Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 74: Anh sẽ không trở lại làm phiền cuộc sống của em

Edit: Sun520

Cố Mộ Nghiêm thấy Triệu Tử Diên ho khan, nên nói với cô ta: “Để tôi, cô đi bên cạnh nghỉ ngơi một chút.”

Triệu Tử Diên lắc đầu: “Không sao, em có thể giúp anh.”

Cố Mộ Nghiêm không nói gì nữa, mà đi tới bên người Tần Tích: “Sao thế? Cũng không có một chút tinh thần nào, không phải em muốn đến đó chơi sao?”

“Tôi chỉ muốn ngủ một chút mà thôi, không cần phải để ý đến tôi.”

Tần Tích không thể phủ nhận, vừa mới nhìn thấy bọn họ một người chuyển đồ, một người sắp xếp đồ, trong lòng cô đặc biệt khó chịu, cho nên lúc Cố Mộ Nghiêm tới hỏi cô, giọng điệu của cô có chút lạnh nhạt.

Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích, thở dài một cái, sau đó lại tiếp tục đi sắp xếp hành lý, chẳng bao lâu đã sắp xếp xong, anh mở cửa xe ghế trước ra rồi nói với Tần Tích: “Lên xe thôi.”

“Anh Mộ Nghiêm, em có thể ngồi ghế trước không, ngồi phía sau em sẽ say xe.” Triệu Tử Diên đi nhanh tới.

Tần Tích cũng lười tranh giành với Triệu Tử Diên, cô ngồi phía sau vừa đúng lúc có thể ngủ, cho nên liền mở cửa phía sau ngồi lên.

Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, hình như không đồng ý việc làm của Tần Tích, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, Triệu Tử Diên ngồi kế bên người lái, lúc nịt dây nịt an toàn thì trong mắt xẹt qua nụ cười âm hiểm.

Ghế trước là dành cho bà xã ngồi, Tần Tích làm gì có tư cách ngồi ở đây.

Thỉnh thoảng Cố Mộ Nghiêm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Tần Tích, phát hiện chân mày của cô nhíu lại, cho nên anh dừng xe quay đầu lại hỏi cô: “Có chỗ nào không khỏe hay không?”

Tần Tích ngượng ngùng nói: “Không phải, chính là cảm thấy ngồi không quá thoải mái, anh không cần quan tâm tôi, lái xe đi.”

Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía Triệu Tử Diên, Triệu Tử Diên vội vàng nói: “Anh Mộ Nghiêm, em ngồi phía sau thật sự sẽ say xe.”

“Vậy em kiên trì một chút, sẽ đến nơi rất nhanh thôi.” Cố Mộ Nghiêm quay đầu nói với Tần Tích.

“Ừ.” Tần Tích gật đầu một cái, sau đó tìm một vị trí, từ từ nhắm mắt lại, gần đây cô sao thế, trước đây điều kiện khó khăn như vậy, cô vẫn sống được, còn bây giờ trôi qua rất thoải mái, cô lại cảm thấy khó chịu, quả nhiên, người vừa bắt đầu hưởng thụ sẽ trở nên hư hỏng mà.

Triệu Tử Diên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thỉnh thoảng quan tâm: “Anh Mộ Nghiêm, anh muốn uống nước hay không?”

Cố Mộ Nghiêm lịch sự từ chối: “Không cần, cám ơn.”

“Vậy anh có muốn ăn gì không, em có mang theo một chút thức ăn trong túi xách.”

“Tử Diên, thật sự không cần.”

Trong lòng Triệu Tử Diên có chút khó chịu, không phải bởi vì sự từ chối của anh, mà bởi vì anh khách sáo và lạnh nhạt, anh không bao giờ nói cám ơn với Tần Tích, sự chênh lệch này như vướng mắc và sinh trưởng ở trong lòng Triệu Tử Diên, cô ta sẽ không bỏ qua, một ngày nào đó, anh Mộ Nghiêm sẽ phát hiện cô ta tốt hơn gấp trăm lần so với Tần Tích, cô ta mới thích hợp với anh nhất.

Đến nơi, bên ngoài rơi xuống từng giọt mưa nhỏ, bầu trời che lên một lớp sương mù, nơi này đều là nhà trệt, cho nên phòng ốc phân bố rất rộng rãi, đi từ bãi đậu xe đến nơi dừng chân mất hai phút đồng hồ.

Cố Mộ Nghiêm cầm hai cái ô, đưa một cái cho Triệu Tử Diên, Triệu Tử Diên chính là muốn vui mừng nói cảm ơn thì lại phát hiện Cố Mộ Nghiêm mở một cái ô khác đưa cho Tần Tích, còn bản thân ngồi xổm trước mặt cô ta (TT), ý bảo cô ta ngồi lên.

Từ lúc ra cửa đến bây giờ, sắc mặt của cô cũng không tốt lắm, trời mưa đường trơn, coi chừng té đó.

Triệu Tử Diên căm hận nhìn Tần Tích, anh Mộ Nghiêm thế nhưng cõng cô ta, cô ta thật sự được cưng chiều.

Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm như vậy cũng sững sờ một chút, lui về sau một bước: “Không cần, tôi tự đi được mà.”

“Nghe lời, đi lên.” Cố Mộ Nghiêm hơi nghiêng đầu nhìn cô.

“Thật sự không cần, anh mau đứng lên.” Tần Tích kéo Cố Mộ Nghiêm lên, mặc dù cô rất không có tinh thần, nhưng đây đường lộ cô vẫn có thể đi được.

Cố Mộ Nghiêm không nói gì nữa, cầm lấy cái ô trong tay Tần Tích, cái tay còn lại nắm bả vai của cô, để cho cô tựa vào mình, mang theo bọn họ đi đến nơi dừng chân.

Trải qua một màn vừa rồi, Triệu Tử Diên càng ghét Tần Tích hơn, hận không được lập tức đá cô đi.

Cố Mộ Nghiêm đã đặt trước phòng tốt trên mạng, cho nên mới chỉ cần đến đăng ký, cầm thẻ mở cửa phòng là được, anh đặt trước hai phòng, đưa một thẻ trong đó cho Triệu Từ Diên: “Cô lên trước đi nghỉ ngơi một chút, sau đó cùng nhau xuống dùng cơm, hành lý của cô chỉ chốc lát nữa bên này phục vụ sẽ đưa đến phòng của cô.”

Triệu Tử Diên cầm thẻ mở cửa phòng bất đắc dĩ rời đi.

Cố Mộ Nghiêm đi tới bên người Tần Tích, nắm tay của cô đi trên hành lang, Tần Tích không nói gì, mặc cho anh nắm tay mình, vừa đến phòng, Tần Tích vội leo lên giường, nằm phịch ở một chỗ không hề muốn nhúc nhích.

Không bao lâu, nhân viên phục vụ đưa hành lý tới cho bọn họ, anh cho tiền boa, sau đó lấy hành lý đi vào, lấy quần áo treo lên để tắm rửa, sửa soạn xong hết, đi tới ngồi xuống mép giường, Tần Tích trở mình một cái, đưa lưng về phía anh.

Cố Mộ Nghiêm vừa muốn nói thì vang lên tiếng gõ cửa, anh nhìn Tần Tích rồi đứng dậy đi mở cửa, Triệu Tử Diên đứng ở cửa: “Anh Mộ Nghiêm...”

“Sao thế?”

Tần Tích không có ngủ, cô biết Triệu Tử Diên tới, hai người bọn họ nói chuyện ở cửa ra vào một lúc, sau đó thì truyền đến tiếng đóng cửa, Cố Mộ Nghiêm đi cùng với cô ta, Tần Tích chống lên thân thể ngồi dậy, mang theo một chút hi vọng đi ra phòng ngủ, nhìn một vòng bên ngoài, Cố Mộ Nghiêm thật sự không có ở đây.

Cô đứng trong phòng khách, trong lòng không nói được cảm giác gì, dù sao thì chính là rất khó chịu.

Có lẽ qua 20 phút, Cố Mộ Nghiêm mới trở về, thấy cô còn nằm ở trên giường, khom lưng chạm vào gương mặt của cô: “Tần Tích, tỉnh, đừng ngủ nữa, chúng ta đi ăn một chút gì đó đi.”

Cố Mộ Nghiêm thật sự sợ cô ngủ như vây mỗi ngày, ngủ mãi sẽ sinh ra sai lầm, phải nói là theo Hà Diệc chơi mệt rồi, ngủ thêm một lát nữa là bình thường, nhưng cô vừa mới tỉnh ngủ ở trong xe, tới đây lại ngủ nữa.

“Tôi không muốn ăn.” Tần Tích có chút phiền muộn trong lòng, đẩy tay anh ra: “Anh đi ăn với Triệu Tử Diên đi!”

Cố Mộ Nghiêm tự nhiên nhìn ra được cô mất hứng, nét mặt biểu lộ nụ cười: “Tức giận sao? Mới vừa rồi Tử Diên không mở được valy hành lý, cho nên anh đã đi xem một chút, nhân viên phục vụ cũng có mặt.”

Tần Tích phiền lòng mãi, tức giận bật thốt lên lời: “Anh không cần giải thích với tôi, tôi không muốn biết, tôi ước gì anh với cô ta là tốt nhất, như vậy anh cũng không cần buộc tôi kết hôn với anh.”

Nụ cười trên mặt Cố Mộ Nghiêm cứng lại, anh không hề chớp mắt nhìn cô, sắc mặt âm trầm: “Em lặp lại lần nữa!”

Tần Tích nhắm mắt lại không nói gì.

Cố Mộ nghiêm kéo Tần Tích dậy, chất vấn: “Mới vừa rồi em nói đều là lời thật lòng của em sao, em luôn cảm thấy anh đang ép em…em chưa từng có một chút tình nguyện muốn kết hôn với anh.” Thấy cô im lặng, anh không khống chế được quát: “Nói chuyện!”

Tần Tích run một cái, ngay sau đó nhấc lên tròng mắt từ từ nhìn anh, trong đầu loạn thành một đống, thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, cô theo bản năng đã nói: “Chẳng lẽ từ vừa mới bắt đầu không phải anh dùng sức mạnh thủ đoạn cứng rắn buộc tôi sao? Nếu như không anh mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của tôi, chúng ta hoàn toàn không có khả năng ở cùng nhau, Cố Mộ Nghiêm, chúng ta không thích hợp chút nào.”

Cố Mộ Nghiêm từ từ buông bả vai cô ra, lui về sau một bước, trong lòng chỉ còn lại tức giận mà thôi, tràn đầy buồn bã, đúng, vừa bắt đầu anh thật sự dùng thủ đoạn cứng rắn cưỡng bức cô, nhưng anh nghĩ rằng chỉ cần anh tốt với cô, thương yêu cô, cô sẽ thay đổi cái nhìn này, sẽ cảm nhận được anh quan tâm cô thế nào, nhưng cô đã sớm dựng lên tường thành ở trong lòng rồi, anh hoàn toàn không thể vào được.

“Thật xin lỗi, là anh làm sai!”

Đột nhiên thân thể Tần Tích lại run lên một cái, đây là lần đầu tiên Cố Mộ Nghiêm nói tiếng xin lỗi, nhưng đó không phải là lý do làm cho cô hoảng sợ.

“Em yên tâm, anh sẽ huỷ bỏ hôn lễ của chúng ta, sau này...... Anh sẽ không trở lại làm phiền cuộc sống của em nữa, bây giờ trước tiên em ở nơi này, đợi mưa tạnh, anh sẽ mua vé đưa em trở về.” Cố Mộ Nghiêm nói xong, xoay người rời phòng, tay xuôi ở bên người từ từ nắm chặt lại.

Từ trước đến nay anh không biết hoá ra có một loại tình yêu như vậy, nhưng sau khi gặp Tần Tích, anh cảm nhận được, bây giờ anh lại cảm nhận được một cảm giác khác, được gọi là đau lòng, trái tim như bị hung hăng xé rách vậy, làm anh không thở nổi, nếu như cô muốn, thì anh sẽ thành toàn cho cô.

Tần Tích ngồi ở trên giường, vẻ mặt ngây ngốc, trái tim giống bị khoét ra vậy, đầu cứ ông ông kêu loạn, mới vừa rồi trong nháy mắt khi thấy anh quay người đi, cô theo bản năng muốn đưa tay bắt anh lại, nhưng bắt được lại có thể thế nào, cô còn có thể nói gì.

Sau khi Cố Mộ Nghiêm rời phòng, Triệu Tử Diên núp ở một bên lặng lẽ đi ra, mới vừa rồi cô ta vốn là muốn qua gọi anh Mộ Nghiêm đi ăn cơm, lại không nghĩ rằng thế nhưng nghe được bọn họ cãi vả, trên mặt xuất hiện một nụ cười âm hiểm, cô ta đẩy cửa đi vào.

Tần Tích nghe được tiếng bước chân, nghĩ rằng Cố Mộ Nghiêm trở lại, bỗng dưng ngẩng đầu lên, lại thấy Triệu Tử Diên, cũng không hoan nghênh mở miệng: “Cô tới làm gì, đi ra ngoài!”

“Ai nha, đừng hung dữ như vậy, tôi chỉ là muốn nói với cô mấy câu thôi, nói xong rồi đi.” Triệu Tử Diên ngồi xuống trên ghế sofa, trên mặt mỉm cười rực rỡ: “Nếu như tôi là cô, căn bản cũng sẽ không có mặt tiếp tục đợi ở đây, anh Mộ Nghiêm nói rồi, muốn hủy bỏ hôn ước với cô, như vậy giữa các người cũng chưa có bất kỳ quan hệ gì rồi, tôi theo anh Mộ Nghiêm làm khách du lịch, cô ở đây tính là gì, trước kia cô là vị hôn thê của anh Mộ Nghiêm, vẫn không có gì quan trọng, nhưng bây giờ cô chẳng còn cái gì, mà cô còn ở phòng mà anh Mộ Nghiêm đặt trước, dùng thứ gì đó của anh Mộ Nghiêm, đó cũng quá không biết xấu hổ, hơn nữa cô nghĩ rằng ba tháng tình cảm giữa cô và anh Mộ Nghiêm, cô có thể địch nổi hơn mười năm tình cảm của chúng tôi không?”

Tần Tích nhìn cô ta, lạnh lùng cười: “Cô có tư cách gì mà nói những lời này với tôi, cút ra ngoài!”

Lời ngoài mặt:

Không ngược ha, như vậy là vì đẩy mạnh tình cảm của Tần Tích và Cố Mộ Nghiêm thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương