“Thế này thì không hợp cho lắm?” Trì Ngữ Mặc từ chối.
Lý Hạo nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Trì Ngữ Mặc. Anh hất cằm mỉm cười thấu hiểu.
Nhiều cô gái chỉ cần nhìn thấy Lôi tổng là lập tức bổ nhào đến như vũ bão, khao khát được lọt vào mắt xanh của anh ấy. Nhưng đáng tiếc, boss nhà anh như có cách điện với phụ nữ vậy.
“Cô chỉ cần đi để giữ thể diện cho Lôi tổng, cố gắng một chút, nói không chừng còn được thứ khác. Đám bọn họ đều là những người có tiền. Cô đến đó làm quen, lấy quan hệ, đối với cô mà nói, đây cũng được xem là mối làm ăn lớn tiềm năng.” Lý Hạo khuyên.
Trì Ngữ Mặc nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng. Người có tiền thường thường gặp nhiều chuyện liên quan đến pháp lý. Nói không chừng, sau này, cô phải dựa vào họ mà kiếm sống, “Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng cho phép tôi đứng trên góc độ chuyên nghiệp nhắc nhở một chút, anh ta tìm tôi làm bạn gái xuất hiện trước mặt người khác, như vậy sẽ không tốt cho danh tiếng của anh ta lắm đâu.”
“Không ngờ cô cũng rất có tố chất chuyên nghiệp đấy. Chuyện này thì cô yên tâm. Đám người bọn họ đều giống như nhau cả. Hơn nữa, người có thể vào được hội của Lôi tổng đều rất đáng tin, họ sẽ không nói năng bậy bạ đâu.”
Đều giống như nhau à.
Trì Ngữ Mặc nhún vai, gương mặt có chút ảm đạm.
Những kẻ có tiền không thích có một bóng hồng trong nhà mà chỉ thích được nhiều bóng xanh bóng đỏ vây quanh mình. Phụ nữ vây quanh càng nhiều càng làm họ hãnh diện. Chẳng trách cô càng lúc càng không thích gương mặt này của mình.
“Được thôi.”
Stylist của Mỹ Nhân Gian giúp cô chải tóc, trang điểm lại gương mặt, thay quần áo thành váy trắng cúp ngực, đeo dây chuyền kim cương và hoa tai pha lê.
Cô bước ra từ phòng VIP.
Lý Hạo kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Cách ăn diện này khiến nét đẹp của cô thêm phần lung linh, trong sáng như tiên nữ nhưng lại hết sức quyến rũ thế nhân.
“Đi thôi. Bây giờ đón Lôi tổng cũng vừa đúng lúc.” Lý Hạo cười nói.
Trì Ngữ Mặc lên xe. Trong chốc lát, xe đã đến trước cổng biệt thự. Trì Ngữ Mặc ngồi trên xe nhìn Lôi Đình Lệ vận bộ vest xanh đậm từ nhà bước ra.
Dáng người thẳng tấp, bước đi vững chãi làm tôn lên vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của anh ta.
Có điều, trên gương mặt có phần căng thẳng, cay nghiệt và lạnh lùng.
Cũng phải, người đàn ông bị cắm sừng thì làm sao có tâm trạng tốt được chứ.
Lý Hạo cung kính mở cửa xe cho anh vào.
Không khí trong xe vốn dĩ rất nhẹ nhàng nhưng từ lúc anh vào thì nó trở nên nặng nề hơn, đè nặng lên tất cả.
Anh hờ hững liếc nhìn cô.
Ánh mắt đó quá tĩnh mịch, quá sâu sắc, quá trầm lặng, quá áp đảo, giống như hai tia X quang lạnh lẽo quét lên người dò xét.
Trì Ngữ Mặc miễn cưỡng nở nụ cười, “Lôi tổng, chào buổi tối.”
“Lý Hạo, đổi người khác đi. Người này tôi không vừa mắt.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói, giọng cương quyết làm người khác khó lòng từ chối.
Lý Hạo: “...”
Lôi tổng, anh vừa mắt ai chứ?
Anh nói đi, em sẽ giúp anh đổi ngay!
Lý Hạo cảm thấy rất khổ sở. Ngay cả loại người như Trì Ngữ Mặc mà Lôi tổng còn không hài lòng thì anh thật sự không biết nên đi đâu tìm người thích hợp.
Ngạc nhiên một hồi lâu.
Lôi Đình Lệ không kiên nhẫn nữa, anh liếc sang Lý Hạo, “Ngây người ra đó làm gì? Hay là cậu muốn tôi đổi cậu luôn?”
“Em biết làm sao rồi.” Anh nhanh chóng bước ra một bên gọi điện thoại.
Trì Ngữ Mặc biết Lôi Đình Lệ không vừa mắt cô. Cô cũng hiểu, cô được Lý Hạo tự tìm đến chứ không phải theo ý của Lôi Đình Lệ.
Dù sao cô cũng chỉ muốn nhận vụ án ly hôn của anh chứ không hứng thú giả làm bạn gái cho anh ta chút nào.
Cô biết điều, đẩy cửa xe bước xuống, quay lại gật đầu với Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ không nhìn cô, nhắm mắt dựa vào ghế, lạnh lùng nói: “Lý Hạo, hôm nay đem xe đi diệt khuẩn đi.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô nheo nheo mắt, cái tên này thật đúng không phải dạng ngạo mạn bình thường mà. Cô nhíu máy, trong mắt lóe lên chút tinh ranh...
Lý Hạo nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Trì Ngữ Mặc. Anh hất cằm mỉm cười thấu hiểu.
Nhiều cô gái chỉ cần nhìn thấy Lôi tổng là lập tức bổ nhào đến như vũ bão, khao khát được lọt vào mắt xanh của anh ấy. Nhưng đáng tiếc, boss nhà anh như có cách điện với phụ nữ vậy.
“Cô chỉ cần đi để giữ thể diện cho Lôi tổng, cố gắng một chút, nói không chừng còn được thứ khác. Đám bọn họ đều là những người có tiền. Cô đến đó làm quen, lấy quan hệ, đối với cô mà nói, đây cũng được xem là mối làm ăn lớn tiềm năng.” Lý Hạo khuyên.
Trì Ngữ Mặc nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng. Người có tiền thường thường gặp nhiều chuyện liên quan đến pháp lý. Nói không chừng, sau này, cô phải dựa vào họ mà kiếm sống, “Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng cho phép tôi đứng trên góc độ chuyên nghiệp nhắc nhở một chút, anh ta tìm tôi làm bạn gái xuất hiện trước mặt người khác, như vậy sẽ không tốt cho danh tiếng của anh ta lắm đâu.”
“Không ngờ cô cũng rất có tố chất chuyên nghiệp đấy. Chuyện này thì cô yên tâm. Đám người bọn họ đều giống như nhau cả. Hơn nữa, người có thể vào được hội của Lôi tổng đều rất đáng tin, họ sẽ không nói năng bậy bạ đâu.”
Đều giống như nhau à.
Trì Ngữ Mặc nhún vai, gương mặt có chút ảm đạm.
Những kẻ có tiền không thích có một bóng hồng trong nhà mà chỉ thích được nhiều bóng xanh bóng đỏ vây quanh mình. Phụ nữ vây quanh càng nhiều càng làm họ hãnh diện. Chẳng trách cô càng lúc càng không thích gương mặt này của mình.
“Được thôi.”
Stylist của Mỹ Nhân Gian giúp cô chải tóc, trang điểm lại gương mặt, thay quần áo thành váy trắng cúp ngực, đeo dây chuyền kim cương và hoa tai pha lê.
Cô bước ra từ phòng VIP.
Lý Hạo kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Cách ăn diện này khiến nét đẹp của cô thêm phần lung linh, trong sáng như tiên nữ nhưng lại hết sức quyến rũ thế nhân.
“Đi thôi. Bây giờ đón Lôi tổng cũng vừa đúng lúc.” Lý Hạo cười nói.
Trì Ngữ Mặc lên xe. Trong chốc lát, xe đã đến trước cổng biệt thự. Trì Ngữ Mặc ngồi trên xe nhìn Lôi Đình Lệ vận bộ vest xanh đậm từ nhà bước ra.
Dáng người thẳng tấp, bước đi vững chãi làm tôn lên vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của anh ta.
Có điều, trên gương mặt có phần căng thẳng, cay nghiệt và lạnh lùng.
Cũng phải, người đàn ông bị cắm sừng thì làm sao có tâm trạng tốt được chứ.
Lý Hạo cung kính mở cửa xe cho anh vào.
Không khí trong xe vốn dĩ rất nhẹ nhàng nhưng từ lúc anh vào thì nó trở nên nặng nề hơn, đè nặng lên tất cả.
Anh hờ hững liếc nhìn cô.
Ánh mắt đó quá tĩnh mịch, quá sâu sắc, quá trầm lặng, quá áp đảo, giống như hai tia X quang lạnh lẽo quét lên người dò xét.
Trì Ngữ Mặc miễn cưỡng nở nụ cười, “Lôi tổng, chào buổi tối.”
“Lý Hạo, đổi người khác đi. Người này tôi không vừa mắt.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói, giọng cương quyết làm người khác khó lòng từ chối.
Lý Hạo: “...”
Lôi tổng, anh vừa mắt ai chứ?
Anh nói đi, em sẽ giúp anh đổi ngay!
Lý Hạo cảm thấy rất khổ sở. Ngay cả loại người như Trì Ngữ Mặc mà Lôi tổng còn không hài lòng thì anh thật sự không biết nên đi đâu tìm người thích hợp.
Ngạc nhiên một hồi lâu.
Lôi Đình Lệ không kiên nhẫn nữa, anh liếc sang Lý Hạo, “Ngây người ra đó làm gì? Hay là cậu muốn tôi đổi cậu luôn?”
“Em biết làm sao rồi.” Anh nhanh chóng bước ra một bên gọi điện thoại.
Trì Ngữ Mặc biết Lôi Đình Lệ không vừa mắt cô. Cô cũng hiểu, cô được Lý Hạo tự tìm đến chứ không phải theo ý của Lôi Đình Lệ.
Dù sao cô cũng chỉ muốn nhận vụ án ly hôn của anh chứ không hứng thú giả làm bạn gái cho anh ta chút nào.
Cô biết điều, đẩy cửa xe bước xuống, quay lại gật đầu với Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ không nhìn cô, nhắm mắt dựa vào ghế, lạnh lùng nói: “Lý Hạo, hôm nay đem xe đi diệt khuẩn đi.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô nheo nheo mắt, cái tên này thật đúng không phải dạng ngạo mạn bình thường mà. Cô nhíu máy, trong mắt lóe lên chút tinh ranh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook