Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương
-
51: Chỉ Là Trùng Hợp
Trong khi Thượng Hải đã gần sáng thì tại tiểu bang New York của thủ đô Hoa Kỳ lúc này đã bước vào buổi xế chiều, vì thời gian giữa hai đất nước chênh lệch nhau 12 tiếng.
Sau khi xuống máy bay, Nhược Y bắt taxi đi thẳng đến chung cư mà trước đó Bạch Thoại An đã sắp xếp cho cô.
Dù sao thì anh định cư tại New York cũng hơn mười năm nên không thể nào không quen thuộc địa hình tại tiểu bang này.
Bạch Thoại An thuê cho cô một căn trên tòa chung cư G gần trường thiết kế mà cô dự định sẽ nhập học để thuận tiện việc đi lại.
Có mặt tại một môi trường sống hoàn toàn mới tuy có chút xa lạ và cảm thấy hơi bí bách, không quen một chút nhưng cô vẫn luôn hướng đến những suy nghĩ tích cực nhất.
Lang thang ngoài đường hơn 30 phút thì Nhược Y cũng được bác tài xế taxi đưa đến chung cư, giúp cô mang hành lý lên tới tận nhà mới rời đi.
Đứng trước cửa nhà, cô nhìn một lượt xung quanh để quan sát xem an ninh ở nơi này thế nào.
Sau khi nhìn thấy có rất nhiều camera giám sát được lấp đặt khắp mọi nơi thì cô gái mới thở phào ra một hơi, môi nhỏ khẽ mỉm cười hài lòng.
"Anh hai cũng nhờ được việc phết ấy nhỉ."
Tự đọc thoại với chính mình xong, người con gái đã vui vẻ mở cửa đi vào nhà.
Khi cánh cửa ấy lần nữa được đóng lại thì từ phía thang máy thấp thoáng xuất hiện hình bóng của một người đàn ông quen mặt.
Trên tay anh cũng là hành lý, đôi mắt nam nhân nhìn về cánh cửa nhà vừa được khép lại kia thì trên khuôn miệng gợi cảm nhanh chóng hiện lên nụ cười.
Anh kéo theo hành lý, rảo bước đến trước cửa nhà của người con gái.
Đứng đó nhìn vài giây sau đó anh mới xoay lưng quay về phía sau, quẹt thẻ nhà và cánh cửa phòng đối diện với nhà của Nhược Y đã được mở ra.
Người đàn ông mang theo hành lý của mình đi thẳng vào trong rồi đóng cửa lại.
Chẳng ai biết phía trước con đường của người con gái ấy sẽ trải qua những gì và gặp được những ai! Nhưng chắc chắn cô sẽ không hề cảm thấy cô đơn, vì bên cạnh cô sẽ luôn có một người âm thầm dõi theo.
...----------------...
Bạch Nhược Y sau khi vào nhà, việc đầu tiên cô làm đó chính là đi tắm sau một chuyến bay khá dài và bon chen ngoài đường bám đầy khói bụi.
Tắm xong cô gọi điện về cho Phương Khuê như lời căn dặn trước đó của bà.
Hai mẹ con luyên thuyên trò chuyện một lúc thì cô tắt máy để bắt tay vào việc sắp xếp hành lý vào tủ cho ngay ngắn.
Loay hoay một lúc cô cũng làm xong mọi việc, nhìn lại đồng hồ thì đã gần bảy giờ tối.
Lúc này, chiếc bụng bé con của cô cũng đã đánh trống inh ỏi đòi được ăn.
Nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định thay quần áo và ra ngoài đi ăn, sẵn tiện tham quan cảnh đêm tại thành phố này xem như thế nào.
Mở tủ chọn một bộ quần áo khá kín đáo, kèm theo áo khoác len mang vào phòng tắm.
Không lâu sau cô đã quay trở ra với chiếc váy trắng in họa tiết hoa dài qua đầu gối, bên ngoài là áo len dài tay giúp che đi phần ngực hơi hở.
Cô lấy một ít tiền mặt bỏ vào túi xách, thẻ tín dụng, một số giấy tờ cần thiết khi ra đường và quyết định để mặt mộc dạo phố cho thoải mái.
Chuẩn bị đã xong, cô gái xỏ thêm giầy và mở cửa nhà, sẵn sàng ra phố trong diện mạo xinh đẹp.
*Cạch/Cạch.*
Cả hai cánh cửa phòng đối diện nhau đều mở ra cùng lúc.
Hai con người tưởng xa lạ nhưng lại quá quen thuộc, không hẹn nhưng vẫn đồng thời ngước lên nhìn nhau.
Một sự chạm mặt chẳng biết là tình cờ hay sắp đặt nhưng điều đó đã khiến cô gái ngây thơ bất giác mỉm cười với người đàn ông phía bên kia.
"Tiêu Đài, anh đừng nói với em lại là trùng hợp nữa nha!"
Nghe thấy câu hỏi, người đàn ông liền gãi gãi đầu, trên đôi môi mỏng chỉ có nụ cười ngượng ngùng.
"Thì đúng là trùng hợp thật mà.
Công tác dài hạn nên ở chung cư cho tiện."
Nhược Y bật cười thật tươi.
Cô cũng không muốn tra khảo anh làm gì mà anh nói sao thì cô nghe vậy.
Hiện tại cô muốn để mọi chuyện đi theo chiều hướng tự nhiên nhất.
"Ra là thế ạ! Vậy em định ra ngoài ăn tối nè, sẵn đi dạo một vòng gần đây luôn, anh có muốn đi chung với em không?"
"Anh đương nhiên là có.
Vừa nãy anh cũng định ra ngoài ăn tối nè.
Chúng ta sao cứ như có thần giao cách cảm thì phải."
Tôn Tiêu Đài vừa nói vừa cười.
Nụ cười chuẩn phong cách của một good boy ấm áp.
Nếu lúc này trước mắt anh là một nữ nhân nào khác thì chắc chắn đã bị anh tán đổ chỉ bằng một nụ cười đang hiện hữu này.
Nhược Y cũng là nữ nhi nhưng tiếc thay trái tim bé nhỏ của cô lúc này có lẽ đã nguội lạnh với tình yêu nam nữ mất rồi nên chẳng cảm thấy có một chút gì dao động trong tim.
"Cứ cho là có thần giao cách cảm đi."
Cô gái lại cười rồi mới nói tiếp:
"Chúng ta đi ha."
"Ừm! À mà em đưa túi xách đây anh cầm hộ cho?"
"Không cần đâu ạ! Trong đó chỉ có vài thứ linh tinh thôi à, không nặng lắm để, em tự mang được rồi."
Nhược Y dịu dàng từ chối ngỏ ý của người đàn ông.
Và rồi cả hai cùng nhau thong thả ra ngoài.
Buổi tối đầu tiên tại đất nước Hoa Kỳ, tưởng chừng sẽ cô đơn, sẽ chạnh lòng vì nhớ nhà, nhớ người thân.
Nhưng không ngờ cô lại gặp được một người ở bên mình để bầu bạn.
Chẳng biết tất cả chỉ là trùng hợp như lời anh đã nói hay sự thật phía sau là một sự sắp xếp có chủ đích từ trước.
Nhưng dẫu sao ở một nơi xa quê hương như thế này gặp được người quen, hay có được một tri kỷ để bầu bạn, tâm sự thì đó là điều quá đỗi tuyệt vời.
Cô bây giờ như thế nào cũng được, nhưng cần nhất vẫn là bình yên trong tâm hồn nhỏ bé!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook