Honey Thật Vất Vả
-
Chương 7-3
Ở dưới ánh đèn, anh mang theo nhu tình khó nói nên lời nhìn hành động của cô.
“Hành Vân…..”
Cô bỗng chốc mở mắt ra, nhìn ánh mắt anh thâm trầm, cô có chút chần chờ nở nụ cười: “Thật xin lỗi, ồn ào đến anh.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Đừng lo.” Anh khàn khàn nói: “Vì sao không ngủ?”
“Không ngủ được, em muốn cùng anh nói chuyện phiếm.” Cô cười đem tay hai người quấn quýt bọc trước ngực.
Ngửi mùi thơm của cô lại nghe cô đặt câu hỏi, anh cảm thấy hạnh phúc cùng yên tĩnh trước nay chưa từng có.
“Em thật thơm.”
“Dầu gội đầu mấy trăm đồng một lọ lại làm anh vui lòng.” Cô trêu ghẹo nói.
Anh mỉm cười: “Anh có từng nói, em rất đẹp chưa?”
“Có.” Miệng cô nở một nụ cười: “Nhưng mà em không ngại nghe thêm vài lần.”
“Phương phu nhân, em rất đẹp.” Anh đứng đắn nói.
Cô báo đáp bằng cách ôm chặt cổ anh, dựa vào trong ngực anh.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng yên tĩnh, dù sao vẫn phải có chút sống gió mới có thể quý trọng những gì trước mắt.
“Anh không cần phải mệt mỏi như vậy, xem anh kìa, đã có tóc bạc rồi.” Cô tìm ra trong tóc anh có vài sợ tóc bạc.
“Hi vọng em không phải đang ám chỉ anh già đi, đối với đàn ông mà nói đó là một loại sỉ nhục.”
Cô nhịn không được mỉm cười, lông mày đang cười, mắt đang cười, miệng cũng đang cười, cả người đắm chìm trong ý cười. Giống như rượu làm say lòng người, làm cho anh say mê trong bầu không khí này.
“Chúng ta đã rất lâu không có cãi nhau như vậy.”
“Ừ! Chắc là vậy! Nhưng mười hai năm trước chúng ta dữ dội hơn, em tức giận đến mức mở miệng nói ly hôn.”
Hai người cùng trò chuyện về cuộc sống sinh hoạt vụn vặt, nói về chuyện trong mười hai năm trời, nói chuyện đã xảy ra, chuyện hiện tại, chuyện tương lai.
“Nhớ khi đó em sinh xong Thư Vĩ, chúng ta cãi nhau một trận lớn, em liền dời đến một phòng khác, không chịu ngủ cùng phòng với anh.”
“Khi đó Thư Vĩ luôn khóc vào buổi tối, em sợ anh làm việc quá mệt mỏi, hơn nữa anh luôn không thích ầm ỹ, em sợ anh tức giận.”
Anh khép mi lại: “Đó là bởi vì con chiếm toàn bộ lực chú ý của em.”
“Thư Vĩ là con em, em tự nhiên thương con, chăm sóc con.”
“Thư Vĩ đối với anh có địch ý.” Ngữ khí của anh có một tía ai oán.
“Bởi vì con nghĩ anh khi dễ em, cho là em bị anh ngược đãi, cho là anh chuyên chế độc tài.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Xem ra hình tượng của anh thật xấu xa.” Anh tự giễu nói.
“Là do anh để hình tượng của mình trở nên tệ như vậy.” Cô lẩm bẩm: “Anh không nghe em và con nói chuyện, luôn khư khư cố chấp, tự cho là đúng an bài chuyện của chúng em, tạo thành chuyện không tốt như hiện tại, anh khong trách người khác được.”
Anh sâu kín thở dài: “Em đừng trách anh chuyện đưa Thư Vĩ đi du học.”
“Sao không trách anh, là anh làm cho Thư Vĩ nhỏ như vậy phải đi nước ngoài du học, ở trong nước không thể học sao? Không thể đợi con lớn một chút hãy đi không được sao? Con khi đó mới bảy tuổi nha!”
Anh lại thở dài: “Xem ra, chuyện này em tính oán hận anh cả đời. Thư Vĩ là con trai duy nhất của chúng ta anh làm sao không đau lòng con, nhưng em đối với con cưng chiều, ba mẹ chúng ta lại em cháu trai cưng chiều đến vô pháp vô thiên, anh không muốn con trở thành một tên phá gia chi tử.”
Nghĩ đến bọn họ năm đó đối với Thư Vĩ cưng chiều cô có lúc cũng cảm thấy vô lực, cô càng ngày càng hiểu được nổi khổ tâm của chồng, nhưng vừa nghĩ đến anh làm hai mẹ con bọn họ chia lìa trong lòng vẫn không khỏi tức giận.
“Vậy anh cũng không nên khư khư cố chấp, cứng rắn chia rẽ mẹ con em!”
“Con trai trong mắt em vĩnh viễn là đứa trẻ, cho dù con hai mươi tuổi em cũng sẽ không nguyện ý cho con đi du học.”
Cô trầm mặc, cho là chấp nhận lời của anh.
“Con sống một mình mới co thể học được cách tự lập, đường con đi sau này vẫn còn rất dài, một người đàn ông luôn luôn cần rèn luyện một chút, bằng không làm sao có thể lớn lên.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Cô lại trầm mặc, trong lòng biết anh đều suy nghĩ vì con.
“Mà em thật nhẫn tâm, một mình chạy đi cùng con, vừa đi là nữa năm cũng không trở về.”
Là cô nghe lầm sao? Cư nhiên nghe được anh oán giận.
“Anh để ý sao? Em thấy anh có vợ hay không đều giống nhau, ngày qua ngày vẫn rất tốt.” Cô cũng cảm thấy ủy khuất nha!
“Vợ mình bỏ đi, trừ bỏ miễn cưỡng vui cười anh còn có thể làm gì bây giờ?”
“Ngày đó em trở về, cũng không thấy anh đặc biệt cao hứng.” Nói đến đây, cô lại tức giận rồi.
“Anh dĩ nhiên cao hứng khi em trở về rời, nếu anh không quan tâm làm sao lại kêu mọi người thuết phục em trở về.”
Trước kia cô tại sao lại cảm thấy chồng cô không giỏi ăn nói? Nhìn anh nói những câu rất có lý, làm cho cô đều không thể phản bác lại.
“Ai! Trong nháy mắt Thư Vĩ đã lớn như vậy, lúc trước con còn chạy nhảy trong sân, hiện tại đã muốn giương cánh bay cao.”
Phương Dĩ Kính cũng rất cảm khái, mới chớp mắt một cái cảm giác thời gian như một mũi tên cực nhanh.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Năm đó, khi anh và em đi thăm Thư Vĩ, vốn muốn ở lại thăm thú một vòng, dẫn con đi Disneyland chơi. Nhưng ngày thứ ba, anh có việc lại một mình rời đi trước.” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Khi đó Thư Vĩ rất giận anh, chạy về phòng khóc, chính là con cậy mạnh không nói ra.”
“Anh biết con giận anh, ngày đó anh phải đi, con còn không chịu tiễn anh.” Anh lại thở dài. Anh thừa nhận, vì công việc anh xem nhẹ con rất nhiều.
“Thật ra thì sau khi xe anh đi, Thư Vĩ có đuổi theo xe anh, nhưng không kịp, sau đó lau nước mắt không nói lời nào.” Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cô không khỏi đau lòng.
Trong lòng anh buồn bã, chính là từ giây phúc đó quan hệ cha con giữa anh và Thư Vĩ càng ngày càng xa lạ.
“Cũng may em và Thư Vĩ tình cảm rất tốt, ít nhất có thể bù lại khuyết điểm trong lòng con.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Con là do em sinh, tình cảm đương nhiên tốt.” Trong giọng nói chưa đầy kiêu ngạo.
“Thư Vĩ biết em là H.Y.?”
“Biết, con vẫn biết em đam mê vẽ tranh.” Cô có chút đắc ý nói.
“Mà anh cư nhiên lại không biết H.Y. đại danh đỉnh đỉnh lại chính là vựo mình.”
Cô rên rỉ một tiếng: “Anh đừng giễu cợt em.”
“Anh không có cười em, chính là cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn vì không đủ hiểu biết em.” Nghiêng đàu, anh thâm tình khẽ hôn cô.
“Này thật công bằng, bởi vì em cũng không hiểu anh, chuyện của anh đều là em xem được trên tạp chí, giống như anh cuối cùng thiếu chút nữa tiến vào không gian (câu này thật sự không hiểu gì hết, N chỉ sắp xếp cho xuôi tai thôi.), còn có lịch trình của anh, thu nhập của anh, em biết anh so với phóng viên còn ít hơn.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Anh buồn cười một tiếng: “Anh nghe được em oán giận sao?”
“Đúng vậy.” Cô không e dè thừa nhận.
Hai người vẫn không ngừng nói đi nói lại, đến lúc mệt mỏi cực kỳ, hai tay vẫn còn nắm chặt. Lúc này, ngoài cửa sổ trời đã hơi hơi sáng………
“Hành Vân…..”
Cô bỗng chốc mở mắt ra, nhìn ánh mắt anh thâm trầm, cô có chút chần chờ nở nụ cười: “Thật xin lỗi, ồn ào đến anh.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Đừng lo.” Anh khàn khàn nói: “Vì sao không ngủ?”
“Không ngủ được, em muốn cùng anh nói chuyện phiếm.” Cô cười đem tay hai người quấn quýt bọc trước ngực.
Ngửi mùi thơm của cô lại nghe cô đặt câu hỏi, anh cảm thấy hạnh phúc cùng yên tĩnh trước nay chưa từng có.
“Em thật thơm.”
“Dầu gội đầu mấy trăm đồng một lọ lại làm anh vui lòng.” Cô trêu ghẹo nói.
Anh mỉm cười: “Anh có từng nói, em rất đẹp chưa?”
“Có.” Miệng cô nở một nụ cười: “Nhưng mà em không ngại nghe thêm vài lần.”
“Phương phu nhân, em rất đẹp.” Anh đứng đắn nói.
Cô báo đáp bằng cách ôm chặt cổ anh, dựa vào trong ngực anh.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng yên tĩnh, dù sao vẫn phải có chút sống gió mới có thể quý trọng những gì trước mắt.
“Anh không cần phải mệt mỏi như vậy, xem anh kìa, đã có tóc bạc rồi.” Cô tìm ra trong tóc anh có vài sợ tóc bạc.
“Hi vọng em không phải đang ám chỉ anh già đi, đối với đàn ông mà nói đó là một loại sỉ nhục.”
Cô nhịn không được mỉm cười, lông mày đang cười, mắt đang cười, miệng cũng đang cười, cả người đắm chìm trong ý cười. Giống như rượu làm say lòng người, làm cho anh say mê trong bầu không khí này.
“Chúng ta đã rất lâu không có cãi nhau như vậy.”
“Ừ! Chắc là vậy! Nhưng mười hai năm trước chúng ta dữ dội hơn, em tức giận đến mức mở miệng nói ly hôn.”
Hai người cùng trò chuyện về cuộc sống sinh hoạt vụn vặt, nói về chuyện trong mười hai năm trời, nói chuyện đã xảy ra, chuyện hiện tại, chuyện tương lai.
“Nhớ khi đó em sinh xong Thư Vĩ, chúng ta cãi nhau một trận lớn, em liền dời đến một phòng khác, không chịu ngủ cùng phòng với anh.”
“Khi đó Thư Vĩ luôn khóc vào buổi tối, em sợ anh làm việc quá mệt mỏi, hơn nữa anh luôn không thích ầm ỹ, em sợ anh tức giận.”
Anh khép mi lại: “Đó là bởi vì con chiếm toàn bộ lực chú ý của em.”
“Thư Vĩ là con em, em tự nhiên thương con, chăm sóc con.”
“Thư Vĩ đối với anh có địch ý.” Ngữ khí của anh có một tía ai oán.
“Bởi vì con nghĩ anh khi dễ em, cho là em bị anh ngược đãi, cho là anh chuyên chế độc tài.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Xem ra hình tượng của anh thật xấu xa.” Anh tự giễu nói.
“Là do anh để hình tượng của mình trở nên tệ như vậy.” Cô lẩm bẩm: “Anh không nghe em và con nói chuyện, luôn khư khư cố chấp, tự cho là đúng an bài chuyện của chúng em, tạo thành chuyện không tốt như hiện tại, anh khong trách người khác được.”
Anh sâu kín thở dài: “Em đừng trách anh chuyện đưa Thư Vĩ đi du học.”
“Sao không trách anh, là anh làm cho Thư Vĩ nhỏ như vậy phải đi nước ngoài du học, ở trong nước không thể học sao? Không thể đợi con lớn một chút hãy đi không được sao? Con khi đó mới bảy tuổi nha!”
Anh lại thở dài: “Xem ra, chuyện này em tính oán hận anh cả đời. Thư Vĩ là con trai duy nhất của chúng ta anh làm sao không đau lòng con, nhưng em đối với con cưng chiều, ba mẹ chúng ta lại em cháu trai cưng chiều đến vô pháp vô thiên, anh không muốn con trở thành một tên phá gia chi tử.”
Nghĩ đến bọn họ năm đó đối với Thư Vĩ cưng chiều cô có lúc cũng cảm thấy vô lực, cô càng ngày càng hiểu được nổi khổ tâm của chồng, nhưng vừa nghĩ đến anh làm hai mẹ con bọn họ chia lìa trong lòng vẫn không khỏi tức giận.
“Vậy anh cũng không nên khư khư cố chấp, cứng rắn chia rẽ mẹ con em!”
“Con trai trong mắt em vĩnh viễn là đứa trẻ, cho dù con hai mươi tuổi em cũng sẽ không nguyện ý cho con đi du học.”
Cô trầm mặc, cho là chấp nhận lời của anh.
“Con sống một mình mới co thể học được cách tự lập, đường con đi sau này vẫn còn rất dài, một người đàn ông luôn luôn cần rèn luyện một chút, bằng không làm sao có thể lớn lên.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Cô lại trầm mặc, trong lòng biết anh đều suy nghĩ vì con.
“Mà em thật nhẫn tâm, một mình chạy đi cùng con, vừa đi là nữa năm cũng không trở về.”
Là cô nghe lầm sao? Cư nhiên nghe được anh oán giận.
“Anh để ý sao? Em thấy anh có vợ hay không đều giống nhau, ngày qua ngày vẫn rất tốt.” Cô cũng cảm thấy ủy khuất nha!
“Vợ mình bỏ đi, trừ bỏ miễn cưỡng vui cười anh còn có thể làm gì bây giờ?”
“Ngày đó em trở về, cũng không thấy anh đặc biệt cao hứng.” Nói đến đây, cô lại tức giận rồi.
“Anh dĩ nhiên cao hứng khi em trở về rời, nếu anh không quan tâm làm sao lại kêu mọi người thuết phục em trở về.”
Trước kia cô tại sao lại cảm thấy chồng cô không giỏi ăn nói? Nhìn anh nói những câu rất có lý, làm cho cô đều không thể phản bác lại.
“Ai! Trong nháy mắt Thư Vĩ đã lớn như vậy, lúc trước con còn chạy nhảy trong sân, hiện tại đã muốn giương cánh bay cao.”
Phương Dĩ Kính cũng rất cảm khái, mới chớp mắt một cái cảm giác thời gian như một mũi tên cực nhanh.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Năm đó, khi anh và em đi thăm Thư Vĩ, vốn muốn ở lại thăm thú một vòng, dẫn con đi Disneyland chơi. Nhưng ngày thứ ba, anh có việc lại một mình rời đi trước.” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Khi đó Thư Vĩ rất giận anh, chạy về phòng khóc, chính là con cậy mạnh không nói ra.”
“Anh biết con giận anh, ngày đó anh phải đi, con còn không chịu tiễn anh.” Anh lại thở dài. Anh thừa nhận, vì công việc anh xem nhẹ con rất nhiều.
“Thật ra thì sau khi xe anh đi, Thư Vĩ có đuổi theo xe anh, nhưng không kịp, sau đó lau nước mắt không nói lời nào.” Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cô không khỏi đau lòng.
Trong lòng anh buồn bã, chính là từ giây phúc đó quan hệ cha con giữa anh và Thư Vĩ càng ngày càng xa lạ.
“Cũng may em và Thư Vĩ tình cảm rất tốt, ít nhất có thể bù lại khuyết điểm trong lòng con.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Con là do em sinh, tình cảm đương nhiên tốt.” Trong giọng nói chưa đầy kiêu ngạo.
“Thư Vĩ biết em là H.Y.?”
“Biết, con vẫn biết em đam mê vẽ tranh.” Cô có chút đắc ý nói.
“Mà anh cư nhiên lại không biết H.Y. đại danh đỉnh đỉnh lại chính là vựo mình.”
Cô rên rỉ một tiếng: “Anh đừng giễu cợt em.”
“Anh không có cười em, chính là cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn vì không đủ hiểu biết em.” Nghiêng đàu, anh thâm tình khẽ hôn cô.
“Này thật công bằng, bởi vì em cũng không hiểu anh, chuyện của anh đều là em xem được trên tạp chí, giống như anh cuối cùng thiếu chút nữa tiến vào không gian (câu này thật sự không hiểu gì hết, N chỉ sắp xếp cho xuôi tai thôi.), còn có lịch trình của anh, thu nhập của anh, em biết anh so với phóng viên còn ít hơn.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Anh buồn cười một tiếng: “Anh nghe được em oán giận sao?”
“Đúng vậy.” Cô không e dè thừa nhận.
Hai người vẫn không ngừng nói đi nói lại, đến lúc mệt mỏi cực kỳ, hai tay vẫn còn nắm chặt. Lúc này, ngoài cửa sổ trời đã hơi hơi sáng………
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook