Hôn Ước Và Nỗi Đau
-
Chương 21: " anh đã bao giờ yêu bảo phương thật lòng chưa? "
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, một tháng này là một tháng vô cùng khổ cực và đau khổ đối với nó. Đối với những người phụ nữ đang mang thai khác thì thời kì mang thai là thời kì hạnh phúc nhất, là thời kì được các ông chồng yêu thương, chiều chuộng, là thời kì mà các bà mẹ được tẩm bổ đầy đủ để sinh con nhưng đối với nó thì không như thế. Nó chịu đầy khổ cực và tủi nhục, nó phải chịu sự ghẻ lạnh của hắn, sự tàn nhẫn của Nghi. Hằng ngày, nó phải lau dọn nhà cửa, nấu ăn và còn phải... chịu đánh đập. Nó không được ăn uống đầy đủ như bao người, hằng ngày nó chỉ được ăn cơm thừa canh cặn của hắn và Nghi nhưng nó vẫn không nói gì với bất cứ ai, ngay cả Uyên và Hoàng Bảo vẫn hằng ngày gọi điện hỏi nó sao rồi? Hắn có đối xử tốt với nó không? Sức khỏe của nó ngày càng xấu đi, khuôn mặt nó không còn như lúc trước nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt xanh xao, tiều tụy. Toàn thân nó đầy những vết roi da đánh...
8.00 a.m
Khi hắn và Nghi đã rời khỏi, nó mới dám vào nhà. Nó lên phòng, tắm rửa thật sạch sẽ rồi quay xuống nhà dọn dẹp thức ăn thừa. Sau khi đã dọn dẹp nhà cửa hết tất cả, nó bưng một tô thức ăn ra bàn ăn, nó ngồi xuống nhìn tô thức ăn mà nước mắt lại rơi, nó đặt tay lên bụng mình, khẽ nói:
- Con à, ngoan nha! Sau này, khi con lớn lên nhớ có hiếu với ba con đó, ba con tốt với mẹ con chúng ta lắm.
Reng...Reng...Reng
Có tiếng chuông cửa, nó vội lau nước mắt rồi chạy ra mở cửa, một cặp nam nữ đang trước nhà với khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. Uyên đưa chiếc bánh kem đang cầm trên tay lên đưa trước mặt nó, nói:
- Bánh kem đây, tao biết mày thích bánh kem nên mua đó. Mày chắc đang ôm nghén nên tao nghĩ nghĩ mày có thể sẽ rất thèm bánh kem.
- Ừm, cảm ơn mày. - Nó ráng nở một nụ cười tươi hết sức có thể.
- Ây da, có bánh bao mà em thích nhất nữa nè. - Hoàng Bảo đưa lên những cái bánh bao đang nóng hổi.
- Ừm, em cảm ơn anh nhiều lắm. - Nó lại nở một nụ cười.
- Nè, mày không tính mời tụi tao vào nhà à.
- Ờ, mời vào.
Nó đóng cửa cẩn thận rồi cùng vào nhà với Uyên. Nó nói:
- Để tao vào trong cắt bánh kem.
- Ừm, tao đi với mày.
Vừa bước vào bếp hiện ngay ra trước mặt Uyên là một tô thức ăn tên bàn, Uyên nói:
- Bảo Phương, hằng ngày mày ăn những thứ này à?
- Tao... - Nó không biết nói sao.
- Mày đừng nói với tao là Quang Bảo để cho mày ăn thức ăn thừa nha. - Uyên vừa nói vừa tiến đến nắm lấy cổ tay nó.
- Á, đau. - Nó hét lên rồi rụt tay lại.
- Mày bị làm sao vậy. Đưa tao xem.
- Tao đâu có bị gì đâu.
- Đưa tao xem. - Uyên giật cánh tay nó rồi kéo tay áo lên. Uyên không thể tin vào mắt mình được nữa. - Quang Bảo đánh mày hả?
- Không, là tao đi không cẩn thận rồi vấp ngã thôi.
- Mày định lừa ai, rõ ràng đây là vết dây da đánh.
- Tao...
- Vậy có phải Gia Nghi đánh mày không?
- Tao đã nói là không có gì mà.
- Thôi, Uyên. Nếu Bảo Phương đã không chịu nói thì đừng ép em ấy nữa. - Hoàng Bảo là người im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
- Được, nếu mày đã không chịu nói thì tao cũng không ép. Chúng ta cắt bánh kem ăn thôi. - Uyên nói.
Ở lại nói chuyện vơi nó một chút thì Uyên và Hoàng Bảo cũng ra về, khi chiếc xe đã đi khỏi nhà nó, Uyên nói:
- Anh chở em đến công ty hắn đi.
- Em muốn làm gì?
- Em không muốn Bảo Phương chịu đau khổ nữa, em sẽ dắt nó đi.
- Được, anh đến đó cùng em.
- Không cần đâu, anh chỉ cần chở em đến là được rồi,
- Không, anh sẽ đi cùng em, dù sao Bảo Phương nó cũng là bạn của anh.
- Ừm, thôi được.
Về phần nó khi tiễn Uyên và Hoàng Bảo xong thì quay vào nhà.
Reng...Reng...Reng...
- Alo. - Nó nói.
- Cô lên phòng lấy sấp tài liệu màu vàng trên bàn đem đến công ty cho tôi, nó là tài liệu rất quan trọng cho cuộc họp hôm nay của Quang Bảo. - Nghi nói.
- Được.
Sau khi ngắt máy, Nghi nở một nụ cười rồi khẽ nói:
- Bảo Phương, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm vị đu khổ khi mất đi đứa con.
Cốc...Cốc...Cốc...
- Mời vào. - Hắn nói.
- Thưa tổng giám đốc, có người muốn gặp anh. - Trợ lý Trần nói
- Ai vậy?
- Là tôi. - Uyên bước vào nói, phái sau là Hoàng Bảo.
- Cô đến tìm tôi làm gì?
- Tôi đến để nói với anh chuyện của Bảo Phương.
- Tôi không có gì để nói về cô ta.
- Anh đã bao giờ yêu Bảo Phương thật lòng chưa? Tôi chỉ muốn hỏi anh có bao nhiêu đó.
- Có, tôi đã yêu cô ta rất nhiều nhưng những thứ tôi nhận về từ cô ta chỉ là sự phản bội và sự lừa dối.
- Vậy anh đã một lần nào cố gắng điều tra sự thật hay chưa?
- Chính mắt tôi nhìn thấy thì đó là sự thật.
- À, vậy sao. Tôi nghĩ chúng ta đã không còn gì để nói.
- Vậy mời cô về cho.
- À, quên. Sẵn đây tôi nói với anh điều này, Bảo Phương nó chưa bao giờ lừa dối hay phản bội anh nhưng chính anh đã phản bội nó và... - Uyên bỏ lửng câu nói rồi bước đi.
Nó vừa đến cửa công ty, nó thấy thang cuốn đang rất đông người nên đi đến thang bộ. Nghi đứng trên phòng làm việc nhìn xuống rồi cầm lấy điện thoại nói:
- Chính là cô gái đang cầm sấp tài liệu màu vàng đó. Anh đẩy cô ta xuống cho tôi. - Vừa dứt lời, Nghi nở một nụ cười nham hiểm rồi chờ xem cảnh đẹp.
Một tên đàn ông đi xuống cố ý va va vào nó khiến nó trượt chân và...ngã xuống cầu thang. Nó lăn tròn trên cầu thang rồi cuối cùng đáp xuống ngay dưới đất. Nó đưa tay lên ôm lấy bụng, bụng nó đang rất đau, đau lắm, một dòng máu tươi chảy dài giữa hai chân nó. Anh bảo vệ chạy đến bên nó, nó gắng gượng đưa tập hồ sơ lên rồi nói:
- Anh... đem lên cho... tổng giám đốc... giúp tôi.
- Nhưng thưa phu nhân.
- Anh... đi mau... lên. - Nó thở hổn hển.
Uyên và Hoàng Bảo vừa bước ra khỏi phòng hắn thì thấy có chuyện gì, Uyên định bỏ qua nhưng khi nhìn thấy người đang nằm đấy là nó thì Uyên và Hoàng Bảo liền chạy đến:
- Bảo Phương, mày sao vậy? Bảo Phương. - Uyên hét lên.
- Uyên.
- Hoàng Bảo, mau đưa nó đến bệnh viện. - Uyên vừa dứt lời thì nó ngất đi. Hoàng Bảo chạy vội đến bế nó lên chạy ra xe.
Nghi đưa điện thoại lên tai, nói:
- Anh làm tốt lắm, tôi nhất định sẽ không bạt đãi anh.
- Cảm ơn cô.
Nghi nói rồi ngắt máy, nở một nụ cười ác độc.
8.00 a.m
Khi hắn và Nghi đã rời khỏi, nó mới dám vào nhà. Nó lên phòng, tắm rửa thật sạch sẽ rồi quay xuống nhà dọn dẹp thức ăn thừa. Sau khi đã dọn dẹp nhà cửa hết tất cả, nó bưng một tô thức ăn ra bàn ăn, nó ngồi xuống nhìn tô thức ăn mà nước mắt lại rơi, nó đặt tay lên bụng mình, khẽ nói:
- Con à, ngoan nha! Sau này, khi con lớn lên nhớ có hiếu với ba con đó, ba con tốt với mẹ con chúng ta lắm.
Reng...Reng...Reng
Có tiếng chuông cửa, nó vội lau nước mắt rồi chạy ra mở cửa, một cặp nam nữ đang trước nhà với khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. Uyên đưa chiếc bánh kem đang cầm trên tay lên đưa trước mặt nó, nói:
- Bánh kem đây, tao biết mày thích bánh kem nên mua đó. Mày chắc đang ôm nghén nên tao nghĩ nghĩ mày có thể sẽ rất thèm bánh kem.
- Ừm, cảm ơn mày. - Nó ráng nở một nụ cười tươi hết sức có thể.
- Ây da, có bánh bao mà em thích nhất nữa nè. - Hoàng Bảo đưa lên những cái bánh bao đang nóng hổi.
- Ừm, em cảm ơn anh nhiều lắm. - Nó lại nở một nụ cười.
- Nè, mày không tính mời tụi tao vào nhà à.
- Ờ, mời vào.
Nó đóng cửa cẩn thận rồi cùng vào nhà với Uyên. Nó nói:
- Để tao vào trong cắt bánh kem.
- Ừm, tao đi với mày.
Vừa bước vào bếp hiện ngay ra trước mặt Uyên là một tô thức ăn tên bàn, Uyên nói:
- Bảo Phương, hằng ngày mày ăn những thứ này à?
- Tao... - Nó không biết nói sao.
- Mày đừng nói với tao là Quang Bảo để cho mày ăn thức ăn thừa nha. - Uyên vừa nói vừa tiến đến nắm lấy cổ tay nó.
- Á, đau. - Nó hét lên rồi rụt tay lại.
- Mày bị làm sao vậy. Đưa tao xem.
- Tao đâu có bị gì đâu.
- Đưa tao xem. - Uyên giật cánh tay nó rồi kéo tay áo lên. Uyên không thể tin vào mắt mình được nữa. - Quang Bảo đánh mày hả?
- Không, là tao đi không cẩn thận rồi vấp ngã thôi.
- Mày định lừa ai, rõ ràng đây là vết dây da đánh.
- Tao...
- Vậy có phải Gia Nghi đánh mày không?
- Tao đã nói là không có gì mà.
- Thôi, Uyên. Nếu Bảo Phương đã không chịu nói thì đừng ép em ấy nữa. - Hoàng Bảo là người im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
- Được, nếu mày đã không chịu nói thì tao cũng không ép. Chúng ta cắt bánh kem ăn thôi. - Uyên nói.
Ở lại nói chuyện vơi nó một chút thì Uyên và Hoàng Bảo cũng ra về, khi chiếc xe đã đi khỏi nhà nó, Uyên nói:
- Anh chở em đến công ty hắn đi.
- Em muốn làm gì?
- Em không muốn Bảo Phương chịu đau khổ nữa, em sẽ dắt nó đi.
- Được, anh đến đó cùng em.
- Không cần đâu, anh chỉ cần chở em đến là được rồi,
- Không, anh sẽ đi cùng em, dù sao Bảo Phương nó cũng là bạn của anh.
- Ừm, thôi được.
Về phần nó khi tiễn Uyên và Hoàng Bảo xong thì quay vào nhà.
Reng...Reng...Reng...
- Alo. - Nó nói.
- Cô lên phòng lấy sấp tài liệu màu vàng trên bàn đem đến công ty cho tôi, nó là tài liệu rất quan trọng cho cuộc họp hôm nay của Quang Bảo. - Nghi nói.
- Được.
Sau khi ngắt máy, Nghi nở một nụ cười rồi khẽ nói:
- Bảo Phương, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm vị đu khổ khi mất đi đứa con.
Cốc...Cốc...Cốc...
- Mời vào. - Hắn nói.
- Thưa tổng giám đốc, có người muốn gặp anh. - Trợ lý Trần nói
- Ai vậy?
- Là tôi. - Uyên bước vào nói, phái sau là Hoàng Bảo.
- Cô đến tìm tôi làm gì?
- Tôi đến để nói với anh chuyện của Bảo Phương.
- Tôi không có gì để nói về cô ta.
- Anh đã bao giờ yêu Bảo Phương thật lòng chưa? Tôi chỉ muốn hỏi anh có bao nhiêu đó.
- Có, tôi đã yêu cô ta rất nhiều nhưng những thứ tôi nhận về từ cô ta chỉ là sự phản bội và sự lừa dối.
- Vậy anh đã một lần nào cố gắng điều tra sự thật hay chưa?
- Chính mắt tôi nhìn thấy thì đó là sự thật.
- À, vậy sao. Tôi nghĩ chúng ta đã không còn gì để nói.
- Vậy mời cô về cho.
- À, quên. Sẵn đây tôi nói với anh điều này, Bảo Phương nó chưa bao giờ lừa dối hay phản bội anh nhưng chính anh đã phản bội nó và... - Uyên bỏ lửng câu nói rồi bước đi.
Nó vừa đến cửa công ty, nó thấy thang cuốn đang rất đông người nên đi đến thang bộ. Nghi đứng trên phòng làm việc nhìn xuống rồi cầm lấy điện thoại nói:
- Chính là cô gái đang cầm sấp tài liệu màu vàng đó. Anh đẩy cô ta xuống cho tôi. - Vừa dứt lời, Nghi nở một nụ cười nham hiểm rồi chờ xem cảnh đẹp.
Một tên đàn ông đi xuống cố ý va va vào nó khiến nó trượt chân và...ngã xuống cầu thang. Nó lăn tròn trên cầu thang rồi cuối cùng đáp xuống ngay dưới đất. Nó đưa tay lên ôm lấy bụng, bụng nó đang rất đau, đau lắm, một dòng máu tươi chảy dài giữa hai chân nó. Anh bảo vệ chạy đến bên nó, nó gắng gượng đưa tập hồ sơ lên rồi nói:
- Anh... đem lên cho... tổng giám đốc... giúp tôi.
- Nhưng thưa phu nhân.
- Anh... đi mau... lên. - Nó thở hổn hển.
Uyên và Hoàng Bảo vừa bước ra khỏi phòng hắn thì thấy có chuyện gì, Uyên định bỏ qua nhưng khi nhìn thấy người đang nằm đấy là nó thì Uyên và Hoàng Bảo liền chạy đến:
- Bảo Phương, mày sao vậy? Bảo Phương. - Uyên hét lên.
- Uyên.
- Hoàng Bảo, mau đưa nó đến bệnh viện. - Uyên vừa dứt lời thì nó ngất đi. Hoàng Bảo chạy vội đến bế nó lên chạy ra xe.
Nghi đưa điện thoại lên tai, nói:
- Anh làm tốt lắm, tôi nhất định sẽ không bạt đãi anh.
- Cảm ơn cô.
Nghi nói rồi ngắt máy, nở một nụ cười ác độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook