Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
-
Chương 49
“Cô quen với việc vây quanh các nam nhân?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng hỏi.
“Cái gì?” Trì Ngữ Mặc ngơ ra, một lúc sau mới hiểu rõ ý của câu này.
Lôi Đình Lệ đã dời hướng nhìn, không thèm nhìn thẳng cô, lạnh lùng ra lệnh: Đem ra cho chó ăn, sau này đừng phí công lấy lòng tôi nữa, đối với cô mà nói, cũng chả có ích gì.”
“...” Trì Ngữ Mặc muốn nói gì đó, nhưng phát hiện, trong đầu đều là khoảng trống, trong lòng dường như bị cục đá đè nén, rất nặng nề, không thoải mái.
Nói gì mà, có thói quen vây quanh các nam nhân? Cô đến giờ vẫn còn chưa hẹn hò với ai nữa!
Chỉ là, giải thích chính là bao biện, thứ mà người khác đã nhận định, cô nói nữa cũng không có ích gì.
Lão Thái Thái từ trong nhà bếp bước ra, nhìn xuống dưới lầu cái, cười haha đi xuống, “Tiểu Mặc, đừng để ý nó, nó “Tới tháng” rồi, một tháng cũng có vài lần như thế.”
Sao cô thấy, anh nổi nóng vậy, là nhắm vào cô.
“Bà ơi, con đi nấu cơm.” Trì Ngữ Mặc chuyển mình đi vào bếp, bỏ sò xuống, phát hiện cơm đã nấu xong.
“Con đi kêu Lôi Lôi xuống ăn cơm đi?” Lão Thái Thái cười haha nói, “Sò bà cũng thích ăn.”
“Dạ, được.” Trì Ngữ Mặc lên lầu, gõ cửa, nhưng chả ai để ý đến cô.
Tính nóng nảy của cô lại bộc phát, đẩy cửa vào.
Lôi Đình Lệ ngồi làm việc trước máy tính, trên tay gõ chữ “cạch cạch”, khuôn mặt u ám đến đáng sợ, dường như đang bị cuốn vào trung tâm của lốc xoáy vậy, cố nén nỗi giận, lúc nào cũng có thể nổi trận lôi đình.
Trì Ngữ Mặc hít một hơi sâu.
Thôi, không tính toán với anh ta.
Cô không dây vào nổi, điều chỉnh lại tâm trạng, “Bà gọi anh xuống ăn cơm.”
“Ra ngoài.” Lôi Đình Lệ không khách khí nói.
“Tùy anh thôi.” Trì Ngữ Mặc quay người đi.
Lôi Đình Lệ cắn răng, quét qua cánh cửa, Trì Ngữ Mặc đã không còn ở đó.
Anh tiếp tục dán mắt vào màn hình vi tính, gõ cạch cạch.
Chuông điện thoại reng, anh nhận cuộc gọi.
“Lôi Tổng, đã tra ra số điện thoại rồi, của một người mẫu tên là Lâm Mẫn Gia, cô và Niên Cung Duật có hẹn hò một thời gian, hôm nay là sinh nhật của Niên Cung Duật, cho nên, Trình thiếu gia và Thường Tiểu Thư đều đến dự.” Lý Hạo cẩn thận báo cáo.
“Tôi biết rồi, tạm ngừng các hoạt động công việc của cô ta. “Lôi Đình Lệ nói đanh thép, cúp máy, lật tấm ảnh nhận được từ một tiếng trước.
Trong tấm ảnh Niên Cung Duật đang ôm lấy Trì Ngữ Mặc, Trì Ngữ Mặc tay để trên eo hắn, xem ra, khá mặn nồng.
Anh xóa tấm hình đi, bỏ điện thoại qua bên phải, tiếp tục làm việc.
Nửa tiếng sau.
Lão thái thái hai tay ôm ngực, nghiêng đầu lên lầu, nói: “Tiểu Mặc, con đem cơm lên cho nó, ta đoán chừng nó sẽ không xuống ăn cơm.”
Trì Ngữ Mặc hơi sợ gặp mặt Lôi Đình Lệ, “Bà...”
“Chả lẽ con muốn bà đem lên?” Lão thái thái quay đầu nhìn cô, chặn họng cô lại.
Cũng đúng, ở nhà này cô là người giúp việc, việc như thế, quả thực là cô phải làm.
Cô để cơm canh lên mâm, đi về hướng lên lầu.
Cửa phòng Lôi Đình Lệ vẫn chưa đóng, cô đi vào, để mâm cơm bên tay phải hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngài Lôi, cơm tối của ngài.”
“Tôi có nói tôi ăn cơm tối sao?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng đáp.
“Vậy tôi bưng xuống.” Trì Ngữ Mặc lập tức rời khỏi.
Cổ tay bị Lôi Đình Lệ nắm chặt.
Nhiệt độ trên cánh tay anh rất nóng, giống như tàn thuốc vậy, đốt da cô.
Trì Ngữ Mặc toàn thân run rẩy, cẩn thận dè dặt hướng mắt nhìn Lôi Đình Lệ.
Tính hung tợn của anh ta vẫn chả giảm xíu nào, ánh mắt càng thêm đen tối, giống tia X vậy, chiếu thẳng mặt cô, trong đó đầy sự không vui và sự tức giận.
Trì Ngữ Mặc đột nhiên thấy mình không nhất thiết phải chịu đựng như vậy, cô đâu có làm gì sai, dựa vào đâu mà phải cố gắng chịu đựng anh ta.
“Nếu tôi có làm sai gì, xin Ngài Lôi trực tiếp nói rõ, tôi không phải con sâu trong bụng ngài, không thể đoán được từng ngóc ngách trong đầu óc ngài. “Trì Ngữ Mặc trả lời với thái độ không vui.
Lôi Đình Lệ chau mày, nâng giọng, “Cô nói gì?”
Trì Ngữ Mặc điên tiết lên, trước sự uy nghiêm của hắn cô lại hạ mình, lại cảm thấy vô cùng uất ức.
Rõ ràng, anh ta lớn hơn cô có 4 tuổi thôi, nhưng, trước mặt cô, anh giống như một vị tiền bối, không, còn khiến người khác kính nể hơn tiền bối.
“Lúc sáng, chả phải vẫn bình thường sao? Tôi cố tình đi mua sò, anh cũng không ăn, còn nổi nóng với tôi.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói, hai tròng mắt đỏ lên.
Lôi Đình Lệ thấy dáng vẻ yếu đuối của cô, sự tức giận, bỗng nhiên giảm đi một ít, thả tay cô ra, “Đi ra đi, từ này đừng vào phòng tôi nữa.”
Cô bưng mâm lên quay đầu đi ra.
Lôi Đình Lệ: “...”
Sao cô lúc nào cũng nhanh chóng muốn rời đi thế?
Trong lòng anh buồn bực, gọi cú điện thoại, “Trình Phong, ra ngoài uống rượu.”
Trì Ngữ Mặc bỏ mâm cơm trên bàn ăn, thì thấy Lôi Đình Lệ từ trên lầu đi xuống, đi thẳng về hướng cửa chính.
“À này ê, bà nói, nhóc Lôi Đình nay, con lại nổi trận lôi đình à?” Lão thái thái nghi hoặc hỏi.
Lôi Đình Lệ cũng không quay đầu, càng không để ý đến lão thái thái, lên xe, phóng mất hút.
Lão thái thái thu ánh nhìn lại, liếc qua chỗ Trì Ngữ Mặc, “Nó hôm nay lại sao thế?”
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, cô cũng không biết.
“Thằng nhãi ranh này, cứ giận, chắc chắn có người sẽ gặp họa. Lần trước nó giận, còn hủy luôn lớp Kịch của bà, đó là thầy giáo dạy Côn Khúc mà bà thích nhất.” Lão thái thái thở dài.
“Con có quen một dì, trước đây dì ấy chuyên hát côn khúc, dì ấy có một xã đoàn, đều là những người yêu Côn Khúc, ngày nào cũng luyện tập ở công viên, hay là mai con dẫn bà qua đó xem thử?”
“Được đó được đó, cái này được.” Lão thái thái mắt lấp lánh lên.
Lão thái thái thích, Trì Ngữ Mặc cũng vui.
Tuần sau cô bắt đầu đến thành phố Khang Lãng rồi, khả năng là đi rất lâu, Lão thái thái ngoài miệng bảo cô làm người giúp việc, nhưng thật tế thì, chả bắt cô làm gì, ăn của họ, ở chỗ họ, còn lấy đồ từ họ, nên muốn làm chút chuyện, coi như cảm ơn ân tình Lão thái thái đã cho mượn tiền.
Phòng bao Thanh Phong Cát.
Lúc Trình Phong đến, Lôi Đình Lệ đã ở đó, nhân viên phục vụ phòng đang cúi xuống dưới đất chuẩn bị rượu.
Trình Phong quét mắt qua căn phòng một lần, không thấy Trì Ngữ Mặc, ngồi ngay trước mặt Lôi Đình Lệ, “Nhị ca, em nói anh nghe, hôm nay Chị Dâu thật mạnh mẽ.”
Lôi Đình Lệ nhăn mày, hoài nghi hướng về Trình Phong, “Em nói Trì Ngữ Mặc?”
“Đúng vậy, Niên Cung Duật dám ôm cô ta, bị cô ta tát một phát, cú tát cực mạnh, em nghe Niên Cung Duật nói, lúc hắn ở nước ngoài theo đuổi cô ta cả năm trời, đến tay còn không được nắm, cô gái mà giữ tấm thân thanh thuần như Chị Dâu thực sự là sắp tuyệt chủng rồi, nhị ca thật có mắt nhìn.” Trình Phong khen ngợi.
Lôi Đình Lệ nhăn hai mày lại, “Cô ta không để Niên Cung Duật ôm?”
“Đúng vậy, eo của Niên Cung Duật bị Chị Dâu ngắt đến bầm tím, Niên Cung Duật đúng là đáng đời, còn dám cướp chị dâu, hắn có số hưởng đó sao? Cũng không xem đối thủ cuả mình là ai, chị dâu có anh rồi, sao mà nhìn trúng anh ta được.” Trình Phong cười haha nói.
Lôi Đình Lệ chớp mắt, đứng dậy.
“Nhị ca đi đâu?” Trình Phong không hiểu.
“Có việc về nhà, hôm nay mọi chi phí của em anh bao.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, bước nhanh đi ra ngoài...
“Cái gì?” Trì Ngữ Mặc ngơ ra, một lúc sau mới hiểu rõ ý của câu này.
Lôi Đình Lệ đã dời hướng nhìn, không thèm nhìn thẳng cô, lạnh lùng ra lệnh: Đem ra cho chó ăn, sau này đừng phí công lấy lòng tôi nữa, đối với cô mà nói, cũng chả có ích gì.”
“...” Trì Ngữ Mặc muốn nói gì đó, nhưng phát hiện, trong đầu đều là khoảng trống, trong lòng dường như bị cục đá đè nén, rất nặng nề, không thoải mái.
Nói gì mà, có thói quen vây quanh các nam nhân? Cô đến giờ vẫn còn chưa hẹn hò với ai nữa!
Chỉ là, giải thích chính là bao biện, thứ mà người khác đã nhận định, cô nói nữa cũng không có ích gì.
Lão Thái Thái từ trong nhà bếp bước ra, nhìn xuống dưới lầu cái, cười haha đi xuống, “Tiểu Mặc, đừng để ý nó, nó “Tới tháng” rồi, một tháng cũng có vài lần như thế.”
Sao cô thấy, anh nổi nóng vậy, là nhắm vào cô.
“Bà ơi, con đi nấu cơm.” Trì Ngữ Mặc chuyển mình đi vào bếp, bỏ sò xuống, phát hiện cơm đã nấu xong.
“Con đi kêu Lôi Lôi xuống ăn cơm đi?” Lão Thái Thái cười haha nói, “Sò bà cũng thích ăn.”
“Dạ, được.” Trì Ngữ Mặc lên lầu, gõ cửa, nhưng chả ai để ý đến cô.
Tính nóng nảy của cô lại bộc phát, đẩy cửa vào.
Lôi Đình Lệ ngồi làm việc trước máy tính, trên tay gõ chữ “cạch cạch”, khuôn mặt u ám đến đáng sợ, dường như đang bị cuốn vào trung tâm của lốc xoáy vậy, cố nén nỗi giận, lúc nào cũng có thể nổi trận lôi đình.
Trì Ngữ Mặc hít một hơi sâu.
Thôi, không tính toán với anh ta.
Cô không dây vào nổi, điều chỉnh lại tâm trạng, “Bà gọi anh xuống ăn cơm.”
“Ra ngoài.” Lôi Đình Lệ không khách khí nói.
“Tùy anh thôi.” Trì Ngữ Mặc quay người đi.
Lôi Đình Lệ cắn răng, quét qua cánh cửa, Trì Ngữ Mặc đã không còn ở đó.
Anh tiếp tục dán mắt vào màn hình vi tính, gõ cạch cạch.
Chuông điện thoại reng, anh nhận cuộc gọi.
“Lôi Tổng, đã tra ra số điện thoại rồi, của một người mẫu tên là Lâm Mẫn Gia, cô và Niên Cung Duật có hẹn hò một thời gian, hôm nay là sinh nhật của Niên Cung Duật, cho nên, Trình thiếu gia và Thường Tiểu Thư đều đến dự.” Lý Hạo cẩn thận báo cáo.
“Tôi biết rồi, tạm ngừng các hoạt động công việc của cô ta. “Lôi Đình Lệ nói đanh thép, cúp máy, lật tấm ảnh nhận được từ một tiếng trước.
Trong tấm ảnh Niên Cung Duật đang ôm lấy Trì Ngữ Mặc, Trì Ngữ Mặc tay để trên eo hắn, xem ra, khá mặn nồng.
Anh xóa tấm hình đi, bỏ điện thoại qua bên phải, tiếp tục làm việc.
Nửa tiếng sau.
Lão thái thái hai tay ôm ngực, nghiêng đầu lên lầu, nói: “Tiểu Mặc, con đem cơm lên cho nó, ta đoán chừng nó sẽ không xuống ăn cơm.”
Trì Ngữ Mặc hơi sợ gặp mặt Lôi Đình Lệ, “Bà...”
“Chả lẽ con muốn bà đem lên?” Lão thái thái quay đầu nhìn cô, chặn họng cô lại.
Cũng đúng, ở nhà này cô là người giúp việc, việc như thế, quả thực là cô phải làm.
Cô để cơm canh lên mâm, đi về hướng lên lầu.
Cửa phòng Lôi Đình Lệ vẫn chưa đóng, cô đi vào, để mâm cơm bên tay phải hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngài Lôi, cơm tối của ngài.”
“Tôi có nói tôi ăn cơm tối sao?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng đáp.
“Vậy tôi bưng xuống.” Trì Ngữ Mặc lập tức rời khỏi.
Cổ tay bị Lôi Đình Lệ nắm chặt.
Nhiệt độ trên cánh tay anh rất nóng, giống như tàn thuốc vậy, đốt da cô.
Trì Ngữ Mặc toàn thân run rẩy, cẩn thận dè dặt hướng mắt nhìn Lôi Đình Lệ.
Tính hung tợn của anh ta vẫn chả giảm xíu nào, ánh mắt càng thêm đen tối, giống tia X vậy, chiếu thẳng mặt cô, trong đó đầy sự không vui và sự tức giận.
Trì Ngữ Mặc đột nhiên thấy mình không nhất thiết phải chịu đựng như vậy, cô đâu có làm gì sai, dựa vào đâu mà phải cố gắng chịu đựng anh ta.
“Nếu tôi có làm sai gì, xin Ngài Lôi trực tiếp nói rõ, tôi không phải con sâu trong bụng ngài, không thể đoán được từng ngóc ngách trong đầu óc ngài. “Trì Ngữ Mặc trả lời với thái độ không vui.
Lôi Đình Lệ chau mày, nâng giọng, “Cô nói gì?”
Trì Ngữ Mặc điên tiết lên, trước sự uy nghiêm của hắn cô lại hạ mình, lại cảm thấy vô cùng uất ức.
Rõ ràng, anh ta lớn hơn cô có 4 tuổi thôi, nhưng, trước mặt cô, anh giống như một vị tiền bối, không, còn khiến người khác kính nể hơn tiền bối.
“Lúc sáng, chả phải vẫn bình thường sao? Tôi cố tình đi mua sò, anh cũng không ăn, còn nổi nóng với tôi.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói, hai tròng mắt đỏ lên.
Lôi Đình Lệ thấy dáng vẻ yếu đuối của cô, sự tức giận, bỗng nhiên giảm đi một ít, thả tay cô ra, “Đi ra đi, từ này đừng vào phòng tôi nữa.”
Cô bưng mâm lên quay đầu đi ra.
Lôi Đình Lệ: “...”
Sao cô lúc nào cũng nhanh chóng muốn rời đi thế?
Trong lòng anh buồn bực, gọi cú điện thoại, “Trình Phong, ra ngoài uống rượu.”
Trì Ngữ Mặc bỏ mâm cơm trên bàn ăn, thì thấy Lôi Đình Lệ từ trên lầu đi xuống, đi thẳng về hướng cửa chính.
“À này ê, bà nói, nhóc Lôi Đình nay, con lại nổi trận lôi đình à?” Lão thái thái nghi hoặc hỏi.
Lôi Đình Lệ cũng không quay đầu, càng không để ý đến lão thái thái, lên xe, phóng mất hút.
Lão thái thái thu ánh nhìn lại, liếc qua chỗ Trì Ngữ Mặc, “Nó hôm nay lại sao thế?”
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, cô cũng không biết.
“Thằng nhãi ranh này, cứ giận, chắc chắn có người sẽ gặp họa. Lần trước nó giận, còn hủy luôn lớp Kịch của bà, đó là thầy giáo dạy Côn Khúc mà bà thích nhất.” Lão thái thái thở dài.
“Con có quen một dì, trước đây dì ấy chuyên hát côn khúc, dì ấy có một xã đoàn, đều là những người yêu Côn Khúc, ngày nào cũng luyện tập ở công viên, hay là mai con dẫn bà qua đó xem thử?”
“Được đó được đó, cái này được.” Lão thái thái mắt lấp lánh lên.
Lão thái thái thích, Trì Ngữ Mặc cũng vui.
Tuần sau cô bắt đầu đến thành phố Khang Lãng rồi, khả năng là đi rất lâu, Lão thái thái ngoài miệng bảo cô làm người giúp việc, nhưng thật tế thì, chả bắt cô làm gì, ăn của họ, ở chỗ họ, còn lấy đồ từ họ, nên muốn làm chút chuyện, coi như cảm ơn ân tình Lão thái thái đã cho mượn tiền.
Phòng bao Thanh Phong Cát.
Lúc Trình Phong đến, Lôi Đình Lệ đã ở đó, nhân viên phục vụ phòng đang cúi xuống dưới đất chuẩn bị rượu.
Trình Phong quét mắt qua căn phòng một lần, không thấy Trì Ngữ Mặc, ngồi ngay trước mặt Lôi Đình Lệ, “Nhị ca, em nói anh nghe, hôm nay Chị Dâu thật mạnh mẽ.”
Lôi Đình Lệ nhăn mày, hoài nghi hướng về Trình Phong, “Em nói Trì Ngữ Mặc?”
“Đúng vậy, Niên Cung Duật dám ôm cô ta, bị cô ta tát một phát, cú tát cực mạnh, em nghe Niên Cung Duật nói, lúc hắn ở nước ngoài theo đuổi cô ta cả năm trời, đến tay còn không được nắm, cô gái mà giữ tấm thân thanh thuần như Chị Dâu thực sự là sắp tuyệt chủng rồi, nhị ca thật có mắt nhìn.” Trình Phong khen ngợi.
Lôi Đình Lệ nhăn hai mày lại, “Cô ta không để Niên Cung Duật ôm?”
“Đúng vậy, eo của Niên Cung Duật bị Chị Dâu ngắt đến bầm tím, Niên Cung Duật đúng là đáng đời, còn dám cướp chị dâu, hắn có số hưởng đó sao? Cũng không xem đối thủ cuả mình là ai, chị dâu có anh rồi, sao mà nhìn trúng anh ta được.” Trình Phong cười haha nói.
Lôi Đình Lệ chớp mắt, đứng dậy.
“Nhị ca đi đâu?” Trình Phong không hiểu.
“Có việc về nhà, hôm nay mọi chi phí của em anh bao.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, bước nhanh đi ra ngoài...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook