Hồng Diệp
-
Chương 14
“Chúng ta có thể… có thể thương lượng… một chút được không? Chẳng hạn như… cháu giúp bác hoàn thành tâm nguyện của bác. Bác có tâm nguyện nào…”
Thành Chu ngậm miệng. Hắn có ngốc đến đâu cũng nhìn ra quỷ phụ trước mắt chẳng hề có ý định giao tiếp gì với hắn cả. Thấy gương mặt méo mó của Sendaiko tới gần, Thành Chu vừa sợ vừa ấm ức.
Các nữ quỷ trong truyện Liêu trai chí dị của người Trung Quốc bọn hắn đều là mỹ nhân, không chỉ tư sắc mà cầm kỳ thi họa cũng rất đỉnh, cho dù đoạt dương khí của người khác… thì cũng rất lãng mạn… Còn đám quỷ ở Nhật Bản sao lại kinh khủng như vậy? Trong đám quỷ tới tìm hắn còn có thêm một thím năm chục tuổi nữa…
Đôi bàn tay trơ xương xanh tím gầy đét đặt lên vai Thành Chu, hắn gần như cảm thấy được độ cứng của chúng.
Bàn tay siết mạnh lấy vai hắn, khiến khoảng cách giữa hắn và Sendaiko ngắn lại, hắn thậm chí còn thấy được tơ máu trong mắt bà ta.
“Cứu với…” Hắn không nghĩ có ngày mình lại hô lên hai từ này, có điều ngay cả hắn cũng thấy âm lượng của chúng rất nhỏ, nhỏ đến đáng thương.
Dường như sự sợ hãi đã khống chế thanh quản của hắn rồi.
Thật kì lạ, lúc ở nhà vệ sinh hắn còn nghĩ Sendaiko chỉ là ảo ảnh, nhưng giờ đây hắn lại cảm nhận được trọng lượng của đôi bàn tay đang đặt trên vai hắn.
Cũng không biết có phải do sợ quá mà sang chấn tâm lý hay không, cơ chế mắt điếc tai ngơ tự bảo vệ mình từ nhỏ của Thành Chu được kích hoạt, lực chú ý của anh nhà từ việc mình bị Sendaiko bắt giữ đã tự động dời sang nơi khác. (cho đỡ sợ :v )
Sendaiko có phải cương thi không nhỉ? Hắn tự hỏi. (cương thi = zombie = xác sống)
Nếu như bà ta là cương thi thì mọi người đã phát hiện biến dạng ở di thể bà ta tại nhà Wasai rồi.Hắn cũng nhớ các cương thi trên TV đều nhờ vào thân thể thực sự mới di chuyển được.
Vậy đây là linh hồn được thực thể hóa sao? Nhờ hút dương khí hắn sao? Sao bả không hút những người khác? Không lẽ ma quỷ cũng biết chọn kẻ yếu để bắt nạt sao?
Ôi… Thôi chết! Cảm giác ở nhà Wasai lại kéo đến nữa rồi.
Khí lạnh từng chút một tập kích lục phủ ngũ tạng của hắn rồi dần dần lan ra tứ chi.
Cảm giác khó chịu này cũng khiến Thành Chu dần dần tan rã lực chú ý.
Mình sẽ chết đi như thế sao…? Chết như thế chả có một tí giá trị nào cả, ít ra cũng phải cứu được vài ba mạng người rồi chết để còn lưu anh danh hùng chớ.
Lần đến Nhật Bản này đúng là một đi không trở lại rồi. Về đánh chết mình cũng chẳng đến Nhật nữa đâu… Cha ơi, mẹ ơi… con xin lỗi hai người… Hu hu… Không biết lần này chết có tính là tai nạn lao động hay không nhỉ? Hu hu hu …
A a a a !!! Nếu như bọn kia mà không tính cho mình là chết vì tai nạn lao động thì thế nào sau khi chết mình cũng phải biến thành lệ quỷ tìm bọn chúng tính sổ… Đứa đầu tiên mình tìm là…
Xoảng! Cửa sổ thủy tinh bỗng nhiên vỡ toang!
Vô số mảnh thuỷ tinh nhỏ xuyên qua thân thể Sendaiko, nhưng tới trước mặt Thành Chu thì lại đồng loạt rơi xuống.
Trong mê man, hắn giương mắt nhìn… Hình như Sendaiko bị cành cây sau cửa sổ đâm vào. Một cành cây thô to đâm qua cửa kính rồi thọc xuyên qua trái tim của bà ta.
Cúi đầu nhìn quả tim của Sendaiko bị treo lơ lửng trên cành cây, Thành Chu ngơ ngác mỉm cười. Cho mày thực thể hoá này! Ha ha ha! Cho mày xuyên tim luôn này! Ha ha ha!
Vẻ mặt của Sendaiko rất kỳ quái, da mặt co quắp, môi tím tái hé mở, như muốn cho hắn với hắn gì đó. Nhưng Thành Chu chưa kịp hiểu ra thì toàn bộ thân thể Saidako bắt đầu co giật, và rồi cả gương mặt bà ta bỗng bành trướng lên, vượt qua ngưỡng bình thường của cơ thể con người. Thành Chu chỉ kịp kêu lên một tiếng “éc” sợ hãi đến tột độ thì thân thể của Sendaiko đã tan thành cát bụi như phù sa bị lũ sông cuốn trôi đi.
“Xin lỗi… Đến lúc này mới cứu anh được…”
Một giọng nói vang lên bên tai hắn.
“Tôi không thể tiêu diệt hồn ma được… Chỉ khi nó biến thành thực thể… tôi mới có thể giết nó…”
Ai? Ai đang nói chuyện với mình thế này?
“Yên tâm đi… Nó biến mất rồi…Cùng với cát bụi…”
“Anh sẽ khoẻ lên nhanh thôi… Tôi sẽ cho anh sức mạnh…”
“Anh phải chống lại nó…”
Hắn không còn nghe thấy được gì nữa, ý thức hắn đã hoàn toàn cách ly với thế giới.
.
Thành Chu bị tiếng nhóc con đánh thức.
Mở mắt ra đã thấy một đám người vây quanh thành vòng tròn, vòng đầu người đông nghịt đó khiến hắn phải sợ hãi hét lên một tiếng. Chẳng lẽ hắn lại làm chuyện xấu gì nữa nên mới bị người ta vây xem? Lạy hồn, hắn bị ám ảnh bởi mấy vụ vây xem này lắm rồi.
Phiền mấy người đừng có bu xung quanh tôi nữa có được không?
Khẽ động đậy chút xíu, cảm giác khác thường truyền đến từ cổ tay, Thành Chu nghiêng đầu nhìn thấy kim truyền dịch đang châm vào tay mình, ngẩng đầu thì thấy túi dịch… Đây là bệnh viện sao?
“Anh đã tỉnh thật rồi, thật tốt quá!” Shumei kích động cầm tay hắn, viền mắt hình như lấp lánh nước.
“Đúng vậy! Ngài đã ngủ một ngày một đêm rồi! Tất cả mọi người đều lo lắng cho ngài đấy!”
Sao cả hai vợ chồng chủ biệt thự Yama Ongaky cũng đến vậy? Còn có cả bà lão thoạt trông rất quen mắt nữa.
“Thành Chu, anh lớn mạng thật đó! Cây cổ thụ gần xe cáp bỗng nhiên bị ngã, toàn bộ thân cây đều đè lên xe, có một cành cây còn đâm vào trong thùng xe nữa! Cành cây đó cắm ngay phía trên đỉnh đầu của anh luôn! Bên cạnh anh toàn là vụn thủy tinh. Bác sĩ nói anh mất máu nhiều và do quá sợ nên hôn mê đấy.” Dennis trẻ tuổi cảm thán kể lại, nước miếng tung bay.
“Nhưng kỳ lạ là trên người anh chẳng có lấy một vết thương nào mà bác sĩ lại nói anh mất máu quá nhiều…” Lần này là George cùng gương mặt khó hiểu.
“May mắn là hành khách trên xe không nhiều lắm, mọi người đều ngồi xoay lưng lại. Lại nói, số anh cũng nhọ ghê. Cái cây kia ngã chỗ nào không ngã, lại nhắm ngay trên đỉnh đầu anh mà ngã.”
“Hành khách trên xe không sao hết, chỉ có một mình anh là ngất đi thôi.”
“Bây giờ anh có cảm thấy không ổn ở đâu không? Có đau nhức chỗ nào không?”
Ồn…Ồn quá đi…
Tha cho tôi đi… Đau đầu quá đi mất…
Một bàn tay nho nhỏ lành lạnh đặt trên trán hắn.
Đồ ngốc! Tôi còn tưởng anh có thể phá bỏ phong ấn lại có thể thấy âm hồn thì ít ra cũng có năng lực đánh lại bà già đầy hận thù kia chứ. Không ngờ anh chỉ là một tên ngốc chẳng những không ưa nhìn lại còn vô dụng! Đã xấu lại còn không biết phấn đấu! Nhu nhược! Ngay cả mấy cái âm hồn bé tẹo như này cũng không đối phó được! Còn mang nợ với cái cây yêu tinh kia nữa! Thật là… Tức chết đi được!
Âm thanh gì lùm xùm quá! Cứ lởn vởn quanh đầu hắn mà chẳng nghe được gì.
“Phiền mọi người đi ra ngoài nhé? Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, cần được nghỉ ngơi.”
Hu hu hu… chị y tá, chị thật tốt quá đi… Thành Chu nhìn người y tá khoảng ba mươi tuổi, rơm rớm nước mắt cảm kích.
Shumei sau một hồi kích động cũng nhìn ra Thành Chu đang cần tĩnh dưỡng, vội vã phụ y tá tống bớt đám người ra ngoài. Xoay người, cậu tự động nói với hắn: “Anh yên tâm, bệnh phí sẽ được Cục du lịch núi Ontake chi trả. Họ hy vọng anh sẽ mau chóng bình phục.”
Thành Chu cười cảm kích với Shumei, những lời này đối với hắn còn có tác dụng hơn cả linh đan thần dược nữa. Bây giờ thì hắn đã có thể yên tâm dưỡng bệnh rồi… À mà này, nếu đã không tính tiền thì hắn có nên lợi dụng để khám sức khoẻ tổng quan không nhỉ? Nhất là khám mắt với não bộ nè.
Đám người không biết đến để thăm bệnh hay hóng hớt cuối cùng cũng bị đuổi ra, chỉ có nhóc nhỏ là “con” của bệnh nhân nên được giữ lại trong phòng.
Cơ mà, nếu bạn đọc nào nghĩ thằng cu ở lại để trông nom anh nhà thì lầm to rồi nhé. Nó chỉ ở lại để ăn giúp “ba” nó mấy món hoa quả quà vặt mà người ta đem tới tặng thôi.
Thành Chu vừa nằm nghe tiếng nhai táo nhồm nhoàm của nhóc con, vừa cố gắng đi vào giấc ngủ. Hắn thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ mà thôi.
Nguyên nhân mệt mỏi đến từ giấc mơ của hắn. Trong mơ, hắn nhớ Sendaiko trong lúc sắp biến mất đã nói với hắn điều gì đó.Nhưng bằng cách nào đi nữa, hắn cũng không thể tin vào lý do của bà ta. Hắn cần phải nghe lại lần nữa, nếu hắn xác định lại được…
Nhưng thật đáng tiếc, Thành Chu chưa kịp ngủ thì lại có người đến thăm.
Câu nói đầu tiên của cảnh sát Nanzan khi đẩy cửa phòng bệnh ra là: “Tôi đã làm rõ với bác sĩ rồi, ông ấy nói tình trạng của anh bây giờ đã có thể trả lời một số câu hỏi của tôi.”
Tao hận cảnh sát… !
Dường như Nanzan không hề nhận ra sự khó chịu của Thành Chu, cậu tiện tay kéo ghế lại gần giường bệnh. Bên cạnh cậu là Shumei nhìn Thành Chu đầy đồng cảm và bất lực.
Với tâm lý sợ cảnh sát bẩm sinh của một người dân nhỏ bé, Thành Chu đành phải xốc lại tinh thần để trả lời những câu hỏi nghi vấn của Nanzan… À không, là chất vấn mới đúng.
“Hành khách trên xe nói bọn họ thấy lúc gần đến trạm thì anh đột nhiên ‘tháo chạy’ trong khoang xe, sau đó đứng lại giữa lối đi rồi ngơ ngác nhìn cửa sổ. Có người còn thấy anh lẩm bẩm gì đó nhưng lại không nghe được anh đang nói gì …”
Nanzan mở sổ ghi chép ra.
“Có hành khách còn nói, lúc cành cây cắm vào cửa sổ, các mảnh thủy tinh bay đến cách anh khoảng hai xen-ti-mét thì tự động rơi xuống như bị thứ gì đó chặn lại. Người đó còn bảo rằng trước khi anh ngã xuống, cành cây kia cách anh cùng lắm là khoảng năm xen-ti-mét. Anh có thể giải thích những việc này không?”
Lúc phiên dịch những lời này của Nanzan, Shumei cũng khá hoảng hốt với những chi tiết chính xác này.
Tuy nhiên, người Nhật Bản rất dễ tiếp thu những sự kiện ma quỷ hơn người Trung Quốc. Họ cũng rất đầu tư vào các công trình nghiên cứu những hiện tượng kì bí gần đây.
Hả? Thành Chu người Trung Quốc há hốc miệng, mang theo tâm lý của một kẻ bài xích chuyện ma quỷ. Dủ hắn có tận mắt chứng kiến hay tự mình trải qua, hắn vẫn tin rằng hết thảy những điều này đều có thể được giải thích bằng khoa học. Những thứ hắn nhận thức hay nhìn thấy cũng chỉ do ảo giác mà ra. Nhất định là vậy!
Nanzan quan sát cẩn thận biểu cảm của Thành Chu, nói tiếp: “Mặt khác, bác sĩ bảo anh ngất do mất nhiều máu nhưng không biết họ kiểm tra kiểu gì mà chẳng tìm ra vết thương nào trên người anh cả. Anh giải thích thử xem?”
Tôi nói cậu sẽ không tin đâu! Thành Chu từ chối trả lời, bởi vì chính hắn cũng không tin.
“Là ma! Là bà ma ba con thấy lúc ở nhà bác Wasai đó chú!” Nhóc con đang ngồi gặm táo bỗng nhiên chen vào.
Tuy trong miệng nhóc con đầy táo, giọng nói có chút không rõ, nhưng Nanzan và Shumei đều nghe hiểu được.
“Ba nhóc nói với nhóc vậy đó hả?” Cảnh sát Nanzan ho khan một tiếng hỏi.
“Dạ!” Nhóc con gật đầu.
Thành Chu nhìn nhìn nhóc con, tự nhủ không biết nó nó hươu nói vượn hay thật sự biết rõ gì đó.
Thằng nhóc nhếch miệng ngây thơ cười với hắn.
Éc! Nụ cười thơ ngây này lại khiến hắn nổi da gà đầy người.
“Anh thực sự thấy… ma nữ ư? Vào lúc sáng trời như vậy? Giữa một đám người như vậy?” Cảnh sát Nanzan theo chủ nghĩa vô thần cũng không hề tin vào chuyện ma của Thành Chu…
“Tôi bị thiếu máu…” Thành Chu thở dài, hắn cũng không muốn tin là như vậy.
“Gì cơ?”
Thành Chu nói lớn, “Tôi nói… Tôi bị thiếu máu! Những hành khách kia nhìn thấy tôi lúc tôi đang bị thiếu máu nghiêm trọng. Tôi ngất đi không phải vì sợ mà là vì chưa ăn gì vào ban sáng lẫn ban trưa, thế nên mới thiếu máu ngất đi đấy…”
Thấy vẻ hài lòng của Nanzan, hắn biết mình đã đi đúng đường rồi.
“Về phần những mảnh thuỷ tinh kia… hẳn là do trọng lực tác động …” Thành Chu thử giải thích bằng khoa học.
Nanzan gật đầu.
“Còn vì sao nhánh cây kia dừng lại ngay trước mặt tôi thì chỉ có thể nói là… do tôi gặp may thôi.”
Nanzan khép sổ lại, chính cậu cũng không thấy sẽ tra được thông tin hữu ích nào từ Thành Chu, chẳng qua là trực giác cảnh sát khiến cậu phải đến gặp Thành Chu để điều tra mà thôi.
Dường như từ khi người Trung Quốc này đặt chân lên Nhật Bản, những chuyện kì quái bắt đầu xuất hiện và không ngừng bám lấy anh ta.
Kỳ lạ nhất là ông chủ của đền thờ Ontake và bà lão Origawa lớn tuổi nhất nơi đây lại đến thăm người Trung Quốc này. Nanzan sẽ chẳng tìm đến Thành Chu nếu như cậu không tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người đó trước cửa bệnh viện, trên gương mặt họ còn mang theo vẻ kính trọng và rất mực nghiêm túc.
Tiếc là hai người ấy rõ ràng đang che giấu gì đó mà không muốn cho cậu biết, chỉ đùn đẩy rằng mình đến đây chỉ vì tò mò mà thôi.
Nếu chỉ vì tò mò, thì vì sao các người lại nhắc đến Thành Chu với giọng điệu và biểu cảm kính cẩn như vậy ? Đây là câu hỏi mà Nanzan vẫn ấm ức trong lòng.
Nanzan cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì đó, mà thứ ấy lại có liên quan với người Trung Quốc này. Là cái gì mới được?
Ánh mắt cậu lần lượt quét lên Thành Chu, nhóc con, những món quà được mang đến và cả bệ cửa sổ phòng bệnh.
Vì sao cậu cảm thấy nhưng lại không nắm bắt được nó? Ánh mắt Nanzan thoáng mờ mịt.
Nhóc con ngồi xếp bằng trên giường bệnh gặm mảnh táo cuối cùng rồi bắt đầu xực thêm một quả táo khác.
Vẻ mờ mịt trong mắt Nanzan tan đi. Tuy Thành Chu có vẻ kì lạ, nhưng án giết người đã được phá, mối hiềm nghi của anh ta bây giờ đã được rửa sạch, mà công việc của cậu vẫn đang chất đầy trên bàn làm việc, tiếp tục lưu lại nơi đây cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.
Tuy Nanzan đã tạm thời suy nghĩ thông suốt, nhưng cậu không hề nói với Thành Chu rằng hắn đã không còn là đối tượng tình nghi của cảnh sát nữa mà chỉ nói qua loa vài câu rồi cùng Shumei cáo từ rời đi.
Chờ Nanzan với Shumei đi khỏi, nhóc nhỏ trèo lên người Thành Chu, hiếu kỳ hỏi: “Vì sao anh lại nói dối?”
“Đâu có…”
“Tôi biết anh nói dối mà! Người lớn đừng bày đặt lừa con nít nha!”
Lừa mày thì sao?! Hừ! Thành Chu kéo chăn trùm kín đầu.
“Đồ đà điểu!”
Tao không có nghe thấy gì hết! Chưa từng nghe thấy gì hết!
Đừng nói là cảnh sát Nanzan không tin, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thể nào biết được khi đó mình có tỉnh táo hay không nữa là. Có trời mới biết những thứ hắn thấy có phải là ảo giác hay không, có lẽ hắn thật sự không hợp với phong thuỷ Nhật Bản rồi.
Dù sao, tất cả mọi người đều không thấy được sự tồn tại của hồn ma, chỉ có mình hắn…
Đúng vậy, phải nói như thế nào đây nhỉ?
Sự thật là thứ khiến nhiều người tin vào, số ít còn lại sẽ là những kẻ bị tống vào bệnh viện tâm thần.
Đúng! Đúng là câu này rồi.
Hắn có chết cũng không vào viện tâm thần đâu! Quyết không!
Cho nên… Đại ca Thành Chu quyết định tiếp tục làm đà điểu.
Nhóc con khinh bỉ hắn, lấy cái chân nhỏ đạp đạp hắn.
Thành Chu trùm mền làm bao đấm bốc cho nó.
Nhóc con đấm đá một hồi liền thấy chán, nhảy khỏi giường đi tản bộ. Khi ở đây, nó tìm được rất nhiều thứ có thể ăn được, dù thoạt nhìn không ngon miệng lắm, nhưng ít ra chúng có thể giúp nó no bụng tạm thời.
Nhóc con lượn vòng quanh phòng giải phẫu gần đó, thấy chung quanh không có người, liền ngang nhiên đẩy cửa đi vào phòng giải phẫu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook