Edit: Shin

Beta: Rine

Quý Dạng khẽ run, không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên. 

Cô nhìn thấy Tống Dương đang từ phía sườn đồi đi tới. 

So với năm ngoái, Tống Dương đã cao hơn một chút, hiện tại đã là 1m8. 

Trên người cậu thiếu niên vẫn là áo phông đen, quần đùi và giày thể thao, đơn giản giống như trước đây mà cô vẫn thấy. Vóc dáng cao ráo khiến thân hình anh càng thêm thon dài. 

Khi Quý Dạng nhìn thấy Tống Dương, nước mắt lại muốn rơi xuống. 

Cô gái nhỏ như vô cùng tủi thân, muốn đứng lên nhưng không thể đứng vững. lại ngã xuống bãi cỏ trên đồi. 

Cô dụi dụi mắt, cố kiềm chế để không bật khóc nghẹn ngào nói: “Anh ơi.” 

Tống Dương ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen hiếm khi thấy được sự lạnh lẽo: “Bà đang sốt ruột chạy đi tìm em, em có biết không?” 

Quý Dạng mím môi không nói gì. 

Tống Dương: “Ba của em cũng vậy.” Trầm mặc một chút, anh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi chầm chậm nói: “Em có biết làm như vậy sẽ khiến mọi người vô cùng lo lắng không?”

Quý Dạng vẫn không nói lời nào

Đôi mắt đen của cô chớp một cái, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống. 

Tống Dương như bị đứng hình. 

Quý Dạng bụm miệng không nói tiếng nào, vừa khóc vừa nhìn Tống Dương, thật sự là vô cùng đáng thương. 

Tống Dương im lặng một lúc. 

Anh không biết phải dỗ cô như thế nào, chỉ thấy đây là một việc vô cùng khó giải quyết, cái này cũng không phải là trường hợp đơn giản như khi té ngã rồi bị chảy máu. 

Thiếu niên chỉ có thể thấp giọng hỏi: “Dọa đến em rồi?” 

Quý Dạng lắc đầu. 

Tống Dương lau đi nước mắt của cô, khó được có lúc kiên nhẫn cùng cô nói đạo lý, giọng anh khàn khàn: “Em cứ như vậy chạy ra ngoài, mọi người cũng không biết em đi đâu. Họ đang rất lo lắng tìm kiếm em ở khắp nơi. Lỡ như em gặp trúng người xấu thì làm sao bây giờ?” Dừng một chút, ngón tay anh đặt ở khóe mắt cô: “Lần sau không được chạy đi mà không nói lời nào, biết chưa?” 

Quý Dạng gật đầu.

Cô ngơ ngác nhìn Tống Dương, nhìn vài tia nắng từ mặt trời chiếu xuống người anh, đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở.

Quý Dạng nói: “Anh ơi, ba không cần em nữa.” 

Tống Dương đã nghe Viên Lan kể chuyện gì đã xảy ra. 

Thiếu niên đưa tay lên, xoa xoa tóc Quý Dạng, nhẹ giọng nói: “Không phải là ba không cần em nữa. Cậu bé đó là con của bạn ba em. Ba cậu bé ấy hỗ trợ kinh doanh cho ba em. Hiện tại ba cậu bé đã qua đời. Người thân của cậu bé thật sự không tốt, lúc nào cũng đánh cậu ấy, cho nên ba em không còn cách nào khác, đành phải đưa đứa nhỏ này về nhà, chứ không phải là không cần em.” 

Quý Dạng ngẩng đầu. 

Tống Dương nói: “Ba của em nói nếu em không thích cậu bé đó thì ông ấy sẽ đưa nó đến cô nhi viện.” 

Quý Dạng sửng sốt. 

Cô nhìn Tống Dương, chợt nhớ ra anh cũng không có mẹ, còn ba Tống Dương thì lúc nào cũng đánh anh. 

Cho nên… Cậu bé xinh đẹp kia cũng giống như anh ấy sao?  

Cô bé thẫn thờ suy nghĩ.

Cô cũng không biết.

Tống Dương đứng dậy: “Đi thôi, về nhà nào, bà vẫn đang tìm em đấy.” 

Quý Dạng gật gật đầu, cũng không nói gì nữa. 

Cô muốn tự mình đứng dậy, nhưng khi đứng lên, cô cảm thấy mắt cá chân mình đau nhói. 

Quý Dạng ngồi trên bãi cỏ: “Anh ơi, chân em đau quá.” 

Tống Dương quay đầu lại nhìn cô. 

Trong chốc lát, thiếu niên ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô: “Leo lên đi, anh cõng em về.” 

Quý Dạng leo lên, ôm lấy cổ anh. 

Tống Dương cõng cô ở trên lưng, vững vàng đứng dậy, hướng phía sườn đồi đi xuống. 

Phía xa, nắng chiều dần dần tắt hẳn, Quý Dạng ngửi thấy mùi thuốc lá rất nhạt trên người Tống Dương, cánh tay cô vòng qua cổ anh, có thể cảm nhận được nhiệt độ nơi cổ anh, chiếc khuyên tai nhỏ màu đen cũng nhẹ nhàng lắc lư. 

Tất cả những điều này, có thể được nhìn thấy hàng ngày. 

Đột nhiên trở nên vô cùng quý giá. 

Quý Dạng hít hít cái mũi, cúi đầu xuống, đem mặt chôn vào hõm vai của Tống Dương.

Thật lâu sau, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Anh à, hình như ba em sẽ đưa em về.” 

Tống Dương: “Ừ.” 

Giọng cô bé càng nhỏ hơn “Anh ơi, anh có muốn đi cùng em không.” 

Tống Dương thoáng đứng khựng lại. 

Trong chốc lát, khóe môi anh nhàn nhạt cong lên “Nói bậy bạ gì đó.” 

Anh cũng không để trong lòng lời Quý Dạng nói. 

Quý Dạng cũng không nói gì nữa

Chỉ không biết tại sao, mũi có chút đau xót. 

Vì tuổi còn nhỏ cô vẫn chưa thật sự cảm nhận được sự đau đớn và khó chịu khi phải chia xa.

Quý Dạng nằm trên lưng của Tống Dương, nhìn vào một bên mặt của anh, thì thào nói: “Anh ơi, đừng quên em.” 

Tống Dương mỉm cười khó hiểu nhưng cũng nhẹ nhàng đồng ý: “Ừ” 

Quý Dạng thấp giọng bổ sung: “Có thời gian em sẽ quay lại gặp anh. ” 

Tống Dương không để ý lắm, thản nhiên đáp:“ Được. ” 

Thế nhưng không biết vì cái gì. 

Anh ngước nhìn hoàng hôn đằng xa, chợt nhận ra 365 ngày đêm cứ như vậy trôi qua. Cô công chúa nhỏ mềm mại đang nằm trên lưng anh cứ như vậy lại ra đi như thế này. 

Im lặng kéo dài

Không biết nhớ tới cái gì

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, có chút trầm thấp giống như đang cười

Anh trai chờ em trở về gặp anh đấy

—–

Tháng 8 năm nay, Quý Dạng và Chu Duy theo Quý Hàng Nam trở về thành phố.

Đối mặt với những tòa nhà cao tầng trong tầm mắt, hai bên đường rộng rãi trồng đầy hoa tươi, Quý Dạng không có chút nào gọi là vui vẻ, trên cả đoạn đường đi cũng không nói tiếng nào.

Quý Hàng Nam chỉ nghĩ rằng cô vẫn còn vì sự việc của Chu Duy mà cáu kỉnh. 

Ngược lại chính là Chu Duy, thận trọng đưa tay ra mấy lần, nói muốn cùng cô chơi trò đập tay. 

Lần cuối cùng khi Chu Duy lại duỗi tay tới, cô gái nhỏ dùng thanh âm mang giọng sữa hung hăng nói “Không được làm phiền chị!” 

Chu Duy bị dọa sợ. 

Quý Hàng Nam bất đắc dĩ nói: “A Dạng, đừng làm em con sợ.” 

Quý Dạng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay khoanh lại như người lớn không nói lời nào. 

Chu Duy không dám lại phiền cô, cúi đầu xuống. 

Quý Hàng Nam đem theo hai đứa trẻ trở về biệt thự nằm ở trung tâm thành phố. 

Biệt thự đã cho người dọn dẹp từ trước nên vẫn còn sạch sẽ, rộng lớn và xa hoa. 

Dường như Quý Dạng thực sự không nhận ra điều đó cho đến khi cô nhìn thấy cái cây nhỏ mà cô trồng trong sân biệt thự hơn một năm trước nay đã trở thành một cây đại thụ. 

Cô thực sự đã trở lại rồi.

Cũng đã rời xa nơi đó

Thị trấn Cửu Long cùng người thiếu niên ấy như một cơn gió, cách cô rất xa, rất xa.

Có lẽ sẽ càng ngày càng xa

Quý Dạng mím môi, vành mắt lại đỏ bừng, cô không thể để cho mình rơi nước mắt. 

Chu Duy thận trọng đi tới nắm lấy tay cô lại bị Quý Dạng hất ra. 

Cô trừng mắt nói: “Đừng có lúc nào cũng đi theo chị.” 

Sau đó cô cởi giày chạy vào phòng khách, đi lên lầu rồi chạy về phòng. 

Vali đã được Quý Hàng Nam đem lên và đặt ở trong phòng cô. 

Quý Dạng nhìn vali, một lúc sau mới nhớ ra điều gì đó, ngồi xổm xuống.

Cô khó khăn đem chiếc vali đặt ngang trên mặt đất, mở khóa kéo, lấy hết quần áo bên trong ra, phát hiện dưới quần áo là con gấu nhỏ màu trắng.

Quý Dạng lấy chú gấu nhỏ ra rồi đặt ở trên đầu giường. 

Cô nằm trên giường nhìn chú gấu nhỏ một lúc rồi thì thầm với nó: “Mình đặt tên cho cậu nhé.” 

Ánh nắng từ cửa sổ tràn vào. Ánh nắng ở thành phố có vẻ khác với thị trấn Cửu Long, có chút chói chang hơn cũng không ấm áp. 

Chú gấu vẫn không nhúc nhích.

Quý Dạng nhìn xung quanh không thấy ai. 

Cô mới quay đầu lại nhìn gấu nhỏ, vô cùng nghiêm túc nói: “Từ nay cậu sẽ… sẽ tên là anh Tống Dương.” Cô ngừng một chút “Biết không?” 

Gấu nhỏ đương nhiên sẽ không trả lời. 

Quý Dạng liền cảm thấy bỗng nhiên có chút vui vẻ rồi. 

Cô bé ôm con gấu nhỏ trong ngực rồi lại cầm lên, dưới ánh mặt trời “Anh Tống Dương, em về đến nhà rồi.” 

Nhưng về sau khi lớn lên Quý Dạng lại nghĩ việc này vô cùng ngây thơ

Ngây thơ không chịu được

Thế nhưng dường như chỉ có như vậy

Mới có thể làm cho cuộc sống của cô vẫn có bóng dáng của anh



Trường tiểu học trong thành phố thực sự rất khác so với thị trấn Cửu Long. 

Có gấp đôi số bài tập về nhà, gấp đôi số học sinh và thầy cô cũng nghiêm khắc hơn. Tòa nhà dạy học được sơn trắng. So với thị trấn Cửu Long tuy đơn giản lại vô cùng trang nhã và to lớn. Trên tường của tòa nhà dạy học có treo vài tấm bảng được khắc chữ lên đó. Ngoài ra còn có các tòa nhà nghệ thuật, tòa nhà đa chức năng và thao trường cũng rất rộng lớn. 

Những đứa trẻ trong thành phố trưởng thành sớm hơn nhiều so với những đứa trẻ ở thị trấn Cửu Long. Khi Quý Dạng học lớp 4, mấy bạn nữ xung quanh đã xì xào bàn tán, lớp nào có cậu nào đẹp trai nhất, thích cậu nào, sau giờ học thì lén chạy ra xem. 

Quý Dạng cũng được bạn ngồi cùng bàn dẫn đi xem một lần. 

Người ta nói rằng nam sinh kia cái gì mà “giáo thảo”*.

(*) Từ gốc: 校草 là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường

Tuổi còn nhỏ, lớn lên cũng rất trắng, không thích nói chuyện với mọi người, mang lại cảm giác hơi lạnh lùng.

Quý Dạng có đến xem một lần cũng không bao giờ nhìn lại. 

Cô nghĩ rằng nam sinh đó không đẹp trai chút nào. 

Cùng Tống Dương căn bản không so sánh được. 

Mỗi khi Quý Dạng nghĩ đến Tống Dương, sẽ không nhịn được mà ngẩn người. 

Cô gái nhỏ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa thu ở đây lá vẫn xanh tươi, không có chút nào là muốn ngả vàng rồi rụng đi, không như ở thị trấn Cửu Long, vào khoảng tháng 10, lá từ sớm đã chuyển sang màu vàng đỏ theo cơn gió cuốn rơi xuống. 

Khi tan học, Bối Lam bạn ngồi cùng bàn với cô đột nhiên sấn tới, mang theo bộ dạng bát quái “Này, nghe nói Bành Tử Hạo ở lớp chúng ta thích cậu.” Ngừng một chút, cô đụng đụng vào vai Quý Dạng: “Cậu có thích cậu ta không?” 

Quý Dạng hơi sửng sốt. 

Cô vô thức liếc nhìn Bành Tử Hạo. 

Cậu ta ngồi cách Quý Dạng vài tổ, đúng lúc cũng đang nhìn cô. Thấy cô đột nhiên nhìn sang, mặt lập tức đỏ bừng, sợ tới mức không biết phải quay đầu đi đâu, cả người quay sang chỗ khác, cứng đờ, trông vô cùng buồn cười. 

Quý Dạng thu lại ánh mắt, lắc đầu. 

Bối Lam hỏi “Tại sao? Bành Tử Hạo lớn lên cũng rất đẹp trai, cũng được xem là một trong những nam sinh đẹp nhất trong lớp chúng ta.” 

Quý Dạng cúi đầu, sắp xếp sách lại giáo khoa trên bàn, nhỏ giọng nói: “Không đẹp, không thích.” 

Bối Lam:” ah …… ” 

Một lát sau cô lại bát quái hỏi: “Vậy cậu có thích ai không?”

Động tác lật sách của cô thoáng dừng lại. 

Không hiểu vì sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Tống Dương. 

Cậu thiếu niên lúc nào cũng mặc áo phông đen, mười lăm mười sáu tuổi, cao ráo, mắt, mũi, môi … quá ưa nhìn. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đang phơi mình dưới ánh nắng hè, nghịch cái bật lửa bạc trên tay, còn cầm lấy một cây cơ. Về sau, anh xuống giếng để cứu cô trong cơn mưa lớn hay lúc cõng cô vào bệnh viện trong tình trạng sốt cao.

Là vị thần của cô

Cô không dám thích anh. 

Quý Dạng khẽ lắc đầu, vẫn là không lên tiếng. 

Dường như ngay lúc này, cô đã bắt đầu biết từ “thích” nghĩa là gì. 

Có nghĩa là giống với Mục Tuyết Nhi. 

Sẽ bị Tống Dương chán ghét. 

Sẽ bị Tống Dương nói rằng: “Anh không muốn gặp lại em nữa” chính là lạnh lùng như vậy. 

Vì vậy Quý Dạng muốn rằng. 

Cô sẽ không thích Tống Dương. 

Cô chỉ … chỉ là rất nhớ anh. 

Rất muốn cùng anh quay lại những ngày tháng đó. 

Cô thật sự muốn nhìn thấy anh mỗi ngày. 

Mặc dù cô nghĩ vậy. 

Nhưng dù có bao nhiêu bài tập về nhà, cho dù có bao nhiêu bài toán khó, nhưng tâm trí cô vẫn đầy ắp tâm sự, giống như nước ngọt vị đào bán ở bên ngoài trường học, lặng lẽ ứa ra bọt nước, chính là từ chỗ sâu kín nhất dâng lên rồi tràn ra khắp nơi, dù làm thế nào cũng không áp xuống được.

HẾT CHƯƠNG 11

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương