Hôn Ước Mê Đắm Em
-
C46: Bớt nhớ anh chưa
Gõ cửa và tự độc thoại một mình suốt gần cả hai giờ đồng hồ, cuối cùng Vu Duẫn cũng dừng lại để cho Lam Xảo Nhiên nghỉ ngơi. Thế nhưng, anh không về nhà mà ngồi thụp xuống nền gạch, ngay bên cửa phòng của cô.
‘ Người con gái khi lấy chồng là tin tưởng giao phó cả cuộc đời cho người đó, mong được bảo vệ, che chở, quan tâm, nhưng anh đã làm gì? ’
Từng giờ đồng hồ trôi qua, Vu Duẫn tự gặm nhắm một mình với những việc xảy ra. Có lẽ, ngay khoảnh khắc anh xem điện thoại của cô là anh đã sai khi thất hứa, kết cục mọi chuyện càng lúc càng đi xa.
Ở phòng ngủ, tâm trạng của Lam Xảo Nhiên cũng chẳng tốt hơn Vu Duẫn, vô cùng rối bời lẫn ngổn ngang. Hai chân co rúm và đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào chiếc tivi ở phía đối diện, trên màn hình đang chiếu toàn cảnh hôn lễ của cả hai ngày hôm đó, sự mạnh mẽ cứng rắn cô thể hiện chỉ là diễn xuất với anh.
“ Híc… ”
Hai giờ sáng, bà Lan kiểm tra xem Vu Duẫn đã về hay xuống sofa phòng khách, hoặc là được Xảo Nhiên cho vào phòng ngủ. Lúc này, đứng từ trên cầu thang nhìn xuống, bà chợt thấy anh gục mặt dường như rất mệt.
“ Vu Duẫn à, hay con vào phòng của Việt Văn ngủ tạm, làm việc cả ngày mệt mỏi rồi thức cả đêm sao chịu nổi. Phải chú ý đến sức khỏe chứ, lỡ bệnh thì sao? ”
“ Mẹ! ”
Vu Duẫn uể oải đứng dậy đối diện với bà ấy, sau đó nhìn vào cửa phòng rồi nói tiếp:
“ Ba mẹ cho con xin lỗi, con đã không thực hiện đúng với lời hứa của mình lúc rước Xảo Nhiên về nhà mình, để ba mẹ và ông phiền lòng! ”
“ Được rồi, Xảo Nhiên chỉ mạnh miệng chứ cũng yếu lòng, lúc ở viện khóc rất nhiều, bảo là nhớ con. ”
Lồng ngực của Vu Duẫn nhói lên, bàn tay bất giác siết chặt, thành thật nói:
“ Con vô tình làm cho Xảo Nhiên tổn thương nhiều quá… ”
“ Nghỉ ngơi đi con…vợ chồng nào cũng có lúc hục hặc. ”
“ Con muốn chờ Xảo Nhiên! ”
“ Mới có hai giờ thôi, con ngồi đây đến sáng sao chịu được chứ! ”
Vu Duẫn lần nữa nhìn vào cửa phòng, muốn đưa tay tiếp tục gõ cửa nhưng sợ đánh thức Xảo Nhiên. Sau đó, anh nhìn sang bà Lam, lên tiếng:
“ Không sao đâu mẹ, thế cô ấy mới thương mà hết giận. ”
Vu Cảnh có thể đứng một đêm ở ngoài trời được thì Vu Duẫn anh ngồi một đêm trong nhà cũng có làm sao, bất quá bị chọc quê như anh ấy mà vợ thương vợ xót vợ về.
Thế nhưng, mỗi người mỗi việc và tính cách Lam Xảo Nhiên không giống như vợ Vu Cảnh, cách này của anh thất bại khi đến sáng cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
“ Xảo Nhiên, nghe anh giải thích đi. Thực ra anh chẳng phải bênh vực gì cho Di Linh cả, cô ấy có giả tạo hay không và mục đích là gì thì chỉ cần anh yêu em là đủ. ”
“ Anh không đi làm hả? ”
Vu Duẫn hứng khởi, hỏi lại:
“ Mình cùng đi nha? ”
“ Tôi lái xe được. ”
…----------------…
Buổi trưa…
“ Lên phòng làm việc của anh, nếu không thì anh xuống tìm đấy. Lần này anh làm thật đó, chẳng phải hăm dọa em như hôm qua. ”
Nhận được dòng tin nhắn của Vu Duẫn, Lam Xảo Nhiên ngay lập tức xao động và khuôn mặt thể hiện sự bực tức. Thấy thế, Tịch Tố Hinh xô đẩy bả vai cô, lên tiếng:
“ Cho người ta cơ hội đi, không thôi vài bữa thương nhớ tự mình đi về thì quê lắm đó. ”
Lam Xảo Nhiên hùng hồn hỏi lại:
“ Thương nhớ gì? ”
“ Tớ nghe mẹ cậu kể rồi… haha… ‘ con nhớ ấy ấy ’. Thì ra cậu bảo ‘ cũng lâu chưa đến nhà chồng, với mẹ và chị chồng gọi điện và nhắn tin khuyên nhủ miết ’ là viện cớ với tớ đúng không? ”
“ Cậu…im lặng! ”
Lam Xảo Nhiên nghiêm mặt cảnh cáo Tịch Tố Hinh, trong lòng cũng đang tức giận mẹ mình không thôi.
Chỉ là giây phút yếu lòng thôi mà~
Sau đó, Xảo Nhiên mang theo một tệp tài liệu lên văn phòng làm việc của Vu Duẫn, để lỡ nhân viên khác nhìn thấy cũng chẳng hoài nghi cả hai.
Vừa đưa tay gõ cửa, thì cánh cửa lập tức mở ra, đối diện rất gần với cô chính là Vu Duẫn.
“ Tổng giám đốc bảo tôi lên đây làm gì? ”
Vu Duẫn đưa tay kéo Lam Xảo Nhiên vào phòng, sau đó lập tức đóng cửa, dịu dàng lên tiếng:
“ Chúng ta cùng ăn trưa nha, vợ? ”
Hốc mắt của Lam Xảo Nhiên đỏ ửng, bất giác lên tiếng:
“ Phải chi trước đó anh năn nỉ tôi, hôm đó anh quan tâm tôi, thì chúng ta cũng không đi đến bước đường này. ”
Vu Duẫn nặng nề thở ra, lập tức nắm lấy bàn tay của Xảo Nhiên, tha thiết nói:
“ Anh xin lỗi, cho anh thêm cơ hội nữa đi! ”
Lam Xảo Nhiên rút tay thu về, lại nói:
“ Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, còn ăn trưa thì tôi ăn rồi! ”
Thế nhưng, đột nhiên Vu Duẫn vội kéo ôm chầm Xảo Nhiên vào lòng hôn xuống vào trán, khẽ cười và lên tiếng:
“ Bớt nhớ anh chưa? ”
Khuôn mặt của ai kia lập tức méo mó, vội vàng xô đẩy đối phương.
Rốt cuộc thì mẹ cô đã kể với bao nhiêu người?
Hùng hồn lên tiếng:
“ Tôi dứt khoát rồi, không để anh làm tổn thương tôi nữa đâu, ngu ngốc hai lần là quá đủ! ”
“ Em vừa mắng vừa đánh anh, còn bảo không cần anh, anh cũng biết tổn thương. ”
Anh nghĩ, Lam Xảo Nhiên cô lúc đi học ít nhất cũng hai lần đánh nhau với bạn. Kết hôn chưa được bao lâu chứ anh bị đánh hết một lần và lần kia ngăn kịp, còn mắng thì phải hai chiếc xe bán tải mới chở đủ, rõ ràng đây là bạo lực gia đình!
Phải gần 20 phút sau, Lam Xảo Nhiên mới rời khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc. Lúc này, cô bước ra từ thang máy để đến phòng làm việc của mình, thì bắt gặp Tần Di Linh đang đứng dường như đợi cô.
Và rồi, cô bình tĩnh lơ đi, đôi chân thon dài cứ uyển chuyển tiến bước. Thế nhưng, lập tức bị cô ta chắn ngang ngăn cản, giọng điệu như thách thức cất lên:
“ Sao? Đã sợ mất anh ấy ư? Cô nói không bao giờ chạy theo đàn ông, chỉ là thị uy thôi đúng không? ”
“ Tần Di Linh, chị thành công rồi! ”
‘ Người con gái khi lấy chồng là tin tưởng giao phó cả cuộc đời cho người đó, mong được bảo vệ, che chở, quan tâm, nhưng anh đã làm gì? ’
Từng giờ đồng hồ trôi qua, Vu Duẫn tự gặm nhắm một mình với những việc xảy ra. Có lẽ, ngay khoảnh khắc anh xem điện thoại của cô là anh đã sai khi thất hứa, kết cục mọi chuyện càng lúc càng đi xa.
Ở phòng ngủ, tâm trạng của Lam Xảo Nhiên cũng chẳng tốt hơn Vu Duẫn, vô cùng rối bời lẫn ngổn ngang. Hai chân co rúm và đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào chiếc tivi ở phía đối diện, trên màn hình đang chiếu toàn cảnh hôn lễ của cả hai ngày hôm đó, sự mạnh mẽ cứng rắn cô thể hiện chỉ là diễn xuất với anh.
“ Híc… ”
Hai giờ sáng, bà Lan kiểm tra xem Vu Duẫn đã về hay xuống sofa phòng khách, hoặc là được Xảo Nhiên cho vào phòng ngủ. Lúc này, đứng từ trên cầu thang nhìn xuống, bà chợt thấy anh gục mặt dường như rất mệt.
“ Vu Duẫn à, hay con vào phòng của Việt Văn ngủ tạm, làm việc cả ngày mệt mỏi rồi thức cả đêm sao chịu nổi. Phải chú ý đến sức khỏe chứ, lỡ bệnh thì sao? ”
“ Mẹ! ”
Vu Duẫn uể oải đứng dậy đối diện với bà ấy, sau đó nhìn vào cửa phòng rồi nói tiếp:
“ Ba mẹ cho con xin lỗi, con đã không thực hiện đúng với lời hứa của mình lúc rước Xảo Nhiên về nhà mình, để ba mẹ và ông phiền lòng! ”
“ Được rồi, Xảo Nhiên chỉ mạnh miệng chứ cũng yếu lòng, lúc ở viện khóc rất nhiều, bảo là nhớ con. ”
Lồng ngực của Vu Duẫn nhói lên, bàn tay bất giác siết chặt, thành thật nói:
“ Con vô tình làm cho Xảo Nhiên tổn thương nhiều quá… ”
“ Nghỉ ngơi đi con…vợ chồng nào cũng có lúc hục hặc. ”
“ Con muốn chờ Xảo Nhiên! ”
“ Mới có hai giờ thôi, con ngồi đây đến sáng sao chịu được chứ! ”
Vu Duẫn lần nữa nhìn vào cửa phòng, muốn đưa tay tiếp tục gõ cửa nhưng sợ đánh thức Xảo Nhiên. Sau đó, anh nhìn sang bà Lam, lên tiếng:
“ Không sao đâu mẹ, thế cô ấy mới thương mà hết giận. ”
Vu Cảnh có thể đứng một đêm ở ngoài trời được thì Vu Duẫn anh ngồi một đêm trong nhà cũng có làm sao, bất quá bị chọc quê như anh ấy mà vợ thương vợ xót vợ về.
Thế nhưng, mỗi người mỗi việc và tính cách Lam Xảo Nhiên không giống như vợ Vu Cảnh, cách này của anh thất bại khi đến sáng cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
“ Xảo Nhiên, nghe anh giải thích đi. Thực ra anh chẳng phải bênh vực gì cho Di Linh cả, cô ấy có giả tạo hay không và mục đích là gì thì chỉ cần anh yêu em là đủ. ”
“ Anh không đi làm hả? ”
Vu Duẫn hứng khởi, hỏi lại:
“ Mình cùng đi nha? ”
“ Tôi lái xe được. ”
…----------------…
Buổi trưa…
“ Lên phòng làm việc của anh, nếu không thì anh xuống tìm đấy. Lần này anh làm thật đó, chẳng phải hăm dọa em như hôm qua. ”
Nhận được dòng tin nhắn của Vu Duẫn, Lam Xảo Nhiên ngay lập tức xao động và khuôn mặt thể hiện sự bực tức. Thấy thế, Tịch Tố Hinh xô đẩy bả vai cô, lên tiếng:
“ Cho người ta cơ hội đi, không thôi vài bữa thương nhớ tự mình đi về thì quê lắm đó. ”
Lam Xảo Nhiên hùng hồn hỏi lại:
“ Thương nhớ gì? ”
“ Tớ nghe mẹ cậu kể rồi… haha… ‘ con nhớ ấy ấy ’. Thì ra cậu bảo ‘ cũng lâu chưa đến nhà chồng, với mẹ và chị chồng gọi điện và nhắn tin khuyên nhủ miết ’ là viện cớ với tớ đúng không? ”
“ Cậu…im lặng! ”
Lam Xảo Nhiên nghiêm mặt cảnh cáo Tịch Tố Hinh, trong lòng cũng đang tức giận mẹ mình không thôi.
Chỉ là giây phút yếu lòng thôi mà~
Sau đó, Xảo Nhiên mang theo một tệp tài liệu lên văn phòng làm việc của Vu Duẫn, để lỡ nhân viên khác nhìn thấy cũng chẳng hoài nghi cả hai.
Vừa đưa tay gõ cửa, thì cánh cửa lập tức mở ra, đối diện rất gần với cô chính là Vu Duẫn.
“ Tổng giám đốc bảo tôi lên đây làm gì? ”
Vu Duẫn đưa tay kéo Lam Xảo Nhiên vào phòng, sau đó lập tức đóng cửa, dịu dàng lên tiếng:
“ Chúng ta cùng ăn trưa nha, vợ? ”
Hốc mắt của Lam Xảo Nhiên đỏ ửng, bất giác lên tiếng:
“ Phải chi trước đó anh năn nỉ tôi, hôm đó anh quan tâm tôi, thì chúng ta cũng không đi đến bước đường này. ”
Vu Duẫn nặng nề thở ra, lập tức nắm lấy bàn tay của Xảo Nhiên, tha thiết nói:
“ Anh xin lỗi, cho anh thêm cơ hội nữa đi! ”
Lam Xảo Nhiên rút tay thu về, lại nói:
“ Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, còn ăn trưa thì tôi ăn rồi! ”
Thế nhưng, đột nhiên Vu Duẫn vội kéo ôm chầm Xảo Nhiên vào lòng hôn xuống vào trán, khẽ cười và lên tiếng:
“ Bớt nhớ anh chưa? ”
Khuôn mặt của ai kia lập tức méo mó, vội vàng xô đẩy đối phương.
Rốt cuộc thì mẹ cô đã kể với bao nhiêu người?
Hùng hồn lên tiếng:
“ Tôi dứt khoát rồi, không để anh làm tổn thương tôi nữa đâu, ngu ngốc hai lần là quá đủ! ”
“ Em vừa mắng vừa đánh anh, còn bảo không cần anh, anh cũng biết tổn thương. ”
Anh nghĩ, Lam Xảo Nhiên cô lúc đi học ít nhất cũng hai lần đánh nhau với bạn. Kết hôn chưa được bao lâu chứ anh bị đánh hết một lần và lần kia ngăn kịp, còn mắng thì phải hai chiếc xe bán tải mới chở đủ, rõ ràng đây là bạo lực gia đình!
Phải gần 20 phút sau, Lam Xảo Nhiên mới rời khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc. Lúc này, cô bước ra từ thang máy để đến phòng làm việc của mình, thì bắt gặp Tần Di Linh đang đứng dường như đợi cô.
Và rồi, cô bình tĩnh lơ đi, đôi chân thon dài cứ uyển chuyển tiến bước. Thế nhưng, lập tức bị cô ta chắn ngang ngăn cản, giọng điệu như thách thức cất lên:
“ Sao? Đã sợ mất anh ấy ư? Cô nói không bao giờ chạy theo đàn ông, chỉ là thị uy thôi đúng không? ”
“ Tần Di Linh, chị thành công rồi! ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook