Honey Thật Vất Vả
-
Chương 5-1
Hành Vân hoảng hốt về trở về nhà, nhốt mình ở trong phòng vẽ tranh. Trong lòng xôn xao mênh mông, cô không thể phát tiết qua lời nói, vì thế cô liều mình vẻ tranh, chuyên chú, toàn tâm toàn ý, quên thời gian, quên cơn đói, chỉ liều mạng vẻ tranh.
Rốt cuộc, bút ngừng lại, tiếng trống trong tim cũng dần dần bình tĩnh lại.
Trong bức tranh là một mảnh đen tối thô ráp, hỗn đỗn lại rối loạn, sắc thái hỗn loạn giống như đều có sinh mạng, nhìn bức tranh bán thành phẩm trước mắt, cô cảm thấy thật mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Ngoài cửa sổ trời đã sớm tối, cả căn phòng đều yên tĩnh,, lúc này cô mới phát hiện giờ đã khuya, đã qua nhiều giờ rồi.
Hành Vân mệt mỏi trở lại trong phòng, lúc vẽ tranh cô luôn cảm thấy linh hồn mình bị hút hết, chỉ còn lại thể xác đang hoạt động, sau này lúc hoàn thành bức tranh, mới từ từ trở lại thành chính mình.
Từ trong gương, cô nhìn thấy một người phụ nữ với gương mặt nhợt nhạt. Theo bản năng vuốt môi, trong lòng vẫn lo lắng bất an, lưng đeo tằng tầng cảm giác tội lỗi.
Trời ạ! Cô cư nhiên để cho một người đàn ông khác hôn mình. (Không biết do mình ed sai hay sao mà có thấy HV bị TPC hôn đâu???)
Đúng vậy, cô đối với Tôn Phẩm Chân rất có hảo cảm, anh là đặc biệt, cô cảm thụ được suy nghĩ của anh, cảm thụ được anh với cô trên một phương diện nào đó rất gần nhau, anh làm cho cô có những kinh nghiệm mà cô chưa từng trãi qua.
Nhưng cô yêu Dĩ Kính, cùng anh kết hôn mười hai năm, cùng anh chung giường chung phòng, cùng anh dạy dỗ con cái, sinh mạng của hai người liên thông chặt chẽ như vậy, mặc dù Dĩ Kính luôn bình tĩnh tự chủ, không bằng Tôn Phẩm Chân nhiệt tình ôn tồn.
Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, cảm giác đối với Tôn Phẩm Chân cùn Dĩ Kính hoàn toàn khác nhau, Tôn Phẩm Chân giống như một người bạn, một tri kỷ.
Diễn đàn.
Nhưng mà, Tôn Phẩm Chân lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp.
“Em đã về.” Một âm thanh đột nhiên xuất hiện, làm cô sợ tới mức cơ hồ là thét chói tai, đụng ngã bàn mỹ phẩm. Cô lúc này mới phát hiện Dĩ Kính đang ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, nữa người ẩn trong bóng tối.
“Anh…..Sao anh lại ở chỗ này?”
“Không được sao?” Anh lạnh nhạt trả lời.
Là cô chột dạ sao? Vì sao anh nhìn chằm chằm môi của cô? Cô cắn chặt môi, rất có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
“Dĩ Kính?” Ánh mắt của anh rất kỳ quái, khiến cô có chút bất an.
Anh đứng lên đi về phía cô, mùi rượu cung mùi khói thuốc nồng nặc xông vào mũi cô, làm cho cô nhịn không được nhíu mày.
Phương Dĩ Kính dùng đầu ngón tay sờ mặt cô, rồi đến môi cô. Là cảm giác sai lầm sao? Anh lại dùng sức lau môi cô, như muốn lau đi dấu vết gì.
Tim cô thình thịch kinh hoàng, nhưng nét mặt anh lạnh nhạt không nhìn ra manh mối gì.
“Từ lúc em về đến giờ đều ở trong phòng vẽ tranh?” Anh khàn khàn hỏi: “Em vẽ cái gì vậy?”
Cô nghi ngờ càng nhiều, dù sao làm vợ chồng vài chục năm nếu như cả anh không vui cũng không cảm thấy, thì cô cũng thật là vô dụng.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Tùy tiện vẽ tranh thôi.” Cô miễn cưỡng cười một chút.
“Anh có thể xem không?”
“Không được!” Cô đáp vừa vội vừa nhanh. Tác phẩm của mình biểu đạt tình cảm nồng nàn, cô không muốn Dĩ Kính thấy, nhất là cái buéc vừa vẽ kia.
Ánh mắt Phương Dĩ Kính sắt bén nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt lạnh lùng ở trong bóng tối càng sâu xa khó hiểu.
Bàn tay của anh dán lên mặt cô, một ngón tay khẽ vỗ về nàng da non mịn của cô, ngón tay vẽ theo hình môi cô, tay còn lại theo thân thể cô từ từ đi xuống. Mặt của anh cuối xuống, ép nhẹ lên môi cô, thông thả ung dung nhấm nháp môi cô.
Cả người cô run lên, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng…… Dĩ Kính ôm cô không còn ấm áp như xưa, ngược lại là kìm nén, áp lực, giống như đang lạnh lùng quan sát cô: nụ hôn của anh cũng không ôn tồn, giống như chiếm đoạt, cô ở một bên tránh khỏi nụ hôn của anh.
“Dĩ Kính, anh làm sao vậy?” Cô vén sợi tóc tán loạn trên trán.
Cô cư nhiên lại cự tuyệt anh đụng vào! Sắc mặt của anh buồn bã, trong lòng ngực lửa ghen như thiêu đốt.
“Anh muốn ôm em.” Anh khàn khàn nói.
Cô cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên Dĩ Kính cô quái làm cho cô bất an, anh từ trước đến nay bình tĩnh, lý trí làm người khác phải sợ chứ không phải như bây giờ.
Anh không chớp mắt lấy một cái cứ nhìm chằm chằm cô, vừa từ từ cởi cúc áo sơ mi của mình, cởi áo xuống liền lộ ra lòng ngực rắn chắc, anh lại đưa tay muốn tháo dây thắc lưng.
Mặt cô trắng bệch, tối nay Dĩ Kính thật đáng sợ, quả thật giống như người xa lạ, cô lùi lại mấy bước, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng một cái.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Em……. Em hôm nay mệt chết đi được……..”
Lời của cô làm cho ánh mắt của anh buồn bã, anh đi về phía cô, thông thả ung dung đưa tay cởi ra cúc áo của cô: “Ừ! Em hôm nay mệt chết đi?”
Trong lời nói lại có thản nhiên châm chọc, cô giật mình một cái, anh đã cởi bỏ nút áo của cô.
Cô hoảng hốt bắt lại vạt áo: “Dĩ Kính, đừng……. Đừng như vậy…….”
Cô tự tuyệt hiển nhiên đã chọc giận anh, giơ tay lên, chiếc áo tơ yếu ớt liền rách, lộ ra thân thể trơn bóng quyến rũ.
Cô sợ ngây người, cô gấp gáp lùi lại phía sau. Dĩ Kính chưa bao giờ ép buộc cô, nhưng bây giờ……. Anh tựa hồ không quan tâm ý nguyện của cô, chỉ lo đạt được mục đích của mình.
“Anh…… Anh muốn làm gì?”
Anh giương mi lên, tiếp tục nói: “Anh muốn ôm em.”
“Em không muốn…… Em rất mệt mỏi…..”
Anh khép mi tâm lại, bước vài bước lớn tiến lên phía trước, một tay nắm ở hông của cô, môi thô lỗ đè lại, làm Hành Vân sợ tới mức hô nhỏ một tiếng, nhưng ngay sau đó lại bị môi anh nuốt hết.
Nụ hôn của anh kịch liệt lại mang theo tức giận, cô đóng chặt hàm răng, hai tay kháng cự đẩy anh, nhưng cô cự tuyệt lại càng kích thích anh, sức lực trên tay anh mạnh hơn. Anh bế ngang cô lên, ném cô nên giường lớn, cô hô một tiếng, còn chưa kịp đứng dậy, anh đã đè lên người cô.
Anh mạnh mẽ áp chế tay chân cô, làm cho cô không thể nhúc nhích, mắt đen nhìn về phía cô, lửa trong mắt làm cô sợ hãi. Anh từ trước giờ kiềm chế, nghiêm túc, tâm tình mãnh liệt như vậy là cực ít.
“Anh tránh ra, anh uống rượu say, em không muốn nói chuyện cùng anh.” Trên người của anh nồng nặc mùi rượu làm cho cô rất không thoải mái.
“Anh tránh ra, anh bây giờ không tĩnh táo, em không nói chuyện cùng anh, có gì chúng ta ngày mai nói sau.”
Đến để đọc truyện chính chủ.
Nghe vậy, thân hình cao to của anh khẽ run lên, cắn răng một cái anh nặng nề hôn cô, bàn tay không chút thương tiếc tiến vào váy cô.
Anh có tính xâm lược lại tràn đày ham muốn giữ lấy, nhưng cử chỉ lúc này lại như động vật bị thương đang tìm sự an ủi, anh bất an, anh sợ hãi…….
Ý tưởng ngắn ngủi này xẹt qua trong đầu Hành Vân, nhưng anh thô lỗ lại làm cho mền mại vừa rồi trong lòng cô biến mất.
“Buông em ra.” Cô la to, giống như con mèo nhỏ giơ nanh vuốt chống lại anh.
“Không buông!” Anh gầm nhẹ.
Anh xé váy của cô, chặn chân cô lại, làm cho da thịt hai người kề nhau chặt chẽ thì cô lại nhịn không được thở gấp một tiếng.
Anh chưa từng có bộ dạng này nha! Mặc dù không đủ tri kỷ nhưng luôn dịu dàng, mặc dù không đủ ôn tồn, nhưng đối với cô luôn tôn trọng a!
Cuối cùng cô cũng không thể chống lại sức lực của anh, khi anh trong nháy mắt kia đoạt lấy cô, cô nghẹn ngào nức nở một tiếng, uất ức mặt cho nước mắt thấm ướt gối.
Cảm thấy nước mắt của cô, anh đột giống như bị sét đánh, yên lặng bất động, ão não nhanh chóng hiện lên đáy mắt.
“Thật……..Thật xin lỗi…….”
“Anh tránh ra……Tránh ra……” Cô vỗ lồng ngực anh, khóc lóc lên án anh: “Em ghét anh…….”
Cánh tay thon dài ôm chặt lấy cô, đau lòng nghe cô nức nở, thoáng chóc ghen tỵ cùng phẫn nộ trong lòng đèu bị dập tắt.
Anh đang làm cái gì đây? Đây là trân ái của anh, là người phụ nữ quý báu của anh a!
Anh triềm miên lẩm bẩm xin lỗi, hôn lên nước mắt của cô, lặng lẽ đợi thân thể cô tiếp nhận nah, mặc dù cô vẫn còn khóc, nhưng thân thể đã sớm phản ứng lại anh.
“Tha lỗi cho anh.” Anh chậm rãi ở trong thân thể cô di chuyển, kiên nhẫn khơi ra nhiệt tình của cô.
Nắm tay nhỏ nắm chặt rốt cục cũng thả lỏng, dán trên da thịt nóng rực của anh, ngọn lửa được châm lên, rốt cục không nhịn được thở dài rên rỉ………
Sau đó, cô lật người, cắn môi đè nén tiếng khóc, cố gắng bình phục sau cao trào.
“Hành Vân…….” Thanh âm của anh suy sụp, ão não, khàn khàn.
Cô di chuyển thân thể cách xa anh. Phương Dĩ Kính muốn vươn tay ra, thở dài, cũng không nói gì.
Tức giận cùng uất ức đan vào trong lòng cô, cô hỗn loạn đi vào trong giấc ngủ, cho nên cô không biết anh rời giường hút thuốc, một điếu lại một điếu, trong bóng tối sắc mặt anh buồn bã, trên mặt lạnh lùng nhưng lại như đứa bé không biết phải làm sao.
………………………..
Tỉnh dậy, Phương Dĩ Kính đã sớm không thấy bóng dáng, Hành Vân kiểm tra bản thân mình, trước ngực cùng bả vai có chút sưng đỏ, cánh tay cũng có vết bầm, đây đều là do anh ngày hôm qua lưu lại.
Nhìn một chút, trong lòng cô càng tức, trăm triệu không nghĩ tới anh rốt cục là làm sao. Anh rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mặc dù sau đó cô cảm thấy áy náy của anh, nhưng cô vẫn rất tức giận không cách nào tha thứ cho anh được. Oán trách anh dùng cách này để ép cô khuất phục, cô là vợ của anh! Loại hành vi này của anh khác gì cườn bạo cô.
Cô lần nữa nhốt mình trong phòng vẽ tranh, đem tất cả oán giận trong lòng tận tình phát tiết trên phức tranh.
Trong thoáng chốc, không biết đã qua bao lâu, cô mệt mỏi ngồi lên ghế. Nhìn tác phẩm đã gần hoàn thành, mặt trên còn dấu mực chưa khô, tản ra mùi vị đặc biệt của bức tranh.
Cô hài lòng thở ra một hơi, tranh này coi như là ghi chép lại mười hai năm hôn nhân của cô đi!
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếng nói của Như Á* truyền đến: “Phu nhân, Tất tiên sinh tới.”
*Như Á này trong bản cv và raw đều ghi là Aram nhưng lúc đầu mình không biết là ai nên đã để là Aram luôn, giờ biết ai rồi nên để là Như Á nhé.
Phòng vẽ tranh ông chủ Tất đã tới vài lần, những lần khác đều là hẹn ở bên ngoài, hôm nay ông ấy đến nhà làm cho cô có chút kinh ngạc.
Ông chủ Tất đi vào phòng vẽ tranh, có chút bất an chà xát hai tay, trên trán có chút mồ hôi.
Khi ông chủ Tất lần đầu tiên nhìn thấy tranh của cô bằng trực giác của người làm ăn, ông biết mình đã tìm được bảo vật. Càng làm cho ông giật mình là, Hành Vân cư nhiên đến từ gia đình hiển hách.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Hành Vân yêu cầu ông phải giữ bí mật cô chính là H.Y., vì lòng riêng của mình nên ông đã đồng ý. Từ đây về sau chỉ có mình ông nắm giữ bức tranh của H.Y., việc này cũng giúp ông cũng cố thêm địa vị trong giới vẽ tranh.
Mấy năm nay, khi ông cố ý lăng xê thì tranh của H.Y. giá tiền luôn tăng gấp mấy lần, H.Y. đã sớm vang danh trong ngoài.
“Phương phu nhân, đã lâu không gặp.” Ông chủ Tất khách sáo nói.
Rốt cuộc, bút ngừng lại, tiếng trống trong tim cũng dần dần bình tĩnh lại.
Trong bức tranh là một mảnh đen tối thô ráp, hỗn đỗn lại rối loạn, sắc thái hỗn loạn giống như đều có sinh mạng, nhìn bức tranh bán thành phẩm trước mắt, cô cảm thấy thật mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Ngoài cửa sổ trời đã sớm tối, cả căn phòng đều yên tĩnh,, lúc này cô mới phát hiện giờ đã khuya, đã qua nhiều giờ rồi.
Hành Vân mệt mỏi trở lại trong phòng, lúc vẽ tranh cô luôn cảm thấy linh hồn mình bị hút hết, chỉ còn lại thể xác đang hoạt động, sau này lúc hoàn thành bức tranh, mới từ từ trở lại thành chính mình.
Từ trong gương, cô nhìn thấy một người phụ nữ với gương mặt nhợt nhạt. Theo bản năng vuốt môi, trong lòng vẫn lo lắng bất an, lưng đeo tằng tầng cảm giác tội lỗi.
Trời ạ! Cô cư nhiên để cho một người đàn ông khác hôn mình. (Không biết do mình ed sai hay sao mà có thấy HV bị TPC hôn đâu???)
Đúng vậy, cô đối với Tôn Phẩm Chân rất có hảo cảm, anh là đặc biệt, cô cảm thụ được suy nghĩ của anh, cảm thụ được anh với cô trên một phương diện nào đó rất gần nhau, anh làm cho cô có những kinh nghiệm mà cô chưa từng trãi qua.
Nhưng cô yêu Dĩ Kính, cùng anh kết hôn mười hai năm, cùng anh chung giường chung phòng, cùng anh dạy dỗ con cái, sinh mạng của hai người liên thông chặt chẽ như vậy, mặc dù Dĩ Kính luôn bình tĩnh tự chủ, không bằng Tôn Phẩm Chân nhiệt tình ôn tồn.
Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, cảm giác đối với Tôn Phẩm Chân cùn Dĩ Kính hoàn toàn khác nhau, Tôn Phẩm Chân giống như một người bạn, một tri kỷ.
Diễn đàn.
Nhưng mà, Tôn Phẩm Chân lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp.
“Em đã về.” Một âm thanh đột nhiên xuất hiện, làm cô sợ tới mức cơ hồ là thét chói tai, đụng ngã bàn mỹ phẩm. Cô lúc này mới phát hiện Dĩ Kính đang ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, nữa người ẩn trong bóng tối.
“Anh…..Sao anh lại ở chỗ này?”
“Không được sao?” Anh lạnh nhạt trả lời.
Là cô chột dạ sao? Vì sao anh nhìn chằm chằm môi của cô? Cô cắn chặt môi, rất có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
“Dĩ Kính?” Ánh mắt của anh rất kỳ quái, khiến cô có chút bất an.
Anh đứng lên đi về phía cô, mùi rượu cung mùi khói thuốc nồng nặc xông vào mũi cô, làm cho cô nhịn không được nhíu mày.
Phương Dĩ Kính dùng đầu ngón tay sờ mặt cô, rồi đến môi cô. Là cảm giác sai lầm sao? Anh lại dùng sức lau môi cô, như muốn lau đi dấu vết gì.
Tim cô thình thịch kinh hoàng, nhưng nét mặt anh lạnh nhạt không nhìn ra manh mối gì.
“Từ lúc em về đến giờ đều ở trong phòng vẽ tranh?” Anh khàn khàn hỏi: “Em vẽ cái gì vậy?”
Cô nghi ngờ càng nhiều, dù sao làm vợ chồng vài chục năm nếu như cả anh không vui cũng không cảm thấy, thì cô cũng thật là vô dụng.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Tùy tiện vẽ tranh thôi.” Cô miễn cưỡng cười một chút.
“Anh có thể xem không?”
“Không được!” Cô đáp vừa vội vừa nhanh. Tác phẩm của mình biểu đạt tình cảm nồng nàn, cô không muốn Dĩ Kính thấy, nhất là cái buéc vừa vẽ kia.
Ánh mắt Phương Dĩ Kính sắt bén nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt lạnh lùng ở trong bóng tối càng sâu xa khó hiểu.
Bàn tay của anh dán lên mặt cô, một ngón tay khẽ vỗ về nàng da non mịn của cô, ngón tay vẽ theo hình môi cô, tay còn lại theo thân thể cô từ từ đi xuống. Mặt của anh cuối xuống, ép nhẹ lên môi cô, thông thả ung dung nhấm nháp môi cô.
Cả người cô run lên, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng…… Dĩ Kính ôm cô không còn ấm áp như xưa, ngược lại là kìm nén, áp lực, giống như đang lạnh lùng quan sát cô: nụ hôn của anh cũng không ôn tồn, giống như chiếm đoạt, cô ở một bên tránh khỏi nụ hôn của anh.
“Dĩ Kính, anh làm sao vậy?” Cô vén sợi tóc tán loạn trên trán.
Cô cư nhiên lại cự tuyệt anh đụng vào! Sắc mặt của anh buồn bã, trong lòng ngực lửa ghen như thiêu đốt.
“Anh muốn ôm em.” Anh khàn khàn nói.
Cô cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên Dĩ Kính cô quái làm cho cô bất an, anh từ trước đến nay bình tĩnh, lý trí làm người khác phải sợ chứ không phải như bây giờ.
Anh không chớp mắt lấy một cái cứ nhìm chằm chằm cô, vừa từ từ cởi cúc áo sơ mi của mình, cởi áo xuống liền lộ ra lòng ngực rắn chắc, anh lại đưa tay muốn tháo dây thắc lưng.
Mặt cô trắng bệch, tối nay Dĩ Kính thật đáng sợ, quả thật giống như người xa lạ, cô lùi lại mấy bước, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng một cái.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Em……. Em hôm nay mệt chết đi được……..”
Lời của cô làm cho ánh mắt của anh buồn bã, anh đi về phía cô, thông thả ung dung đưa tay cởi ra cúc áo của cô: “Ừ! Em hôm nay mệt chết đi?”
Trong lời nói lại có thản nhiên châm chọc, cô giật mình một cái, anh đã cởi bỏ nút áo của cô.
Cô hoảng hốt bắt lại vạt áo: “Dĩ Kính, đừng……. Đừng như vậy…….”
Cô tự tuyệt hiển nhiên đã chọc giận anh, giơ tay lên, chiếc áo tơ yếu ớt liền rách, lộ ra thân thể trơn bóng quyến rũ.
Cô sợ ngây người, cô gấp gáp lùi lại phía sau. Dĩ Kính chưa bao giờ ép buộc cô, nhưng bây giờ……. Anh tựa hồ không quan tâm ý nguyện của cô, chỉ lo đạt được mục đích của mình.
“Anh…… Anh muốn làm gì?”
Anh giương mi lên, tiếp tục nói: “Anh muốn ôm em.”
“Em không muốn…… Em rất mệt mỏi…..”
Anh khép mi tâm lại, bước vài bước lớn tiến lên phía trước, một tay nắm ở hông của cô, môi thô lỗ đè lại, làm Hành Vân sợ tới mức hô nhỏ một tiếng, nhưng ngay sau đó lại bị môi anh nuốt hết.
Nụ hôn của anh kịch liệt lại mang theo tức giận, cô đóng chặt hàm răng, hai tay kháng cự đẩy anh, nhưng cô cự tuyệt lại càng kích thích anh, sức lực trên tay anh mạnh hơn. Anh bế ngang cô lên, ném cô nên giường lớn, cô hô một tiếng, còn chưa kịp đứng dậy, anh đã đè lên người cô.
Anh mạnh mẽ áp chế tay chân cô, làm cho cô không thể nhúc nhích, mắt đen nhìn về phía cô, lửa trong mắt làm cô sợ hãi. Anh từ trước giờ kiềm chế, nghiêm túc, tâm tình mãnh liệt như vậy là cực ít.
“Anh tránh ra, anh uống rượu say, em không muốn nói chuyện cùng anh.” Trên người của anh nồng nặc mùi rượu làm cho cô rất không thoải mái.
“Anh tránh ra, anh bây giờ không tĩnh táo, em không nói chuyện cùng anh, có gì chúng ta ngày mai nói sau.”
Đến để đọc truyện chính chủ.
Nghe vậy, thân hình cao to của anh khẽ run lên, cắn răng một cái anh nặng nề hôn cô, bàn tay không chút thương tiếc tiến vào váy cô.
Anh có tính xâm lược lại tràn đày ham muốn giữ lấy, nhưng cử chỉ lúc này lại như động vật bị thương đang tìm sự an ủi, anh bất an, anh sợ hãi…….
Ý tưởng ngắn ngủi này xẹt qua trong đầu Hành Vân, nhưng anh thô lỗ lại làm cho mền mại vừa rồi trong lòng cô biến mất.
“Buông em ra.” Cô la to, giống như con mèo nhỏ giơ nanh vuốt chống lại anh.
“Không buông!” Anh gầm nhẹ.
Anh xé váy của cô, chặn chân cô lại, làm cho da thịt hai người kề nhau chặt chẽ thì cô lại nhịn không được thở gấp một tiếng.
Anh chưa từng có bộ dạng này nha! Mặc dù không đủ tri kỷ nhưng luôn dịu dàng, mặc dù không đủ ôn tồn, nhưng đối với cô luôn tôn trọng a!
Cuối cùng cô cũng không thể chống lại sức lực của anh, khi anh trong nháy mắt kia đoạt lấy cô, cô nghẹn ngào nức nở một tiếng, uất ức mặt cho nước mắt thấm ướt gối.
Cảm thấy nước mắt của cô, anh đột giống như bị sét đánh, yên lặng bất động, ão não nhanh chóng hiện lên đáy mắt.
“Thật……..Thật xin lỗi…….”
“Anh tránh ra……Tránh ra……” Cô vỗ lồng ngực anh, khóc lóc lên án anh: “Em ghét anh…….”
Cánh tay thon dài ôm chặt lấy cô, đau lòng nghe cô nức nở, thoáng chóc ghen tỵ cùng phẫn nộ trong lòng đèu bị dập tắt.
Anh đang làm cái gì đây? Đây là trân ái của anh, là người phụ nữ quý báu của anh a!
Anh triềm miên lẩm bẩm xin lỗi, hôn lên nước mắt của cô, lặng lẽ đợi thân thể cô tiếp nhận nah, mặc dù cô vẫn còn khóc, nhưng thân thể đã sớm phản ứng lại anh.
“Tha lỗi cho anh.” Anh chậm rãi ở trong thân thể cô di chuyển, kiên nhẫn khơi ra nhiệt tình của cô.
Nắm tay nhỏ nắm chặt rốt cục cũng thả lỏng, dán trên da thịt nóng rực của anh, ngọn lửa được châm lên, rốt cục không nhịn được thở dài rên rỉ………
Sau đó, cô lật người, cắn môi đè nén tiếng khóc, cố gắng bình phục sau cao trào.
“Hành Vân…….” Thanh âm của anh suy sụp, ão não, khàn khàn.
Cô di chuyển thân thể cách xa anh. Phương Dĩ Kính muốn vươn tay ra, thở dài, cũng không nói gì.
Tức giận cùng uất ức đan vào trong lòng cô, cô hỗn loạn đi vào trong giấc ngủ, cho nên cô không biết anh rời giường hút thuốc, một điếu lại một điếu, trong bóng tối sắc mặt anh buồn bã, trên mặt lạnh lùng nhưng lại như đứa bé không biết phải làm sao.
………………………..
Tỉnh dậy, Phương Dĩ Kính đã sớm không thấy bóng dáng, Hành Vân kiểm tra bản thân mình, trước ngực cùng bả vai có chút sưng đỏ, cánh tay cũng có vết bầm, đây đều là do anh ngày hôm qua lưu lại.
Nhìn một chút, trong lòng cô càng tức, trăm triệu không nghĩ tới anh rốt cục là làm sao. Anh rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mặc dù sau đó cô cảm thấy áy náy của anh, nhưng cô vẫn rất tức giận không cách nào tha thứ cho anh được. Oán trách anh dùng cách này để ép cô khuất phục, cô là vợ của anh! Loại hành vi này của anh khác gì cườn bạo cô.
Cô lần nữa nhốt mình trong phòng vẽ tranh, đem tất cả oán giận trong lòng tận tình phát tiết trên phức tranh.
Trong thoáng chốc, không biết đã qua bao lâu, cô mệt mỏi ngồi lên ghế. Nhìn tác phẩm đã gần hoàn thành, mặt trên còn dấu mực chưa khô, tản ra mùi vị đặc biệt của bức tranh.
Cô hài lòng thở ra một hơi, tranh này coi như là ghi chép lại mười hai năm hôn nhân của cô đi!
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếng nói của Như Á* truyền đến: “Phu nhân, Tất tiên sinh tới.”
*Như Á này trong bản cv và raw đều ghi là Aram nhưng lúc đầu mình không biết là ai nên đã để là Aram luôn, giờ biết ai rồi nên để là Như Á nhé.
Phòng vẽ tranh ông chủ Tất đã tới vài lần, những lần khác đều là hẹn ở bên ngoài, hôm nay ông ấy đến nhà làm cho cô có chút kinh ngạc.
Ông chủ Tất đi vào phòng vẽ tranh, có chút bất an chà xát hai tay, trên trán có chút mồ hôi.
Khi ông chủ Tất lần đầu tiên nhìn thấy tranh của cô bằng trực giác của người làm ăn, ông biết mình đã tìm được bảo vật. Càng làm cho ông giật mình là, Hành Vân cư nhiên đến từ gia đình hiển hách.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Hành Vân yêu cầu ông phải giữ bí mật cô chính là H.Y., vì lòng riêng của mình nên ông đã đồng ý. Từ đây về sau chỉ có mình ông nắm giữ bức tranh của H.Y., việc này cũng giúp ông cũng cố thêm địa vị trong giới vẽ tranh.
Mấy năm nay, khi ông cố ý lăng xê thì tranh của H.Y. giá tiền luôn tăng gấp mấy lần, H.Y. đã sớm vang danh trong ngoài.
“Phương phu nhân, đã lâu không gặp.” Ông chủ Tất khách sáo nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook