói lớn:
- Mau đi thôi!
Nói rồi nàng cầm tay của Hứa Chu Tử lôi hắn đi xềnh xệch, thân hình nàng nhỏ nhắn, lôi một tên mập mạp lên núi trông từ xa thật là buồn cười.
Vũ Phàm ở phía sau, đá vào mông của Hứa Chu Tử một cái bành, hắn nói:
- Ngươi thật là … mau giảm cân đi!
Hứa Chu Tử đau đớn hét lên:
- Vũ sư huynh, đệ trời sinh hít không khí cũng mập a! Đệ cũng không muốn như vậy đâu!
Cả đám đột nhiên phá lên cười, quả thật tên này chỉ ăn mỗi màn thầu, vậy mà vẫn mập mạp cho được, quả là hết chỗ nói.
- Ha ha … cái này ta công nhận ngươi thật có tài …
Trịnh Tuấn Hào trêu tên mập, rồi lết từng bước chân tiến lên phía trước, lúc đi ngang qua người Hứa Chu Tử, không quên vỗ mông hắn cái đét.
Hứa Chu Tử mặt đỏ lên, hắn la lớn:
- Này, này, mọi người đừng có ăn hiếp đệ chứ?
Một lúc sau, mặt trời cũng đã lên đến lưng chừng núi, nhóm người Vũ Phàm rốt cuộc cũng leo đến nơi, sau lưng bọn họ cũng có mấy nhóm người đang lững thững đi lên.
Bọn họ là đệ tử ngoại môn, tu vi đa số là Luyện Khí ngũ trọng thiên trở lên, nên việc leo núi với bọn họ cũng dễ dàng hơn đám người Vũ Phàm rất nhiều.
Từ xa Vũ Phàm đã vội cúi người.
- Bái kiến Tần sư huynh!
Tần Ngạo khẽ liếc nhìn Vũ Phàm một cái, rồi gật đầu, sau đó ung dung bước qua đám người bọn họ.
Trịnh Tuấn Hào bĩu môi nhỏ giọng nói:
— QUẢNG CÁO —
- Hừ, tên ngạo mạn!
Vũ Phàm trừng mắt với hắn, nói nhỏ:
- Suỵt! Ngươi muốn chết sao?
Trịnh Tuấn Hào ủy khuất cúi đầu, quả thật ở trong Đạo Tiên sơn môn này, thân phận bọn họ là thấp hèn nhất.
Vũ Phàm cũng ý thức được điều này, nên hắn bình thường hành sự rất cẩn trọng, tránh làm phật lòng mấy vị huynh trưởng này, cũng bớt đi không ít phiền phức.
Vũ Phàm giọng có chút buồn bã nói:
- Bỏ đi, chúng ta nhanh kiếm một chỗ ngồi thôi!
Đám người Vũ Phàm tùy tiện kiếm một chỗ ngồi xuống, nhanh chóng nhập thiền tĩnh tọa, tranh thủ điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất.
Chợt Vũ Phàm cảm nhận được ai đó dùng chân đá vào đùi mình.
- Này tên kìa, đứng dậy!
Vũ Phàm mở mắt, người nhìn tên thiếu niên trước mặt, vẻ mặt hắn hằm hằm, nói:
- Đám đệ tử ký danh các ngươi lui ra đằng kia, chỗ này là của đệ tử ngoại môn.
Vũ Phàm lập tức vâng dạ.
- Vâng thưa sư huynh!
Nói rồi, hắn đánh thức đám người Cẩm Tú, nhanh chóng rời đi, đối phương là chấp pháp đệ tử ngoại môn, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là làm theo lời của tên đó.
Vũ Phàm đi ra xa hơn mười bước chân mới dừng lại, còn chưa kịp ngồi xuống, tên vừa nãy đã nói:
- Lui ra một tý nữa, nhanh lên, trưởng lão sắp tới rồi, các ngươi cứ lộn xộn như vậy làm mất nhã hứng của trưởng lão thì không gánh nổi hậu quả đâu!
Trịnh Tuấn Hào nóng nảy, hắn mở miệng la lớn:
- Này … ưm …
Vũ Phàm mau tay lẹ chân, bịt miệng tên họ Trịnh lại, hắn nói nhỏ:
- Ngươi điên à, gây chuyện với hắn, lỡ chúng ta bị đuổi xuống núi thì sao? — QUẢNG CÁO —
Hứa Chu Tử bực tức nói:
- Vũ sư huynh, rõ ràng hắn ỷ thế hiếp người, cả quãng trường đông như vậy, cứ nhằm vào chúng ta!
Vũ Phàm bất đắc dĩ cười khổ, hắn nói:
- Ngươi cứ coi như là xui xẻo đi!
Vệ Cẩm Tú cũng lên tiếng an ủi:
- Thôi, không sao đâu, nghe nói trưởng lão dùng khí lực để giảng đạo, không phải lo lắng về chuyện xa gần!
Trịnh Tuấn Hào mang một bụng ủy khuất, hằm hằm theo sau Vũ Phàm, đến ra hẳn rìa quảng trường ngồi xuống, miệng hắn cứ lẩm bẩm.
- Ta trù ba đời nhà ngươi, đồ chết bầm!
Vũ Phàm lắc đầu cười khổ, mấy tên này thật là cố chấp, hắn ở đây tu luyện cũng được hơn hai năm, hiểu rõ một điều, một điều nhịn, chín điều lành.
Đệ tử ký danh gây chuyện với đệ tử ngoại môn, nhẹ thì bị đánh nằm mấy bữa, nặng thì gãy tay gãy chân, nhưng mà xui xẻo nhất là lỡ tay chết người cũng có.
Vệ Cẩm Tú đôi mắt chớp động lâu lâu liếc nhìn tên họ Tần, đối với một cô nương 15 tuổi như nàng, tên họ Tần quả thật là một nam nhân lý tưởng để theo đuổi.
Vũ Phàm ánh mắt có chút sầu, nhìn theo hướng nhìn của Vệ Cẩm Tú, miệng khẽ nhếch mép cười khổ.
“Ài, lão thiên thật bất công a!”
Trên bầu trời, một nam tử trung niên, chân đạp tiên kiếm, đang chậm rãi phi hành về phía quảng trưởng.
Đám đệ tử bên dưới nhao nhao từng mảnh.
- Trưởng lão đến rồi!
- Là phi kiếm kìa!
- Oa, thật ngầu …
Vũ Phàm ngửa cổ lên nhìn, đôi mắt hiện lên vẻ khát khao nồng đậm, liệu hắn có thể đạt đến cảnh giới Kết Đan với tư chất này hay không đây?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook