Hôn Ước Mê Đắm Em
-
2: Bàn Tính Hôn Sự
Hai hôm sau, ở biệt thự nhà Lam Xảo Nhiên, có năm người của Vu Gia sang với mục đích thông báo thời gian và bàn tính vài điều quan trọng.
Ở sofa phòng khách, chỉ người lớn góp mặt và nhân vật chính là Vu Duẫn.
Lúc này, ông Vu Hoằng, bác trai của anh nhìn ông bà Lam lên tiếng:
“ Mấy ngày trước ba của Vu Duẫn gọi qua, bảo hôm nay sẽ sang đây, thế là tôi và vợ tôi gấp rút từ Mỹ về ngay, rất nôn nóng để hoàn thành di nguyện của ba và ông chúng tôi.
”
Ông bà Lam cười nhẹ từ tốn gật đầu, cách hành xử vô cùng nhã nhặn để phù hợp với gia đình của họ.
Thú thật gả con gái vào Vu Gia ai không muốn, còn là Vu Duẫn, một chàng trai đỉnh đạc, thông minh, tài giỏi, sự nghiệp vững chắc,...chưa từng dính vào bất cứ scandal gái gú hay ăn chơi nào, nhắc đến chỉ là những điều tốt đẹp.
Nghe anh trai nói thế, ông Vu lại tiếp lời:
“ Chú Lam và anh chị Lam đây, có ý kiến gì về thời gian chúng tôi đã chọn không? Hay là có yêu cầu điều gì? Cứ việc nói, đừng ngại, chúng ta giờ đây cũng xem như là thông gia rồi.
”
Lúc này, ông Lam điềm đạm trả lời:
“ Chúng tôi đã chấp nhận gả thì tùy bên nhà anh chị chọn thời gian và sắp xếp! ”
Cùng thời điểm, vợ ông Vu Hoằng ló ngó trước sau tìm kiếm, lập tức cất tiếng:
“ Xảo Nhiên đâu nhỉ? Bưng trà rót nước xong rồi chạy đi mất tiêu! ”
Sau đó, bà ấy nhìn qua Vu Duẫn, nói tiếp:
“ Mau vào trong tìm Xảo Nhiên đi, con bé ngại đấy, bây giờ cũng xem như đã trở thành vợ chồng.
”
Vu Duẫn khe khẽ hắng giọng, tác phong hôm nay đặc biệt nghiêm chỉnh và chính chắn.
Sau câu nói của bà ấy mạnh dạn đứng dậy, cúi đầu trước ông nội Lam và ông bà Lam, lễ phép lên tiếng:
“ Cháu xin phép! ”
“ Ừm...!”
Thế nhưng, vừa xoay người bước đi thì sắc mặt của Vu Duẫn đã biến đổi trở nên tức giận, cuối cùng dừng lại nơi góc khuất không để ai nhìn thấy, nhanh chóng lấy chiếc điện thoại vừa hết rung từ trong túi áo vest, lướt trên màn hình kiểm tra rồi lập tức gọi lại cho người vừa gọi đến, nóng tính nghiến răng cất tiếng:
“ Cậu và Đinh Tẫn Dực mắc cái giống gì mà thay phiên nhau gọi tôi vậy? Đã bảo hôm nay tôi bận, báo cũng vừa phải thôi chứ.
”
Cũng may Vu Duẫn anh thông minh, sớm tắt chuông điện thoại, chứ để hai thằng ‘ báo ’ này phá đám thì khỏi lấy vợ.
Đổi lại, là tiếng cười trầm ồn đầy hả hê của Khưu Đông Bách, quả thật anh muốn chạy tới đấm cho vài cái bất tỉnh lập tức.
“ Sao rồi, người ta chịu gả con gái cho cậu không? ”
“ Tôi chứ chẳng phải là cậu! Này, thời gian rảnh thay vì báo bạn thì suy nghĩ cho cuộc đời của mình đi, tại sao bị người ta từ chối tình cảm? Còn Đinh...!để mai tôi lên tập đoàn rồi giải quyết! ”
Bỗng dưng, đang nói thì Vu Duẫn cúp ngang, cố tỏ ra dáng vẻ tự nhiên và sắc mặt ôn hòa bình thường như vừa nói chuyện với đối tác hoặc nhân viên chẳng hạn, bởi vì tình cờ nhìn thấy bóng dáng Lam Xảo Nhiên từ phòng bếp đi ra.
Hôn ước này, không hẳn là đang ép anh, ban đầu anh có khó chịu và định trong lòng sẽ hủy bỏ khi ông nội Vu qua đời.
Thế nhưng, từ lúc gặp Lam Xảo Nhiên vào ngày cô cùng ông nội Lam đến thăm ông anh, thì dường như chẳng còn suy nghĩ đó, cứ xuôi theo ba mẹ và mọi người.
Anh từng yêu, từng nhung nhớ, nên dễ dàng nhận ra mình có thích cô.
Chính là đôi mắt to tròn sáng ngời ấy, và một nét đẹp tự nhiên, quyến rũ, sắc sảo không hòa lẫn với bất kỳ ai, nó làm trái tim của anh lần nữa thổn thức và rung rinh.
Qua bao nhiêu năm, hình tượng bạn gái lý tưởng của Vu Duẫn vẫn không thay đổi.
Lúc này, Lam Xảo Nhiên nhìn thấy chậm chạp đến gần, đôi mắt thẹn thùng rõ ràng, do ngượng ngùng nên cứ lắp bắp:
“ Anh...!anh...!định đi đâu? ”
“ À...!ba mẹ bảo tôi vào tìm con dâu! ”
Lam Xảo Nhiên nhất thời ngây người, gò má bất giác đỏ lên, bàn tay lúng túng bấu víu vào nhau xoay đi lẫn tránh ánh mắt của Vu Duẫn.
Thấy thế, Vu Duẫn tiếp tục lên tiếng:
“ Em có dự định sẽ nộp đơn xin việc vào tập đoàn nào chưa? ”
“ Vẫn đang tìm hiểu thêm, xem nơi nào sẽ phù hợp nhất.
”
Và rồi, Vu Duẫn lại lia mắt đến ghế xích đu gần đó, đột nhiên nắm lấy cổ tay của Lam Xảo Nhiên nhẹ nhàng kéo đi, đôi chân cô ban đầu ngượng ngập mấy bước, nhưng sau đó lại phối hợp cùng anh.
Lên tiếng:
“ Phù hợp dĩ nhiên là tập đoàn Vu Hoàng rồi đúng không? Khi nào sẵn sàng đi làm thì nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp vị trí đúng theo chuyên ngành, năng lực và danh phận của em! ”
Vừa nói hết câu, thì Lam Xảo Nhiên cũng đã được Vu Duẫn cho ngồi xuống chiếc xe xích đu và anh cũng ngồi ở bên cạnh.
Lúc này, cô nhìn sang anh lắc đầu, cất lời:
“ Tôi dành thời gian gần năm năm để học, thế nên không cần phải dựa vào ai cả, tôi sẽ tự đi xin việc và phỏng vấn như các nhân viên bình thường khác, để biết được năng lực thực sự của mình.
”
Vu Duẫn nhếch môi cười nhẹ, sau đó gật đầu rồi lên tiếng:
“ Vậy em cứ nộp đơn đi, tôi sẽ đích thân phỏng vấn.
”
“ Anh muốn tôi bị áp lực đến ngất xỉu à? ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook