Hôn Ước Tuổi 16!
-
Chương 11: Rắc rối nối tiếp rắc rối
Cả bọn đưa An Vy lên phòng y tế rồi đợi An Vy ngủ để Thái Điệp ở lại cùng An Vy xong bọn hắn mỗi người đều có chuyện cần làm...
" Tại sao bây giờ lại nhiều chuyện xảy ra như thế? " - Thái Điệp than thở rồi leo lên giường An Vy ngủ lúc nào không hay
Tại một nơi khác. Một cô gái đang bàn tính chuyện cùng một đám người khác. Đó không ai khác chính là Dĩ Mai.
" Giúp em xử lí con nhỏ mới tới đi " - Dĩ Mai ngước nhìn một đám người đứng gần đó
" Mày mới về mà đã có kẻ thù rồi sao? " - Dĩ Xuyến
" Chị cứ xử lí giùm em là được. Không cần phải hỏi nhiều. " - Dĩ Mai bực dọc lên tiếng
" Okey. Mày muốn như thế nào? " - Dĩ Xuyến nhún vai
"... " và rồi cả bọn cùng xúm lại bàn bạc.
Còn Hải Minh đi lên thư viện nhìn ngắm nơi này một lúc rồi thở dài khẽ nói - " Anh sẽ không để mất em thêm một lần nữa "
Bầu trời hôm nay hết sức u ám. Chỉ có một cặp đôi là đang hạnh phúc ở bên nhau.
" Anh dẫn em tới đây để làm gì? " - Hải My thắc mắc nhìn Khánh Anh.
" Suỵt " - Khánh Anh cười rồi bịt mắt Hải My đi tiếp
" Anh làm gì thế? " - Hải My khua tay trên không trung như đang dò đường đi
" Được rồi " - Khánh Anh dẫn Hải My tới một bãi đất trống rồi mở tay ra - " Hôm nay là kỉ niệm 2 năm của chúng ta mà. Tặng em nè " - Khánh Anh cười rồi đeo cho Hải My một sợi dây chuyền
" Lúc nãy anh lạnh nhạt với em là vì cái này sao? " - Hải My bật khóc hạnh phúc khi nhìn thấy hình trái tim được xếp bằng hoa hồng và dòng chữ " Anna, Anh yêu em "
" Một phần thôi, làm em bất ngờ. Phần nữa là em dám quên hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng ta sao? " - Khánh Anh vờ dỗi
" Em yêu anh " - Hải My bật cười ôm chầm lấy Khánh Anh hạnh phúc. Từ xa Bảo Nam đã nhìn thấy tất cả rồi khẽ thở dài " Nếu tất cả như mình dự đoán, thì không biết nó sẽ như thế nào đây? Dù sao thì mình cũng phải tìm ra sự thật thôi " - Bảo Nam nghĩ rồi quay lại canteen mua đồ ăn cho Thái Điệp và An Vy rồi đi lên phòng y tế.
" Trời ơi, con lợn này. Trông người bệnh thế này sao? " - Bảo Nam ngao ngán nhìn Thái Điệp đang ngủ ngon lành bên cạnh An Vy rồi cười gian lấy bút vẽ linh tinh lên mặt Thái Điệp. Vẽ xong cậu thu dọn hiện trường rồi gọi Thái Điệp dậy:
" Con lợn, dậy mau" - Bảo Nam hét vào tai Thái Điệp làm An Vy cũng giật mình tỉnh dậy. Còn Thái Điệp vẫn ngủ ngon lành
" Cậu bị điên à? " - An Vy bị giật mình nên bực bội quát rồi nhìn sang Thái Điệp cười phá lên.
" Ồ làm cậu dậy rồi hả? Cậu đỡ nhiều chưa? " - Bảo Nam cười trừ rồi bịt miệng An Vy lại - " Suỵt, bí mật đấy "
" Đáng lẽ là có thể khỏe rồi đấy. Nhưng giờ chắc phải vào khoa tai mũi họng " - An Vy gật gật đầu đồng ý với Bảo Nam không quên buông lời trêu cậu.
" Sorry mà. Cậu ăn chút cháo đi còn uống thuốc " - Bảo Nam mở chiếc hộp cháo ra đưa cho An Vy
" Đến giờ ăn à? Ăn à? " - Thái Điệp vội bật dậy vì ngửi thấy mùi thức ăn làm Bảo Nam và An Vy nhìn nhau chậc lưỡi chào thua
" Của tao đâu mày? " - Thái Điệp ngó nhìn cháo của An Vy, nó liền lấy tay che lại
" Cái này của tôi "
" Ai thèm của cậu chứ đồ xấu xa " - Thái Điệp lườm An Vy rồi nhìn lên trời giả vờ dỗi
" Đây. Của mày đây " - Bảo Nam cười nhìn hai đứa nó trẻ con
" Mày là số một đấy " - Thái Điệp mắt sáng lên vì nhìn thấy đùi gà rán. Món khoái khẩu của Thái Điệp và cũng là... của nó.
" Miếng ăn là miếng nhục mà " - An Vy bữu môi còn Thái Điệp thì chả buồn cãi với nó nữa. - " Kệ tôi " - rồi cắm đầu ăn. An Vy thấy vậy cũng mon men lại gần từ từ đưa tay vào hộp lấy chiếc đùi gà rồi cười xuề xòa.
" Nãy cậu bảo sao? Miếng ăn là miếng nhục mà? " - Thái Điệp lườm nó không quên nhai tiếp thịt gà trong miệng.
" Nhưng mà no bụng nhục cũng được hề hề " - An Vy cười xuề xòa rồi cắn một miếng to làm hai đứa nó bật cười. Rồi cả ba cùng ăn vui vẻ.
" Mấy đứa ăn vui vẻ nhỉ. Thuốc của em đây An Vy " - Bác sĩ bước vào cười rồi đưa cho Bảo Nam bọc thuốc
" Cảm ơn bác sĩ " - ba đứa nó đồng thanh
" Mặt em sao vậy? " - Bác sĩ nhìn mặt Thái Điệp bật cười rồi đi ra
" Ủa mặt tao làm sao? " - Thái Điệp nhìn Bảo Nam rồi lại nhìn qua An Vy - " Mặt tôi làm sao? "
Hai đứa nó cười trừ lắc lắc đầu. Thái Điệp kéo chăn ra đi xuống giường bước lại đứng trước gương mà không để ý Bảo Nam đã trườn ra khỏi cửa rồi.
" Ai??? Ai giám hủy dung nhan của taaaaaaaa? " - Thái Điệp ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía An Vy. An Vy lạnh sống vai rùng mình chỉ ra cửa.
" An Vy, cậu chẳng quân tử chút nào " - Bảo Nam mặt méo xệch đứng dậy nhìn Thái Điệp sợ hãi - " Tha cho tao đi mà " - Bảo Nam la oái oái rồi ba chân bốn cẳng chạy đi
" Mi sẽ bị xử trảm ngay bây giờ " - Thái Điệp đuổi theo Bảo Nam
" Còn ông tơ bà nguyện sẽ xử hai người haha " - An Vy cười vui vẻ rồi làm tay hình khẩu súng chỉ ra phía hai người vừa chạy rồi bước xuống giường đi tới chiếc bàn lấy thuốc lên nhăn mặt:
" Xin lỗi em nhé, nhưng chị phải vứt mày vào thùng rác thôi " - nó tính quay lưng lại thì có một bàn tay ấm áp đã ôm chầm lấy nó từ đằng sau
" Em vẫn như vậy. Vẫn trẻ con chẳng bao giờ chịu uống thuốc " - Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp đó không ai khác chính là Vũ Phong.
" Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi " - An Vy lạnh lùng nói. Vũ Phong lại càng siết chặt tay hơn rồi tựa đầu lên vai An Vy giọng khẽ run nói:
" Em đừng như vậy nữa được không? Anh đã mệt mỏi vì cuộc chiến này lắm rồi. Sao bây giờ em cũng... " - Vũ Phong ngập ngừng
" Haa. Lạnh lắm. Trái tim tôi lạnh lắm. Một cô bé chỉ mới 15 tuổi đầy mơ mộng đã bị anh buông tay không chút do dự. Tôi chơi vơi như thế nào anh đâu có biết? Haha " - An Vy cười đau khổ, nước mắt cô đã rơi xuống từ lúc nào. - " Anh buông tôi ra " - An Vy dãy giụa gỡ tay Vũ Phong ra
" Anh nhớ em rất nhiều? Em có biết không? Anh đã đợi đến ngày quay về để được gặp em, em có hiểu không? " - Vũ Phong xoay người An Vy lại rồi giữ chặt đôi vai cô: " Anh bảo em đợi thì em hãy đợi đi, anh bảo em chờ anh ở đó thì em đừng đi đâu cả. Anh đã mệt mỏi lắm rồi, Vy à " - Nói rồi Vũ Phong ôm chặt nó vào lòng.
" Nếu tôi không xuất hiện ở đây. Không nhìn thấy anh cùng bạn gái vui vẻ bên nhau thì chắc tôi vẫn ngu ngốc đợi anh đấy " - An Vy cười nhạt đẩy Vũ Phong ra: " Tôi mặc kệ anh đang muốn làm trò gì? Sự thật trước mắt tôi có thể không phải là như vậy. Nhưng tôi yêu hận rõ ràng. Xin lỗi. Trái tim tôi đã không còn chỗ cho anh rồi "
An Vy bước đi mà nước mắt thì vẫn còn rơi. Vũ Phong giữ tay An Vy lại quỳ xuống. Bây giờ cậu cũng đã khóc rồi, dường như cậu đã bỏ lỡ mất tấm chân tình này rồi. Cậu gục đầu lên tay An Vy:
" Anh sai rồi. Xin em hãy tha thứ cho anh có được không? "
" Xin lỗi " - An Vy gạt tay Vũ Phong ra rồi bước đi. Cả hai đều khóc, khóc cho người kia và khóc cho mình. Họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Kể cả bây giờ, tình yêu họ dành cho nhau vẫn là tuyệt đối. Bầu trời hôm nay rất trong xanh nhưng lại mang cho người ta cảm giác u ám. An Vy gạt nước mắt rồi bước vội về lớp. Còn Vũ Phong, cậu vẫn quỳ ở đó. Nước mắt hối tiếc vẫn cứ thế rơi. Đúng. Cậu đã sai thật rồi. Cậu nắm chặt bàn tay lại:
" Anh nhất định phải mang em về "
" Tại sao bây giờ lại nhiều chuyện xảy ra như thế? " - Thái Điệp than thở rồi leo lên giường An Vy ngủ lúc nào không hay
Tại một nơi khác. Một cô gái đang bàn tính chuyện cùng một đám người khác. Đó không ai khác chính là Dĩ Mai.
" Giúp em xử lí con nhỏ mới tới đi " - Dĩ Mai ngước nhìn một đám người đứng gần đó
" Mày mới về mà đã có kẻ thù rồi sao? " - Dĩ Xuyến
" Chị cứ xử lí giùm em là được. Không cần phải hỏi nhiều. " - Dĩ Mai bực dọc lên tiếng
" Okey. Mày muốn như thế nào? " - Dĩ Xuyến nhún vai
"... " và rồi cả bọn cùng xúm lại bàn bạc.
Còn Hải Minh đi lên thư viện nhìn ngắm nơi này một lúc rồi thở dài khẽ nói - " Anh sẽ không để mất em thêm một lần nữa "
Bầu trời hôm nay hết sức u ám. Chỉ có một cặp đôi là đang hạnh phúc ở bên nhau.
" Anh dẫn em tới đây để làm gì? " - Hải My thắc mắc nhìn Khánh Anh.
" Suỵt " - Khánh Anh cười rồi bịt mắt Hải My đi tiếp
" Anh làm gì thế? " - Hải My khua tay trên không trung như đang dò đường đi
" Được rồi " - Khánh Anh dẫn Hải My tới một bãi đất trống rồi mở tay ra - " Hôm nay là kỉ niệm 2 năm của chúng ta mà. Tặng em nè " - Khánh Anh cười rồi đeo cho Hải My một sợi dây chuyền
" Lúc nãy anh lạnh nhạt với em là vì cái này sao? " - Hải My bật khóc hạnh phúc khi nhìn thấy hình trái tim được xếp bằng hoa hồng và dòng chữ " Anna, Anh yêu em "
" Một phần thôi, làm em bất ngờ. Phần nữa là em dám quên hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng ta sao? " - Khánh Anh vờ dỗi
" Em yêu anh " - Hải My bật cười ôm chầm lấy Khánh Anh hạnh phúc. Từ xa Bảo Nam đã nhìn thấy tất cả rồi khẽ thở dài " Nếu tất cả như mình dự đoán, thì không biết nó sẽ như thế nào đây? Dù sao thì mình cũng phải tìm ra sự thật thôi " - Bảo Nam nghĩ rồi quay lại canteen mua đồ ăn cho Thái Điệp và An Vy rồi đi lên phòng y tế.
" Trời ơi, con lợn này. Trông người bệnh thế này sao? " - Bảo Nam ngao ngán nhìn Thái Điệp đang ngủ ngon lành bên cạnh An Vy rồi cười gian lấy bút vẽ linh tinh lên mặt Thái Điệp. Vẽ xong cậu thu dọn hiện trường rồi gọi Thái Điệp dậy:
" Con lợn, dậy mau" - Bảo Nam hét vào tai Thái Điệp làm An Vy cũng giật mình tỉnh dậy. Còn Thái Điệp vẫn ngủ ngon lành
" Cậu bị điên à? " - An Vy bị giật mình nên bực bội quát rồi nhìn sang Thái Điệp cười phá lên.
" Ồ làm cậu dậy rồi hả? Cậu đỡ nhiều chưa? " - Bảo Nam cười trừ rồi bịt miệng An Vy lại - " Suỵt, bí mật đấy "
" Đáng lẽ là có thể khỏe rồi đấy. Nhưng giờ chắc phải vào khoa tai mũi họng " - An Vy gật gật đầu đồng ý với Bảo Nam không quên buông lời trêu cậu.
" Sorry mà. Cậu ăn chút cháo đi còn uống thuốc " - Bảo Nam mở chiếc hộp cháo ra đưa cho An Vy
" Đến giờ ăn à? Ăn à? " - Thái Điệp vội bật dậy vì ngửi thấy mùi thức ăn làm Bảo Nam và An Vy nhìn nhau chậc lưỡi chào thua
" Của tao đâu mày? " - Thái Điệp ngó nhìn cháo của An Vy, nó liền lấy tay che lại
" Cái này của tôi "
" Ai thèm của cậu chứ đồ xấu xa " - Thái Điệp lườm An Vy rồi nhìn lên trời giả vờ dỗi
" Đây. Của mày đây " - Bảo Nam cười nhìn hai đứa nó trẻ con
" Mày là số một đấy " - Thái Điệp mắt sáng lên vì nhìn thấy đùi gà rán. Món khoái khẩu của Thái Điệp và cũng là... của nó.
" Miếng ăn là miếng nhục mà " - An Vy bữu môi còn Thái Điệp thì chả buồn cãi với nó nữa. - " Kệ tôi " - rồi cắm đầu ăn. An Vy thấy vậy cũng mon men lại gần từ từ đưa tay vào hộp lấy chiếc đùi gà rồi cười xuề xòa.
" Nãy cậu bảo sao? Miếng ăn là miếng nhục mà? " - Thái Điệp lườm nó không quên nhai tiếp thịt gà trong miệng.
" Nhưng mà no bụng nhục cũng được hề hề " - An Vy cười xuề xòa rồi cắn một miếng to làm hai đứa nó bật cười. Rồi cả ba cùng ăn vui vẻ.
" Mấy đứa ăn vui vẻ nhỉ. Thuốc của em đây An Vy " - Bác sĩ bước vào cười rồi đưa cho Bảo Nam bọc thuốc
" Cảm ơn bác sĩ " - ba đứa nó đồng thanh
" Mặt em sao vậy? " - Bác sĩ nhìn mặt Thái Điệp bật cười rồi đi ra
" Ủa mặt tao làm sao? " - Thái Điệp nhìn Bảo Nam rồi lại nhìn qua An Vy - " Mặt tôi làm sao? "
Hai đứa nó cười trừ lắc lắc đầu. Thái Điệp kéo chăn ra đi xuống giường bước lại đứng trước gương mà không để ý Bảo Nam đã trườn ra khỏi cửa rồi.
" Ai??? Ai giám hủy dung nhan của taaaaaaaa? " - Thái Điệp ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía An Vy. An Vy lạnh sống vai rùng mình chỉ ra cửa.
" An Vy, cậu chẳng quân tử chút nào " - Bảo Nam mặt méo xệch đứng dậy nhìn Thái Điệp sợ hãi - " Tha cho tao đi mà " - Bảo Nam la oái oái rồi ba chân bốn cẳng chạy đi
" Mi sẽ bị xử trảm ngay bây giờ " - Thái Điệp đuổi theo Bảo Nam
" Còn ông tơ bà nguyện sẽ xử hai người haha " - An Vy cười vui vẻ rồi làm tay hình khẩu súng chỉ ra phía hai người vừa chạy rồi bước xuống giường đi tới chiếc bàn lấy thuốc lên nhăn mặt:
" Xin lỗi em nhé, nhưng chị phải vứt mày vào thùng rác thôi " - nó tính quay lưng lại thì có một bàn tay ấm áp đã ôm chầm lấy nó từ đằng sau
" Em vẫn như vậy. Vẫn trẻ con chẳng bao giờ chịu uống thuốc " - Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp đó không ai khác chính là Vũ Phong.
" Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi " - An Vy lạnh lùng nói. Vũ Phong lại càng siết chặt tay hơn rồi tựa đầu lên vai An Vy giọng khẽ run nói:
" Em đừng như vậy nữa được không? Anh đã mệt mỏi vì cuộc chiến này lắm rồi. Sao bây giờ em cũng... " - Vũ Phong ngập ngừng
" Haa. Lạnh lắm. Trái tim tôi lạnh lắm. Một cô bé chỉ mới 15 tuổi đầy mơ mộng đã bị anh buông tay không chút do dự. Tôi chơi vơi như thế nào anh đâu có biết? Haha " - An Vy cười đau khổ, nước mắt cô đã rơi xuống từ lúc nào. - " Anh buông tôi ra " - An Vy dãy giụa gỡ tay Vũ Phong ra
" Anh nhớ em rất nhiều? Em có biết không? Anh đã đợi đến ngày quay về để được gặp em, em có hiểu không? " - Vũ Phong xoay người An Vy lại rồi giữ chặt đôi vai cô: " Anh bảo em đợi thì em hãy đợi đi, anh bảo em chờ anh ở đó thì em đừng đi đâu cả. Anh đã mệt mỏi lắm rồi, Vy à " - Nói rồi Vũ Phong ôm chặt nó vào lòng.
" Nếu tôi không xuất hiện ở đây. Không nhìn thấy anh cùng bạn gái vui vẻ bên nhau thì chắc tôi vẫn ngu ngốc đợi anh đấy " - An Vy cười nhạt đẩy Vũ Phong ra: " Tôi mặc kệ anh đang muốn làm trò gì? Sự thật trước mắt tôi có thể không phải là như vậy. Nhưng tôi yêu hận rõ ràng. Xin lỗi. Trái tim tôi đã không còn chỗ cho anh rồi "
An Vy bước đi mà nước mắt thì vẫn còn rơi. Vũ Phong giữ tay An Vy lại quỳ xuống. Bây giờ cậu cũng đã khóc rồi, dường như cậu đã bỏ lỡ mất tấm chân tình này rồi. Cậu gục đầu lên tay An Vy:
" Anh sai rồi. Xin em hãy tha thứ cho anh có được không? "
" Xin lỗi " - An Vy gạt tay Vũ Phong ra rồi bước đi. Cả hai đều khóc, khóc cho người kia và khóc cho mình. Họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Kể cả bây giờ, tình yêu họ dành cho nhau vẫn là tuyệt đối. Bầu trời hôm nay rất trong xanh nhưng lại mang cho người ta cảm giác u ám. An Vy gạt nước mắt rồi bước vội về lớp. Còn Vũ Phong, cậu vẫn quỳ ở đó. Nước mắt hối tiếc vẫn cứ thế rơi. Đúng. Cậu đã sai thật rồi. Cậu nắm chặt bàn tay lại:
" Anh nhất định phải mang em về "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook