Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao
-
Chương 94
Hai chiếc điện thoại đều được tắt nguồn, đèn trong khoang cũng được tắt đi sau khi máy bay phi lên trời.
Chuyến bay đêm rất thích hợp để ngủ.
Tạ Thanh Di chỉnh ghế dựa, bò lên ngực Tưởng Kiêu, đang định đi ngủ thì chợt nhớ đếm một chuyện: “Anh còn chưa nói cho em biết tại sao lại phải cầu hôn vào tháng ba?”
Lúc chạng vạng được cầu hôn, vui vẻ quá nên quên mất chuyện này.
Nhưng hiện tại đầu óc đã bình tĩnh trở lại, nếu giờ không hỏi, để lần sau hỏi thì không biết phải đến bao giờ.
“Ba ngày trước, Forbes đã phát hành bảng xếp hạng mới nhất.”
Tưởng Kiêu kéo tấm chăn lông mềm mại phủ kín người cô, chống cằm vào trán cô: “Còn nhớ lúc bác Tạ gọi anh vào phòng làm việc khi chúng ta vừa mới yêu nhau không?”
Tạ Thanh Di suy nghĩ, quả thật có chuyện như vậy: “Ông ấy bảo anh cố gắng kiếm tiền, ừm, chẳng lẽ còn đặt cho anh một yêu cầu khác sao?”
Tưởng Kiêu vuốt lưng cô: “Top 50 của Forbes.”
Đáp án làm Tạ Thanh Di rất là ngạc nhiên trong giây lát nhưng cũng trong dự kiến của cô.
“Vậy mấy năm nay anh chăm chỉ kiếm tiền, bay khắp nói trên thế giới chỉ để đáp ứng yêu cầu này?”
“Ừ…”
Tưởng Kiêu: “Cuối cùng anh cũng thực hiện được lời hứa, bây giờ dù trời có sập, anh cũng có tự tin mở miệng cầu hôn với bác Tạ.”
Trong cabin tối tắm, Tạ Thanh Di cảm nhận được sự ấm áp của vòng tay anh, khi nghe thấy lời nói nhẹ nhàng thoải mái như trút được gánh nặng của anh, không hiểu sao mũi cô lại cảm thấy chua xót.
Cô duỗi tay ôm eo anh, vùi mặt vào ngực anh, thì thầm: “Anh ơi.”
“Ừ?”
“Tưởng Kiêu.”
“Anh đây.”
Anh cúi đầu hôn lên tóc cô: “Sao thế.”
Tạ Thanh Di cố nén sự chua xót trong lòng, cố gắng để giọng nói mình giống bình thường: “Chỉ là đột nhiên em cảm thấy, nếu ở thời cổ đại, anh sẽ chính là một con cháu nhà nghèo, vì cưới được cô nương mình yêu mà chăm chỉ cố gắng học tập để thi cử, cho đến khi được đề danh trên bảng vàng mới dám tới cửa cầu hôn..”
Cô vừa nói vừa cười, cọ cọ ngực vị hôn phu nhà mình, nhắm mắt lại: “Tối nay có tư liệu để mơ rồi, em phải đi ngủ đây.”
“Ngủ ngon.”
Tưởng Kiêu ôm cô: “Cô bé anh yêu.”
***
Bên này hai người đang trong mộng đẹp nhưng trong nước lại bị hai bài đăng của hai người làm cho bùng nổ.
Eternity Tưởng kiêu V: “My dear girl, will you marry me?”
Tạ thanh di DianeV: “Yes, trái tim / ảnh /”
Trong ảnh, trên ngón tay mảnh khảnh trắng nõn kia có đeo một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu.
Bình luận bỗng chốc trở nên điên cuồng, các fans thi nhau tag đồng bạn của mình, hò hét phấn khích---
[A a a a a a a a a cầu hôn rồi!]
[Nhốt tôi lại, nhốt tôi lại!!]
[Hu hu hu hu không biết vì sao, khi nhìn thấy hai bài đang Weibo này, đột nhiên tôi lại có cảm giác như là mẹ già gả con gái đi, thật muốn khóc QAQ]
[Chị em lầu trên, bạn không cô đơn QAQ.]
[Năm năm một quãng đường tình yêu, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.]
[Trứng bồ câu lớn như vậy luôn, tôi ăn đường phèn cũng không dám ăn viên to như vậy.]
[Tôi thật sự muốn biết Tưởng đại lão cầu hôn Nguyệt Lượng như thế nào, thật muốn xuyên đến hiện trường lúc đó.]
[Cho tôi theo với.]
Đêm nay là đêm náo nhiệt đối với các fans, họ nhanh chóng dựa vào sức lực của bản thân, đưa bài đăng cầu hôn của Tưởng Kiêu lên no1 hot search, hơn nữa còn chiếm mấy mục hot search luôn.
Nhóm người qua đường ăn dưa đa phần đều bất ngờ, không ngờ một cặp ngôi sao và đại gia có thể tu thành chính quả.
Mà antifan của Tạ Thanh Di thì: “…”
Tưởng Kiêu bị mù à?
Chủ tịch Tưởng cũng bị mù luôn à?
Đường đường là một hào môn ở Bắc Kinh, tại sao lại đồng ý cưới một nữ diễn viên tai tiếng đầy mình như thế về nhà?
Trong mắt họ, nhà họ Tưởng sớm muộn gì cũng xong đời!!!
***
Máy bay hạ cánh an toàn, Tưởng Kiêu và Tạ Thanh Di về Hi Viên tắm rửa nghỉ ngơi một lát.
Khoảng 6 giờ chiều, cả hai đã hồi phục lại sức lực, xách theo túi lớn túi nhỏ, ngồi xe đến biệt thự nhà họ Tạ.
Tưởng Kiêu định nghỉ ngơi một ngày rồi mới tới nhà họ Tạ gặp mặt bố mẹ vợ.
Nhưng không ngờ hai người vừa xuống máy bay, Tạ Thanh Di liền nhận được cuộc gọi từ mẹ cô.
Qua điện thoại, giọng nói của Bùi Cảnh Yên không giấu nổi sự phấn khích: “Cái con nhóc nhà con, chuyện cầu hôn là chuyện lớn, thế mà con không thèm nói với mẹ một tiếng! Mẹ phải xem Weibo mới biết! Được rồi, con với Wiliam về nước rồi là tốt, tối nay hai đứa về đây ăn cơm đi, mẹ sẽ bảo đầu bếp làm món hai đứa thích, cả nhà chúng ta quây quần ăn cơm với nhau!”
Tạ Thanh Di vốn định hỏi phản ứng của bố mình như thế nào nhưng chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Đầu xuân, những bông hoa tầm xuân màu vàng đung đưa trong gió chiều, tạo lên một khung cảnh lãng mạn.
Không lâu sau, một chiếc Bentley chạy vào cổng biệt thự nhà họ Tạ.
Tưởng Kiêu mặc một bộ vest mày đen, tuy rằng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng Tạ Thanh Di có thể nhận ra là anh đang lo lắng qua quai hàm căng cứng của anh.
“Anh sợ gì chứ, giá trị con người của anh sắp vượt qua bố em rồi!”
Tạ Thanh Di ôm anh, kiêu căng hất cằm lên: “Nếu em mà có giá trị con người như anh, chắc chắn em sẽ đi ngang.”
Tưởng Kiêu bị cô chọc cười, lông mày khẽ giãn ra: “Nếu em muốn đi ngang thì giờ có thể đi ngang luôn. Tiền của anh chính là của em, anh có bao nhiêu tài sản thì em có bấy nhiêu tài sản.”
Anh nói điều này một cách rất tự nhiên, giống như đó là một điều tất nhiên.
Tạ Thanh Di chưa bao giờ thiếu tiền, cũng chưa bao giờ coi trọng nó nhưng khi nghe thấy người đàn ông nói vậy với mình, trong lòng cô bùng lên một sự ấm áp và ngọt ngào.
Như các cụ vẫn nói, một người đàn ông tiêu tiền vì bạn chưa chắc đã yêu bạn, còn một người đàn ông không nỡ tiêu tiền vì bạn thì chắc chắn không yêu bạn.
Nói xong, người hầu tiến lên mời họ vào nhà.
Trong phòng khách sang trọng, Tạ Luân và Bùi Cảnh Yên đang ngồi trên sô pha, khi họ nhìn thấy cặp đôi trẻ đi vào, một người thì hừ lạnh còn một người thì hớn hở.
“Hai đứa đến rồi, có mệt hay không, có đói không? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Bùi Cảnh Yên đứng dậy, khóe mắt liếc qua viên kim cương to như quả trứng bồ câu trên tay con gái mình, với kinh nghiệm sưu tầm kim cương nhiều năm của mình, bà có thể nhận ra viên kim cương kia là hàng vô cùng tốt.
Lại nhìn con rể tuấn tú đẹp trai bên cạnh con gái, người mẹ vợ là bà rất hài lòng.
Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu cùng nhau chào hỏi vợ chồng nhà họ Tạ. Bùi Cảnh Yên nhiệt tình gọi bọn hai người ngồi xuống, còn giải thích: “Duật vừa đến Hong Kong công tác, nếu không chắc nó cũng muốn về nhà.”
Tạ Thanh Di tặc lưỡi: “Tham công tiếc việc.”
Vừa nói xong, cô thấy bố mình nhìn cô: “Con cũng nên học tập anh trai con, tập chung vào sự nghiệp của mình.”
Chứ không phải chạy theo thằng nhóc nhà họ Tưởng sớm như vậy.
Tạ Thanh Di xấu hổ cười, Bùi Cảnh Yên kéo ống tay áo Tạ Luân: “Không phải hôm qua ông còn lẩm bẩm sao mãi thằng nhóc Duật vẫn không có động tĩnh gì sao? Sao hôm nay lại khen nó biết tập chung vào sự nghiệp?”
Tạ Luân: “…”
Ông ta nhìn thoáng qua con gái đang cười trộm, kho khan một tiếng: “Ăn cơm!”
Nói xong, ông xoay người đi về phía nhà anh.
Sau bữa cơm có thể coi là vui vẻ, Bùi Cảnh Yên và Tạ Thanh Di trò chuyện về những điều thú vị khi đi chơi ở California.
Sau khi trò chuyện về những điều thú vị, cuối cùng cũng không tránh khỏi chủ đề cầu hôn.
Nghe thấy con gái kể là cầu hôn trên bãi biển, Bùi Cảnh Yên ao ước: “Thật lãng mạn.”
Tạ Luân nói: “Năm đó tôi cầu hôn bà còn hơn cả phô trương, không lãng mạn sao?”
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới là Bùi Cảnh Yên lại không nhịn được phỉ nhổ với con gái và con rể: “Lúc đó cậu của các con vì muốn theo đuổi mợ các con nên đi đọc một đống tiểu thuyết tổng tài bá đạo, học tập kỹ thuật theo đuổi vợ. Còn bố con thì ế từ trong bụng mẹ bao nhiêu năm như vậy, không biết cách theo đuổi mẹ như thế nào, cho nên đi tìm cậu các con xin kinh nghiệm---”
Giống như học sinh cấp một đi xin kinh nghiệm học sinh cấp hai, hôm cầu hôn, ông ấy đã cho điều khiến mấy trăm cái máy bay không người lái biểu diễn trên không, khiến bà choáng váng.
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, nhắc đến chuyện quá khứ, khuôn mặt Bùi Cảnh Yên tràn đầy nụ cười hạnh phục.
Nhìn thấy cơm đã ăn gần xong, chuyện cũng nói gần hết, Tưởng Kiêu đứng dậy khỏi bàn ăn.
Anh đứng thẳng người, vẻ mặt cung cung kính trang trọng: “Bác trai, bác gái, cảm ơn hai người đã bao dung và chăm sóc cho cháu trong suốt quãng thời gian qua. Cháu với Nguyệt Lượng hẹn hò 5 năm, em ấy rất tốt, tốt đến mức cháu muốn nâng niu, bảo vệ em ấy suốt đời. Ngày hôm qua, cháu đã cầu hôn em ấy, em ấy cũng đã nhận lời cầu hôn của cháu… Hôm nay cháu với em ấy đến đây gặp hai bác là hy vọng hai bác sẽ đồng ý gả Nguyệt Lượng cho cháu.”
Anh cúi người thật sâu với Tạ Luân và Bùi Cảnh Yên: “Bác trai, bác gái, mong hai bác đồng ý ạ.”
Không nói đến Tạ Luân và Bùi Cảnh Yên, ngay cả Tạ Thanh Di cũng sửng sốt.
Không ai ngờ anh lại trịnh trọng như thế.
Nhưng không thể phủ nhận, nhìn anh thỉnh cầu một cách trịnh trọng như vậy, khiến bầu không khí trở nên đầy nghi thức.
Tạ Thanh Di nghĩ, có khi về già rồi cô cũng không quên cảnh tượng này.
Người yêu cô, mang theo một trái tim chân thành tha thiết, cầu xin nhận được lời chúc phúc từ bố mẹ cô.
Bầu không khí im lặng một lúc lâu, Tạ Luân mới nói: “Tiền trảm hậu tấu rồi, còn nói cái gì nữa.”
Giọng nói có chút âm dương quái khí.
“Lão Tạ!”
Bùi Cảnh Yên giật ống tay áo ông ta, không vui trừng mắt: “Wiliam đã đáp ứng đủ yêu cầu của ông, ông đừng có mà lật lòng.”
Nhìn thấy vợ và con gái, hai người phụ nữ một lớn một nhỏ nhìn ông bằng ánh mắt “Ông/ Bố đừng kiếm chuyện nữa”, khóe miệng Tạ Luân giật giật.
Lại nhìn người đàn ông vẫn trong tư thế cúi người kia, không nhịn được hừ lạnh, đứng dậy đi lên tầng.
Khiến tất cả mọi người đều bối rối.
Tạ Thanh Di lo lắng kéo ống tay áo Bùi Cảnh Yên: “Mẹ ơi, chồng mẹ!”
Bùi Cảnh Yên vỗ về con gái, cho con gái một ánh mắt an ủi, sau đó quay người nhìn bóng dáng đang bước lên tầng kia: “Tạ Luân, còn chưa nói chuyện xong mà ông đã đi đâu vậy!”
Bóng dáng đang lên tầng kia không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Đi gọi điện cho Tưởng Việt, thằng nhóc nhà ông ta bắt cóc con gái tôi, nếu sính lễ mà không đủ dày thì còn lâu tôi mới đồng ý gả con gái!”
Ông tiếp tục đi về phía trước, ở bên dưới, Bùi Cảnh Yên không nhịn được mà bật cười: “Lão đông tây, mạnh miệng mềm lòng.”
Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu nhìn nhau cười.
Chuyến bay đêm rất thích hợp để ngủ.
Tạ Thanh Di chỉnh ghế dựa, bò lên ngực Tưởng Kiêu, đang định đi ngủ thì chợt nhớ đếm một chuyện: “Anh còn chưa nói cho em biết tại sao lại phải cầu hôn vào tháng ba?”
Lúc chạng vạng được cầu hôn, vui vẻ quá nên quên mất chuyện này.
Nhưng hiện tại đầu óc đã bình tĩnh trở lại, nếu giờ không hỏi, để lần sau hỏi thì không biết phải đến bao giờ.
“Ba ngày trước, Forbes đã phát hành bảng xếp hạng mới nhất.”
Tưởng Kiêu kéo tấm chăn lông mềm mại phủ kín người cô, chống cằm vào trán cô: “Còn nhớ lúc bác Tạ gọi anh vào phòng làm việc khi chúng ta vừa mới yêu nhau không?”
Tạ Thanh Di suy nghĩ, quả thật có chuyện như vậy: “Ông ấy bảo anh cố gắng kiếm tiền, ừm, chẳng lẽ còn đặt cho anh một yêu cầu khác sao?”
Tưởng Kiêu vuốt lưng cô: “Top 50 của Forbes.”
Đáp án làm Tạ Thanh Di rất là ngạc nhiên trong giây lát nhưng cũng trong dự kiến của cô.
“Vậy mấy năm nay anh chăm chỉ kiếm tiền, bay khắp nói trên thế giới chỉ để đáp ứng yêu cầu này?”
“Ừ…”
Tưởng Kiêu: “Cuối cùng anh cũng thực hiện được lời hứa, bây giờ dù trời có sập, anh cũng có tự tin mở miệng cầu hôn với bác Tạ.”
Trong cabin tối tắm, Tạ Thanh Di cảm nhận được sự ấm áp của vòng tay anh, khi nghe thấy lời nói nhẹ nhàng thoải mái như trút được gánh nặng của anh, không hiểu sao mũi cô lại cảm thấy chua xót.
Cô duỗi tay ôm eo anh, vùi mặt vào ngực anh, thì thầm: “Anh ơi.”
“Ừ?”
“Tưởng Kiêu.”
“Anh đây.”
Anh cúi đầu hôn lên tóc cô: “Sao thế.”
Tạ Thanh Di cố nén sự chua xót trong lòng, cố gắng để giọng nói mình giống bình thường: “Chỉ là đột nhiên em cảm thấy, nếu ở thời cổ đại, anh sẽ chính là một con cháu nhà nghèo, vì cưới được cô nương mình yêu mà chăm chỉ cố gắng học tập để thi cử, cho đến khi được đề danh trên bảng vàng mới dám tới cửa cầu hôn..”
Cô vừa nói vừa cười, cọ cọ ngực vị hôn phu nhà mình, nhắm mắt lại: “Tối nay có tư liệu để mơ rồi, em phải đi ngủ đây.”
“Ngủ ngon.”
Tưởng Kiêu ôm cô: “Cô bé anh yêu.”
***
Bên này hai người đang trong mộng đẹp nhưng trong nước lại bị hai bài đăng của hai người làm cho bùng nổ.
Eternity Tưởng kiêu V: “My dear girl, will you marry me?”
Tạ thanh di DianeV: “Yes, trái tim / ảnh /”
Trong ảnh, trên ngón tay mảnh khảnh trắng nõn kia có đeo một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu.
Bình luận bỗng chốc trở nên điên cuồng, các fans thi nhau tag đồng bạn của mình, hò hét phấn khích---
[A a a a a a a a a cầu hôn rồi!]
[Nhốt tôi lại, nhốt tôi lại!!]
[Hu hu hu hu không biết vì sao, khi nhìn thấy hai bài đang Weibo này, đột nhiên tôi lại có cảm giác như là mẹ già gả con gái đi, thật muốn khóc QAQ]
[Chị em lầu trên, bạn không cô đơn QAQ.]
[Năm năm một quãng đường tình yêu, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.]
[Trứng bồ câu lớn như vậy luôn, tôi ăn đường phèn cũng không dám ăn viên to như vậy.]
[Tôi thật sự muốn biết Tưởng đại lão cầu hôn Nguyệt Lượng như thế nào, thật muốn xuyên đến hiện trường lúc đó.]
[Cho tôi theo với.]
Đêm nay là đêm náo nhiệt đối với các fans, họ nhanh chóng dựa vào sức lực của bản thân, đưa bài đăng cầu hôn của Tưởng Kiêu lên no1 hot search, hơn nữa còn chiếm mấy mục hot search luôn.
Nhóm người qua đường ăn dưa đa phần đều bất ngờ, không ngờ một cặp ngôi sao và đại gia có thể tu thành chính quả.
Mà antifan của Tạ Thanh Di thì: “…”
Tưởng Kiêu bị mù à?
Chủ tịch Tưởng cũng bị mù luôn à?
Đường đường là một hào môn ở Bắc Kinh, tại sao lại đồng ý cưới một nữ diễn viên tai tiếng đầy mình như thế về nhà?
Trong mắt họ, nhà họ Tưởng sớm muộn gì cũng xong đời!!!
***
Máy bay hạ cánh an toàn, Tưởng Kiêu và Tạ Thanh Di về Hi Viên tắm rửa nghỉ ngơi một lát.
Khoảng 6 giờ chiều, cả hai đã hồi phục lại sức lực, xách theo túi lớn túi nhỏ, ngồi xe đến biệt thự nhà họ Tạ.
Tưởng Kiêu định nghỉ ngơi một ngày rồi mới tới nhà họ Tạ gặp mặt bố mẹ vợ.
Nhưng không ngờ hai người vừa xuống máy bay, Tạ Thanh Di liền nhận được cuộc gọi từ mẹ cô.
Qua điện thoại, giọng nói của Bùi Cảnh Yên không giấu nổi sự phấn khích: “Cái con nhóc nhà con, chuyện cầu hôn là chuyện lớn, thế mà con không thèm nói với mẹ một tiếng! Mẹ phải xem Weibo mới biết! Được rồi, con với Wiliam về nước rồi là tốt, tối nay hai đứa về đây ăn cơm đi, mẹ sẽ bảo đầu bếp làm món hai đứa thích, cả nhà chúng ta quây quần ăn cơm với nhau!”
Tạ Thanh Di vốn định hỏi phản ứng của bố mình như thế nào nhưng chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Đầu xuân, những bông hoa tầm xuân màu vàng đung đưa trong gió chiều, tạo lên một khung cảnh lãng mạn.
Không lâu sau, một chiếc Bentley chạy vào cổng biệt thự nhà họ Tạ.
Tưởng Kiêu mặc một bộ vest mày đen, tuy rằng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng Tạ Thanh Di có thể nhận ra là anh đang lo lắng qua quai hàm căng cứng của anh.
“Anh sợ gì chứ, giá trị con người của anh sắp vượt qua bố em rồi!”
Tạ Thanh Di ôm anh, kiêu căng hất cằm lên: “Nếu em mà có giá trị con người như anh, chắc chắn em sẽ đi ngang.”
Tưởng Kiêu bị cô chọc cười, lông mày khẽ giãn ra: “Nếu em muốn đi ngang thì giờ có thể đi ngang luôn. Tiền của anh chính là của em, anh có bao nhiêu tài sản thì em có bấy nhiêu tài sản.”
Anh nói điều này một cách rất tự nhiên, giống như đó là một điều tất nhiên.
Tạ Thanh Di chưa bao giờ thiếu tiền, cũng chưa bao giờ coi trọng nó nhưng khi nghe thấy người đàn ông nói vậy với mình, trong lòng cô bùng lên một sự ấm áp và ngọt ngào.
Như các cụ vẫn nói, một người đàn ông tiêu tiền vì bạn chưa chắc đã yêu bạn, còn một người đàn ông không nỡ tiêu tiền vì bạn thì chắc chắn không yêu bạn.
Nói xong, người hầu tiến lên mời họ vào nhà.
Trong phòng khách sang trọng, Tạ Luân và Bùi Cảnh Yên đang ngồi trên sô pha, khi họ nhìn thấy cặp đôi trẻ đi vào, một người thì hừ lạnh còn một người thì hớn hở.
“Hai đứa đến rồi, có mệt hay không, có đói không? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Bùi Cảnh Yên đứng dậy, khóe mắt liếc qua viên kim cương to như quả trứng bồ câu trên tay con gái mình, với kinh nghiệm sưu tầm kim cương nhiều năm của mình, bà có thể nhận ra viên kim cương kia là hàng vô cùng tốt.
Lại nhìn con rể tuấn tú đẹp trai bên cạnh con gái, người mẹ vợ là bà rất hài lòng.
Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu cùng nhau chào hỏi vợ chồng nhà họ Tạ. Bùi Cảnh Yên nhiệt tình gọi bọn hai người ngồi xuống, còn giải thích: “Duật vừa đến Hong Kong công tác, nếu không chắc nó cũng muốn về nhà.”
Tạ Thanh Di tặc lưỡi: “Tham công tiếc việc.”
Vừa nói xong, cô thấy bố mình nhìn cô: “Con cũng nên học tập anh trai con, tập chung vào sự nghiệp của mình.”
Chứ không phải chạy theo thằng nhóc nhà họ Tưởng sớm như vậy.
Tạ Thanh Di xấu hổ cười, Bùi Cảnh Yên kéo ống tay áo Tạ Luân: “Không phải hôm qua ông còn lẩm bẩm sao mãi thằng nhóc Duật vẫn không có động tĩnh gì sao? Sao hôm nay lại khen nó biết tập chung vào sự nghiệp?”
Tạ Luân: “…”
Ông ta nhìn thoáng qua con gái đang cười trộm, kho khan một tiếng: “Ăn cơm!”
Nói xong, ông xoay người đi về phía nhà anh.
Sau bữa cơm có thể coi là vui vẻ, Bùi Cảnh Yên và Tạ Thanh Di trò chuyện về những điều thú vị khi đi chơi ở California.
Sau khi trò chuyện về những điều thú vị, cuối cùng cũng không tránh khỏi chủ đề cầu hôn.
Nghe thấy con gái kể là cầu hôn trên bãi biển, Bùi Cảnh Yên ao ước: “Thật lãng mạn.”
Tạ Luân nói: “Năm đó tôi cầu hôn bà còn hơn cả phô trương, không lãng mạn sao?”
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới là Bùi Cảnh Yên lại không nhịn được phỉ nhổ với con gái và con rể: “Lúc đó cậu của các con vì muốn theo đuổi mợ các con nên đi đọc một đống tiểu thuyết tổng tài bá đạo, học tập kỹ thuật theo đuổi vợ. Còn bố con thì ế từ trong bụng mẹ bao nhiêu năm như vậy, không biết cách theo đuổi mẹ như thế nào, cho nên đi tìm cậu các con xin kinh nghiệm---”
Giống như học sinh cấp một đi xin kinh nghiệm học sinh cấp hai, hôm cầu hôn, ông ấy đã cho điều khiến mấy trăm cái máy bay không người lái biểu diễn trên không, khiến bà choáng váng.
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, nhắc đến chuyện quá khứ, khuôn mặt Bùi Cảnh Yên tràn đầy nụ cười hạnh phục.
Nhìn thấy cơm đã ăn gần xong, chuyện cũng nói gần hết, Tưởng Kiêu đứng dậy khỏi bàn ăn.
Anh đứng thẳng người, vẻ mặt cung cung kính trang trọng: “Bác trai, bác gái, cảm ơn hai người đã bao dung và chăm sóc cho cháu trong suốt quãng thời gian qua. Cháu với Nguyệt Lượng hẹn hò 5 năm, em ấy rất tốt, tốt đến mức cháu muốn nâng niu, bảo vệ em ấy suốt đời. Ngày hôm qua, cháu đã cầu hôn em ấy, em ấy cũng đã nhận lời cầu hôn của cháu… Hôm nay cháu với em ấy đến đây gặp hai bác là hy vọng hai bác sẽ đồng ý gả Nguyệt Lượng cho cháu.”
Anh cúi người thật sâu với Tạ Luân và Bùi Cảnh Yên: “Bác trai, bác gái, mong hai bác đồng ý ạ.”
Không nói đến Tạ Luân và Bùi Cảnh Yên, ngay cả Tạ Thanh Di cũng sửng sốt.
Không ai ngờ anh lại trịnh trọng như thế.
Nhưng không thể phủ nhận, nhìn anh thỉnh cầu một cách trịnh trọng như vậy, khiến bầu không khí trở nên đầy nghi thức.
Tạ Thanh Di nghĩ, có khi về già rồi cô cũng không quên cảnh tượng này.
Người yêu cô, mang theo một trái tim chân thành tha thiết, cầu xin nhận được lời chúc phúc từ bố mẹ cô.
Bầu không khí im lặng một lúc lâu, Tạ Luân mới nói: “Tiền trảm hậu tấu rồi, còn nói cái gì nữa.”
Giọng nói có chút âm dương quái khí.
“Lão Tạ!”
Bùi Cảnh Yên giật ống tay áo ông ta, không vui trừng mắt: “Wiliam đã đáp ứng đủ yêu cầu của ông, ông đừng có mà lật lòng.”
Nhìn thấy vợ và con gái, hai người phụ nữ một lớn một nhỏ nhìn ông bằng ánh mắt “Ông/ Bố đừng kiếm chuyện nữa”, khóe miệng Tạ Luân giật giật.
Lại nhìn người đàn ông vẫn trong tư thế cúi người kia, không nhịn được hừ lạnh, đứng dậy đi lên tầng.
Khiến tất cả mọi người đều bối rối.
Tạ Thanh Di lo lắng kéo ống tay áo Bùi Cảnh Yên: “Mẹ ơi, chồng mẹ!”
Bùi Cảnh Yên vỗ về con gái, cho con gái một ánh mắt an ủi, sau đó quay người nhìn bóng dáng đang bước lên tầng kia: “Tạ Luân, còn chưa nói chuyện xong mà ông đã đi đâu vậy!”
Bóng dáng đang lên tầng kia không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Đi gọi điện cho Tưởng Việt, thằng nhóc nhà ông ta bắt cóc con gái tôi, nếu sính lễ mà không đủ dày thì còn lâu tôi mới đồng ý gả con gái!”
Ông tiếp tục đi về phía trước, ở bên dưới, Bùi Cảnh Yên không nhịn được mà bật cười: “Lão đông tây, mạnh miệng mềm lòng.”
Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu nhìn nhau cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook