Vãi hòn chim én với mấy đoạn H tôi thề tôi sẽ không bao giờ edit H nữaaaa

- -----------------

Tiết Diễm cũng không muốn biểu hiện nóng vội như vậy, như thể hắn chỉ quan tâm tới niềm vui thể xác vậy.

Nhưng hắn nhịn không nổi. Hắn đã quá kích động, cảm xúc vượt quá tầm kiểm soát của bản thân.

Tiết Diễm chẳng thể nghĩ ra hành động nào có thể biểu đạt chính xác tâm tình của hắn hơn là hành động kết nối thân thể cùng linh hồn này cả.

Đây là năm thứ mười một hắn biết Thẩm Phóng, là mười tháng kết hôn với anh, là ngày đầu tiên đồng ý anh theo đuổi.

Hắn nhận được một lời cầu hôn long trọng như vậy, lại là chiêu cáo thiên hạ.

Đây cũng chính là nét bút đậm màu nhất trong sinh mệnh của hắn.

Thẩm Phóng bị đẩy mạnh vào tường, lảo đảo vài cái mới đứng vững.

Nhưng anh cũng không để ý tới sự lỗ mãng của Tiết Diễm, mà một bên đáp lại nụ hôn ngang ngược kia, một bên chậm rãi lùi về phía sau, thẳng đến khi hai người lùi tới một cánh cửa khép hờ, anh sờ sờ công tắc đèn sau lưng, trong một chốc bóng đèn sáng bừng.

Đây là một phòng tập vũ đạo rộng rãi, ngọn đèn sáng như tuyết trên trần nhà phản xạ qua tấm gương lớn trên tường chiếu rọi cả căn phòng sáng rực như ban ngày.

Ánh sáng đột ngột xua đi gợn sóng tình dục đương lên như thủy triều của bầu không khí mờ ám, Tiết Diễm cuối cùng cũng dừng thân thiết, ngẩng đầu lên, nhìn toàn cảnh bốn phía, cất giọng khàn khàn: "Nơi anh nói là chỗ này?"

Thẩm Phóng cười nói: "Không so được với phong cảnh thiên nhiên của anh. Thấy có được không?"

Tiết Diễm nhìn anh thật sâu: "Có anh là được."

"Ôi, tôi không ổn rồi." Thẩm Phóng ôm ngực, cười nói, "Bảo bối nói lời yêu khiến mọi người chịu không nổi, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài rồi."

Tiết Diễm nắm tay anh, đặt lên ngực mình: "Anh chạm vào tôi đi."

Nơi đó "thình thịch" vừa nhanh vừa mạnh mẽ, như đang dùng hành động thực tế thuyết minh cho cái gọi là "sắp nhảy ra ngoài".

Thẩm Phóng cúi đầu, đem mặt dán vào vị trí trái tim của hắn, giọng nói thoáng trầm xuống: "Ngày còn nhỏ thì người lớn lúc nào cũng bề bộn công việc, tôi ở nơi này còn nhiều hơn ở nhà."

Như đang giải thích vì sao lại muốn dẫn Tiết Diễm tới nơi này.

Là nơi anh lớn dần.

Nghe vậy, tầm mắt Tiết Diễm liền không tự chủ được mà phóng khắp mọi nơi.

Phòng tập vũ đạo rộng rãi nhưng lại trống trải. Một bên vách tường là một tấm gương cực đại, đối diện đó là cửa sổ hướng ra hành lang, rèm cửa màu lam nhạt được kéo ra, phía dưới là thanh ngang để phục vụ tập nhảy. Một chữ "Vũ" thật to khắc trên hai vách tường còn lại, trong góc có mấy chiếc ghế cùng loa đặt gọn gàng, sàn nhà gỗ vô cùng sạch sẽ, theo ánh đèn xa xa mà phản chiếu ánh sáng.

Vừa đứng tại đây, Thẩm Phóng phảng phất như có thể thấy một đám trẻ con líu ríu đang nghiêm túc học vũ đạo vài năm trước.

Thấy Tiết Diễm nhìn chằm chằm thanh ngang, Thẩm Phóng một lần nữa nở nụ cười: "Suy nghĩ gì vậy bảo bối? Muốn treo ngược người lên sao ha ha ha. Xem ca biểu diễn một màn cho em đây!"

Kỳ thật những lời này có vài phần khoác lác, dù sao cũng đã vài năm anh không động đến vũ đạo. Trước đây thấy xà ngang vừa đẹp lại vừa thoải mái, hiện tại người đã lớn như vậy, có muốn cũng chẳng treo người lên nổi.

Huống chi trạng thái hiện tại của anh...

Kết quả còn không kịp đợi Thẩm Phóng tiến lên tự thử thách bản thân, Tiết Diễm đã kéo lại, tiếp tục ôm vào trong ngực mà hôn.

Thẩm Phóng thoáng cân nhắc một chút, cũng dứt khoát buông tha cho thanh ngang.

Hôn được một chốc, anh liền đẩy Tiết Diễm ra, ấn hắn xuống ghế bình thường cha mẹ hay ngồi chờ, thay đổi ngữ khí, nghiêm trang mở miệng: "Hôm nay, lớp chúng ta đón một thành viên mới. Thầy Thẩm sẽ bắt đầu dạy bạn học Tiết những động tác cơ bản của một điệu nhảy Latinh."

Một lần nữa bị gợi lên dục vọng, Tiết Diễm vốn còn chưa thỏa mãn: "..."

"Đầu tiên, một..." Thẩm Phóng đứng ở trung tâm phòng tập, đối mặt với Tiết Diễm, một bên đếm nhịp, một bên thực hiện các động tác cơ bản, thực hiện vài bước để tìm lại cảm giác.

Tiếp theo lại lấy di động ra kết nối với loa, mở một bài nhạc lên.

Vòng eo mềm dẻo rắn chắc cùng đôi chân thon dài thẳng tắp theo tiết tấu mà uốn lượn, giống như một ngọn lửa cực nóng, trong nháy mắt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt bạn học Tiết.

Một bài nhảy chấm dứt, Thẩm Phóng ổn định lại hơi thở, một bên mu bàn tay đặt lên trán: "Phòng tập quá nóng, bạn học Tiết đầu tiên cứ tự mình luyện tập, thầy Thẩm cởi quần áo đã."

Sau đó liền quay lưng lại đối mặt với gương, trên mặt lộ ra một nụ cười, vô cùng thong thả mà lại mười phần tao nhã cởi nút áo khoác của mình, tùy tay ném ra sau, vừa vặn rớt trên mặt Tiết Diễm.

Đây là một sự dụ dỗ hết sức lộ liễu.

Nhìn thấy khóe miệng người trong gương như có chút tà khí vô tình, bạn học Tiết cảm thấy máu dường như đều bốc cháy, mạch máu toàn thân đấu đá lung tung khiến cho màng nhĩ ù ù đau nhức.

Hắn từ từ bước tới, từ phía sau ôm lấy thầy Thẩm.

"Bạn học Tiết không nghiêm túc luyện tập." Thầy Thẩm nghiêm giọng phê bình, "Trò tính làm gì tôi?"

Bạn học Tiết ôm thắt lưng anh, hai tay lần mò xuống phía dưới, đụng tới bộ vị thầy Thẩm cũng đã sớm phản ứng: "Thầy Thẩm đúng là một tấm gương tốt. Nơi này cũng đã cứng thành như vậy, thế mà còn có thể nhẫn nại dạy học cho em."

"Ai nha, không cẩn thận bị phát hiện mất rồi. Vậy phải làm sao bây giờ?" Trên mặt thầy Thẩm lộ ra một nụ cười hết sức buồn rầu.

"Em nguyện vì thầy mà cống hiến sức lực." Bạn học Tiết nói xong, quỳ một gối xuống mặt đất, kéo quần thầy Thẩm xuống, há miệng ngậm lấy cơ quan cứng rắn nóng bỏng kia.

Kỹ thuật ngoài miệng bạn học Tiết cũng không thành thục lắm, nhưng mà thái độ phục vụ đủ thân thiết, gương mặt kia cũng đủ xinh đẹp.

Hắn cố gắng muốn nuốt trọn thầy Thẩm, nhưng lại bị thứ thô to kia kẹt lại ở cổ họng, khóe mắt cũng hồng hồng, lấp lánh nước mắt.

Rõ ràng gương mặt lạnh lùng cấm dục như vậy, thế mà lại hiện ra vài phần điềm đạm đáng yêu cùng vài phần ngả ngớn phóng đãng.

Mà ở thời điểm thầy Thẩm sắp phát tiết, hắn không những không né tránh mà còn dùng sức mút mạnh, khiến anh tiết ra trong miệng chính mình, còn nuốt chất lỏng trắng đục kia vào, cất giọng mị hoặc, cúi đầu: "Thầy Thẩm thật ngọt."

Thầy Thẩm cảm thấy cái cậu học trò mới này nói dối không chớp mắt, hương vị cái thứ kia sao có thể tính là ngọt được.

Nhưng khóe miệng bạn học Tiết còn chưa lau sạch mà vẫn còn dính cái kia của mình, cùng với bộ dạng nước mắt lưng tròng nhìn anh thật sự rất gợi tình.

Thầy Thẩm vẫn là nhịn không được, kéo hắn ôm vào ngực hôn thật sâu, mút khoang miệng của hắn cùng đầu lưỡi, cùng trao đổi nước bọt với hắn.

Chất lỏng không kịp nuốt khi đó rút thành sợi chỉ bạc tinh tế, dinh dính, mười phần tình ái.

Thầy Thẩm kéo quần, liền mặt người dạ thú mà khôi phục dáng vẻ người tốt làm gương, mở nhạc tiếp tục dạy học.

Bạn học Tiết nhìn một lúc, thẳng thắn: "Việc này quá khó khăn, em học không nổi. Không bằng thầy Thẩm dùng thân thể dạy em đi."

Thầy Thẩm nghiêm túc nhíu mày: "Bạn học Tiết sao có thể tùy hứng như vậy."

Bạn học Tiết khẽ mỉm cười, không biết kính trọng người lớn mà đẩy thầy giáo vũ đạo của mình vào gương: "Thầy Thẩm không phải thích tùy hứng như vậy sao."

Bởi vì trong xe đã tiết ra một lần, lúc này bạn học Tiết tuy rằng vẫn cứng nhưng không có bộ dáng gấp đến muốn khóc như lúc trước, thậm chí còn có vài phần tâm tình tán tỉnh.

Hắn ôm Thẩm Phóng trở mình, để tay anh lên gương, làm cho hắn có thể từ gương mà thấy rõ nhất cử nhất động tiếp theo của hai người.

Theo từng phần quần quần áo áo rớt xuống, toàn thân Thẩm Phóng từ trên xuống dưới đều tràn ngập dấu hiệu của mình, lại cẩn thận làm tiền hí, hai thân thể mới chặt chẽ kết hợp không để lại một khoảng trống.

Tất cả, đều phản chiếu rõ ràng trong gương.

Thẩm Phóng từ trước tới giờ vốn thẳng thắn, theo tận tâm hầu hạ của Tiết Diễm mà thuận theo, bản thân phát ra một tiếng thở dốc cùng rên rỉ mê người.

Bản thân Tiết Diễm vốn khống chế tiết tấu ra vào còn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn, nhưng nghe thấy một tiếng kêu của anh thì tâm trí run lên, thiếu chút nữa đã không tự chủ được mà phát tiết.

Hắn cúi đầu, hôn lên vành tai Thẩm Phóng, ậm ờ, "Tiếng thầy lớn quá, chúng ta sẽ bị giám thị phát hiện mất."

Thầy Thẩm lại không đứng đắn mà cười to: "Căn cứ theo mấy bộ tiểu hoàng văn(*), giám thị mà thấy cũng sẽ muốn gia nhập."

(*)tui đoán là truyện xếch =))))))

Bạn học Tiết ôm chặt anh, hạ thân dùng sức một cái càng tiến vào sâu: "Thầy Thẩm là của một mình em mà thôi."

Thân mình thầy Thẩm run lên, đứt quãng nói: "Vậy phải xem biểu hiện của bạn học Tiết có thể thỏa mãn thầy Thẩm không đã."

Bạn học Tiết bị anh dụ dỗ đến phát cuồng, vô cùng dũng mãnh đấu đá lung tung trong cơ thể anh, cơ quan nóng rực không ngừng nghiền nát điểm mẫn cảm, mang tới từng đợt tê dại run rẩy.

Hắn thậm chí còn ép buộc cầm tay Thẩm Phóng, không cho phép anh tự an ủi bản thân, buộc anh đem tất cả khoái cảm bản thân phụ thuộc vào động tác bên trong.

Mà lúc này, Thẩm Phóng không có an ủi phía trước vẫn như cũ mà phát tiết.

Tiết Diễm gần như đồng thời đạt tới cao trào cùng Thẩm Phóng, sau một trận run rẩy kịch liệt liền ôm anh không nhúc nhích, hơi thở dồn dập.

Thẩm Phóng chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác kích thích cực hạn như vậy, toàn thân mềm nhũn, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt ngậm nước, khóe mắt đỏ hoe.

Anh xoay người, hôn mạnh lên môi Tiết Diễm, không chút ngần ngại khen ngợi: "Bảo bối, anh đúng là quá tuyệt vời!"

Sau một trận vô cùng kịch liệt trong phòng tập, hai người nghỉ ngơi một lúc rồi chuyển sang phòng tăm bên cạnh tẩy rửa.

Cả hai đều thẳng thắn, trong đó liền thuận lý thành chương không nhịn xuống, lại dây dưa cùng nhau.

Dưới dòng nước chảy ào ạt, Thẩm Phóng ôm lấy cổ hắn hôn lên, cười hỏi: "Còn muốn đi ngắm phong cảnh thiên nhiên nữa không?"

Giọng nói trầm thấp của Tiết Diễm bị tiếng nước cùng tiếng cọ rửa thân thể làm cho mơ hồi: "Về sau còn có cơ hội." Vừa nãy đã vui quên trời đất rồi.

Hai người qua đêm ngay tại trung tâm đào tạo.

Bên này Thẩm Phóng có một căn phòng, vật dụng hàng ngày cũng không thiếu, trừ việc giường đơn ngắn một tí hẹp một tí thì cũng không có gì bất tiện.

Chờ bọn họ chơi vài lần tại các phòng khác nhau, cuối cùng cũng mệt mỏi tới độ một ngón tay cũng không muốn động, trời đã hửng sáng.

Ôm chặt nhau nằm trên giường Thẩm Phóng, Tiết Diễm cuối cùng cũng đưa ra đề nghị hắn chờ đã lâu: "Phóng Phóng, chúng ta sắp xếp thời gian đi tuần trăng mật đi?"

Thẩm Phóng nửa ngày cũng không lên tiếng, như thể không nghe thấy, hoặc như đang suy nghĩ.

Tiết Diễm hỏi một lần nữa vẫn không nhận được câu trả lời, cúi đầu liền thấy - mặt Thẩm Phóng dán vào ngực hắn, mắt nhắm nghiền, đã ngủ rất say.

Hôm nay anh ta thật sự quá mệt mỏi.

Trìu mến lại mê đắm sờ hai má anh, Tiết Diễm ôm chặt Thẩm Phóng vào lòng, cũng theo đó nhắm mắt lại.

Hai giờ sau, di động Thẩm Phóng đặt trên tủ đầu giường đột ngột đổ chuông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương