Hôn Ước Mê Đắm Em
-
C36: Không cùng đẳng cấp
Rất nhanh đã đến cuối tuần, Vu Duẫn trở về dinh thự Vu Hoàng. Ở phòng khách hiện tại, có ông bà Vu đang ngồi uống trà và với mục đích chờ anh.
Vừa thấy, ông Vu đã lên tiếng:
“ Vu Duẫn, lại đây! ”
“ Ba mẹ! ”
Lúc này, ông ấy nghiêm khắc hỏi:
“ Xảo Nhiên đâu? ”
Sắc mắt của Vu Duẫn lập tức biến đổi, chính là sợ ông Vu sẽ mắng, sau đó khẽ hắng giọng và đi tới sofa ngồi xuống, trả lời:
“ Xảo Nhiên đã đi thành phố A, tham gia hôn lễ của bạn cô ấy. ”
Mặc dù không liên lạc, nhưng Vu Duẫn anh vẫn biết Lam Xảo Nhiên cô sẽ đi thành phố A vào trưa nay. Đáng lẽ ra, nếu cả hai không giận nhau, anh cùng đi dự tiệc với cô.
Nghe vậy, bà Vu lên tiếng hỏi:
“ Thế hai đứa làm hòa với nhau chưa? ”
Vu Duẫn lãnh tránh rồi im lặng không trả lời, làm hai mắt của ông Vu tức khắc đanh lại vô cùng nóng giận con trai, gằn giọng cất lên:
“ Vậy con định để Xảo Nhiên sống ở nhà ngoại mãi thế sao? Vu Duẫn, việc của Đông Bách chưa làm con sáng mắt ra ư? ”
“ Cô ấy không muốn về nhà, thế con phải làm sao đây? ”
Lúc này, Đường Tịnh Thi từ trên phòng ngủ đi xuống và bước tới sofa phòng khách, cô ta bĩu môi rồi sau đó ngồi bên cạnh Vu Duẫn, lên tiếng:
“ Muốn cậu út và ông bà hạ mình sang năn nỉ đấy, đã gả vào nhà người ta còn không biết điều. Ông ngoại và cậu út sáng mắt ra chưa, lúc đầu cháu đã bảo mợ Di Linh tốt hơn mợ ta gấp trăm nghìn lần và cả hợp với gia đình mình. Quan trọng mợ ấy có học thức, biết chuyện, sẽ không bao giờ bỏ đi ngang ngược như thế. ”
Đường Tịnh Thi vừa nói dứt lời, hai hàng chân mày của Vu Duẫn lẫn ông Vu tức khắc chau lại nghiêm nghị, cùng lúc phóng tầm nhìn tới cô ta bằng ánh mắt tức giận.
Vu Duẫn gằn giọng lên tiếng:
“ Tịnh Thi, từ bao giờ cháu được phép đánh giá, phán xét mợ út của cháu vậy? Mợ út cháu dù tốt hay xấu cũng là vợ cậu, cháu bắt buộc phải tôn trọng và không có quyền lên tiếng. ”
“ Mợ ta sai rành rành ra, cậu còn bênh vực? Từ lúc được gả vào đến nay, mợ ta về đây được mấy lần? Bà ngoại buồn chỉ biết tâm sự với mợ Di Linh, còn cô con dâu kia đâu? ”
Đường Tịnh Thi cũng chẳng chịu thua Vu Duẫn, giọng điệu hung hăng cao vút cùng thái độ bất nhã làm cho bệnh tim của ông Vu muốn tái phát, sau đó ông ấy lập tức đập mạnh tay xuống mặt bàn, gầm lên:
“ Cháu hỗn xược như thế đủ chưa? Mau về nhà cháu, ta sẽ gọi cho mẹ cháu ngay lập tức để răn dạy lại. ”
Đường Tịnh Thi hùng hồn dứt khoát đứng dậy, sau đó tiếp tục năng giọng cất lên:
“ Ông vì Lam Xảo Nhiên, một người dưng mà lớn tiếng với cháu và còn đuổi cháu về? Cháu nói có gì không đúng? Mợ ta hóng hách ngạo mạn, ỷ quyền ỷ thế, trịch thượng, nhiều lần ức hiếp mợ Di Linh nhưng mợ ấy đều nhịn cho qua. Bây giờ còn giận hờn bỏ về nhà mẹ, muốn cậu út sang năn nỉ chứ gì nữa. ”
Lúc này, Vu Duẫn đứng dậy đối diện với cháu gái, đanh giọng lên tiếng:
“ Thứ nhất, chuyện gia đình của cậu, cháu không có quyền can thiệp vào. Thứ hai, cậu đã nhắc nhở cháu bao nhiêu lần, không được gọi Di Linh là mợ nữa và hy vọng đây là lần cuối cùng. ”
…----------------…
Từ sân bay thành phố A, Lam Xảo Nhiên bắt taxi đến khách sạn Tịch Tố Hinh đã đặt phòng, vốn dĩ cô ấy làm phù dâu nên tối qua đã sang đây để kịp cho sáng nay.
Sáu giờ tối, cả hai đã có mặt tại tiệc cưới, chụp ảnh lưu niệm cùng cô dâu chú rể và bạn bè thân thiết lúc du học. Thế nhưng, tuy cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng Xảo Nhiên khá buồn, chỉ là cố che giấu đi.
“ Chồng cậu bận việc gì sao?
“ Ừ, chồng tớ không thể sắp xếp công việc để đi cùng tớ được. ”
“ Ồ… ”
Lạ thật, người không thích đi đến đâu cũng gặp, đã sang tận thành phố A Lam Xảo Nhiên cô vẫn còn thấy Tần Điệp, đúng là xui xẻo!
Lúc này, cô xoay sang hỏi Kiều Hoa tranh thủ lúc cô ấy đang nghỉ ngơi, lên tiếng:
“ Hai vợ chồng cậu có quen Tần Điệp hả? ”
Kiều Hoa lập tức lắc đầu, sau đó đưa khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ, cẩn thận gần sát với Lam Xảo Nhiên, khe khẽ lên tiếng:
“ Anh chồng của tớ mê mẩn chị ta lắm, nhưng gia đình chồng của tớ không ai chấp nhận cả, cũng vì scandal rầm rộ với vị thiếu gia ở Canada và với Vu Phát, thiếu gia nhà họ Vu đấy… ủa mà cậu biết chưa? ”
“ Tớ có nghe chồng tớ nói qua, thế giờ anh chồng của cậu và chị ta đang quen? ”
“ Tớ không rành nữa, mà có thể đang quen, thấy cứ dây dưa. ”
Do là nhân vật chính, nên Kiều Hoa không thể tám chuyện với Lam Xảo Nhiên được lâu, hứa hẹn khi nào rảnh rỗi sẽ kể cho cô nghe về câu chuyện giữa Tần Điệp và vị thiếu gia ở Canada, hấp dẫn không kém phần Vu Phát.
Lúc này, Lam Xảo Nhiên bước đi tiến lại bàn tiệc của cô, thế nhưng nửa đoạn đường đã bị Tần Điệp giữ chân, cô ta lên tiếng:
“ Xin chào, cô Vu! ”
Khuôn miệng của Lam Xảo Nhiên nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, cất lời:
“ Ừ… ”
Tần Điệp bật cười, khoanh tay cao ngạo trước Lam Xảo Nhiên, sắc mặt như đang thách thức, nói:
“ Ráng giữ Vu Duẫn chặt hơn nhé! ”
Một bên lông mày của Lam Xảo Nhiên xếch nhẹ vô cùng kiêu căng, đôi mắt sắc bén ngập tràn sự dè bĩu, lần nữa khẽ cười và lên tiếng hỏi lại:
“ Sợ em gái họ của chị sẽ cướp mất ư? Tần Điệp, nói cho chị biết một tin vui, Lam Xảo Nhiên tôi không bao giờ giữ chồng. Hơn nữa tôi chỉ sợ mất người thân, mất nhan sắc, mất thể diện, mất lòng tự trọng, chứ tranh giành với kẻ thứ ba chẳng khác nào thừa nhận giá trị của tôi ngang bằng họ, là loại thấp hèn, hạ tiện,… ”
“ Cô… ”
“ Thôi nhé, chúng ta không cùng đẳng cấp, nói chuyện với chị là đang hạ thấp giá trị của tôi! ”
Vừa thấy, ông Vu đã lên tiếng:
“ Vu Duẫn, lại đây! ”
“ Ba mẹ! ”
Lúc này, ông ấy nghiêm khắc hỏi:
“ Xảo Nhiên đâu? ”
Sắc mắt của Vu Duẫn lập tức biến đổi, chính là sợ ông Vu sẽ mắng, sau đó khẽ hắng giọng và đi tới sofa ngồi xuống, trả lời:
“ Xảo Nhiên đã đi thành phố A, tham gia hôn lễ của bạn cô ấy. ”
Mặc dù không liên lạc, nhưng Vu Duẫn anh vẫn biết Lam Xảo Nhiên cô sẽ đi thành phố A vào trưa nay. Đáng lẽ ra, nếu cả hai không giận nhau, anh cùng đi dự tiệc với cô.
Nghe vậy, bà Vu lên tiếng hỏi:
“ Thế hai đứa làm hòa với nhau chưa? ”
Vu Duẫn lãnh tránh rồi im lặng không trả lời, làm hai mắt của ông Vu tức khắc đanh lại vô cùng nóng giận con trai, gằn giọng cất lên:
“ Vậy con định để Xảo Nhiên sống ở nhà ngoại mãi thế sao? Vu Duẫn, việc của Đông Bách chưa làm con sáng mắt ra ư? ”
“ Cô ấy không muốn về nhà, thế con phải làm sao đây? ”
Lúc này, Đường Tịnh Thi từ trên phòng ngủ đi xuống và bước tới sofa phòng khách, cô ta bĩu môi rồi sau đó ngồi bên cạnh Vu Duẫn, lên tiếng:
“ Muốn cậu út và ông bà hạ mình sang năn nỉ đấy, đã gả vào nhà người ta còn không biết điều. Ông ngoại và cậu út sáng mắt ra chưa, lúc đầu cháu đã bảo mợ Di Linh tốt hơn mợ ta gấp trăm nghìn lần và cả hợp với gia đình mình. Quan trọng mợ ấy có học thức, biết chuyện, sẽ không bao giờ bỏ đi ngang ngược như thế. ”
Đường Tịnh Thi vừa nói dứt lời, hai hàng chân mày của Vu Duẫn lẫn ông Vu tức khắc chau lại nghiêm nghị, cùng lúc phóng tầm nhìn tới cô ta bằng ánh mắt tức giận.
Vu Duẫn gằn giọng lên tiếng:
“ Tịnh Thi, từ bao giờ cháu được phép đánh giá, phán xét mợ út của cháu vậy? Mợ út cháu dù tốt hay xấu cũng là vợ cậu, cháu bắt buộc phải tôn trọng và không có quyền lên tiếng. ”
“ Mợ ta sai rành rành ra, cậu còn bênh vực? Từ lúc được gả vào đến nay, mợ ta về đây được mấy lần? Bà ngoại buồn chỉ biết tâm sự với mợ Di Linh, còn cô con dâu kia đâu? ”
Đường Tịnh Thi cũng chẳng chịu thua Vu Duẫn, giọng điệu hung hăng cao vút cùng thái độ bất nhã làm cho bệnh tim của ông Vu muốn tái phát, sau đó ông ấy lập tức đập mạnh tay xuống mặt bàn, gầm lên:
“ Cháu hỗn xược như thế đủ chưa? Mau về nhà cháu, ta sẽ gọi cho mẹ cháu ngay lập tức để răn dạy lại. ”
Đường Tịnh Thi hùng hồn dứt khoát đứng dậy, sau đó tiếp tục năng giọng cất lên:
“ Ông vì Lam Xảo Nhiên, một người dưng mà lớn tiếng với cháu và còn đuổi cháu về? Cháu nói có gì không đúng? Mợ ta hóng hách ngạo mạn, ỷ quyền ỷ thế, trịch thượng, nhiều lần ức hiếp mợ Di Linh nhưng mợ ấy đều nhịn cho qua. Bây giờ còn giận hờn bỏ về nhà mẹ, muốn cậu út sang năn nỉ chứ gì nữa. ”
Lúc này, Vu Duẫn đứng dậy đối diện với cháu gái, đanh giọng lên tiếng:
“ Thứ nhất, chuyện gia đình của cậu, cháu không có quyền can thiệp vào. Thứ hai, cậu đã nhắc nhở cháu bao nhiêu lần, không được gọi Di Linh là mợ nữa và hy vọng đây là lần cuối cùng. ”
…----------------…
Từ sân bay thành phố A, Lam Xảo Nhiên bắt taxi đến khách sạn Tịch Tố Hinh đã đặt phòng, vốn dĩ cô ấy làm phù dâu nên tối qua đã sang đây để kịp cho sáng nay.
Sáu giờ tối, cả hai đã có mặt tại tiệc cưới, chụp ảnh lưu niệm cùng cô dâu chú rể và bạn bè thân thiết lúc du học. Thế nhưng, tuy cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng Xảo Nhiên khá buồn, chỉ là cố che giấu đi.
“ Chồng cậu bận việc gì sao?
“ Ừ, chồng tớ không thể sắp xếp công việc để đi cùng tớ được. ”
“ Ồ… ”
Lạ thật, người không thích đi đến đâu cũng gặp, đã sang tận thành phố A Lam Xảo Nhiên cô vẫn còn thấy Tần Điệp, đúng là xui xẻo!
Lúc này, cô xoay sang hỏi Kiều Hoa tranh thủ lúc cô ấy đang nghỉ ngơi, lên tiếng:
“ Hai vợ chồng cậu có quen Tần Điệp hả? ”
Kiều Hoa lập tức lắc đầu, sau đó đưa khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ, cẩn thận gần sát với Lam Xảo Nhiên, khe khẽ lên tiếng:
“ Anh chồng của tớ mê mẩn chị ta lắm, nhưng gia đình chồng của tớ không ai chấp nhận cả, cũng vì scandal rầm rộ với vị thiếu gia ở Canada và với Vu Phát, thiếu gia nhà họ Vu đấy… ủa mà cậu biết chưa? ”
“ Tớ có nghe chồng tớ nói qua, thế giờ anh chồng của cậu và chị ta đang quen? ”
“ Tớ không rành nữa, mà có thể đang quen, thấy cứ dây dưa. ”
Do là nhân vật chính, nên Kiều Hoa không thể tám chuyện với Lam Xảo Nhiên được lâu, hứa hẹn khi nào rảnh rỗi sẽ kể cho cô nghe về câu chuyện giữa Tần Điệp và vị thiếu gia ở Canada, hấp dẫn không kém phần Vu Phát.
Lúc này, Lam Xảo Nhiên bước đi tiến lại bàn tiệc của cô, thế nhưng nửa đoạn đường đã bị Tần Điệp giữ chân, cô ta lên tiếng:
“ Xin chào, cô Vu! ”
Khuôn miệng của Lam Xảo Nhiên nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, cất lời:
“ Ừ… ”
Tần Điệp bật cười, khoanh tay cao ngạo trước Lam Xảo Nhiên, sắc mặt như đang thách thức, nói:
“ Ráng giữ Vu Duẫn chặt hơn nhé! ”
Một bên lông mày của Lam Xảo Nhiên xếch nhẹ vô cùng kiêu căng, đôi mắt sắc bén ngập tràn sự dè bĩu, lần nữa khẽ cười và lên tiếng hỏi lại:
“ Sợ em gái họ của chị sẽ cướp mất ư? Tần Điệp, nói cho chị biết một tin vui, Lam Xảo Nhiên tôi không bao giờ giữ chồng. Hơn nữa tôi chỉ sợ mất người thân, mất nhan sắc, mất thể diện, mất lòng tự trọng, chứ tranh giành với kẻ thứ ba chẳng khác nào thừa nhận giá trị của tôi ngang bằng họ, là loại thấp hèn, hạ tiện,… ”
“ Cô… ”
“ Thôi nhé, chúng ta không cùng đẳng cấp, nói chuyện với chị là đang hạ thấp giá trị của tôi! ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook