Hôn Ước Lừa Gạt
-
Chương 54
Tiết Diễm bình tĩnh lại nhịp đập trái tim một chút bèn mở cửa ra, nửa người đều nghiêng ra ngoài, hét lên với Thẩm Phóng: "Chờ tôi!"
Hắn biết Thẩm Phóng không nghe thấy, nhưng hắn cũng biết Thẩm Phóng hiểu hắn đang nói gì. Bởi vì giây tiếp theo, đối phương đã khẩn trương nói với hắn một câu: "Em cẩn thận!" còn nói, "Đừng nóng vội, chậm một chút đi."
Hắn chạy ra khỏi văn phòng của mình, nhanh như bay đi vào thang máy trước mặt. Hắn cũng không muốn vội, nghĩ muốn bình tĩnh lại một chút, nhưng hắn đã đợi mười mấy năm rồi, giờ phút này không thể chậm lại được nữa.
Quá trình đợi thang máy vô cùng dằn vặt, nhưng đây là thang máy chuyên dụng của hắn, văn phòng lại ở tầng cao nhất, hiển nhiên vẫn nhanh hơn chạy cầu thang bộ.
Thang máy cuối cùng cũng đã tới tầng trệt, hắn chẳng buồn duy trì "rụt rè" của mình nữa, chạy ra cửa lớn tới chỗ Thẩm Phóng, hai tay ôm chầm anh, cả hoa lẫn người đều ôm chặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi đi theo anh."
Thanh âm hơi run rẩy lại vô cùng kiên định thông qua microphone trên cổ áo Thẩm Phóng vang khắp bốn phương tám hướng, rõ ràng như vậy, thông báo cho mọi người tâm ý của hắn.
Đối với nhân viên ở đây, Tiết tổng thì hiển nhiên bọn họ biết, mà vị diễn viên còn lại thì coi bộ cũng chẳng xa lạ lắm. Nhưng rõ ràng đây là tiết mục show ân ái của đôi phu phu đã kết hôn này, không khí hiện trường lại làm cho rất nhiều người cảm nhận được sắc hường huệ cùng nhịp tim đập rộn ràng. Tiết Diễm vừa đồng ý, trong nháy mắt, dường như cả đám nhân viên kia đều sôi trào, tiếng gào thét bắt đầu ồn ào.
Thẩm Phóng bế hắn một lúc, vỗ nhẹ vào eo hắn, dẫn hắn ra xe. Trước khi đi còn dùng giọng điệu như đã quen nói với chú bảo vệ đã đập kính xe của bọn họ: "Chú thu dọn đạo cụ giùm cháu một chút, cảm ơn."
Ông chú lần trước còn hùng hổ, lúc này lại hòa ái dễ gần, phất tay nói anh cứ yên tâm mà đi.
Tiết Diễm không hỏi gì cả, Thẩm Phóng liền trực tiếp lái xe đưa hắn rời khỏi thành phố, tới một dãy núi giao với thành phố khác. Dãy núi kia xanh biếc, những đỉnh trập trùng liên tiếp, phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp. Ven sườn núi có một đường nhỏ dẫn lên núi, Thẩm Phóng liền kể cho hắn hành trình của họ: "Chân núi có một khách sạn, chúng ta đêm nay tới đó nghỉ một buổi tối. Sau đó sáng sớm mai lên núi ngắm mặt trời mọc."
Tiết Diễm gật đầu, "Được."
Khách sạn ở chân núi này tuy rằng không bằng những khách sạn xa hoa khác ở nội thành, nhưng lại được xây dựng dựa theo thế núi, chiếm một diện tích rộng lớn, có phong cảnh hết sức độc đáo. Khách sạn chia thành khu nhà lầu hiện đại cùng khu nhà cổ một tầng, khu nhà lầu thắng ở chỗ đồ dùng tinh xảo, mà phần sân cũng rộng rãi tự do hơn.
Thẩm Phóng thuê một gian phòng đơn trong một viện nhỏ ở khu cổ xưa. Trong phòng cùng tường ngoài đều là cấu trúc gạch ngói truyền thống, bên ngoài cố ý trang trí thô, lộ ra màu sắc ban đầu của vật liệu xây dựng. Trong sân có đủ mọi loại cây ăn quả: đào, mận, nho, các loại rau dưa cùng hoa cỏ, khách có thể tùy ý sử dụng dụng cụ trong khu của mình để nấu cơm. Trong viện còn có một cái ao, được thiết kế khéo léo để hứng lấy dòng nước trong vắt chảy xuôi gần đó, thậm chí còn có thể thấy vài con cá nhỏ. Rời khỏi cửa, nếu không đi đường lớn thì có thể dọc theo đường nhỏ cũng được, từ đó có thể thông tới tất cả những ngọn núi khác nhau trong dãy.
Thẩm Phóng đỗ xe ở sân đá ngoài trời, cầm lấy hành lý của họ, hỏi: "Ăn cơm trước hay là muốn tắm rửa nghỉ ngơi một chút?"
Tiết Diễm không đói bụng, hắn còn quên luôn trên đời này có việc gọi là ăn cơm, nhìn xung quanh viện nhỏ một vòng, "Tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chốc đi."
Thấy hắn nhìn chằm chằm cái ao kia, Thẩm Phóng liền giải thích: "Đó là nước dùng để tưới cây, rau và hoa. Mùa hè còn có thể bơi lội ở đó, chơi vui lắm." Thấy biểu tình của Tiết Diễm có chút đăm chiêu, anh liền cười hì hì: "Nếu anh để ý thì sẽ thấy sân sau có một phòng tắm lộ thiên. Nhưng mà cũng không sao, viện này chỉ có hai chúng ta, mà tôi sẽ không làm gì anh đâu."
Tâm Tiết Diễm nói, nhưng mà tôi muốn anh làm gì tôi mà.
Đợi Tiết Diễm tắm rửa sạch sẽ đi ra, Thẩm Phóng đã đứng cúi đầu đứng trước bàn sửa sang đồ vật. Đối phương hiển nhiên đã tới bể tắm lộ thiên kia tắm táp, mái tóc vừa gội còn chưa lau khô, có giọt nước tí tách dọc theo sợi tóc chậm rãi xuôi xuống, biến mất ở nơi giao nhau giữa xương quai xanh cùng cổ áo T-shirt trắng.
Tiết Diễm nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, những giọt nước mát lạnh trên làn da đã nhanh chóng bốc hơi theo khô nóng đột nhiên dâng lên trong cơ thể.
Thẩm Phóng nghe thấy tiếng động, cười cười ngẩng đầu, "Bảo bối, Phóng ca mang em tới ngắm trăng sao, bàn chuyện thi từ ca phú tới nhân sinh triết học nha~"
Tiết Diễm: "... Anh không ăn à?"
"Tôi mang theo đồ ăn rồi, không cần tới nhà ăn khách sạn đâu." Thẩm Phóng vỗ vỗ ba lô trên bàn: "Cái gì cần có cũng đủ cả."
Tiết Diễm nói: "Được." Tiện tay thu dọn đủ mọi đồ vật, hai người ra khỏi viện nhỏ.
Phía nam ngọn núi là một đồng cỏ bát ngát với vài cây cổ thụ cao ngất, xuôi theo phía nam sẽ thấy một dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy, uốn lượn ngoằn ngoèo chảy xuôi từ trong núi. Trên triền cỏ nở đầy hoa dại màu phấn hồng, vàng nhạt cùng màu tím, ban ngày nhìn xa xa giống một tấm thảm tuyệt đẹp kéo từ chân núi tới dòng xuối.
Thẩm Phóng dẫn theo Tiết Diễm đi về phía nam.
Đại khái là có lẽ đã tới nghỉ hè, người đến núi chơi cũng không ít, đặc biệt là đám học sinh trẻ tuổi. Mặc dù bây giờ đã là chín mười giờ tối, trên đường vẫn nhiều người tản bộ đùa giỡn như vậy.
Thẩm Phóng không có cách nào nhận được đường, cũng rất biết điều cầm điện thoại hướng dẫn, vẫn theo hướng nam, đi một chút liền dừng lại.
Tiếng người ven đường ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của anh và Tiết Diễm, mới đến đích đến đã định.
Đó là một vùng cỏ nhô cao hơn bình thường, có thể miễn cưỡng tính thành một ngọn núi nhỏ, đại khái là không gian xung quanh rất thoáng mát lại có cả dòng suối chảy qua, cỏ dại trên mặt đất vô cùng tươi tốt, dường như cao hơn mắt cá chân, lại non mềm phe phẩy qua chân, khiến người ta có chút ngứa ngứa.
Rời xa khỏi thế giới con người, trống trải yên tĩnh, bốn phía đều mở rộng, thật đúng là một nơi tốt để ngắm sao.
Thẩm Phóng đặt ba lô to trên cỏ, người nằm xuống bên cạnh, hai tay lót xuống dưới đầu, ngửa mặt lên trời, than thở một tiếng thoải mái, "Chúng ta ở đây ngắm sao đi."
Mặt cỏ rậm rạp giống như một cái đệm mềm mại, đến gần còn có thể nghe thấy mùi thơm ngát, nằm trên đó vô cùng thoải mái.
Tiết Diễm ngồi xuống cạnh anh, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
Thời tiết hôm nay sáng sủa, ngàn dặm không mây, bầu trời xanh thăm thẳm tựa một dải lụa lớn, mặt trăng tháng bảy còn chưa lên, đầy trời chỉ có hằng hà sa số những ngôi sao rực rỡ hợp cùng những ngọn đèn đường nơi chân núi xa xôi, tạo ra màn đêm sáng tối mị hoặc.
Tiết Diễm nhìn bầu trời vài lần, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió đêm mát mẻ, một lần nữa ngước đôi mắt nồng cháy đến người Thẩm Phóng, giống như muốn dùng ánh mắt cắn nuốt cả người anh.
Thẩm Phóng lại đột nhiên mở to mắt, nhìn lên người bên cạnh tựa tiếu phi tiếu, "Anh không ngắm sao mà nhìn tôi làm gì?"
Có lẽ bóng đêm rất mê hoặc, có lẽ do hành động ban ngày của Thẩm Phóng cho hắn một niềm tin mãnh liệt, Tiết Diễm lúc này tự ép bản thân không trốn tránh ánh mắt anh, vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Phóng như cũ: "... Thẩm Phóng, tôi thích nhìn anh."
Thẩm Phóng có chút bất ngờ với việc Tiết Diễm thẳng thắn, từ trên cỏ bật ngồi dậy.
Tiết Diễm vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích, ngay cả tiêu điểm ánh mắt cũng không đổi.
Nhìn thấy hắn trong nháy mắt lại khẩn trương, Thẩm Phóng đột nhiên cười cười, sau đó ghé sát vành tai đối phương, thong thả thì thầm: "Bảo bối, anh thành thực như vậy là phải thưởng nha."
Sau đó liền vươn lưỡi, liếm vành tai hắn một chút.
Thân thể Tiết Diễm run rẩy, nhanh chóng quay sang nhìn anh.
Hơi thở ấm áp bên mặt cùng cảm giác ẩm ướt trên tai đều khơi lên xúc cảm, gọi chóp tim của hắn cũng ngưa ngứa. Máu đang sôi trào qua các mạch, phát ra âm thanh ù ù rung động, vội vàng tìm cơ hội bùng nổ.
Tiếp theo Thẩm Phóng lại không có hành động thân mật nào khác, ngược lại lại nghiêm túc đẩy mặt hắn ra: "Được rồi, ngắm sao của anh đi."
Tiết Diễm ngẩn ngơ, hai tay theo bản năng bắt lấy bờ vai Thẩm Phóng, tiến sát tới muốn hôn.
Một tay Thẩm Phóng chặn mặt hắn lại không cho hôn, tay kia bắt lấy tay hắn, cúi đầu, chuẩn xác mà ngậm lấy yết hầu hắn, dùng lực không mạnh không nhẹ cắn một cái.
Thân thể Tiết Diễm lập tức cừng đờ, nhất thời không thể động đậy.
Nơi quan trọng bị răng nanh cứng rắn cùng đầu lưỡi mềm mại đan xen trêu chọc, một giây trước đó giống như đối phương chỉ cần dùng lực một chút là có thể chấm dứt sinh mệnh hắn, giây tiếp theo lại biến thành âu yếm dịu dàng cùng xiềng xích nóng rực, nguy hiểm khiến người ta run rẩy, khiến người ta mất hồn, thân thể lại thấy chưa đủ, ý loạn tình mê.
Đây không chỉ là phần thưởng, mà còn là một loại tra tấn đầy ngọt ngào.
Tiết Diễm thở dốc, khó khăn phát ra thanh âm khàn khàn: "Đừng... Buông ra."
Đây không phải là giãy dụa chân chính, mà là loại khẩu thị tâm phi thích nhưng vẫn từ chối.
Kết quả, giây tiếp theo, Thẩm Phóng liền nghe lời buông hắn ra.
Tiết Diễm thất vọng đến muốn khóc.
Thẩm Phóng xoay người sang chỗ khác, kéo khóa ba lô, làm vẻ như không có chuyện gì cười nói: "Ăn một chút đi. Anh có biết tôi mang theo món ăn gì không?"
Tiết Diễm cúi đầu nhìn xuống cỏ, hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta.
"Nhìn này! Là nho đó!" Cảm xúc của Thẩm Phóng không bị ảnh hưởng chút nào, sung sướng tự hỏi tự đáp, "Vừa hái ở trong viện đấy, ha ha, vừa ngọt vừa nhiều nước, để tôi đút cho anh ăn."
Thẳng đến khi nghe được vế cuối "tôi đút cho anh ăn", Tiết Diễm mới xem như vui vẻ lại.
Sắc trời đã tối, hắn cũng không thấy rõ Thẩm Phóng đang làm gì, chỉ là mười giây sau, khóe miệng chạm vào một vật thể tròn tròn – là một quả nho hẵng còn đang ướt.
Hắn hé miệng muốn cắn, Thẩm Phóng lại làm như không thấy, cầm quả nho từ miệng hắn dạo qua dạo lại một vòng, liền trực tiếp thả vào trong quần áo hắn.
Tiết Diễm: "..."
"Trời tối quá, tôi không thấy rõ nên trượt tay." Thẩm Phóng cười hì hì, giải thích không có chút thành ý nào, "Rất xin lỗi, để tôi giúp anh lấy ra."
Quả nho to tròn lăn lộn bên trong liền bị Thẩm Phóng cách quần áo bắt được, kết quả không những không lấy ra mà còn bị ép chặt với da. Nước trái cây tứa ra khắp nơi, khiến cho một mảng lớn da Tiết Diễm có cảm giác dính dấp.
"Ai da." Thẩm Phóng hư tình giả ý kêu lên, "Làm vỡ mất rồi, còn dính trên người, làm sao bây giờ? Để tôi lau khô cho anh vậy."
Nói xong còn không được Tiết Diễm phản ứng đã cởi quần áo hắn, cúi người xuống, dọc theo quỹ tích lưu động của nước nho, liếm một đường từ ngực đến bụng.
Tiết Diễm không đoán được sẽ có chuyển biến ngọt ngào mê người như vậy, tâm trí như rơi vào mây, trong lúc hoảng hốt bị liếm đến cả người ướt sũng, toàn thân căng cứng như thể sắp nổ tung.
Cố tình Thẩm Phóng còn lửa cháy đổ thêm dầu, không biết là vô tình hay cố ý, đột nhiên chạm đến nơi bộ vị đã sớm nổi lên phản ứng của hắn.
Tiết Diễm không khỏi phát ra một tiếng rít đan xen giữa đau khổ cùng sung sướng: "Phóng Phóng..."
- -------------------------
Chương sau đánh dã chiến nha các đồng chí hic tôi kinh qua gần chục năm coi heo rồi mà đọc bộ này vẫn thấy hãi hùng vì độ sến và cái sự bem nhau của 2 ông này =))))))
Hắn biết Thẩm Phóng không nghe thấy, nhưng hắn cũng biết Thẩm Phóng hiểu hắn đang nói gì. Bởi vì giây tiếp theo, đối phương đã khẩn trương nói với hắn một câu: "Em cẩn thận!" còn nói, "Đừng nóng vội, chậm một chút đi."
Hắn chạy ra khỏi văn phòng của mình, nhanh như bay đi vào thang máy trước mặt. Hắn cũng không muốn vội, nghĩ muốn bình tĩnh lại một chút, nhưng hắn đã đợi mười mấy năm rồi, giờ phút này không thể chậm lại được nữa.
Quá trình đợi thang máy vô cùng dằn vặt, nhưng đây là thang máy chuyên dụng của hắn, văn phòng lại ở tầng cao nhất, hiển nhiên vẫn nhanh hơn chạy cầu thang bộ.
Thang máy cuối cùng cũng đã tới tầng trệt, hắn chẳng buồn duy trì "rụt rè" của mình nữa, chạy ra cửa lớn tới chỗ Thẩm Phóng, hai tay ôm chầm anh, cả hoa lẫn người đều ôm chặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi đi theo anh."
Thanh âm hơi run rẩy lại vô cùng kiên định thông qua microphone trên cổ áo Thẩm Phóng vang khắp bốn phương tám hướng, rõ ràng như vậy, thông báo cho mọi người tâm ý của hắn.
Đối với nhân viên ở đây, Tiết tổng thì hiển nhiên bọn họ biết, mà vị diễn viên còn lại thì coi bộ cũng chẳng xa lạ lắm. Nhưng rõ ràng đây là tiết mục show ân ái của đôi phu phu đã kết hôn này, không khí hiện trường lại làm cho rất nhiều người cảm nhận được sắc hường huệ cùng nhịp tim đập rộn ràng. Tiết Diễm vừa đồng ý, trong nháy mắt, dường như cả đám nhân viên kia đều sôi trào, tiếng gào thét bắt đầu ồn ào.
Thẩm Phóng bế hắn một lúc, vỗ nhẹ vào eo hắn, dẫn hắn ra xe. Trước khi đi còn dùng giọng điệu như đã quen nói với chú bảo vệ đã đập kính xe của bọn họ: "Chú thu dọn đạo cụ giùm cháu một chút, cảm ơn."
Ông chú lần trước còn hùng hổ, lúc này lại hòa ái dễ gần, phất tay nói anh cứ yên tâm mà đi.
Tiết Diễm không hỏi gì cả, Thẩm Phóng liền trực tiếp lái xe đưa hắn rời khỏi thành phố, tới một dãy núi giao với thành phố khác. Dãy núi kia xanh biếc, những đỉnh trập trùng liên tiếp, phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp. Ven sườn núi có một đường nhỏ dẫn lên núi, Thẩm Phóng liền kể cho hắn hành trình của họ: "Chân núi có một khách sạn, chúng ta đêm nay tới đó nghỉ một buổi tối. Sau đó sáng sớm mai lên núi ngắm mặt trời mọc."
Tiết Diễm gật đầu, "Được."
Khách sạn ở chân núi này tuy rằng không bằng những khách sạn xa hoa khác ở nội thành, nhưng lại được xây dựng dựa theo thế núi, chiếm một diện tích rộng lớn, có phong cảnh hết sức độc đáo. Khách sạn chia thành khu nhà lầu hiện đại cùng khu nhà cổ một tầng, khu nhà lầu thắng ở chỗ đồ dùng tinh xảo, mà phần sân cũng rộng rãi tự do hơn.
Thẩm Phóng thuê một gian phòng đơn trong một viện nhỏ ở khu cổ xưa. Trong phòng cùng tường ngoài đều là cấu trúc gạch ngói truyền thống, bên ngoài cố ý trang trí thô, lộ ra màu sắc ban đầu của vật liệu xây dựng. Trong sân có đủ mọi loại cây ăn quả: đào, mận, nho, các loại rau dưa cùng hoa cỏ, khách có thể tùy ý sử dụng dụng cụ trong khu của mình để nấu cơm. Trong viện còn có một cái ao, được thiết kế khéo léo để hứng lấy dòng nước trong vắt chảy xuôi gần đó, thậm chí còn có thể thấy vài con cá nhỏ. Rời khỏi cửa, nếu không đi đường lớn thì có thể dọc theo đường nhỏ cũng được, từ đó có thể thông tới tất cả những ngọn núi khác nhau trong dãy.
Thẩm Phóng đỗ xe ở sân đá ngoài trời, cầm lấy hành lý của họ, hỏi: "Ăn cơm trước hay là muốn tắm rửa nghỉ ngơi một chút?"
Tiết Diễm không đói bụng, hắn còn quên luôn trên đời này có việc gọi là ăn cơm, nhìn xung quanh viện nhỏ một vòng, "Tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chốc đi."
Thấy hắn nhìn chằm chằm cái ao kia, Thẩm Phóng liền giải thích: "Đó là nước dùng để tưới cây, rau và hoa. Mùa hè còn có thể bơi lội ở đó, chơi vui lắm." Thấy biểu tình của Tiết Diễm có chút đăm chiêu, anh liền cười hì hì: "Nếu anh để ý thì sẽ thấy sân sau có một phòng tắm lộ thiên. Nhưng mà cũng không sao, viện này chỉ có hai chúng ta, mà tôi sẽ không làm gì anh đâu."
Tâm Tiết Diễm nói, nhưng mà tôi muốn anh làm gì tôi mà.
Đợi Tiết Diễm tắm rửa sạch sẽ đi ra, Thẩm Phóng đã đứng cúi đầu đứng trước bàn sửa sang đồ vật. Đối phương hiển nhiên đã tới bể tắm lộ thiên kia tắm táp, mái tóc vừa gội còn chưa lau khô, có giọt nước tí tách dọc theo sợi tóc chậm rãi xuôi xuống, biến mất ở nơi giao nhau giữa xương quai xanh cùng cổ áo T-shirt trắng.
Tiết Diễm nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, những giọt nước mát lạnh trên làn da đã nhanh chóng bốc hơi theo khô nóng đột nhiên dâng lên trong cơ thể.
Thẩm Phóng nghe thấy tiếng động, cười cười ngẩng đầu, "Bảo bối, Phóng ca mang em tới ngắm trăng sao, bàn chuyện thi từ ca phú tới nhân sinh triết học nha~"
Tiết Diễm: "... Anh không ăn à?"
"Tôi mang theo đồ ăn rồi, không cần tới nhà ăn khách sạn đâu." Thẩm Phóng vỗ vỗ ba lô trên bàn: "Cái gì cần có cũng đủ cả."
Tiết Diễm nói: "Được." Tiện tay thu dọn đủ mọi đồ vật, hai người ra khỏi viện nhỏ.
Phía nam ngọn núi là một đồng cỏ bát ngát với vài cây cổ thụ cao ngất, xuôi theo phía nam sẽ thấy một dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy, uốn lượn ngoằn ngoèo chảy xuôi từ trong núi. Trên triền cỏ nở đầy hoa dại màu phấn hồng, vàng nhạt cùng màu tím, ban ngày nhìn xa xa giống một tấm thảm tuyệt đẹp kéo từ chân núi tới dòng xuối.
Thẩm Phóng dẫn theo Tiết Diễm đi về phía nam.
Đại khái là có lẽ đã tới nghỉ hè, người đến núi chơi cũng không ít, đặc biệt là đám học sinh trẻ tuổi. Mặc dù bây giờ đã là chín mười giờ tối, trên đường vẫn nhiều người tản bộ đùa giỡn như vậy.
Thẩm Phóng không có cách nào nhận được đường, cũng rất biết điều cầm điện thoại hướng dẫn, vẫn theo hướng nam, đi một chút liền dừng lại.
Tiếng người ven đường ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của anh và Tiết Diễm, mới đến đích đến đã định.
Đó là một vùng cỏ nhô cao hơn bình thường, có thể miễn cưỡng tính thành một ngọn núi nhỏ, đại khái là không gian xung quanh rất thoáng mát lại có cả dòng suối chảy qua, cỏ dại trên mặt đất vô cùng tươi tốt, dường như cao hơn mắt cá chân, lại non mềm phe phẩy qua chân, khiến người ta có chút ngứa ngứa.
Rời xa khỏi thế giới con người, trống trải yên tĩnh, bốn phía đều mở rộng, thật đúng là một nơi tốt để ngắm sao.
Thẩm Phóng đặt ba lô to trên cỏ, người nằm xuống bên cạnh, hai tay lót xuống dưới đầu, ngửa mặt lên trời, than thở một tiếng thoải mái, "Chúng ta ở đây ngắm sao đi."
Mặt cỏ rậm rạp giống như một cái đệm mềm mại, đến gần còn có thể nghe thấy mùi thơm ngát, nằm trên đó vô cùng thoải mái.
Tiết Diễm ngồi xuống cạnh anh, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
Thời tiết hôm nay sáng sủa, ngàn dặm không mây, bầu trời xanh thăm thẳm tựa một dải lụa lớn, mặt trăng tháng bảy còn chưa lên, đầy trời chỉ có hằng hà sa số những ngôi sao rực rỡ hợp cùng những ngọn đèn đường nơi chân núi xa xôi, tạo ra màn đêm sáng tối mị hoặc.
Tiết Diễm nhìn bầu trời vài lần, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió đêm mát mẻ, một lần nữa ngước đôi mắt nồng cháy đến người Thẩm Phóng, giống như muốn dùng ánh mắt cắn nuốt cả người anh.
Thẩm Phóng lại đột nhiên mở to mắt, nhìn lên người bên cạnh tựa tiếu phi tiếu, "Anh không ngắm sao mà nhìn tôi làm gì?"
Có lẽ bóng đêm rất mê hoặc, có lẽ do hành động ban ngày của Thẩm Phóng cho hắn một niềm tin mãnh liệt, Tiết Diễm lúc này tự ép bản thân không trốn tránh ánh mắt anh, vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Phóng như cũ: "... Thẩm Phóng, tôi thích nhìn anh."
Thẩm Phóng có chút bất ngờ với việc Tiết Diễm thẳng thắn, từ trên cỏ bật ngồi dậy.
Tiết Diễm vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích, ngay cả tiêu điểm ánh mắt cũng không đổi.
Nhìn thấy hắn trong nháy mắt lại khẩn trương, Thẩm Phóng đột nhiên cười cười, sau đó ghé sát vành tai đối phương, thong thả thì thầm: "Bảo bối, anh thành thực như vậy là phải thưởng nha."
Sau đó liền vươn lưỡi, liếm vành tai hắn một chút.
Thân thể Tiết Diễm run rẩy, nhanh chóng quay sang nhìn anh.
Hơi thở ấm áp bên mặt cùng cảm giác ẩm ướt trên tai đều khơi lên xúc cảm, gọi chóp tim của hắn cũng ngưa ngứa. Máu đang sôi trào qua các mạch, phát ra âm thanh ù ù rung động, vội vàng tìm cơ hội bùng nổ.
Tiếp theo Thẩm Phóng lại không có hành động thân mật nào khác, ngược lại lại nghiêm túc đẩy mặt hắn ra: "Được rồi, ngắm sao của anh đi."
Tiết Diễm ngẩn ngơ, hai tay theo bản năng bắt lấy bờ vai Thẩm Phóng, tiến sát tới muốn hôn.
Một tay Thẩm Phóng chặn mặt hắn lại không cho hôn, tay kia bắt lấy tay hắn, cúi đầu, chuẩn xác mà ngậm lấy yết hầu hắn, dùng lực không mạnh không nhẹ cắn một cái.
Thân thể Tiết Diễm lập tức cừng đờ, nhất thời không thể động đậy.
Nơi quan trọng bị răng nanh cứng rắn cùng đầu lưỡi mềm mại đan xen trêu chọc, một giây trước đó giống như đối phương chỉ cần dùng lực một chút là có thể chấm dứt sinh mệnh hắn, giây tiếp theo lại biến thành âu yếm dịu dàng cùng xiềng xích nóng rực, nguy hiểm khiến người ta run rẩy, khiến người ta mất hồn, thân thể lại thấy chưa đủ, ý loạn tình mê.
Đây không chỉ là phần thưởng, mà còn là một loại tra tấn đầy ngọt ngào.
Tiết Diễm thở dốc, khó khăn phát ra thanh âm khàn khàn: "Đừng... Buông ra."
Đây không phải là giãy dụa chân chính, mà là loại khẩu thị tâm phi thích nhưng vẫn từ chối.
Kết quả, giây tiếp theo, Thẩm Phóng liền nghe lời buông hắn ra.
Tiết Diễm thất vọng đến muốn khóc.
Thẩm Phóng xoay người sang chỗ khác, kéo khóa ba lô, làm vẻ như không có chuyện gì cười nói: "Ăn một chút đi. Anh có biết tôi mang theo món ăn gì không?"
Tiết Diễm cúi đầu nhìn xuống cỏ, hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta.
"Nhìn này! Là nho đó!" Cảm xúc của Thẩm Phóng không bị ảnh hưởng chút nào, sung sướng tự hỏi tự đáp, "Vừa hái ở trong viện đấy, ha ha, vừa ngọt vừa nhiều nước, để tôi đút cho anh ăn."
Thẳng đến khi nghe được vế cuối "tôi đút cho anh ăn", Tiết Diễm mới xem như vui vẻ lại.
Sắc trời đã tối, hắn cũng không thấy rõ Thẩm Phóng đang làm gì, chỉ là mười giây sau, khóe miệng chạm vào một vật thể tròn tròn – là một quả nho hẵng còn đang ướt.
Hắn hé miệng muốn cắn, Thẩm Phóng lại làm như không thấy, cầm quả nho từ miệng hắn dạo qua dạo lại một vòng, liền trực tiếp thả vào trong quần áo hắn.
Tiết Diễm: "..."
"Trời tối quá, tôi không thấy rõ nên trượt tay." Thẩm Phóng cười hì hì, giải thích không có chút thành ý nào, "Rất xin lỗi, để tôi giúp anh lấy ra."
Quả nho to tròn lăn lộn bên trong liền bị Thẩm Phóng cách quần áo bắt được, kết quả không những không lấy ra mà còn bị ép chặt với da. Nước trái cây tứa ra khắp nơi, khiến cho một mảng lớn da Tiết Diễm có cảm giác dính dấp.
"Ai da." Thẩm Phóng hư tình giả ý kêu lên, "Làm vỡ mất rồi, còn dính trên người, làm sao bây giờ? Để tôi lau khô cho anh vậy."
Nói xong còn không được Tiết Diễm phản ứng đã cởi quần áo hắn, cúi người xuống, dọc theo quỹ tích lưu động của nước nho, liếm một đường từ ngực đến bụng.
Tiết Diễm không đoán được sẽ có chuyển biến ngọt ngào mê người như vậy, tâm trí như rơi vào mây, trong lúc hoảng hốt bị liếm đến cả người ướt sũng, toàn thân căng cứng như thể sắp nổ tung.
Cố tình Thẩm Phóng còn lửa cháy đổ thêm dầu, không biết là vô tình hay cố ý, đột nhiên chạm đến nơi bộ vị đã sớm nổi lên phản ứng của hắn.
Tiết Diễm không khỏi phát ra một tiếng rít đan xen giữa đau khổ cùng sung sướng: "Phóng Phóng..."
- -------------------------
Chương sau đánh dã chiến nha các đồng chí hic tôi kinh qua gần chục năm coi heo rồi mà đọc bộ này vẫn thấy hãi hùng vì độ sến và cái sự bem nhau của 2 ông này =))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook