Hôn Ước Mê Đắm Em
-
C49: Cơ hội cuối cùng
Ứm… ”
Hai tay Lam Xảo Nhiên đặt lên vai Vu Duẫn dùng sức đẩy ra, đôi chân vùng vẫy, phần đầu muốn trốn thoát khỏi nụ hôn của anh nhưng nó quá cuồng bạo và say đắm.
Chỉ đến khi, Vu Duẫn thỏa mãn ở đôi môi ngọt ngào và hôn hít ở khuôn mặt rồi lân la tiến xuống cần cổ quyến rũ thì Lam Xảo Nhiên mới có cơ hội lên tiếng:
“ Vu Duẫn, buông ra…hôm nay không được…! ”
“ … ”
“ Vu Duẫn, bình tĩnh…! ”
“ Có điên mới bình tĩnh, anh nhịn hết nổi rồi! ”
Hơi thở của Vu Duẫn vô cùng gấp gáp, nên giọng nói cũng có phần khó khăn và trở nên ái muội, bàn tay hiện tại cũng đang rờ rẫm khắp nơi ở cơ thể của cô, cuối cùng dừng lại nơi đàn ông yêu thích xoa nắn.
Lúc này, do không muốn nghe Lam Xảo Nhiên tiếp tục từ chối, Vu Duẫn lần nữa chiếm đống lấy đôi môi của cô đưa lưỡi càn quấy, bàn tay tụt phần vai áo kéo xuống trực tiếp chạm vào bầu ngực, nhưng một nửa đang ẩn giấu bên trong chiếc áo lót.
Lam Xảo Nhiên trợn mắt, dùng sức vùng vẫy đẩy đạp Vu Duẫn ra xa, vô cùng kịch liệt. Thế nhưng, cánh cửa lúc nãy anh bước vào không đóng lại, nên không thể trách bà Lam mất lịch sự xông vào.
Ý định lên phòng dứt khoát bảo Lam Xảo Nhiên về nhà với Vu Duẫn, không thể tiếp tục ở đây. Và khi đi được nửa đoạn cầu thang, bà ấy nghe cô la hét bảo ‘ buông ra ’, tính tình như thế thì thằng nào chịu nổi? Quá xót con rể nên đi nhanh định giáo huấn cho cô một trận, xong rồi tống cổ đuổi đi.
“ Ưm… ”
Nhưng mà…
“ Lam Xảo Nhiên, mẹ nói cho con biết… ơ…mẹ chưa thấy gì hết… ”
Bà Lam hoảng hốt thắng gấp dừng bước và lập tức quay lưng, lúc này Lam Xảo Nhiên và Vu Duẫn cũng khựng lại hành động, tay và chân dường như cứng ngắc khi bị bắt gặp mặc dù không phải vụng trộm hay gia đình cấm cản lén lút yêu đương, bà ấy lại nói tiếp:
“ Mắt của mẹ mấy hôm nay bị đau nên không thấy gì hết…hai đứa cứ tiếp tục đi…mẹ đóng cửa giúp cho nha…hí hí. ”
Nói xong, bà Lam nhanh chân bước ra và không quên đóng cửa, sau đó bụm miệng bật cười đi gấp. Và rồi, Vu Duẫn cũng bị làm cho tắt hứng, thêm nữa nhận ngay cú đạp vào bụng của Lam Xảo Nhiên.
“ Đã bảo anh buông ra rồi, giờ thì… aaa. ”
“ Sao em không nói là chưa đóng cửa. ”
Cứ la lên như thế thì sao anh biết…?
“ Tôi có cơ hội để nói à? ”
“ Tôi… tôi… em xưng hô kiểu đó sao? ”
Lam Xảo Nhiên cáu kỉnh, lên tiếng:
“ Anh đi về! ”
“ Về thì cùng về, cũng lỡ rồi… ”
Lỡ rồi, nên Vu Duẫn dứt khoát bế ngang Xảo Nhiên trên tay và lập tức bước xuống dưới giường, từng bước nhanh chóng tiến ra cánh cửa.
Lam Xảo Nhiên vùng vẫy hai chân, nhưng cánh tay ôm cổ của Vu Duẫn dường như cũng phối hợp, cuối cùng bất lực lên tiếng:
“ Vừa mới hết kỳ kinh nguyệt hôm trước… ngày mai muốn làm gì…thì làm…! ”
Vu Duẫn bất động toàn thân, trợn mặt nhìn đối phương, tay chân bủn rủn muốn thả rơi tự do Xảo Nhiên, yết hầu nam tính bất giác chuyển động lên xuống.
“ Trợn mắt cái gì? Không phải đều do anh sao? Anh cứ canh ngay ngày đó anh đòi, rồi trách móc tôi không cho, hỏi tôi giữ gìn cho ai. Anh hỏi mà tôi không biết trả lời sao luôn á! ”
Nhiều khi nghĩ nó chán chẳng muốn nói…
Đêm tân hôn thì về ba, bốn giờ sáng.
Đêm thứ hai thì say khướt đi đứng không vững, nằm xuống là bất động ngủ ngay.
Đêm thứ ba thì chu kỳ kinh nguyệt của cô tới.
Đến lúc mọi thứ sẵn sàng thì cả hai cãi nhau.
Xong lúc cô hạ mình đi về thì tự nhiên xách gối ngủ riêng, ai ép Vu Duẫn anh?
Nhắc đến là muốn đấm cho vài phát…!
“ Anh mà còn bênh vực cho Tần Di Linh nữa, thì chắc chắn anh không sống sót qua năm 30 tuổi, đây là cơ hội CUỐI CÙNG của anh đó. ”
Bờ môi Vu Duẫn khẽ mím lại, niềm vui hiện rõ trong đôi mắt sau khi nhận được câu nói hăm dọa từ Lam Xảo Nhiên. Thế nhưng, đôi chân của anh di chuyển bước tiếp xuống cầu thang, lên tiếng:
“ Anh biết rồi! ”
“ Khoan đã…Vu Duẫn…bỏ xuống…Vu Duẫn… ”
“ Thế sao còn không chịu về nhà? ”
Lúc này, Vu Duẫn dừng lại ở chân cầu thang, sắc mặt cáu kỉnh khó chịu nhìn Lam Xảo Nhiên.
Cô ngượng ngùng lên tiếng trả lời:
“ Không lấy túi xách, điện thoại, Laptop hả? Anh thả xuống, ông và ba mẹ nhìn kìa! ”
Cuối cùng Vu Duẫn cũng chịu thả Lam Xảo Nhiên xuống, vui mừng gấp gáp cất lời:
“ Anh lên lấy cho em. ”
Đôi môi Lam Xảo Nhiên chúm chím khẽ cười, nhìn theo bóng lưng của Vu Duẫn đang đi lên cầu thang quay lại phòng ngủ. Thấy thế, bà Lam vội vàng đi tới, đưa tay đánh vào người cô, lên tiếng:
“ Con đấy, làm gì mà đạp chồng, la hét dữ vậy? Phải ngày xưa mẹ cũng đạp ba con, thì đâu có con với Việt Văn bây giờ. ”
“ Đâu phải lúc nào cũng đạp anh ấy. ”
Bà Lam tiếp tục lườm nguýt, nói:
“ Tại Vu Duẫn tính tốt với thương con nên cố chiều, chứ gặp thằng khác thì hai ngày đã trả về, chứ đâu được mười ngày. ”
Lam Xảo Nhiên trợn mặt, khuôn mặt sau đó nhăn nhó vô cùng khó coi, gắt gỏng cất lời:
“ Là con tự về, chứ Vu Duẫn dám trả à? ”
Bà Lam bĩu môi khinh thường, lên tiếng:
“ Dữ vậy sao? Thôi đi bà, có chồng rồi, vừa vừa phải phải người ta còn chiều, chứ lúc nào cũng ngang ngạnh thì sau này đừng có nằm khóc rồi bảo ‘ con nhớ Vu Duẫn ’. ”
Hai tay Lam Xảo Nhiên đặt lên vai Vu Duẫn dùng sức đẩy ra, đôi chân vùng vẫy, phần đầu muốn trốn thoát khỏi nụ hôn của anh nhưng nó quá cuồng bạo và say đắm.
Chỉ đến khi, Vu Duẫn thỏa mãn ở đôi môi ngọt ngào và hôn hít ở khuôn mặt rồi lân la tiến xuống cần cổ quyến rũ thì Lam Xảo Nhiên mới có cơ hội lên tiếng:
“ Vu Duẫn, buông ra…hôm nay không được…! ”
“ … ”
“ Vu Duẫn, bình tĩnh…! ”
“ Có điên mới bình tĩnh, anh nhịn hết nổi rồi! ”
Hơi thở của Vu Duẫn vô cùng gấp gáp, nên giọng nói cũng có phần khó khăn và trở nên ái muội, bàn tay hiện tại cũng đang rờ rẫm khắp nơi ở cơ thể của cô, cuối cùng dừng lại nơi đàn ông yêu thích xoa nắn.
Lúc này, do không muốn nghe Lam Xảo Nhiên tiếp tục từ chối, Vu Duẫn lần nữa chiếm đống lấy đôi môi của cô đưa lưỡi càn quấy, bàn tay tụt phần vai áo kéo xuống trực tiếp chạm vào bầu ngực, nhưng một nửa đang ẩn giấu bên trong chiếc áo lót.
Lam Xảo Nhiên trợn mắt, dùng sức vùng vẫy đẩy đạp Vu Duẫn ra xa, vô cùng kịch liệt. Thế nhưng, cánh cửa lúc nãy anh bước vào không đóng lại, nên không thể trách bà Lam mất lịch sự xông vào.
Ý định lên phòng dứt khoát bảo Lam Xảo Nhiên về nhà với Vu Duẫn, không thể tiếp tục ở đây. Và khi đi được nửa đoạn cầu thang, bà ấy nghe cô la hét bảo ‘ buông ra ’, tính tình như thế thì thằng nào chịu nổi? Quá xót con rể nên đi nhanh định giáo huấn cho cô một trận, xong rồi tống cổ đuổi đi.
“ Ưm… ”
Nhưng mà…
“ Lam Xảo Nhiên, mẹ nói cho con biết… ơ…mẹ chưa thấy gì hết… ”
Bà Lam hoảng hốt thắng gấp dừng bước và lập tức quay lưng, lúc này Lam Xảo Nhiên và Vu Duẫn cũng khựng lại hành động, tay và chân dường như cứng ngắc khi bị bắt gặp mặc dù không phải vụng trộm hay gia đình cấm cản lén lút yêu đương, bà ấy lại nói tiếp:
“ Mắt của mẹ mấy hôm nay bị đau nên không thấy gì hết…hai đứa cứ tiếp tục đi…mẹ đóng cửa giúp cho nha…hí hí. ”
Nói xong, bà Lam nhanh chân bước ra và không quên đóng cửa, sau đó bụm miệng bật cười đi gấp. Và rồi, Vu Duẫn cũng bị làm cho tắt hứng, thêm nữa nhận ngay cú đạp vào bụng của Lam Xảo Nhiên.
“ Đã bảo anh buông ra rồi, giờ thì… aaa. ”
“ Sao em không nói là chưa đóng cửa. ”
Cứ la lên như thế thì sao anh biết…?
“ Tôi có cơ hội để nói à? ”
“ Tôi… tôi… em xưng hô kiểu đó sao? ”
Lam Xảo Nhiên cáu kỉnh, lên tiếng:
“ Anh đi về! ”
“ Về thì cùng về, cũng lỡ rồi… ”
Lỡ rồi, nên Vu Duẫn dứt khoát bế ngang Xảo Nhiên trên tay và lập tức bước xuống dưới giường, từng bước nhanh chóng tiến ra cánh cửa.
Lam Xảo Nhiên vùng vẫy hai chân, nhưng cánh tay ôm cổ của Vu Duẫn dường như cũng phối hợp, cuối cùng bất lực lên tiếng:
“ Vừa mới hết kỳ kinh nguyệt hôm trước… ngày mai muốn làm gì…thì làm…! ”
Vu Duẫn bất động toàn thân, trợn mặt nhìn đối phương, tay chân bủn rủn muốn thả rơi tự do Xảo Nhiên, yết hầu nam tính bất giác chuyển động lên xuống.
“ Trợn mắt cái gì? Không phải đều do anh sao? Anh cứ canh ngay ngày đó anh đòi, rồi trách móc tôi không cho, hỏi tôi giữ gìn cho ai. Anh hỏi mà tôi không biết trả lời sao luôn á! ”
Nhiều khi nghĩ nó chán chẳng muốn nói…
Đêm tân hôn thì về ba, bốn giờ sáng.
Đêm thứ hai thì say khướt đi đứng không vững, nằm xuống là bất động ngủ ngay.
Đêm thứ ba thì chu kỳ kinh nguyệt của cô tới.
Đến lúc mọi thứ sẵn sàng thì cả hai cãi nhau.
Xong lúc cô hạ mình đi về thì tự nhiên xách gối ngủ riêng, ai ép Vu Duẫn anh?
Nhắc đến là muốn đấm cho vài phát…!
“ Anh mà còn bênh vực cho Tần Di Linh nữa, thì chắc chắn anh không sống sót qua năm 30 tuổi, đây là cơ hội CUỐI CÙNG của anh đó. ”
Bờ môi Vu Duẫn khẽ mím lại, niềm vui hiện rõ trong đôi mắt sau khi nhận được câu nói hăm dọa từ Lam Xảo Nhiên. Thế nhưng, đôi chân của anh di chuyển bước tiếp xuống cầu thang, lên tiếng:
“ Anh biết rồi! ”
“ Khoan đã…Vu Duẫn…bỏ xuống…Vu Duẫn… ”
“ Thế sao còn không chịu về nhà? ”
Lúc này, Vu Duẫn dừng lại ở chân cầu thang, sắc mặt cáu kỉnh khó chịu nhìn Lam Xảo Nhiên.
Cô ngượng ngùng lên tiếng trả lời:
“ Không lấy túi xách, điện thoại, Laptop hả? Anh thả xuống, ông và ba mẹ nhìn kìa! ”
Cuối cùng Vu Duẫn cũng chịu thả Lam Xảo Nhiên xuống, vui mừng gấp gáp cất lời:
“ Anh lên lấy cho em. ”
Đôi môi Lam Xảo Nhiên chúm chím khẽ cười, nhìn theo bóng lưng của Vu Duẫn đang đi lên cầu thang quay lại phòng ngủ. Thấy thế, bà Lam vội vàng đi tới, đưa tay đánh vào người cô, lên tiếng:
“ Con đấy, làm gì mà đạp chồng, la hét dữ vậy? Phải ngày xưa mẹ cũng đạp ba con, thì đâu có con với Việt Văn bây giờ. ”
“ Đâu phải lúc nào cũng đạp anh ấy. ”
Bà Lam tiếp tục lườm nguýt, nói:
“ Tại Vu Duẫn tính tốt với thương con nên cố chiều, chứ gặp thằng khác thì hai ngày đã trả về, chứ đâu được mười ngày. ”
Lam Xảo Nhiên trợn mặt, khuôn mặt sau đó nhăn nhó vô cùng khó coi, gắt gỏng cất lời:
“ Là con tự về, chứ Vu Duẫn dám trả à? ”
Bà Lam bĩu môi khinh thường, lên tiếng:
“ Dữ vậy sao? Thôi đi bà, có chồng rồi, vừa vừa phải phải người ta còn chiều, chứ lúc nào cũng ngang ngạnh thì sau này đừng có nằm khóc rồi bảo ‘ con nhớ Vu Duẫn ’. ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook