Trì Ngữ Mặc dừng một chút, có một số người, lúc đối xử với người thân, thật đúng là lạnh lùng, nhớ ngày mà cô bị bắt cóc, ba cô, cũng giống như thế.

Cô xoay người, suy nghĩ một chút, vẫn rất giận, xoay người, sắc bén nhìn về phía giáo sư Diêm, “tiền bạc là kiếm không hết, tiền nhiều đi nữa, ông cũng không mang vào quan tài được, nghe nói con tra duy nhất của ông đã qua đời, đợi lúc anh chết, ngoại trừ việc không có con đưa tiễn cô độc rời đi, tôi tin rằng, ông cũng không còn mặt mũi nào gặp con ông, con dâu.”

Trên thế giới này, thứ có thể vĩnh sinh bất diệt chính là sự di truyền huyết thống, đợi khi ông trăm năm sau, cũng chỉ có huyết thống kế thừa ông mới tỏa sáng trên thế giới này, tiểu Hàm còn nhỏ, nhưng, tâm linh lại rất nhạy cảm, đây cũng là lúc nó trong lúc nguy cấp nhất, gọi điện thoại cho tôi, mà không phải người ông nội như ông.

“Nếu như ông thể thể chăm sóc tốt, thì hãy để người có thể chăm sóc nó dõi theo sự trưởng thành của nó, tôi sẽ đi cứu nó, lúc ông bỏ rơi nó, đã không còn tư cách làm ông nội của nó nữa.”

Giáo sư Diêm không nhịn được, thẹn quá hoá giận, “ngươi đang nói cái gì?”

“Tôi không có thời gian cãi lộn với ông, tôi đang nói cái gì, lương tâm của ông sẽ nói cho ông biết, hoặc là, lương tâm thứ này, ông sớm đã không còn, hiện tại mới có thể lẽ thẳng khí hùng như thế, mặt dày vô sỉ chất vấn tôi.” Trì Ngữ Mặc hướng về phía cổng mà đi.

Điện thoại di động của Giáo sư Diêm rung lên.

Nàng cảnh giác dừng lại, lo lắng là bọn bắt cóc gọi tới, nhìn giáo sư Diêm nghe máy.

“Các ngươi giết con tin đi, tùy các người, đừng mong uy hiếp ta!” Giáo sư Diêm giận dữ nói.

Trì Ngữ Mặc thật sự cảm giác được rõ một cỗ ý lạnh, xuất phát từ đáy lòng cô, thẩm thấu vào trong máu cô suốt.

Nhớ tới con mắt quật cường thuần khiết của Diêm Ngọc Hàm, nhớ tới tuổi thơ của mình, bởi vì giống nhau, cho nên đặc biệt đau lòng.

Cô đoạt lấy điện thoại của giáo sư Diêm, bình tĩnh hỏi: “Ở đâu giao dịch?”

“Mày là ai?” Đối phương kinh ngạc hỏi.

“Tôi là trợ lý của giáo sư Diêm, một phút sau ngươi gọi lại đi.” Trì Ngữ Mặc đã cúp máy, ném di động lên bàn.

“Cô cướp điện thoại ta làm cái gì, nói cho cô biêt, ta sẽ không giao ra công thức đâu.” Giáo sư Diêm chỉ vào mũi Trì Ngữ Mạc khẳng định nói.

“Không có ép ông giao ra công thức, cứu một mạng người còn hơn xây 7 tầng tháp, hi vọng giáo sư Diêm phối hợp, dù sao, nó là một đứa bé vô tội.” Trì Ngữ Mặc nhớ tới cảnh ngộ của Diêm Ngọc Hàm, hốc mắt ươn ướt.

“Phối hợp cái gì!” ngữ khí của Giáo sư Diêm thật không tốt.

“Ông nói với người bên đó là ông đồng ý giao dịch, nhưng bệnh tim tái phát không xuống giường được, ông nhất định phải để trợ lý ông, cũng chính là tôi đi, sau đó chuẩn bị cho tôi một phần công thức giả, cần ông dùng tới rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, càng phức tạp khó hiểu càng tốt.” Trì Ngữ Mặc nghiêm cẩn nói.

Giáo sư Diêm không hiểu đánh giá Trì Ngữ Mặc, “cô vì cái gì chịu mạo hiểm cứu Tiểu Hàm, ta có thể nói rõ cho cô biết, coi như cô cứu Tiểu Hàm ra, ta cũng sẽ không nể mặt cô, giao bí kíp thật cho cô.”

Ông ta đến lúc này, còn hoài nghi động cơ của người khác a.

Trì Ngữ Mặc nhếch miệng, “tôi biết ông sẽ không cho, ông giữ lại tự mình kiếm tiền, tôi cũng nói cho ông biết một sự thật, tôi không phải trợ lý của Lôi Đình Lệ, tôi chỉ là bảo mẫu của nhà bà của Lôi Đình Lệ, coi như giúp Lôi tổng đàm phán thành công, Lôi tổng cũng chỉ sẽ cho tôi một trăm đồng, cho nên, ta đối với số tiền một trăm đồng này không CARE, ông làm theo lời tôi nói là được rồi.”

“Vậy sao cô lại muốn cứu tiểu Hàm, các ngươi quen biết không lâu mà.” Giáo sư Diêm còn đang xoắn xuýt vấn đề này.

“Có vài người, vì người xa lạ có thể trị hết bệnh, có thể quyên góp tất cả tiền giành dụm của mình, nhìn thấy chó mèo lang thang sẽ mang về nhà chăm sóc có vài người, lại bởi vì cứu người tự sát nhảy sông mà hi sinh chính tính mệnh của mình. Loại cảm tình này, ông vĩnh viễn không thể lý giải.” Trì Ngữ Mặc thanh lãnh nói.

Điện thoại di động của Giáo sư Diêm kêu lên, cô thấy vẫn là số khi nãy, bắt lên nghe, ấn nút, đưa cho giáo sư Diêm.

“Alo.” Giáo sư Diêm mở miệng trước.

“Suy nghĩ thế nào rồi?” Đối phương hỏi.

Giáo sư Diêm nhìn Trì Ngữ Mặc một chút, “có thể, ta đồng ý, ngươi nói địa điểm giao dịch đi.”

“Ông không có báo cảnh sát chứ?” Đối phương cẩn thận.

“Không có, nhưng bệnh tim ta tái phát, một lát trợ lý ta sẽ đưa tới.”

Trì Ngữ Mặc thấy đối phương trầm mặc.

Cô khẩn trương đến tay đều đang run rẩy.

“Ngươi đưa điện thoại cho cô ta.” Bọn cướp nói.

Trì Ngữ Mặc lập tức nhận lấy điện thoại của giáo sư Diêm, “alo”.

Dùng túi kín đựng kĩ bỏ công thức vào trong, sau đó đặt vào trong túi màu đen, cầm tới cầu Thanh Xà, đến cầu Thanh Xà đem bao ném xuống.”

“Không nhìn thấy tiểu thiếu gia, tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì.” Trì Ngữ Mặc khẳng định nói.

“Ngươi không sợ chúng ta giết con tin sao?” Bọn cướp lên giọng.

“Thứ các ngươi muốn chính là công thức, hay là tính mạng con người?” Trì Ngữ Mặc hỏi ngược lại.

Đối phương lại trầm mặc, tựa như là đang thương lượng cái gì?

“Hay vậy đi, các ngươi suy nghĩ chút, tối nay mới báo cho tôi, tôi chờ điện thoại của các người.” Trì Ngữ Mặc không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, đã cúp máy.

Trong giao dịch, nắm giữ quyền chủ động, mới là quan trọng.

Cô đưa di động cho giáo sư Diêm, “tôi cảm thấy khá mắc cười.”

Giáo sư Diêm nhận lấy điện thoại, cau mày, “có gì mắc cười?”

“Sau này ông sẽ biết, làm công thức giả cho tôi đi.” Trì Ngữ Mặc thúc giục nói.

Cô đoán chừng đối phương đang suy nghĩ kế sách vẹn toàn, cô muốn đuổi bọn chúng ra phía trước.

Giáo sư Diêm đưa cho cô tài liệu cho cô, cô chụp lại, đặt ở trong hộp thư, để tờ giấy trắng vào trong túi tài liệu, vừa bước ra thư phòng, điện thoại di động vang lên.

Cô thấy là Lôi Đình Lệ gọi tới, trốn vào trong toilet, nghe.

“Còn đang ăn?” Giọng Lôi Đình Lệ hơi chìm.

“Không có.” Trì Ngữ Mặc quét qua bốn phía một vòng, xác định an toàn, nhẹ giọng nói: “Lôi tổng, trong nhà giáo sư Diêm xảy ra chuyện, có người bắt cóc Diêm Ngọc Hàm, yêu cầu ông ta giao ra công thức, nhưng mà, ông ta không đồng ý giao ra, hiện giờ tôi lấy được công thức giả.”

“Cho nên?” Lôi Đình Lệ nhíu mày, có dự cảm không tốt.

“Tôi nghi là người của bọn bắt cóc bây giờ đang canh giữ ngay cổng, để theo dõi động tĩnh của giáo sư Diêm, tôi nói với bọn họ giáo sư Diêm bảo tôi đi đưa, chờ tôi đi ra ngoài, bọn họ hẳn là sẽ bắt tôi lại, đưa đến nơi ở của bọn hắn.”

“Cô có phải điên rồi không?” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, hiện lên một tia sáng, mở cửa phòng, nhanh chóng đi về phía thang máy.

“Tôi biết nơi ở của bọn hắn ở đâu? Diêm Ngọc Hàm đã gọi điện thoại cho tôi, nó bị giam tại lầu 13 của tòa nhà bị bỏ hoang, cửa sổ chính đối diện gác chuông, nơi này chỉ có một gác chuông cao, muốn tìm tới chỗ nó bị giam giữ, không khó lắm.”

“Nếu như tôi không gọi điện thoại cho cô, cô chuẩn bị làm sao?” Lôi Đình Lệ giận dữ, ấn thang máy xuống dưới.

“Một lát tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Đối phương là bọn bắt cóc cực kì hung ác, cô cầm công thức giả cho là có thể toàn thân trở ra sao? Cô đánh giá quá thấp năng lực của đối phương rồi, ở ngay trong nhà của giáo sư Diêm đừng đi ra, tôi sẽ xử lý.” Lôi Đình Lệ ra lệnh, đã cúp máy, đi vào thang máy.

Trì Ngữ Mặc dừng một chút, anh ta sẽ xử lý?

Ý này là... anh ta sẽ cứu Diêm Ngọc Hàm?

Ý nghĩ này, khiến tim cô đập nhanh hơn, đông đông đông, không kềm chế được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương