Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao
-
Chương 86
Dù đang là ngày đi làm nhưng “Nguyệt Mãn Tây Lâu” vẫn gây tiếng vang lớn trên mạng và có rất nhiều người đến rạp phim để check in.
Tạ Thanh Di đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, trang bị võ trang vô cùng đầy đủ, Tưởng Kiêu cũng đeo khẩu trang, che đi một nửa khuôn mặt đẹp trai, chỉ để lộ đôi lông mày rậm và đôi mắt xanh lục.
“Nhanh lên, nhanh lên, sắp muộn rồ.”
Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Tạ Thanh Di đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tưởng Kiêu giữ cô lại: “Chậm mấy phút cũng không sao, bây giờ có rất nhiều người soát vé.”
Tạ Thanh Di nghe vậy cũng cảm thấy có lý, giảm tốc độ: “Được.”
Quả nhiên, khi cả hai đến rạp chiếu phim, số người đang đợi soát vé đã vào rạp hơn phân nửa.
Tưởng Kiêu cầm vé quay lại, thấy Tạ Thanh Di đang nhìn trái ngó phải, liền giơ năm ngón tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Em đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.”
Tạ Thanh Di nắm tay anh: “Đi thôi, vào thôi.”
“Không cần bắp rang bơ với trà sữa sao?” Tưởng Kiêu hỏi.
“Không, mấy thứ này nhiều calo lắm, tối nay em đã ăn Chocolate Brownie rồi, quá đủ calo rồi.”
Tạ Thanh Di kéo kính râm xuống một chút: “Dù sao em cũng là một ngôi sao, hơn nữa sắp đến mùa hè rồi, em muốn mặc áo hai dây hở rốn.”
Tưởng Kiêu liếc nhìn chiếc cằm nhọn của cô: “Em rất gầy rồi.”
“Đứng trước máy quay sẽ thành béo thêm mười cân, em không thể để cho đám antifan kia có bất kỳ một cơ hội nào để diss giá trị nhan sắc của em cả.”
Tạ Thanh Di lắc đầu: “Mua hai chai… À thôi, mua một chai soda thôi, bây giờ là 9 giờ tối rồi, uống nhiều nước mai người sẽ bị phù, hai chúng ta uống chung một chai là được rồi.”
“Được.”
Tưởng Kiêu đưa vé cho cô: “Em đến cổng soát vé đợi anh, anh sẽ đi mua.”
Tạ Thanh Di cầm vé và đi về phía cổng soát vé.
Tần Cửu hẹn cô trên WeChat: [Cuối cùng thì cậu cũng về Thượng Hải rồi, tối mai gặp nhau tụ tập một bữa nhá?]
Diane: [Chiều mai đi, tối mai muốn ở bên bạn trai. Ngượng ngùng/]
A Cửu: [… Thứ trọng sắc khinh bạn, xua tay/]
Diane: [Yêu xa quá khổ, khó khăn lắm mới có hai ngày được ở bên nhau, làm gì có chuyện trọng sắc khinh bạn chứ.]
A Cửu: [Giả thích chính là để che đậy, tớ đã nhìn thấu bản chất của cậu rồi. Xua tay/]
A Cửu: [Uống rượu đắng một mình.jpg]
Nhìn thấy sticker kia, Tạ Thanh Di cười nhẹ, đang định tìm sticker phù hợp để gửi lại thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cách đó không xa---
“Anh gì ơi, xin chào, có thể kết bạn WeChat không?”
Radar hóng hớt lập tức sáng lên, Tạ Thanh Di nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau khi cô nhìn thấy người được hỏi xin WeChat là bạn trai nhà mình, sự phấn khích khi đi hóng hớt đã bị dập tắt ngay lập tức.
Chỉ thấy có hai cô gái ăn mặc sành điệu đang đứng trước mặt Tưởng Kiêu.
Một trong số đó có một người có mái tóc dài bồng bềnh, mắt to, mặt trái xoan, đang nhìn Tưởng Kiêu một cách ngượng ngùng và e ngại.
Mà bạn cô gái đó thì đang đứng bên cạnh, bộ dáng cổ vũ cho chị em tốt.
Tay Tưởng Kiêu đang cầm chai soda, mặt đeo khẩu trang cho nên không thấy rõ vẻ mặt của ảnh, chỉ có đôi mắt màu xanh lục kia nhìn về phía cổng soát vé: “Bạn gái tôi đang đợi tôi.”
Hai cô gái giật mình, nhìn theo ánh mắt của anh.
Chỉ thấy ở chỗ soát vé có một có một bóng dáng mảnh mai màu tím đang đứng ở cổng soát vé, đối diện với họ.
“A, thật xin lỗi, em thấy anh chỉ cầm một chai nước nên cho rằng anh đi xem phim một mình.”
Cô gái tóc dài giải thích, cất điện thoại đi, hậm hực nói: “Làm phiền rồi.”
Tưởng Kiêu không dừng lại, đi về phía Tạ Thanh Di.
Cho đến khi họ kiểm tra vé xong, đi vào rạp thì hai cô gái kia mới thu hồi tầm mắt.
“Haiz, quả nhiên trai đẹp đều là hoa đã có chủ”.”
Cô gái tóc dài thở dài: “Nhưng đôi mắt của anh ấy thật sự rất đẹp, chiều cao và dáng người cũng rất xịn, đúng chuẩn mẫu người mà tớ thích! Đáng tiếc là bạn gái anh ấy mặc kín quá, không nhìn thấy rõ mặc… Mà cũng lạ, tối muộn rồi mà vẫn có người đeo kính râm?”
Cô ta tự lẩm bẩm, đợi mãi không thấy bạn thân phụ họa, không khỏi biến sắc: “Tiểu Ngư, cậu đang suy nghĩ gì đấy?”
Cô gái tên là Tiểu Ngư kia như vừa tỉnh dậy từ trong mơ: “Cô gái vừa rồi trông giống như mà em gái nhà tớ vậy!”
Cô gái tóc dài: “Hả? Không phải nhà ậu chỉ có một người anh trai thôi sao, đào đâu ra đứa em gái nữa vậy?”
Tiểu Ngư: “Không phải! Đó là nữ thần Nguyệt Lượng cửa tớ!”
Cô gái tóc dài: “Tạ Thanh Di? Không thể nào --- Một ngôi sao lớn sẽ đến rạp chiếu phim xem phim ư?”
Tiểu Ngư: “Có gì mà không thể chứ, ngôi sao thì cũng là người mà, hơn nữa “Nguyệt Mãn Tây Lâu” là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng muốn ra rạp để xem!”
Thấy giọng điệu phấn khích của bạn thân, cô gái tóc dài ấn vai bạn mình lại: “Cậu bình tĩnh chút, nhỡ đâu nhìn lộn thì sao, cô ấy che kín mít như vậy, làm sao cậu có thể chắc chắn được đó là Tạ Thanh Di?”
“Chiếc vòng cổ trên cổ cô ấy giống hệt chiếc vòng trên bức ảnh selfie mà Nguyệt Lượng chụp hồi trước! Chiếc vòng cổ đó là phiên bản độc nhất vô nhị, trong nước chỉ có mình cô ấy có!”
Tiểu Ngư vừa nói vừa lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Cô gái tóc dài không đu idol, chỉ cảm thấy hơi thái quá: “Chỉ chốc lát mà cậu có thể nhìn ra kiểu dáng của chiếc vòng cổ mà cô ấy đang đeo?”
Là một fans hâm mộ lâu năm của Tạ Thanh Di, Tiểu Ngư gật mạnh đầu: “Tất nhiên, tớ biết rõ tất cả mọi thứ về em gái của tớ.”
Đúng lúc cô ấy lướt đến bức ảnh selfie Tạ Thanh Di đăng từ ba tháng trước, trên chiếc cổ mảnh mai của cô có đeo một chiếc vòng cổ kim cương mang phong cách retro hoàng gia.
“Đây này!”
Tiểu Ngư nói một cách chắc chắn: “Hơn nữa dựa theo lịch trình của Nguyệt Lượng, cô ấy vừa mới từ Bắc Kinh về Thượng Hải vào chiều nay.”
Cô gái tóc dài sửng sốt nói: “Nếu như cô gái vừa rồi là Tạ Thanh Di, vậy cô ấy đang hẹn hò với anh chàng đẹp trai kia?”
Nghe vậy, Tiểu Ngư bừng tỉnh: “Fuck, tớ hiểu tại sao vừa nãy khi nhìn thấy anh đẹp trai kia tớ lại có cảm giác quen thuộc không thể giải thích rồi! Nhưng vóc dáng và chiều cao này, đây chẳng phải đại lão trong giới tài chính từng bị truyền ra tai tiếng với Nguyệt Lượng sao?”
Nói xong, cô ấy lại cúi đầu tìm tin tức.
Sau khi tìm được những bức ảnh và truyền thông chụp được trước đó, cô ấy nhanh chóng đưa cho cô gái tóc dài: “Cậu nhìn xem có thấy giống không?”
Nếu lúc trước cô gái tóc dài chỉ cảm thấy bạn thân mình đu idol đến mức mất trí rồi, hiện tại nhìn thấy những bức ảnh trên bạn thân cho xem thì ngây người luôn.
Dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng chiều cao, dáng người, dáng đi quá giống nhau.
“Vãi nồi, không phải là chúng ta gặp được thật đấy chứ?” Cô gái tóc dài nuốt nước bọt.
“A a a a a a Nguyệt Lượng của tớ!” Tiểu Ngư kích động nhảy cẫng tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại gục đầu xuống: “Vậy là Nguyệt Lượng và Tưởng đại lão đang yêu đương? Đừng mà, tớ shop cô ấy với Bạc Thanh Trạch!”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô ấy đã trải qua cảm giác phấn khích khi nhìn thấy thần tượng của mình, sau đó rơi vào suy sụp vì OTP mình đu sập phòng.
Đôi mắt đen của cô gái tóc dài khẽ nhúc nhích: “Vậy chúng ta có xem phim nữa không? Hay ngồi ở đây rình bọn họ ra xác định lại cho chắc?”
“Chep! Tất nhiên là ngồi ở đây đợi họ ra để xác nhận cẩn thận lại lần nữa.”
Rốt cuộc, xem phim làm sao quan trọng bằng theo đuổi idol.
***
Trong rạp chiếu phim, ánh đèn mờ ảo, ánh sáng trên màn hình không ngừng thay đổi.
Là một bộ phim Lấy nam chính làm mạch chủ đạo, vai Tô Hàn yên do Tạ Thanh Di đóng phải đến tám phút sau mới được lên sân khấu---
Mốc thời gian là năm thứ sáu của chiến tranh, Bạc Thanh Trạch trong vai “Địch Hán Thu” nhận được lệnh của cấp trên, đi đến Thượng Hải để điều tra tình báo.
Tại một vũ hội sang trọng, anh ta nhìn thấy “Tô Hàn Yên” trong bộ sườn xám thêu hoa hồng đang ôm ôm một viên quan chức chính thủ, bước đi lả lướt, cướp đi ánh mắt kinh ngạc của những vị khách có mặt ở đây.
Khuôn mặt được trang điểm sắc nét kia đan xem với khuôn mặt cô gái nhỏ trong trí nhớ anh ta.
Phim đến đoạn này thì xen lẫn một đoạn hồi ức.
Đó là Tân Thành trước khi chiến tranh ập đến, “Địch Hán Thu” đang đi trên đường cái, tự nhiên có một người ăn xin nhỏ bé không biết sống chết lao vào người anh ta.
Muốn trộm tiền, lại bị người ta bắt được còn vặn ngược tay ra sau lưng, trong lúc đang vùng vẫy, chiếc mũ của người ăn xin bé nhỏ rơi ra, lộ ra một mái tóc đen dày.
Sau đó, “Địch Hán Thu” biết được cuộc đời đầy bi thảm của người ăn xin bé nhỏ này, cho nên đã nhận nuôi cô ấy và đặt tên cho cô ấy là “Tô Hàn yên”, gửi cô đến học tập ở một trường nữ sinh.
Cô bé ăn xin biến thành một nữ sinh tóc ngắn ngang vai, mặc đồng phục nữ sinh thời dân quốc.
Sau một khoảng thời gian sống chung, “Tô Hàn yên” động lòng với “Địch Hán Thu” nhưng chưa kịp đợi cô tỏ tình thì quân địch đã tấn công vào thành phố, thành phố thất thủ, cô phải chạy trốn về phía nam cùng với thầy cô và bạn học của mình…
Trên đường đi, cô đã nhìn thấy rất nhiều người chết và bị thương, cái thiện và cái ác của con người cũng được phơi bày rõ ràng.
Tạ Thanh Di ngồi trước màn hình, không thật sự nhập tâm xem phim, dù sao cô cũng là người đóng bộ phim này, và biết rõ đó chỉ là diễn.
Nhàn rỗi, cô yên lặng nhìn khán giả xung quanh, thấy mọi người đều chăm chú xem phim, côcũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhìn Tưởng Kiêu, anh cũng rất tập chung xem.
Xem ra kỹ thuật diễn của cô vẫn không tệ.
Ngay khi Tạ Thanh Di đang tự hào đến mức vểnh đuôi lên trời, trên màn hình đã chiếu đến đoạn thân mật đầu tiên của bộ phim.
“Tô Hàn yên” và “Địch Hán Thu” ở chung trong một phòng, cô ấy quyến rũ anh ta, dùng ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn cởi cúc áo sườn xám, lộ ra chiếc cổ thon thả trắng nõn.
Cùng với tông màu retro và âm nhạc ái muội, hình ảnh càng thêm quyến rũ.
Nam sinh ở hàng ghế trước thì thầm với bạn mình: “Vầy thì ai có thể chịu đựng nổi chứ?”
Người bạn kia đáp: “Không nói đến chuyện khác nhưng dáng người Tạ Thanh Di thật sự rất sexy.”
Tạ Thanh Di ngồi hàng ghế sau: “…”
Nếu là bình thường, người khác khen cô, chắc chắn cô sẽ rất vui nhưng hiện tại---
Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn vẻ mặt của Tưởng Kiêu.
Thật trùng hợp, anh cũng đang nhìn cô.
Trong ánh sáng mờ ảo thay đổi liên tục, rất khó để phân biệt thần sắc trong đôi mắt xanh đó.
Không hiểu sao Tạ Thanh Di lại cảm thấy hơi chột dạ, chủ động nắm tay anh, vươn người đến trước mặt anh nói: “Yêu cầu công việc.”
Vừa nói xong, màn hình lại chuyển đến cảnh cô đẩy Địch Hán Thu ngã lên ghế, hai chân ngồi khóa trên đùi anh ta, cúi đầu hôn anh ta.
Tạ Thanh Di: “…”
Cái cảm giác xấu hổ khi bị công khai xử tội này là như thế nào?
Nếu biết sẽ xấu hổ như vậy, cô đã không rủ Tưởng Kiêu đi xem phim.
Giờ thì hay rồi, cô sợ bạn trai sẽ chết vì ghen mất.
“Không chạm môi.”
Ngón út móc vào lòng bàn tay anh, cô nhích người lên hơn, hơi nghiêng mặt, môi gần như chạm vào cằm người đàn ông: “Vốn định hôn anh.”
Cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm thoang thoảng trong hơi thở của cô, Tưởng Kiêu hạ giọng: “Lúc xem phim đừng nói chuyện.”
Tạ Thanh Di: “…?”
Tên đàn ông thẳng nam này không nhìn ra là cô đang dỗ anh sao!
Thế mà anh lại bảo cô xem phim không được nói chuyện?
Khóe miệng Tạ Thanh Di khẽ giật, nhìn khuôn mặt tuấn tú không có nhiều biểu cảm của anh, trong lòng tức đến mức dậm chân.
Quên đi, ứ thèm dỗ anh nữa!
Ghen thì ghen đi, tốt nhất ghen nhiều một chút, chua chết anh!
Tạ Thanh Di một phút trước còn cảm thấy chột dạ, lúc này chỉ mong cảnh thân mật tiếp theo mau đến, giúp cô xả giận với tên thẳng nam này!
…
Một tiếng sau, bộ phim kết thúc.
Trong khi phim vẫn đang chiếu phần phụ lúc cuối phim, nhiều khán giả đã đứng dậy rời đi.
“Bộ phim này khá hay, kỹ thuật diễn của Bạc Thanh Trạch luôn được đảm bảo nhưng tôi không ngờ lần đầu tiên Tạ Thanh Di đóng phim điện ảnh mà lại diễn được tốt thế.”
“Trong suốt bộ phim, tôi chỉ nhìn mặt cô ấy thôi.”
“Đạo diễn Mục cũng rất giỏi trong việc quay chụp phụ nữ, đoạn mặc sườn xám kia quả thật vô cùng quyến rũ.”
“Tạo hình trong đồng phục học sinh nhìn rất trong sáng, trời ạ, nếu tôi mà là nam chính thì tôi cũng sẽ nhặt cô bé ăn mày này về nhà.”
Nghe thấy những lời khen ngợi của mọi người, khóe mắt Tạ Thanh Di cong lên dưới chiếc kính râm.
Bộ phim kết thúc, đèn trong rạp sáng lên, mọi người gần như đã về hết, Tạ Thanh Di đứng lên: “Anh ơi, chúng ta đi thôi.”
Tưởng Kiêu cũng đứng dậy, nắm tay cô.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng dường như anh đang nắm tay cô rất chặt.
Bộ phim kéo dài 2 tiếng rưỡi, bây giờ đã gần 12 giờ tối, giữa đêm khuya, rạp rất vắng lặng, hành lang cũng không có mấy bóng người.
Tạ Thanh Di hỏi anh: “Anh thấy bộ phim này sao?”
Tưởng Kiêu: “Cũng được.”
Nói xong hai chữ này, Tạ Thanh Di đợi một lúc vẫn không thấy anh nói gì tiếp.
“Mỗi vậy?”
Tạ Thanh Di nhíu mày nhìn anh: “Dù sao đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của em, anh chỉ có hai chữ này?”
Cô hơi buồn bực, muốn hất tay anh ra.
Tưởng Kiêu thấy cô gái nhỏ nổi giận, giơ tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng.
“Em diễn rất tốt.”
Anh đứng lại, cụp mắt nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh của anh như xuyên qua chiếc kính râm chạm vào tâm hồn cô: “Chính vì diễn quá tốt nên trải nghiệm xem phim của anh không được tốt.”
Rốt cuộc, nhìn thấy cô gái nhỏ nhà mình ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác, cho dù biết là đang đóng phim nhưng trong lòng vẫn không nhịn được khó chịu.
Đôi khi tình cảm và lý trí của con người rất khó phối hợp với nhau.
Tạ Thanh Di bắt gặp đôi mắt nghiêm túc của anh, sự khó chịu vừa nãy bị quét sạch, trên khuôn mặt xinh đẹp nhiễm ý cười, giọng nói cũng lộ ra vẻ vui sướng: “Anh ghen à?”
Tưởng Kiêu: “…”
Đôi môi mỏng hơi mím nhẹ, anh không nói, chỉ nắm tay cô đi ra ngoài.
Tạ Thanh Di bị anh dắt đi, nhìn bờ vai cao rộng của anh, trong lòng như nở hoa.
Quả nhiên là anh đang ghen.
Hừ, đáng đời!
Bên này, đôi bạn trẻ đang dắt tay nhau đi vào thang máy, bên kia, phía sau những cây cột ngoài rạp có hai bóng người từ từ đi ra.
“Chắc chắn là Nguyệt Lượng và Tưởng đại lão!”
Mắt người có thể xuất hiện ảo giác nhưng camera thì chắc chắn là thật.
Tiểu Ngư phóng to video vừa quay được---
Chiếc vòng cổ trên người cô gái váy tím giống hệt chiếc do Tạ Thanh Di đeo trong bức ảnh selfie đăng trên Weibo.
Còn chiếc đồng hồ trên tay anh đẹp trai kia là Patek Philippe, tham khảo giá bán trên mạng là 5 triệu.
Gia đình phải có điều kiện đến mức nào mới có thể tùy ý đeo một chiếc đồng hồ trị giá 5 triệu đi mua sắm và xem phim?
“Ai da, tớ thật sự bị sập phòng rồi.”
Tiểu Ngư cầm điện thoại, tâm trạng rất phức tạp.
Tuy Tưởng đại lão vừa đẹp trai vừa giàu có nhưng trong lòng cô ấy vẫn hy vọng Nguyệt Lượng và Bạc ảnh đế ở bên nhau, dù sao hai người đều là người trong giới showbiz, ảnh đế lại còn vừa hiền lành, nho nhã lại biết quan tâm người khác.
Nhìn cái cách Tưởng đại lão kéo Nguyệt Lượng vào trong thang máy vừa rồi quá là khí thế, quá đáng sợ.
Ở bên cạnh một đại lão tư bản như vậy, chắc chắn Nguyệt Lượng đã phải chịu không ít áp lực, dù sao từ trước đến nay, những ngôi sao gả vào hào môn, không có mấy người có kết cục tốt.
Tiểu Ngư đang lo lắng cho “Tình yêu không bình đẳng” của em gái nhà mình, còn cô gái tóc dài bên cạnh nhìn chằm vào video trên điện thoại, âm thầm gửi một tin nhắn cho một blog V giới showbiz có hơn 1 triệu fans---
[Xin chào, tôi có tin tức độc quyền về chuyện Tạ Thanh Di lén lút yêu đương, có cả hình ảnh và video, nếu anh cần thì có thể kết bạn WX tôi để trao đổi cụ thể.]
Tạ Thanh Di đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, trang bị võ trang vô cùng đầy đủ, Tưởng Kiêu cũng đeo khẩu trang, che đi một nửa khuôn mặt đẹp trai, chỉ để lộ đôi lông mày rậm và đôi mắt xanh lục.
“Nhanh lên, nhanh lên, sắp muộn rồ.”
Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Tạ Thanh Di đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tưởng Kiêu giữ cô lại: “Chậm mấy phút cũng không sao, bây giờ có rất nhiều người soát vé.”
Tạ Thanh Di nghe vậy cũng cảm thấy có lý, giảm tốc độ: “Được.”
Quả nhiên, khi cả hai đến rạp chiếu phim, số người đang đợi soát vé đã vào rạp hơn phân nửa.
Tưởng Kiêu cầm vé quay lại, thấy Tạ Thanh Di đang nhìn trái ngó phải, liền giơ năm ngón tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Em đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.”
Tạ Thanh Di nắm tay anh: “Đi thôi, vào thôi.”
“Không cần bắp rang bơ với trà sữa sao?” Tưởng Kiêu hỏi.
“Không, mấy thứ này nhiều calo lắm, tối nay em đã ăn Chocolate Brownie rồi, quá đủ calo rồi.”
Tạ Thanh Di kéo kính râm xuống một chút: “Dù sao em cũng là một ngôi sao, hơn nữa sắp đến mùa hè rồi, em muốn mặc áo hai dây hở rốn.”
Tưởng Kiêu liếc nhìn chiếc cằm nhọn của cô: “Em rất gầy rồi.”
“Đứng trước máy quay sẽ thành béo thêm mười cân, em không thể để cho đám antifan kia có bất kỳ một cơ hội nào để diss giá trị nhan sắc của em cả.”
Tạ Thanh Di lắc đầu: “Mua hai chai… À thôi, mua một chai soda thôi, bây giờ là 9 giờ tối rồi, uống nhiều nước mai người sẽ bị phù, hai chúng ta uống chung một chai là được rồi.”
“Được.”
Tưởng Kiêu đưa vé cho cô: “Em đến cổng soát vé đợi anh, anh sẽ đi mua.”
Tạ Thanh Di cầm vé và đi về phía cổng soát vé.
Tần Cửu hẹn cô trên WeChat: [Cuối cùng thì cậu cũng về Thượng Hải rồi, tối mai gặp nhau tụ tập một bữa nhá?]
Diane: [Chiều mai đi, tối mai muốn ở bên bạn trai. Ngượng ngùng/]
A Cửu: [… Thứ trọng sắc khinh bạn, xua tay/]
Diane: [Yêu xa quá khổ, khó khăn lắm mới có hai ngày được ở bên nhau, làm gì có chuyện trọng sắc khinh bạn chứ.]
A Cửu: [Giả thích chính là để che đậy, tớ đã nhìn thấu bản chất của cậu rồi. Xua tay/]
A Cửu: [Uống rượu đắng một mình.jpg]
Nhìn thấy sticker kia, Tạ Thanh Di cười nhẹ, đang định tìm sticker phù hợp để gửi lại thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cách đó không xa---
“Anh gì ơi, xin chào, có thể kết bạn WeChat không?”
Radar hóng hớt lập tức sáng lên, Tạ Thanh Di nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau khi cô nhìn thấy người được hỏi xin WeChat là bạn trai nhà mình, sự phấn khích khi đi hóng hớt đã bị dập tắt ngay lập tức.
Chỉ thấy có hai cô gái ăn mặc sành điệu đang đứng trước mặt Tưởng Kiêu.
Một trong số đó có một người có mái tóc dài bồng bềnh, mắt to, mặt trái xoan, đang nhìn Tưởng Kiêu một cách ngượng ngùng và e ngại.
Mà bạn cô gái đó thì đang đứng bên cạnh, bộ dáng cổ vũ cho chị em tốt.
Tay Tưởng Kiêu đang cầm chai soda, mặt đeo khẩu trang cho nên không thấy rõ vẻ mặt của ảnh, chỉ có đôi mắt màu xanh lục kia nhìn về phía cổng soát vé: “Bạn gái tôi đang đợi tôi.”
Hai cô gái giật mình, nhìn theo ánh mắt của anh.
Chỉ thấy ở chỗ soát vé có một có một bóng dáng mảnh mai màu tím đang đứng ở cổng soát vé, đối diện với họ.
“A, thật xin lỗi, em thấy anh chỉ cầm một chai nước nên cho rằng anh đi xem phim một mình.”
Cô gái tóc dài giải thích, cất điện thoại đi, hậm hực nói: “Làm phiền rồi.”
Tưởng Kiêu không dừng lại, đi về phía Tạ Thanh Di.
Cho đến khi họ kiểm tra vé xong, đi vào rạp thì hai cô gái kia mới thu hồi tầm mắt.
“Haiz, quả nhiên trai đẹp đều là hoa đã có chủ”.”
Cô gái tóc dài thở dài: “Nhưng đôi mắt của anh ấy thật sự rất đẹp, chiều cao và dáng người cũng rất xịn, đúng chuẩn mẫu người mà tớ thích! Đáng tiếc là bạn gái anh ấy mặc kín quá, không nhìn thấy rõ mặc… Mà cũng lạ, tối muộn rồi mà vẫn có người đeo kính râm?”
Cô ta tự lẩm bẩm, đợi mãi không thấy bạn thân phụ họa, không khỏi biến sắc: “Tiểu Ngư, cậu đang suy nghĩ gì đấy?”
Cô gái tên là Tiểu Ngư kia như vừa tỉnh dậy từ trong mơ: “Cô gái vừa rồi trông giống như mà em gái nhà tớ vậy!”
Cô gái tóc dài: “Hả? Không phải nhà ậu chỉ có một người anh trai thôi sao, đào đâu ra đứa em gái nữa vậy?”
Tiểu Ngư: “Không phải! Đó là nữ thần Nguyệt Lượng cửa tớ!”
Cô gái tóc dài: “Tạ Thanh Di? Không thể nào --- Một ngôi sao lớn sẽ đến rạp chiếu phim xem phim ư?”
Tiểu Ngư: “Có gì mà không thể chứ, ngôi sao thì cũng là người mà, hơn nữa “Nguyệt Mãn Tây Lâu” là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng muốn ra rạp để xem!”
Thấy giọng điệu phấn khích của bạn thân, cô gái tóc dài ấn vai bạn mình lại: “Cậu bình tĩnh chút, nhỡ đâu nhìn lộn thì sao, cô ấy che kín mít như vậy, làm sao cậu có thể chắc chắn được đó là Tạ Thanh Di?”
“Chiếc vòng cổ trên cổ cô ấy giống hệt chiếc vòng trên bức ảnh selfie mà Nguyệt Lượng chụp hồi trước! Chiếc vòng cổ đó là phiên bản độc nhất vô nhị, trong nước chỉ có mình cô ấy có!”
Tiểu Ngư vừa nói vừa lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Cô gái tóc dài không đu idol, chỉ cảm thấy hơi thái quá: “Chỉ chốc lát mà cậu có thể nhìn ra kiểu dáng của chiếc vòng cổ mà cô ấy đang đeo?”
Là một fans hâm mộ lâu năm của Tạ Thanh Di, Tiểu Ngư gật mạnh đầu: “Tất nhiên, tớ biết rõ tất cả mọi thứ về em gái của tớ.”
Đúng lúc cô ấy lướt đến bức ảnh selfie Tạ Thanh Di đăng từ ba tháng trước, trên chiếc cổ mảnh mai của cô có đeo một chiếc vòng cổ kim cương mang phong cách retro hoàng gia.
“Đây này!”
Tiểu Ngư nói một cách chắc chắn: “Hơn nữa dựa theo lịch trình của Nguyệt Lượng, cô ấy vừa mới từ Bắc Kinh về Thượng Hải vào chiều nay.”
Cô gái tóc dài sửng sốt nói: “Nếu như cô gái vừa rồi là Tạ Thanh Di, vậy cô ấy đang hẹn hò với anh chàng đẹp trai kia?”
Nghe vậy, Tiểu Ngư bừng tỉnh: “Fuck, tớ hiểu tại sao vừa nãy khi nhìn thấy anh đẹp trai kia tớ lại có cảm giác quen thuộc không thể giải thích rồi! Nhưng vóc dáng và chiều cao này, đây chẳng phải đại lão trong giới tài chính từng bị truyền ra tai tiếng với Nguyệt Lượng sao?”
Nói xong, cô ấy lại cúi đầu tìm tin tức.
Sau khi tìm được những bức ảnh và truyền thông chụp được trước đó, cô ấy nhanh chóng đưa cho cô gái tóc dài: “Cậu nhìn xem có thấy giống không?”
Nếu lúc trước cô gái tóc dài chỉ cảm thấy bạn thân mình đu idol đến mức mất trí rồi, hiện tại nhìn thấy những bức ảnh trên bạn thân cho xem thì ngây người luôn.
Dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng chiều cao, dáng người, dáng đi quá giống nhau.
“Vãi nồi, không phải là chúng ta gặp được thật đấy chứ?” Cô gái tóc dài nuốt nước bọt.
“A a a a a a Nguyệt Lượng của tớ!” Tiểu Ngư kích động nhảy cẫng tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại gục đầu xuống: “Vậy là Nguyệt Lượng và Tưởng đại lão đang yêu đương? Đừng mà, tớ shop cô ấy với Bạc Thanh Trạch!”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô ấy đã trải qua cảm giác phấn khích khi nhìn thấy thần tượng của mình, sau đó rơi vào suy sụp vì OTP mình đu sập phòng.
Đôi mắt đen của cô gái tóc dài khẽ nhúc nhích: “Vậy chúng ta có xem phim nữa không? Hay ngồi ở đây rình bọn họ ra xác định lại cho chắc?”
“Chep! Tất nhiên là ngồi ở đây đợi họ ra để xác nhận cẩn thận lại lần nữa.”
Rốt cuộc, xem phim làm sao quan trọng bằng theo đuổi idol.
***
Trong rạp chiếu phim, ánh đèn mờ ảo, ánh sáng trên màn hình không ngừng thay đổi.
Là một bộ phim Lấy nam chính làm mạch chủ đạo, vai Tô Hàn yên do Tạ Thanh Di đóng phải đến tám phút sau mới được lên sân khấu---
Mốc thời gian là năm thứ sáu của chiến tranh, Bạc Thanh Trạch trong vai “Địch Hán Thu” nhận được lệnh của cấp trên, đi đến Thượng Hải để điều tra tình báo.
Tại một vũ hội sang trọng, anh ta nhìn thấy “Tô Hàn Yên” trong bộ sườn xám thêu hoa hồng đang ôm ôm một viên quan chức chính thủ, bước đi lả lướt, cướp đi ánh mắt kinh ngạc của những vị khách có mặt ở đây.
Khuôn mặt được trang điểm sắc nét kia đan xem với khuôn mặt cô gái nhỏ trong trí nhớ anh ta.
Phim đến đoạn này thì xen lẫn một đoạn hồi ức.
Đó là Tân Thành trước khi chiến tranh ập đến, “Địch Hán Thu” đang đi trên đường cái, tự nhiên có một người ăn xin nhỏ bé không biết sống chết lao vào người anh ta.
Muốn trộm tiền, lại bị người ta bắt được còn vặn ngược tay ra sau lưng, trong lúc đang vùng vẫy, chiếc mũ của người ăn xin bé nhỏ rơi ra, lộ ra một mái tóc đen dày.
Sau đó, “Địch Hán Thu” biết được cuộc đời đầy bi thảm của người ăn xin bé nhỏ này, cho nên đã nhận nuôi cô ấy và đặt tên cho cô ấy là “Tô Hàn yên”, gửi cô đến học tập ở một trường nữ sinh.
Cô bé ăn xin biến thành một nữ sinh tóc ngắn ngang vai, mặc đồng phục nữ sinh thời dân quốc.
Sau một khoảng thời gian sống chung, “Tô Hàn yên” động lòng với “Địch Hán Thu” nhưng chưa kịp đợi cô tỏ tình thì quân địch đã tấn công vào thành phố, thành phố thất thủ, cô phải chạy trốn về phía nam cùng với thầy cô và bạn học của mình…
Trên đường đi, cô đã nhìn thấy rất nhiều người chết và bị thương, cái thiện và cái ác của con người cũng được phơi bày rõ ràng.
Tạ Thanh Di ngồi trước màn hình, không thật sự nhập tâm xem phim, dù sao cô cũng là người đóng bộ phim này, và biết rõ đó chỉ là diễn.
Nhàn rỗi, cô yên lặng nhìn khán giả xung quanh, thấy mọi người đều chăm chú xem phim, côcũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhìn Tưởng Kiêu, anh cũng rất tập chung xem.
Xem ra kỹ thuật diễn của cô vẫn không tệ.
Ngay khi Tạ Thanh Di đang tự hào đến mức vểnh đuôi lên trời, trên màn hình đã chiếu đến đoạn thân mật đầu tiên của bộ phim.
“Tô Hàn yên” và “Địch Hán Thu” ở chung trong một phòng, cô ấy quyến rũ anh ta, dùng ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn cởi cúc áo sườn xám, lộ ra chiếc cổ thon thả trắng nõn.
Cùng với tông màu retro và âm nhạc ái muội, hình ảnh càng thêm quyến rũ.
Nam sinh ở hàng ghế trước thì thầm với bạn mình: “Vầy thì ai có thể chịu đựng nổi chứ?”
Người bạn kia đáp: “Không nói đến chuyện khác nhưng dáng người Tạ Thanh Di thật sự rất sexy.”
Tạ Thanh Di ngồi hàng ghế sau: “…”
Nếu là bình thường, người khác khen cô, chắc chắn cô sẽ rất vui nhưng hiện tại---
Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn vẻ mặt của Tưởng Kiêu.
Thật trùng hợp, anh cũng đang nhìn cô.
Trong ánh sáng mờ ảo thay đổi liên tục, rất khó để phân biệt thần sắc trong đôi mắt xanh đó.
Không hiểu sao Tạ Thanh Di lại cảm thấy hơi chột dạ, chủ động nắm tay anh, vươn người đến trước mặt anh nói: “Yêu cầu công việc.”
Vừa nói xong, màn hình lại chuyển đến cảnh cô đẩy Địch Hán Thu ngã lên ghế, hai chân ngồi khóa trên đùi anh ta, cúi đầu hôn anh ta.
Tạ Thanh Di: “…”
Cái cảm giác xấu hổ khi bị công khai xử tội này là như thế nào?
Nếu biết sẽ xấu hổ như vậy, cô đã không rủ Tưởng Kiêu đi xem phim.
Giờ thì hay rồi, cô sợ bạn trai sẽ chết vì ghen mất.
“Không chạm môi.”
Ngón út móc vào lòng bàn tay anh, cô nhích người lên hơn, hơi nghiêng mặt, môi gần như chạm vào cằm người đàn ông: “Vốn định hôn anh.”
Cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm thoang thoảng trong hơi thở của cô, Tưởng Kiêu hạ giọng: “Lúc xem phim đừng nói chuyện.”
Tạ Thanh Di: “…?”
Tên đàn ông thẳng nam này không nhìn ra là cô đang dỗ anh sao!
Thế mà anh lại bảo cô xem phim không được nói chuyện?
Khóe miệng Tạ Thanh Di khẽ giật, nhìn khuôn mặt tuấn tú không có nhiều biểu cảm của anh, trong lòng tức đến mức dậm chân.
Quên đi, ứ thèm dỗ anh nữa!
Ghen thì ghen đi, tốt nhất ghen nhiều một chút, chua chết anh!
Tạ Thanh Di một phút trước còn cảm thấy chột dạ, lúc này chỉ mong cảnh thân mật tiếp theo mau đến, giúp cô xả giận với tên thẳng nam này!
…
Một tiếng sau, bộ phim kết thúc.
Trong khi phim vẫn đang chiếu phần phụ lúc cuối phim, nhiều khán giả đã đứng dậy rời đi.
“Bộ phim này khá hay, kỹ thuật diễn của Bạc Thanh Trạch luôn được đảm bảo nhưng tôi không ngờ lần đầu tiên Tạ Thanh Di đóng phim điện ảnh mà lại diễn được tốt thế.”
“Trong suốt bộ phim, tôi chỉ nhìn mặt cô ấy thôi.”
“Đạo diễn Mục cũng rất giỏi trong việc quay chụp phụ nữ, đoạn mặc sườn xám kia quả thật vô cùng quyến rũ.”
“Tạo hình trong đồng phục học sinh nhìn rất trong sáng, trời ạ, nếu tôi mà là nam chính thì tôi cũng sẽ nhặt cô bé ăn mày này về nhà.”
Nghe thấy những lời khen ngợi của mọi người, khóe mắt Tạ Thanh Di cong lên dưới chiếc kính râm.
Bộ phim kết thúc, đèn trong rạp sáng lên, mọi người gần như đã về hết, Tạ Thanh Di đứng lên: “Anh ơi, chúng ta đi thôi.”
Tưởng Kiêu cũng đứng dậy, nắm tay cô.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng dường như anh đang nắm tay cô rất chặt.
Bộ phim kéo dài 2 tiếng rưỡi, bây giờ đã gần 12 giờ tối, giữa đêm khuya, rạp rất vắng lặng, hành lang cũng không có mấy bóng người.
Tạ Thanh Di hỏi anh: “Anh thấy bộ phim này sao?”
Tưởng Kiêu: “Cũng được.”
Nói xong hai chữ này, Tạ Thanh Di đợi một lúc vẫn không thấy anh nói gì tiếp.
“Mỗi vậy?”
Tạ Thanh Di nhíu mày nhìn anh: “Dù sao đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của em, anh chỉ có hai chữ này?”
Cô hơi buồn bực, muốn hất tay anh ra.
Tưởng Kiêu thấy cô gái nhỏ nổi giận, giơ tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng.
“Em diễn rất tốt.”
Anh đứng lại, cụp mắt nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh của anh như xuyên qua chiếc kính râm chạm vào tâm hồn cô: “Chính vì diễn quá tốt nên trải nghiệm xem phim của anh không được tốt.”
Rốt cuộc, nhìn thấy cô gái nhỏ nhà mình ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác, cho dù biết là đang đóng phim nhưng trong lòng vẫn không nhịn được khó chịu.
Đôi khi tình cảm và lý trí của con người rất khó phối hợp với nhau.
Tạ Thanh Di bắt gặp đôi mắt nghiêm túc của anh, sự khó chịu vừa nãy bị quét sạch, trên khuôn mặt xinh đẹp nhiễm ý cười, giọng nói cũng lộ ra vẻ vui sướng: “Anh ghen à?”
Tưởng Kiêu: “…”
Đôi môi mỏng hơi mím nhẹ, anh không nói, chỉ nắm tay cô đi ra ngoài.
Tạ Thanh Di bị anh dắt đi, nhìn bờ vai cao rộng của anh, trong lòng như nở hoa.
Quả nhiên là anh đang ghen.
Hừ, đáng đời!
Bên này, đôi bạn trẻ đang dắt tay nhau đi vào thang máy, bên kia, phía sau những cây cột ngoài rạp có hai bóng người từ từ đi ra.
“Chắc chắn là Nguyệt Lượng và Tưởng đại lão!”
Mắt người có thể xuất hiện ảo giác nhưng camera thì chắc chắn là thật.
Tiểu Ngư phóng to video vừa quay được---
Chiếc vòng cổ trên người cô gái váy tím giống hệt chiếc do Tạ Thanh Di đeo trong bức ảnh selfie đăng trên Weibo.
Còn chiếc đồng hồ trên tay anh đẹp trai kia là Patek Philippe, tham khảo giá bán trên mạng là 5 triệu.
Gia đình phải có điều kiện đến mức nào mới có thể tùy ý đeo một chiếc đồng hồ trị giá 5 triệu đi mua sắm và xem phim?
“Ai da, tớ thật sự bị sập phòng rồi.”
Tiểu Ngư cầm điện thoại, tâm trạng rất phức tạp.
Tuy Tưởng đại lão vừa đẹp trai vừa giàu có nhưng trong lòng cô ấy vẫn hy vọng Nguyệt Lượng và Bạc ảnh đế ở bên nhau, dù sao hai người đều là người trong giới showbiz, ảnh đế lại còn vừa hiền lành, nho nhã lại biết quan tâm người khác.
Nhìn cái cách Tưởng đại lão kéo Nguyệt Lượng vào trong thang máy vừa rồi quá là khí thế, quá đáng sợ.
Ở bên cạnh một đại lão tư bản như vậy, chắc chắn Nguyệt Lượng đã phải chịu không ít áp lực, dù sao từ trước đến nay, những ngôi sao gả vào hào môn, không có mấy người có kết cục tốt.
Tiểu Ngư đang lo lắng cho “Tình yêu không bình đẳng” của em gái nhà mình, còn cô gái tóc dài bên cạnh nhìn chằm vào video trên điện thoại, âm thầm gửi một tin nhắn cho một blog V giới showbiz có hơn 1 triệu fans---
[Xin chào, tôi có tin tức độc quyền về chuyện Tạ Thanh Di lén lút yêu đương, có cả hình ảnh và video, nếu anh cần thì có thể kết bạn WX tôi để trao đổi cụ thể.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook