Hồng Anh Ký
-
Chương 20: Cao thủ đứng đầu
Dịch giả: Tà Dương
- Móa! Bựa!
A Phi cùng Kim Hoàn Đao đồng thời mắng, một luồng dấm chua xông thẳng lên trời. Cùng lúc này, trong thành Mạt Lăng truyền đến từng trận hoan hô như biển gầm, kèm theo đó là những tiếng rít gào của các MM. Còn các nam nhân thì vừa hâm mộ, vừa đố kị với Vân Trung Long này. Chỉ hận không thể trèo lên nóc nhà kia kéo hắn xuống, thay mình vào đó, để có thể hưởng thụ các MM quỳ bái.
Không còn cách nào khác, Vân Trung Long này xuất hiện quá soái mà. Hắn từ cửa Đông đi vào, một đường thi triển khinh công, mấy trăm trượng mà chỉ một lúc là đến. Sau đó ngạnh kháng một kích liên thủ của hai cao thủ Ma Sơn, đánh lui địch không nói, mình thì không lùi một bước, thuận thế dừng lại trên nóc nhà một cách tao nhã, sau đóng vung quần áo một cái làm ra điệu bộ cực ngầu.
Trong lòng mỗi người đều có chút mơ mộng. Nam nhân thì mơ mình có võ công cái thế, anh hùng hào kiệt vạn người mê, trảm địch ở giữa vạn quân, nghệ áp quần hùng, thiên hạ thán phục. Nữ nhân thì mơ anh hùng cái thế này là nam nhân của mình, mình nói gì hắn nghe lấy, ở ngoài hô phong hoán vũ, bên cạnh mình thì dịu ngoan như mèo.
Trong tiếng hoan hô ở thành Mạt Lăng, thì cũng đã nói lên một chút tiếng lòng đó. Ít nhất với trình độ hiện tại của Vân Trung Long bây giờ, cũng đại biểu cho vô số người chơi hướng tới. Hắn đã thực hiện được một chút mơ mộng của những người chơi kia, đó chính là chinh phục người chơi, chinh phục võ hiệp, trọng yếu hơn là hắn đứng ở nơi đó, hưởng thụ ánh mắt của mọi người.
Cho dù là ở phe đối địch, cũng không thể ảnh hưởng đến sự ủng hộ của A Phi với Vân Trung Long trong thời khắc này.
- Đại sư huynh phái Hoa Sơn, thật sự là rất được!
A Phi không kìm lòng được, khen một tiếng.
Kim Hoàn Đao cười ha ha nói:
- Đâu chỉ là rất được. Hắn được xưng là một trong hai người mạnh nhất trò chơi, cũng không phải là không có đạo lý.
Lập tức tinh thần A Phi trở lên tỉnh táo, hỏi:
- Hai người mạnh nhất? Một người nữa là ai?
Kim Hoàn Đao không nói thẳng, chỉ cười nói:
- Một người khác ngươi cũng từng gặp qua.
A Phi nhìn Kim Hoàn Đao từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói:
- Không lẽ chính là ngươi?
Kim Hoàn Đao cười to một tiếng, nói:
- Ta cũng hy vọng thế, nhưng mà không phải là ta. Một người khác chính là Đại Kiếm Thần, so với hai người bọn họ, ta vẫn còn chút chênh lệch.
- Đại Kiếm Thần?
A Phi không nói lên lời. Lúc trước hắn thuận tay túm lại một người, không nghĩ đến lại là tuyệt đỉnh cao thủ trong trò chơi. Nếu như hắn sớm biết được người nọ là Đại Kiếm Thần, thì hắn sẽ không lỗ mãng như vậy, ít nhất là không dám. Ai biết được tính tình tên Đại Kiếm Thần kia có nóng nảy, thuận tay một cái đem mình giết chết hay không? Ở ngoài hiện thực, A Phi là một người cẩn thận. Xúc động, nhiệt huyết, hay những chuyện máu dồn lên lão, chẳng có nửa điểm quan hệ gì với hắn. Có lẽ là do chơi trò chơi nên cũng tùy ý một hồi, nên mới làm cho hắn gặp nhiều chuyện sửng sốt ngoài ý muốn.
Nghĩ đến chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã nhìn thấy hai người mạnh nhất trò chơi, còn với một trong hai người đó ngồi chung xe ngựa, đi chung một đoạn đường, trong lòng A Phi có một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Khi đó hắn chỉ cảm giác Đại Kiếm Thần này khác với những người khác, ít nhất cũng có thể xem là người chơi có đẳng cấp cao, không nghĩ đến lại là trình độ thái quá.
Chính đại sư huynh Tứ Nhĩ Nhất Thương của mình cũng xem như là cao thủ đi. Mà Kim Hoàn Đao dường như còn mạnh hơn Tứ Nhĩ Nhất Thương một chút, bây giờ Kim Hoàn Đao lại kém hai người kia một ít. Vậy võ công của hai người kia đã đạt đến trình độ gì? Vân Trung Long vừa rồi mới chỉ là xuất thủ thoáng qua mà thôi, thực lực thật sự còn chưa hiển lộ qua. Chẳng qua A Phi biết rõ, nhân vật như mình trong mắt bọn họ, thật chẳng đáng nhắc tới.
- Song Đao huynh, Phong Tín Tử huynh, đa tạ!
Thanh âm Vân Trung Long mang theo sự bình thản lại tự tin. Thanh âm này không làm cho người ta cảm giác hung hăng càn quấy, cũng không phải là khiêm tốn. Hắn vừa lấy một địch hai, tuy thắng nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác hung hăng vênh váo.
- Ngôn ngữ của tên này, giống hệt ngươi ngày đó.
Kim Hoàn Đao cười nói.
A Phi cười ngượng một cái, cũng là nhớ tới văn phong mình nói hồi đó. Nhưng mà hiển nhiên, không khí phục cổ không chỉ có mình hắn, rất nhiều người chơi đều hướng theo phong cách này. Giống như càng phục cổ, lại càng dễ dung nhập vào trò chơi.
Hai người bị Vân Trung Long đánh bại cũng không phải là người bình thường. Một người gọi là Song Đao, là đại sư huynh của Ngũ Hổ Môn, là đồng môn với Kim Hoàn Đao, đồng thời cũng là đại sư huynh của tất cả các phái Ma Sơn. Tuy tên gọi là Song Đao, nhưng hắn chỉ dùng một thanh đại đao mà thôi. Có thể nói người này có võ công cao nhất Ma Sơn, dù sao cũng có thể đứng trên Kim Hoàn Đao trở thành đệ nhất Ngũ Hổ Môn, lại vượt mặt bẩy đại sư huynh của các môn khác, đã đủ chứng minh thực lực của hắn.
Một người khác gọi là Phong Tín Tử, là đại sư huynh của Luyện Khí Môn. Luyện Khí Môn là môn phái lấy tu luyện nội công là chính. Theo lý mà nói, mỗi người trên giang hồ đều tu luyện nội công, không người nào không luyện, Luyện Khí Môn lại có thể tự mình lập thành một môn phái, cũng phải có chỗ độc đáo của nó. Trong môn phái có một số thủ pháp có thể phóng nội công ra ngoài, hộ thể, chữa thương, đả thương địch thủ. Những thủ pháp đó, hơn xa việc chỉ đơn thuần sử dụng nội công vào võ học. Thiết Bố Sam đại danh lừng lấy chính là võ công của Luyện Khí Môn.
Hai người này trong trò chơi cũng coi như là cao thủ nhất lưu, nhưng hai người liên thủ lại thua một bậc dưới tay Vân Trung Long. Chẳng qua cao thủ cũng có phong độ của cao thủ, tuy thua ở trong trận, nhưng ngôn ngữ cũng không rơi xuống hạ phong. Song Đao lạnh lùng nói:
- Vân Trung Long, lần này phái Hoa Sơn các ngươi khơi mào môn phái chiến, có phải muốn đánh một trận hay không?
Vân Trung Long thản nhiên đáp:
- Ai đúng ai sai, chúng ta đều không rõ, cũng không nhất thiết phải rõ. Đây chỉ là một trò chơi, cũng là một cái giang hồ, nếu muốn đánh, thì Hoa Sơn chúng ta sẽ phụng bồi.
Phong Tín Tử cũng đáp:
- Phái Hoa Sơn càng ngày càng cường thế. Ngay tại địa bàn phái Ma Sơn chúng ta, mà dám làm càn như thế!
Hắn vừa nói ra lời này, cả thành Mạt Lăng trở nên rối loạn. Phái Ma Sơn nhao nhao chỉ trích phái Hoa Sơn. Còn có người lớn tiếng nói:
- Đệ tử Hoa Sơn động thủ với đám người mới ngay tại phái Ma Sơn chúng ta, thật sự quá vô sỉ!
Cũng có người hô:
- Phái Hoa Sơn dám giết đến địa bàn chúng ta, nhất định phải cho bọn hắn đẹp mặt!
- Giết sạch phái Hoa Sơn!
- Giết sạch phái Hoa Sơn!
Tiếng hét ngày càng lớn, vô số người cùng nhau hô to "Giết sạch phái Hoa Sơn", cả thành Mạt Lăng như một cái chợ lớn, bỗng nhiên bùng nổ ra tiếng hét vang trời. Tinh thần đệ tử Ma Sơn bỗng chốc dâng trào, thanh thế đại chấn.
Vân Trung Long mặt không đổi sắc, đột nhiên lên tiếng nói:
- Thành Mạt Lăng lúc nào đã trở thành địa bàn của phái Ma Sơn! Nơi này là thành thị của hệ thống, bất luận người nào muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Cho tới bây giờ chúng ta chưa từng nói trấn Hoa Sơn là địa bàn của phái Hoa Sơn, vậy mà phái Ma Sơn lại dám nói vậy, ai hung hăng làm càn, nói vậy trong lòng mọi người đều rõ.
Lời nói này được hắn kết hơp với nội lưc, làm cho nó quanh quẩn khắp thành Mạt Lăng. Hai phái hợp lại cũng có mấy vạn người, lại cộng thêm một ít môn phái khác xem náo nhiệt, cho nên nơi này ước chừng có hơn mười vạn người. Hơn nữa lại đang không ngừng gia tăng, cho nên khắp nơi đều ồn ào, nhưng mà hơn mười vạn người chơi này, mỗi người đều nghe rõ lời Vân Trung Long nói. Mọi người nhao nhao hoảng sợ, tu vi nội lực của Vân Trung Long này cũng quá lợi hại đi!
A Phi cũng nghĩ như thế. Theo lý mà nói, Tử Hà Thần Công tuy có danh tiếng to lớn, nhưng cũng không phải là tuyệt học đứng đầu. Ít nhất là so với Cửu Dương Thần Công, Dịch Cân Kinh hay Thần Kinh Chiếu phải kém hơn không ít. Nhưng mà sau khi tên Vân Trung Long này tu luyện Tử Hà Thần Công, lai có tu vi nội lực như thế, cũng làm cho A Phi có điều không hiểu.
Lẽ nào uy lực của tuyệt học đều lợi hại như vậy sao?
Kim Hoàn Đao đứng ở bên thở dài thật sâu, một lúc sau hắn mới nói:
- Nội công của hắn lại có tiến bộ rồi. Khá lắm!
- Tuyệt học đều lợi hại như vậy?
A Phi nhỏ giọng hỏi một câu.
Kim Hoàn Đao cười nói:
- Tuyệt học rất lợi hại, nhưng mấu chốt là người tu luyện nó. Vân Trung Long học được Tử Hà Thần Công, tu luyện không ngừng. Nay đã đem Tử Hà Thần Công luyện đến tầng cực cao, ngay cả Nhạc Bất Quần cũng liên tục khen ngợi. Hơn nữa hắn không chỉ có một loại tuyệt học này, nghe nói hắn còn có một môn kỹ năng phụ trợ, có thể tăng cường tu vi nội công. Điều này làm cho Tử Hà Thần Công của hắn như hổ thêm cánh!
A Phi nghe được liên tục gật đầu, thầm nghĩ hóa ra là như thế.
- Móa! Bựa!
A Phi cùng Kim Hoàn Đao đồng thời mắng, một luồng dấm chua xông thẳng lên trời. Cùng lúc này, trong thành Mạt Lăng truyền đến từng trận hoan hô như biển gầm, kèm theo đó là những tiếng rít gào của các MM. Còn các nam nhân thì vừa hâm mộ, vừa đố kị với Vân Trung Long này. Chỉ hận không thể trèo lên nóc nhà kia kéo hắn xuống, thay mình vào đó, để có thể hưởng thụ các MM quỳ bái.
Không còn cách nào khác, Vân Trung Long này xuất hiện quá soái mà. Hắn từ cửa Đông đi vào, một đường thi triển khinh công, mấy trăm trượng mà chỉ một lúc là đến. Sau đó ngạnh kháng một kích liên thủ của hai cao thủ Ma Sơn, đánh lui địch không nói, mình thì không lùi một bước, thuận thế dừng lại trên nóc nhà một cách tao nhã, sau đóng vung quần áo một cái làm ra điệu bộ cực ngầu.
Trong lòng mỗi người đều có chút mơ mộng. Nam nhân thì mơ mình có võ công cái thế, anh hùng hào kiệt vạn người mê, trảm địch ở giữa vạn quân, nghệ áp quần hùng, thiên hạ thán phục. Nữ nhân thì mơ anh hùng cái thế này là nam nhân của mình, mình nói gì hắn nghe lấy, ở ngoài hô phong hoán vũ, bên cạnh mình thì dịu ngoan như mèo.
Trong tiếng hoan hô ở thành Mạt Lăng, thì cũng đã nói lên một chút tiếng lòng đó. Ít nhất với trình độ hiện tại của Vân Trung Long bây giờ, cũng đại biểu cho vô số người chơi hướng tới. Hắn đã thực hiện được một chút mơ mộng của những người chơi kia, đó chính là chinh phục người chơi, chinh phục võ hiệp, trọng yếu hơn là hắn đứng ở nơi đó, hưởng thụ ánh mắt của mọi người.
Cho dù là ở phe đối địch, cũng không thể ảnh hưởng đến sự ủng hộ của A Phi với Vân Trung Long trong thời khắc này.
- Đại sư huynh phái Hoa Sơn, thật sự là rất được!
A Phi không kìm lòng được, khen một tiếng.
Kim Hoàn Đao cười ha ha nói:
- Đâu chỉ là rất được. Hắn được xưng là một trong hai người mạnh nhất trò chơi, cũng không phải là không có đạo lý.
Lập tức tinh thần A Phi trở lên tỉnh táo, hỏi:
- Hai người mạnh nhất? Một người nữa là ai?
Kim Hoàn Đao không nói thẳng, chỉ cười nói:
- Một người khác ngươi cũng từng gặp qua.
A Phi nhìn Kim Hoàn Đao từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói:
- Không lẽ chính là ngươi?
Kim Hoàn Đao cười to một tiếng, nói:
- Ta cũng hy vọng thế, nhưng mà không phải là ta. Một người khác chính là Đại Kiếm Thần, so với hai người bọn họ, ta vẫn còn chút chênh lệch.
- Đại Kiếm Thần?
A Phi không nói lên lời. Lúc trước hắn thuận tay túm lại một người, không nghĩ đến lại là tuyệt đỉnh cao thủ trong trò chơi. Nếu như hắn sớm biết được người nọ là Đại Kiếm Thần, thì hắn sẽ không lỗ mãng như vậy, ít nhất là không dám. Ai biết được tính tình tên Đại Kiếm Thần kia có nóng nảy, thuận tay một cái đem mình giết chết hay không? Ở ngoài hiện thực, A Phi là một người cẩn thận. Xúc động, nhiệt huyết, hay những chuyện máu dồn lên lão, chẳng có nửa điểm quan hệ gì với hắn. Có lẽ là do chơi trò chơi nên cũng tùy ý một hồi, nên mới làm cho hắn gặp nhiều chuyện sửng sốt ngoài ý muốn.
Nghĩ đến chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã nhìn thấy hai người mạnh nhất trò chơi, còn với một trong hai người đó ngồi chung xe ngựa, đi chung một đoạn đường, trong lòng A Phi có một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Khi đó hắn chỉ cảm giác Đại Kiếm Thần này khác với những người khác, ít nhất cũng có thể xem là người chơi có đẳng cấp cao, không nghĩ đến lại là trình độ thái quá.
Chính đại sư huynh Tứ Nhĩ Nhất Thương của mình cũng xem như là cao thủ đi. Mà Kim Hoàn Đao dường như còn mạnh hơn Tứ Nhĩ Nhất Thương một chút, bây giờ Kim Hoàn Đao lại kém hai người kia một ít. Vậy võ công của hai người kia đã đạt đến trình độ gì? Vân Trung Long vừa rồi mới chỉ là xuất thủ thoáng qua mà thôi, thực lực thật sự còn chưa hiển lộ qua. Chẳng qua A Phi biết rõ, nhân vật như mình trong mắt bọn họ, thật chẳng đáng nhắc tới.
- Song Đao huynh, Phong Tín Tử huynh, đa tạ!
Thanh âm Vân Trung Long mang theo sự bình thản lại tự tin. Thanh âm này không làm cho người ta cảm giác hung hăng càn quấy, cũng không phải là khiêm tốn. Hắn vừa lấy một địch hai, tuy thắng nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác hung hăng vênh váo.
- Ngôn ngữ của tên này, giống hệt ngươi ngày đó.
Kim Hoàn Đao cười nói.
A Phi cười ngượng một cái, cũng là nhớ tới văn phong mình nói hồi đó. Nhưng mà hiển nhiên, không khí phục cổ không chỉ có mình hắn, rất nhiều người chơi đều hướng theo phong cách này. Giống như càng phục cổ, lại càng dễ dung nhập vào trò chơi.
Hai người bị Vân Trung Long đánh bại cũng không phải là người bình thường. Một người gọi là Song Đao, là đại sư huynh của Ngũ Hổ Môn, là đồng môn với Kim Hoàn Đao, đồng thời cũng là đại sư huynh của tất cả các phái Ma Sơn. Tuy tên gọi là Song Đao, nhưng hắn chỉ dùng một thanh đại đao mà thôi. Có thể nói người này có võ công cao nhất Ma Sơn, dù sao cũng có thể đứng trên Kim Hoàn Đao trở thành đệ nhất Ngũ Hổ Môn, lại vượt mặt bẩy đại sư huynh của các môn khác, đã đủ chứng minh thực lực của hắn.
Một người khác gọi là Phong Tín Tử, là đại sư huynh của Luyện Khí Môn. Luyện Khí Môn là môn phái lấy tu luyện nội công là chính. Theo lý mà nói, mỗi người trên giang hồ đều tu luyện nội công, không người nào không luyện, Luyện Khí Môn lại có thể tự mình lập thành một môn phái, cũng phải có chỗ độc đáo của nó. Trong môn phái có một số thủ pháp có thể phóng nội công ra ngoài, hộ thể, chữa thương, đả thương địch thủ. Những thủ pháp đó, hơn xa việc chỉ đơn thuần sử dụng nội công vào võ học. Thiết Bố Sam đại danh lừng lấy chính là võ công của Luyện Khí Môn.
Hai người này trong trò chơi cũng coi như là cao thủ nhất lưu, nhưng hai người liên thủ lại thua một bậc dưới tay Vân Trung Long. Chẳng qua cao thủ cũng có phong độ của cao thủ, tuy thua ở trong trận, nhưng ngôn ngữ cũng không rơi xuống hạ phong. Song Đao lạnh lùng nói:
- Vân Trung Long, lần này phái Hoa Sơn các ngươi khơi mào môn phái chiến, có phải muốn đánh một trận hay không?
Vân Trung Long thản nhiên đáp:
- Ai đúng ai sai, chúng ta đều không rõ, cũng không nhất thiết phải rõ. Đây chỉ là một trò chơi, cũng là một cái giang hồ, nếu muốn đánh, thì Hoa Sơn chúng ta sẽ phụng bồi.
Phong Tín Tử cũng đáp:
- Phái Hoa Sơn càng ngày càng cường thế. Ngay tại địa bàn phái Ma Sơn chúng ta, mà dám làm càn như thế!
Hắn vừa nói ra lời này, cả thành Mạt Lăng trở nên rối loạn. Phái Ma Sơn nhao nhao chỉ trích phái Hoa Sơn. Còn có người lớn tiếng nói:
- Đệ tử Hoa Sơn động thủ với đám người mới ngay tại phái Ma Sơn chúng ta, thật sự quá vô sỉ!
Cũng có người hô:
- Phái Hoa Sơn dám giết đến địa bàn chúng ta, nhất định phải cho bọn hắn đẹp mặt!
- Giết sạch phái Hoa Sơn!
- Giết sạch phái Hoa Sơn!
Tiếng hét ngày càng lớn, vô số người cùng nhau hô to "Giết sạch phái Hoa Sơn", cả thành Mạt Lăng như một cái chợ lớn, bỗng nhiên bùng nổ ra tiếng hét vang trời. Tinh thần đệ tử Ma Sơn bỗng chốc dâng trào, thanh thế đại chấn.
Vân Trung Long mặt không đổi sắc, đột nhiên lên tiếng nói:
- Thành Mạt Lăng lúc nào đã trở thành địa bàn của phái Ma Sơn! Nơi này là thành thị của hệ thống, bất luận người nào muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Cho tới bây giờ chúng ta chưa từng nói trấn Hoa Sơn là địa bàn của phái Hoa Sơn, vậy mà phái Ma Sơn lại dám nói vậy, ai hung hăng làm càn, nói vậy trong lòng mọi người đều rõ.
Lời nói này được hắn kết hơp với nội lưc, làm cho nó quanh quẩn khắp thành Mạt Lăng. Hai phái hợp lại cũng có mấy vạn người, lại cộng thêm một ít môn phái khác xem náo nhiệt, cho nên nơi này ước chừng có hơn mười vạn người. Hơn nữa lại đang không ngừng gia tăng, cho nên khắp nơi đều ồn ào, nhưng mà hơn mười vạn người chơi này, mỗi người đều nghe rõ lời Vân Trung Long nói. Mọi người nhao nhao hoảng sợ, tu vi nội lực của Vân Trung Long này cũng quá lợi hại đi!
A Phi cũng nghĩ như thế. Theo lý mà nói, Tử Hà Thần Công tuy có danh tiếng to lớn, nhưng cũng không phải là tuyệt học đứng đầu. Ít nhất là so với Cửu Dương Thần Công, Dịch Cân Kinh hay Thần Kinh Chiếu phải kém hơn không ít. Nhưng mà sau khi tên Vân Trung Long này tu luyện Tử Hà Thần Công, lai có tu vi nội lực như thế, cũng làm cho A Phi có điều không hiểu.
Lẽ nào uy lực của tuyệt học đều lợi hại như vậy sao?
Kim Hoàn Đao đứng ở bên thở dài thật sâu, một lúc sau hắn mới nói:
- Nội công của hắn lại có tiến bộ rồi. Khá lắm!
- Tuyệt học đều lợi hại như vậy?
A Phi nhỏ giọng hỏi một câu.
Kim Hoàn Đao cười nói:
- Tuyệt học rất lợi hại, nhưng mấu chốt là người tu luyện nó. Vân Trung Long học được Tử Hà Thần Công, tu luyện không ngừng. Nay đã đem Tử Hà Thần Công luyện đến tầng cực cao, ngay cả Nhạc Bất Quần cũng liên tục khen ngợi. Hơn nữa hắn không chỉ có một loại tuyệt học này, nghe nói hắn còn có một môn kỹ năng phụ trợ, có thể tăng cường tu vi nội công. Điều này làm cho Tử Hà Thần Công của hắn như hổ thêm cánh!
A Phi nghe được liên tục gật đầu, thầm nghĩ hóa ra là như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook