Hỗn Trướng Từ Đâu Đến
-
Chương 21
CHƯƠNG 21
(1) Hào ngôn tráng ngữ (豪言壮语): lời nói hào hùng.
Ta cảm thấy xấu hổ, hơi nóng trên mặt một hồi cao hơn.
Nhắm mắt, đáp lại đè xuống cùng hắn môi lưỡi tương giao, sau khi hôn một lần, y phục hắn chỉ bị cởi ra phân nửa, ta lại gần như bị lột ra sạch sẽ. Hắn vẫn giảo hoạt như thế này…
Ngón tay Hàm Quang dọc theo khẽ trượt xuống phía dưới, có chút ngứa, ta tránh né, tạm thời tránh khỏi ngón tay, nhưng thế nào cơ thể cũng không tránh khỏi nhanh chóng trở nên vui sướng. Hắn cười cười, tay nâng mông ta đung đưa, động tác này tới cực kỳ đột nhiên, ta chỉ kịp nắm bờ vai của hắn để ổn định thân thể.
Nhưng mà không ngờ đến động tác luân phiên này, lại đem nhũ tiêm đưa tới, hắn cắn liếm lộng.
Ta kinh ngạc, tinh lực chớp mắt nảy lên khuôn mặt, cắn răng nói:”Ngươi ngươi ngươi nhả ra!”
Hắn đơn giản giương mắt liếc ta một cái, lại cuối xuống dưới, răng như là muốn nghiêm phạt tinh tế ma sát. Ta chịu không nổi bật ra rên rỉ, gian kế Hàm Quang thực hiện được, cúi đầu cười lên:”…Vị ngon!”
Ta cúi đầu nhìn chính mình, một bên mới bị người mút vào mà có vẻ sưng đỏ, một bên bị không khí lạnh lẽo làm dựng đứng, như là cực kỳ khát vọng được âu yếm.
“Câm miệng!” Ta đỏ mặt rống.
Bản thân *** đãng như vậy, ta thực sự không thể nhìn được. Hàm Quang nhận ra ta muốn trốn, thân thể hơi khởi động hôn ta. Nụ hôn này, lại đơn giản châm lên hoả khí bên trong, phải chăng trong đầu quá choáng váng, không còn lo suy suy nghĩ chuyện khác được?
Ngón tay hắn dò xét đi vào, bôi thuốc mỡ băng băng lạnh lạnh tỉ mỉ sau đó mở rộng, mới đỡ ta ngồi xuống. Ta nhất nhất làm theo, nháy mắt hắn kịch liệt đính vào trong, ta mới biết tư thế này tiến vào có bao nhiêu sâu.
“Có ổn không?” Hàm Quang dường như cố gắng ẩn nhẫn, âm thanh thở dốc đến phiến tình mà dài lâu.
Trong lòng ta hối hận không kịp, nét mặt cũng không nguyện chịu thua, ngay lúc hắn khàn giọng hỏi, chỉ là cắn răng nói:”Chút thủ đoạn trẻ con này lừa được ai….”
“Thế nào? Tướng công?” Hàm Quang lo lắng nói:”Nương tử nhà ngươi hầu hạ tốt chứ?”
“…”
“Tướng công đánh giá thế nào?”
Hắn cười cắn lỗ tai ta, vừa thúc vào thúc ra , bên hông ta như nhũn ra, bất ngờ không kịp phòng bị kêu lên. Nhà đò còn đang bên ngoài, ta chỉ cần nghĩ đến điểm này, đã hận không thể lập tức đập chết Hàm Quang!
“Thế nào? Nói.”
“Ưm…Tốt….A…Tốt, rất tốt…..”
Ta có chút muốn khóc, sớm biết rằng chớ nên cố kỵ mặt mũi mà nói lung tung.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, ta trong tầm mắt lảo đảo lắc lư thấy biểu tình đắm chìm của Hàm Quang, cả dòng hình ảnh thấy trong sách trước kia lúc này lại nảy lên trong đầu, kích động, cũng thử dùng □ phối hợp với động tác nuốt vào nhả ra của hắn.
Hàm Quang giật mình, lập tức nheo mắt lại cười rộ lên:”Học ở đâu vậy?”
Ta phân biệt rất rõ trong tiếu dung này phát ra vài mùi vị nguy hiểm, run rẩy nói:”Tự, tự học thành tài!”
“Hưm.” Hắn bỗng xoay người áp ta trên mặt đất, một lần nữa từ phía sau tiếng vào, rất thô lỗ, rất vội vã, thúc vào trong lòng ta cũng không kém là bao nhiêu, ta không chịu nổi loại kích thích này kêu lên!
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nước tũm tũm, lão nhà đò có lẽ bị ta làm sợ đến trượt chân rơi xuống nước, âm thanh thảm thiết kia còn vang dội hơn so với ta.
Lúc…
Lúc ta nhớ rõ ta chữi hắn ầm lên, sau đó lại…
Ta hôn mê.
Việc này có chút hỏng bét, lúc tỉnh lại, bọn ta đang ở trên mã xa vút nhanh chạy băng băng. Hàm Quang ôm ta, giảm thiểu phần lớn rung động xóc nảy.
“…Quay về Thiên Đình rồi?”
Ta hỏi, trong âm thanh khàn khàn bỗng khiến ta nghĩ tới màn tình ái hôm qua kia, xấu hổ đến cực điểm.
Hàm Quang ôm lấy nắm chặt tay ta, bên tai cười khẽ:”Ừ, ngươi ngủ rất ngon, ta không nỡ gọi ngươi. Chuyện này, đến phu nhân cũng vô cùng thương cảm, cũng không trách cứ, ngược lại bảo ta chiếu cố ngươi.”
“Ai muốn ngươi chiếu cô! Ta đường đường Bạch Hổ đại nhân…Ôi! Thắt lưng của ta! Thắt lưng!”
Ta thẳng lưng đang muốn phản bác, vậy mà bên hông bất ngờ đau nhức, không ngừng ờ đây, đến cả nơi cảm thấy thẹn phía dưới đã kêu gào bất mãn.
Hàm Quang hôn hôn mặt ta, bất đắc dĩ nói:”Được, ta bị thương nặng chưa lành, xem như ngươi chiếu cố ta được rồi, đừng lộn xôn được chưa? Về tới, ta cho ngươi nhấn một cái.”
Ta mệt chết mệt sống, toàn thân đều đau nhức, hắn chế giễu, một bộ dạng ăn uống no đủ thần thanh khí sảng.
Hắn duỗi tay tới, giúp ta vuốt ve, phương diện này lực đạo cầm nắm của hắn luôn luôn tốt. Ta thoải mái hừ hai tiếng, an tâm tựa ở trong lòng hắn, rất ấm áp, ta bất giác lại nhắm mắt lại.
Hờn dỗi nghẹn ở trong lòng chưa kịp ngưng tụ, thì đã ta ngủ đi quên mất.
~~~~~~~~~~~
Nhiệm vụ không hoàn thành, còn nán lại Phụng Thiên Thành nhiều ngày thế này, nếu Ngọc Đế không hiểu rõ ta, lúc này e rằng phải hoài nghi ta với Hàm Quang làm phản.
Ta tự biết có tội, hồi phủ xong, cũng không nghỉ ngơi, gọi Tiểu Hồ vẻ mặt nước mắt nước mũi chảy loạn, đem kim đằng điều(cây roi mây bằng vàng TTvTT *đét đít-ing*) ta đặt trong nhà kho đem ra.
Tiểu Hồ lấy làm kinh hãi, cũng bất chấp khóc, thút thít nói:”Đại vương! Người muốn thứ đó làm gì?”
Ta chấp tay xuyên qua quấn hai vòng, nghiêm túc trầm ngâm nói:”Chịu đòn nhận tội.”
“A? Lớn quá!” Tiểu tử này căng thẳng nhìn liền nói lắp:”Ngài ngài ngài phạm tội gì, tội gì?”
“Xuỵt…” Ta dùng ngón trỏ chặn môi, hạ giọng nói:”Đừng có rêu rao! Nếu bị Hàm Quang tiên quân biết được, ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi!”
Từ Phụng Thiên Thành trở về, Hàm Quan đã ngụ ở trong động phủ của ta.
Bọn hạ nhân không biết quan hệ giữa ta và Hàm Quang đã trở lại bình thường (và bước lên một tầm cao mới TTvTT), mới đầu còn nơm nớp lo sợ, sau đó lại thấy ta phái người một phen bố trí phòng cho hắn, mới chợt tỉnh ngộ. Việc này được rồi, người người tranh nhau tặng thức ăn cho hắn, thái độ còn ân cần hơn lúc hầu hạ đại vương ta!
Sao ta lại không nhận ra rõ ràng trong phủ ẩn dấu nhiều kẻ phản bội như vậy chứ! Nhìn một cái hai cái mặt bao quanh như cỏ! Ta nghiến răng nghiến lợi, chớt thấy Tiểu Hồ, lại cảm thấy vui mừng!
Bao nhiêu năm nha…
Chỉ có con hồ ly này đối với ta trung thành…
Lòng ta hoài niệm thương yêu, muốn duỗi tay xoa đầu nó, Tiểu Hồ bất thình lình duỗi thẳng cổ, trừng to mắt, nhỏ giọng nói:”Vẫn là đại vương nhìn xa trông rộng! Hôm nay Hàm Quang tiên quân nhập Bạch Hổ phủ, chúng ta đúng là không thể trêu vào!” (=_= không hiểu)
“…Biến!”
Ta một chưởng đập cái muôi vào đầu nó, tức giận nổi trận lôi đình! Ngươi phản bội! Rốt cuộc ai là chủ nhân Bạch Hổ Sơn a!
“Đại vương…” Tiểu Hồ uỷ khuất nhìn ta.
“Làm gì phát cáu nhiều như vậy?” Một người tựa cửa, mặt mũi hắn trong lúc đó hiện ra tâm tình miễn cưỡng, thoạt nhìn so với trước đây… Càng bỉ ổi….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook