Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 69: Yên tĩnh trước khi bão táp xảy ra

Edit: Sun520

“Được.” Triệu Tử Diên gật đầu một cái, nhưng mới bước một bước, cả người đã ngã về phía Cố Mộ Nghiêm, anh không thể tránh ra, nếu không cả người Triệu Tử Diên sẽ ngã trên mặt đất, cho nên chỉ có thể đỡ lấy, nên Triệu Tử Diên dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm.

Tần Tích cảm thấy khát nước, muốn đi xuống tầng dưới uống nước, lại vừa vặn thấy Triệu Tử Diên dựa sát vào người Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích cầm chặt ly nước trong tay.

Cố Mộ Nghiêm nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Tần Tích đang nhìn mình, anh giải thích: “Cô ta bị sốt, bây giờ anh muốn đưa cô ta đi bệnh viện, anh sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Được.”

Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy Triệu Tử Diên đã sốt đến mơ hồ, suy nghĩ một chút, nhanh chóng ôm cô ta lên, sải bước đi đến cửa.

Tần Tích nhìn bóng lưng của anh biến mất ở cửa, cô biết rất rõ ràng anh làm như vậy là có tình nghĩa, nhưng vì sao trong lòng của cô vẫn còn có chút khó chịu.

Nhanh chóng lắc đầu một cái, để thoát khỏi cảm giác không thoải mái này.

Uống hết nước, nhưng Tần Tích vẫn không buồn ngủ, ngồi trên ghế sa lon ngẩn người, sau đó lên lầu rửa mặt, mới vừa xuống lầu thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, chẳng lẽ là Cố Mộ Nghiêm trở lại?

Không thể nào nhanh như vậy? Nếu không phải là anh ấy, thì là ai đây?

Mang theo vài phần nghi ngờ, Tần Tích tò mò đi mở cửa, lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ đặc biệt đẹp trai, ăn mặc cũng rất hợp thời trang, vừa nhìn thấy Tần Tích, cậu ta nhiệt tình ôm: “Chị chính là chị dâu phải không, em là Hà Diệc, là em họ của Cố Mộ Nghiêm!”

Tần Tích đột ngột bị ôm nên sửng sốt hai giây, lúc phản ứng lại, Hà Diệc đã buông ra rồi.

Em họ Cố Mộ Nghiêm? Hình như cô chưa nghe nói qua.

Hà Diệc thấy vẻ mặt Tần Tích, nhất thời đau lòng: “Chẳng lẽ anh họ không nói với chị về em sao?”

Con ngươi Tần Tích chuyển động, mỉm cười: “Nói... Đã từng nói tới... Dĩ nhiên là nói tới... Chỉ là đột nhiên cậu đến, tôi không phản ứng kịp mà thôi, mau vào ngồi.”

“Anh họ đâu ạ?” Sau khi Hà Diệc ngồi xuống và nhìn xung quanh.

“Anh ấy đi bệnh viện rồi, cậu muốn uống gì?”

“Tùy tiện cái gì cũng được, ngồi một chuyến máy bay mệt chết tôi.” Hà Diệc trực tiếp nằm trên ghế sa lon, thật thoải mái làm sao, thật không coi mình như người ngoài.

Tần Tích đưa cho cậu ta một chai nước suối, sau đó ngồi ở một bên, Hà Diệc thoạt nhìn chính là người sảng khoái, không có giống với Cố Mộ Nghiêm.

Hà Diệc chống đầu nhìn Tần Tích, không có chút nào sợ người lạ: “Chị dâu, chị mới vừa nói anh họ đi bệnh viện rồi, anh ấy bị sao thế? Ngã bệnh sao?”

Trong ấn tượng của anh, anh họ đó là Kim Cương, tất cả người trên thế giới có thể bị bệnh, nhưng anh họ sẽ không ngã bệnh.

“Không phải, anh ấy... Là đưa một người con gái của bác đi bệnh viện.” Không khỏi liền nghĩ tới vừa rồi dáng vẻ Triệu Tử Diên dựa vào trong ngực Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích khẽ nhíu mày.

“Con gái của bác? Sẽ không phải là Triệu Tử Diên chứ?” Hà Diệc bừng tỉnh hiểu ra hỏi.

“Là cô ta.” Tần Tích gật đầu một cái.

Hà Diệc vừa thấy Tần Tích gật đầu, lập tức ngồi dậy: “Chị dâu, em nói với chị, trước đây con nhóc Triệu Tử Diên đáng ghét đó thích anh họ, luôn quấn quýt làm phiền, nhưng anh họ không thích cô ta chút nào, nhưng chị cần phải đề phòng, lần này đoán chừng lại không biết từ chỗ nào hỏi thăm được anh họ tới nơi này, cho nên chạy tới, phiền chết được!”

Mặc dù Hà Diệc và Triệu Tử Diên gặp nhau có mấy lần, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, Hà Diệc cũng không thích cô gái khắp người bệnh công chúa này, anh cảm thấy toàn thế giới đều muốn quay vòng quanh cô ta vậy.

Tần Tích hừ một tiếng: “Không thích? Tôi xem anh ấy thật thích.”

Hà Diệc đã trưởng thành, vừa nhìn vẻ mặt Tần Tích cũng biết có cái gì không đúng, ai nha, anh họ cũng thật là, tại sao có thể đưa Triệu Tử Diên đi bệnh viện chứ, chị dâu xem như tình địch nha, không chừng lại suy nghĩ lung tung chứ, anh họ thật là ngốc nghếch!

Đúng rồi, phụ nữ đều phải dỗ, vui vẻ, tự nhiên sẽ quên chuyện không vui này.

Bây giờ anh họ không có ở đây, lúc này em họ tự nhiên muốn thay anh họ chăm sóc tốt cho chị dâu, có anh với chị dâu, chắc chắn chị dâu sẽ rất nhanh vui vẻ.

“Chị dâu, em đói rồi, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi.”

“Được.” Tần Tích hoàn toàn đồng ý, bây giờ cô cũng không muốn nấu cơm: “Vậy tôi đi lên thay quần áo.”

“Không cần thay, quần áo này được rồi, đi thôi đi thôi.” Hà Diệc thúc giục, Tần Tích ra cửa, nhưng mới vừa lên xe, Tần Tích phát hiện mình không mang điện thoại di động và ví tiền: “Hà Diệc, cậu chờ tôi một chút, tôi quên mang điện thoại di động và ví tiền rồi.”

Hà Diệc cười trả lời: “Có em họ ở đây, chỗ có thể để cho chị dâu bỏ tiền, chị có thể dùng di động của em mà.”

Cố Mộ Nghiêm ngồi trên ghế ở bệnh viện, có chút không thể chờ đợi muốn trở về, nhưng khi nhìn thấy Triệu Tử Diên đang nhắm mắt nằm ở trên giường bệnh, anh nhíu mày, chỉ có thể kiềm chế kích động muốn trở về, Triệu Tử Diên không có bạn bè ở đây, cũng không có thân thích, nếu mình đi, cô ta nên làm cái gì.

Nhưng không biết anh không có ở đây, cô có ăn cơm đúng giờ hay không.

Cố Mộ Nghiêm lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tần Tích, nhưng lại sợ cô còn đang ngủ, suy nghĩ một chút vẫn là thôi, buổi trưa thì có thể truyền dịch xong.

Triệu Tử Diên xuyên thấu qua khe cửa thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi ở phía ngoài, không nhịn được cười một tiếng, cô biết anh Mộ Nghiêm chắc chắn sẽ không bỏ cô một mình, muốn đuổi cô trở về, đừng mơ tưởng, lần này cô nhất định phải cùng anh Mộ Nghiêm ở chung một chỗ, Tần Tích cút qua một bên đi thôi.

Chỉ cần bệnh của cô không tốt, anh Mộ Nghiêm cũng không có cách nào để cho cô đi.

Hà Diệc dụ dỗ Tần Tích vui vẻ, mang theo cô chỗ tốt chơi, thật may trước kia anh tới nước Anh rất nhiều lần, cho nên anh biết nhiều nơi chơi rất vui.

Nếu anh họ biết chắc chắn sẽ khen ngợi anh, có nhiều em họ thân thiết, nhưng bây giờ chỉ có em họ này, cũng coi như đời trước anh họ tích phúc rồi.

Chơi gần nửa ngày, Tần Tích hơi mệt mỏi: “Hà Diệc, chúng ta về thôi, cũng gần tối rồi.”

Cũng không biết Cố Mộ Nghiêm trở lại chưa, nếu không thấy cô ở đây anh chắc chắn sẽ nổi giận, vốn là muốn mượn điện thoại của Hà Diệc gọi cho Cố Mộ Nghiêm, nhưng điện thoại của Hà Diệc lại hết pin, điện thoại di động đã hết pin hơn ba tiếng đồng hồ rồi.

Hà Diệc giơ cổ tay lên nhìn thời gian: “Đã đến lúc rồi, chúng ta ăn cơm tối rồi về, chỉ mất hai tiếng đồng hồ thôi.”

“Ăn cơm rồi về có quá muộn hay không.” Tần Tích không đồng ý, sợ chọc giận Cố Mộ Nghiêm.

“Sẽ không, chị dâu, em biết một nhà hàng, món ăn đặc biệt ngon, em thật lâu đã muốn ăn, chị đi với em ăn có được hay không.”

Tần Tích không chịu được khẩn cầu của Ha Diệc, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Vậy ăn cơm rồi lập tức trở về, không đi những nơi khác nữa.”

Hà Diệc đồng ý một tiếng: “Được ạ, ăn cơm xong em lập tức đưa chị trở về.”

Nếu Hà Diệc biết anh ta kiên trì ăn bữa cơm này sẽ trả giá cao thế nào, cho dù đánh chết anh, anh cũng sẽ không mang Tần Tích đi, đáng tiếc, con người không bản lãnh biết trước được.

Nhà hàng bên bờ sông Thames, buổi tối đèn dầu sáng rỡ, làm nổi bật ở trên sông, hiển nhiên đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa kiến trúc đặc biệt, vì vậy trở thành một cảnh, quan trọng nhất là, nơi này sẽ thường xuất hiện minh tinh, cùng với nhân sĩ thượng lưu, bởi vì nhà hàng làm rất tốt về việc bảo mật và giữ bí mật, cho nên trở thành nơi hàng đầu mà các nhân sĩ yêu thích nhất, dĩ nhiên ở đây mức độ tiêu phí tự nhiên không thấp.

Mỗi lần Hà Diệc tới Anh quốc, nhất định sẽ đến đây ăn cơm.

Lần này Hà Diệc chọn một phòng nhỏ, xuyên thấu qua cửa sổ sẽ nhìn thấy phòng cảnh sông Thames, anh nghĩ chị dâu chắc chắc sẽ thích, quả nhiên, Tần Tích thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, trên mặt lập tức mỉm cười: “Nơi này thật là đẹp!”

“Đúng không.” Vẻ mặt Hà Diệc dương dương hả hê: “Em biết đời sống nơi này nhiều hơn anh họ đấy nha.”

Ngay vào lúc này, Hà Diệc nhìn thấy một người bạn qua cánh cửa chưa kịp đóng lại, anh nghiêng đầu nói với Tần Tích: “Chị dâu, chị ngồi đây một chút, em thấy một người bạn, em đi chào hỏi, rất nhanh sẽ trở lại, món ăn lên, chị cứ ăn trước, không cần chờ em.”

Tần Tích khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Được.”

Một mình ở lại nơi lạ lẫm và sang trọng này, trong lòng Tần Tích cảm thấy có mấy phần lo lắng, giống như là sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hà Diệc đứng dậy đi ra ngoài, đối phương vừa nhìn thấy Hà Diệc, thì ôm lấy nhiệt tình, sau đó kéo Hà Diệc đi phòng của mình, muốn anh uống một ly mới được.

“Một ly thôi, bạn của tôi còn ở bên kia, chúng ta chào hỏi sau nha.” Hà Diệc ngồi với bạn và trả lời bằng tiếng Anh.

Người kia cũng vui vẻ: “Không thành vấn đề, rất lâu không có gặp lại cậu rồi.”

Tần Tích ngồi một mình trong phòng bao, cũng không có gì tâm trạng ngắm phong cảnh, chỉ hy vọng Hà Diệc nhanh trở lại, ăn cơm rồi mau chóng rời đi.

Nhà hàng này lên món ăn rất nhanh, từ lúc gọi thức ăn cho đến lên món ăn đầu tiên, bình thường sẽ không vượt qua năm phút đồng hồ, món ăn lục tục bưng lên, Hà Diệc còn chưa có trở lại, Tần Tích có chút đứng ngồi không yên, hơn 20 phút rồi, bây giờ có chút hối hận vì đã đồng ý với Hà Diệc đến đây ăn, vô cùng khẩn cấp muốn trở về.

Trước kia có điện thoại di động, cô cũng lười phải nhớ số, bây giờ thật là có chút hối hận, nếu cô nhớ số của Cố Mộ Nghiêm, cô cũng có thể đi phòng ăn mượn điện thoại để gọi cho Cố Mộ Nghiêm rồi.

Tần Tích ngồi ở đó, cảm thấy một giây như một năm, nếu cô đi, Hà Diệc trở lại không thấy cô, chắc chắn sẽ lo lắng, nhưng bây giờ thời gian càng ngày càng muộn, cô lại không mang theo điện thoại di động, Cố Mộ Nghiêm trở về không thấy cô, nhất định sẽ tức giận.

Trong lòng của cô rất lo lắng.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tích nghĩ Hà Diệc trở lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông lạ, tay của anh ta bụm mặt, là bị người tát một bạt tai, sau đó thân thể lảo đảo đụng cửa phòng riêng đang khép hờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương