Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao
-
Chương 81
Chiếc xe màu đen chạy vào bệnh viện tư nhân, bệnh viện vắng lặng và lạnh lẽo, ánh mắt trời chiếu rọi hành lang qua ô cửa kính trong suốt nhưng lại không có chút hơi ấm nào.
Tạ Thanh Di nắm chặt tay Tưởng Kiêu, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng---
Đây là lần đầu tiên cô dùng danh nghĩa “Bạn gái Tưởng Kiêu” đến gặp chú Tưởng, cảm giác thấp thỏm này khiến cả người cô căng thẳng.
Tưởng Kiêu an ủi cô: “Hiện tại ông ấy vẫn chưa xuống được giường, cố lắm có thể mở miệng nói chuyện, cho dù có muốn làm gì anh cũng bất lực.”
Người hầu của nhà họ Tưởng luôn đứng canh trước cửa phòng bệnh, thấy ba người đi tới thì vội vàng cúi người chào hỏi rồi mở cửa phòng.
Tạ Luân một tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị bước vào phòng bệnh.
Trên chiếc giường bệnh to rộng, một bác sĩ vật lý trị liệu chuyên nghiệp đang xoa bóp vai, cỏ, chân và bàn chân cho Tưởng Việt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Việt chậm rãi quay đầu lại, khi thấy người tới, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của ông ta nhất thời trở nên cứng ngắc.
Ánh mắt ông ta dừng trên người Tạ Luân, sau đó nhìn cặp đôi trẻ đang nắm tay nhau phía sau, đôi mắt đen hơi nheo lại.
Tưởng Kiêu tiến lên: “Bố, bác Tạ và Nguyệt Lượng tới thăm bố.”
Tạ Thanh Di chào hỏi: “Chú Tạ ạ.”
Tưởng Việt khẽ ừ một tiếng, nói với bác sĩ vật lý trị liệu: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Bác sĩ vật lý trị liệu ra ngoài.
Tưởng Kiêu kéo hai cái ghế, Tạ Luân và Tạ Thanh Di cùng ngồi xuống bên cạnh giường.
Tạ Luân nhìn Tưởng Việt, không lạnh không nhạt hỏi thăm hai câu về tình trạng của ông ta.
Tưởng Việt bây giờ đã có thể nói chuyện nhưng vẫn chưa thể nói quá nhanh được, nói chuyện đều phải nói từng chữ chữ một.
Ngồi được một lúc, Tạ Luân thấy hai tiểu bối ngồi trong phòng quá buồn tẻ, cho nên nói với Tưởng Kiêu: “Cháu dẫn Nguyệt Lượng ra ngoài đi dạo đi, bác có chuyện muốn nói riêng với bố cháu.”
Tạ Thanh Di thầm thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Kiêu đáp: “Vâng ạ.”
Anh dẫn Tạ Thanh Di ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, thần kinh đang căng thẳng của Tạ Thanh Di được thả lòng, cô thở dài nói với Tưởng Kiêu: “Không biết tại sao, trước đây em nhìn thấy chú Tưởng thì cảm thấy chú ấy rất tốt bụng và dễ gần nhưng lần này nhìn thấy chú ấy… Nhìn thấy chú ấy nằm ở trên giường như vậy, em cảm thấy có hơi sợ hãi, cảm thấy áp lực một cách kỳ lạ.”
Tưởng Kiêu nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, ông ấy sẽ không làm gì em đâu.”
Tạ Thanh Di gật đầu: “Em biết nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của chú ấy, cũng có chút đáng thương…”
Cô và Tưởng Kiêu cùng nhau đi ra ngoài: “Bác sĩ nói sao, còn có thể hồi phục lại như cũ không?”
Tưởng Kiêu nói: “Ông ấy rất may mắn, tình hình không nghiêm trọng, được đưa đến bác sĩ cứu chữa kịp thời. nếu điều trị tốt, có thể đi lại và nói chuyện bình thường, có thể tự làm mọi chuyện nhưng tình trạng chắc chắn sẽ không còn tốt như trước…”
Tạ Thanh Di cũng từng tra các triệu chứng của đột quỵ, biết rằng bệnh này mà nghiêm trọng thì có thể gây tử vong.
Chú Tưởng có thể hồi phục được đến mức tự lo được cho bản thân đã là một điều may mắn lắm rồi.
“Vậy sau này anh có kế hoạch gì không, vẫn tiếp tục ở lại Bắc Kinh à?”
“Tạm thời là thế.”
Tưởng Kiêu dừng lại, cụp mắt nhìn cô: “Ông ấy đột nhiên đổ bệnh, trong tập đoàn có khả năng sẽ rất hỗn loạn, anh phải ở lại để ổn định tinh thần của nhân viên trong tập đoàn.”
Nhà của Tạ Thanh Di cũng mở công ty, vì vậy đương nhiên cô cũng biết điều này.
“Được, vậy anh cứ ở lại Bắc Kinh đi.”
Cô nhún vai: “Dù sao mấy hôm nữa em cũng đến Trùng Khánh để quay phim, cho dù anh có ở Thượng Hải thì chúng ta cũng mỗi người một nơi.”
Tưởng Kiêu vén tóc mái cô ra sau tai: “Lại quay phim à, có vất vả quá không?”
“Khiến tiền luôn luôn vất vả nhưng so với anh vẫn còn nhẹ nhàng chán.”
Tạ Thanh Di nháy mắt với anh: “Anh chăm chỉ như vậy, em cũng không thể lười biếng, phải cùng nhau tiến bộ, đúng không?”
Tưởng Kiêu cong môi, xoa đầu cô: “Ừ, cùng nhau cố gắng.”
Bên ngoài phòng bệnh, bầu không khí của đôi bạn trẻ ngọt ngào nhưng không khí bên trong phòng bệnh thì vô cùng ngưng trọng.
Không có người khác, Tạ Luân lại nhìn người “bạn cũ” trên giường.
ốm đau hành hạ người ta, cho dù điều kiện y tế có tốt đến đâu, Tưởng Việt vẫn già đi rất nhiều, nước da vàng vọt gầy gò, khung xương vốn đã cao giờ càng thêm gồ ghề, đôi môi mỏng mím chặt càng thêm âm trầm khắc nghiệt.
Nhìn khuôn mặt này, Tạ Luân không khởi nhớ đến chàng trai trẻ đẹp trai, hăng hái ở đại học Hongkong cách đây 30 năm trước.
Thế sự vô thường, không ai ngờ nhiều năm sau, họ lại trở nên như thế này.
“Bộ dạng này của tôi trông rất chật vật nhỉ?”
Tưởng Việt nhếch môi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tưởng Kiêu: “Anh nói xem, đây có phải là quả báo không?”
Tạ Luân: “Có lẽ.”
Tưởng Việt bật cười, tiếng cười khàn khàn khô khốc, khiến người ta cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.
Tuy nhiên, vừa mới cười được hai cái, ông ta đã mất sức, nằm xuống gối và khẽ nói: “Đời này tôi đã làm rất nhiều điều xấu xa…”
Tưởng Kiêu không nói gì, chỉ im lặng ngồi.
Tưởng Việt cũng không định đắm chìm vào trong hồi ức, im lặng vài giây rồi nói: “Là tôi không biết cách dạy con, đã dạy ra một thứ lòng lang dạ thú như thế.”
Lông mày Tưởng Kiêu khẽ nhúc nhích, ngước mắt nhìn ông ta: “Nói thế nào thì đó cũng là con trai của cậu.”
Tưởng Việt ho khan một tiếng: “Không phải anh không biết, tôi không muốn để lại đời sau.”
Vừa nghĩ đến dòng máu của người đàn ông bạn lục kia đang chảy trong người mình là ông ta lại cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn chán ghét cả chính bản thân mình.
Tưởng Văn Đức là người theo đuổi chủ nghĩa phải “Kéo dài hương khói”.
“Khi tôi vừa thi đỗ đại học, ông ta đã giục tôi tìm bạn gái, nhanh chóng kết hôn sinh con, cho ông ta ôm cháu.”
Tưởng Việt cười nhạo, khuôn mặt có chút dữ tợn vì giận: “Ông ta nghĩ thật đẹp, loại người không bằng lợn bằng chó như ông ta có tư cách gì mà kéo dài hương khói…”
Cảm nhận được hận ý đến nghiến răng nghiến lợi của ông ta, Tạ Luân nhắc nhở: “Bình tĩnh, đừng xúc động.”
Tưởng Việt híp mắt, nhìn chằm chằm ông một lát, đột nhiên bật cười, lửa giận dường như bị rút đi, lại trở nên yên tĩnh.
Tạ Luân biết ông ta hận bố ruột của mình nhưng không ngờ sau bao nhiêu năm rồi mà sự hận thù đó vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Sau một hồi trầm ngâm, Tạ Luân nói: “Tưởng Việt, chúng ta đều đã ở cái tuổi này rồi, cậu cũng nên nghĩ thoáng một chút, chuyện năm đó --- đều đã qua rồi.”
Tưởng Việt lẩm bẩm “Đúng vậy, đều qua rồi” nhưng một lúc sau, ông ta lại nhắm mắt lắc đầu: “Nhưng trong lòng tôi vẫn hận ông ta, hận ông ta chết quá dễ dàng, sự tra tấn mà ông ta gây ra cho mẹ tôi, đáng lẽ cũng phải để ông ta nếm thử…”
Cho dù đã sống đếm cái tuổi này, mỗi đêm nằm mơ, ông Ta vẫn không thể quên được hình ảnh mẹ mình nhảy lầu, đầu vỡ nát trước mặt ông ta.
Bi thương, tuyệt vọng, máu me vô tận.
“Đời này của tôi… Ha…”
Tưởng Việt nở nụ cười chế giễu: “Thật kinh khủng.”
Tạ Luân nhìn ông ta.
Người thiên tài thông minh, tàn nhẫn, vô tình, không ai bì nổi năm xưa giờ đã thành một ông già cô chấp, u ám, quái gở, bị ốm đau bệnh tật tra tấn.
Khúc mắc bao nhiêu năm nay trong đáy lòng ông đột nhiên tan biến.
Nhìn xem, đây là một tấm gương sống cho việc bị thù hận giam cầm ở quá khứ, không chịu tiến lên.
Đến tuổi này, có nhiều chuyện không cần phải quá cố chấp, việc gì cứ phải tự chuốc lấy phiền phức.
“Cậu tự chăm sóc tốt chính mình.”
Tạ Luân nghiêm nghị nói: “Cố gắng sống thêm vài năm nữa, Wiliam là một đứa bé có hiếu.”
Tưởng Việt im lặng, vẻ mặt phức tạp.
Đối với đứa con trai này, ông ta đã dành hết tâm huyết và sức lực cho anh, về phần ông ta có tình cảm với đứa con này không thì ông ta không có, có lẽ là có, hoặc cũng có thể là không.
“Nghe nó nói, anh đã đồng ý cho nó là Nguyệt Lượng ở bên nhau?” Tưởng Việt hỏi.
Tạ Luân châm chọc: “Còn có cách nào khác đâu, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái, đâu thể đuổi nó ra khỏi nhà như cậu được? Cho dù tôi nỡ đuổi thì mẹ nó chắc chắn sẽ làm loạn với tôi.”
Tưởng Việt liếc nhìn ông ta một cái, lộ ra một nụ cười: “Sau nhiều năm như vậy, anh vẫn thê nô như thế.”
Tạ Luân không hề khó chịu, còn đâm ngược lại: “Thê nô thì sao, tôi có vợ bầu bạn, con cái đủ trai đủ gái, cuộc sống rất thoải mái.”
Tưởng Việt nghẹn họng, lồng ngực phập phồng, từ từ nhẹ nhàng thở ra: “Anh tới đây thăm tôi, có phải là mong tôi sớm chết đi không.”
Tạ Luân cũng cười.
Bầu không khí trong phòng bệnh không còn căng ngưng trọng như trước nữa, hai người quen nhau từ lúc còn là thanh niên, đến lúc già, mọi ân oán khúc mắc cũng tan biến.
“Sau khi tôi xuất viện, tôi sẽ tìm luật sư lập di chúc chuyển nhượng cổ phần của tôi ở tập đoàn Quang Linh và Cung Côn Ngọc Đàn cho Nguyệt Lượng.” Tưởng Việt đột nhiên nói.
Tạ Luân nhíu mày nhìn ông ta: “Đây là có ý gì?”
Tưởng Việt đang định nói “Bồi thường cho việc không biết dạy con” nhưng lời vừa đến bên miệng đã dừng lại, thử nói: “Coi như… Sính lễ?”
“Cậu thật hào phóng.”
Vẻ mặt Tạ Luân bình tĩnh, nhẹ nói: “Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc bàn chuyện kết hôn, trước tiên cậu cứ dưỡng bệnh cho thật tốt, có tính đến chuyện sính lễ cũng phải 5 năm nữa.”
Tưởng Việt: “5 năm?”
Tạ Luân ừ một tiếng, nói về ước hẹn 5 năm của Tưởng Kiêu, cuối cùng nói: “Muốn cưới con gái bảo bối của tôi thì phải thể hiện chút bản lĩnh.”
Ông đã nói như vậy, Tưởng Việt cũng không có gì để nói.
Trước khi đi, Tạ Luân vẫn có chút không yên tâm, nhìn chằm chằm vào Tưởng Việt nói: “Đừng biến thành người như bố cậu.”
Trái tim Tưởng Việt như bị đập mạnh một phát, sau đó cơn đau lại ập đến không ngừng.
Ánh sáng bên người cửa sổ tối dần, người mặc đồng phục bệnh nhân nằm nghiêng trên giường càng gợi lên cảm giác cô đơn.
***
Rời khỏi bệnh viện, Tạ Luân đến gặp một vài người bạn cũ ở Bắc Kinh, Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu nhìn ông lên xe.
Trước khi xe nổ máy rời đi, Tạ Luân còn hạ cửa sổ, ánh mắt sắc bén nhìn Tưởng Kiêu, nghiêm mặt nói với Tạ Thanh Di: “Trưa ngày mai lên máy bay về Thượng Hải, đừng quên.”
Tạ Thanh Di làm động tác chào quân đội: “Yes sir.”
Tạ Thanh Di trừng mắt nhìn con gái một cách bất đắc dĩ, kéo cửa kính xe lên, mắt không thấy tâm không phiền.
Xe phóng đi rất nhanh, Tạ Thanh Di thấy xe đã đi xa, liền nắm lấy tay Tưởng Kiêu: “Được rồi, thời gian tiếp theo là của chúng ta.”
Tưởng Kiêu nghiêng mắt, véo khuôn mặt cô: “Có một nhà hàng Pháp mới mở, đi ăn thử không?”
Tạ Thanh Di trợn tròn mắt: “Bắc Kinh là địa bàn của anh,em nghe hết theo anh đó.”
Tưởng Kiêu mở cửa xe, ra hiệu cô lên xe.
Lúc chạng vạng, cả hai người đã đến được nhà hàng Pháp trang trí lộng lẫy.
Sau bữa tối lãng mạn dưới ánh nền, Tưởng Kiêu định đưa Tạ Thanh Di đến bất động sản của anh ở Bắc Kinh để nghỉ ngơi.
Tưởng Kiêu nghe vậy thì rầu rĩ không vui: “Đêm nay anh không định ở cùng em sao?”
Ánh sáng trong xe mờ ảo, Tưởng Kiêu khẽ ấn vào vai cô: “Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm trong năm mới, buổi sáng anh còn một cuộc họp hội đồng quản trị, tối nay anh phải tăng ca.”
Anh rời khỏi tập đoàn quang Linh hai tháng, đột nhiên quay về chủ trì tổng thể, có rất nhiều chi tiết anh cần phải triển khai.
“Được…”
Tuy rằng biết anh bận chuyện công việc nhưng Tạ Thanh Di vẫn không nhịn được xụ miệng, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo anh, nghiêm giọng nói: “Em không vui.”
Tưởng Kiêu cúi đầu hôn lên trán cô: “Ngày mai anh tặng em một món quà coi như bồi thường nhá?”
Tạ Thanh Di khẽ khịt mũi: “Ai thèm quà chứ?”
Tạ Thanh Di nắm chặt tay Tưởng Kiêu, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng---
Đây là lần đầu tiên cô dùng danh nghĩa “Bạn gái Tưởng Kiêu” đến gặp chú Tưởng, cảm giác thấp thỏm này khiến cả người cô căng thẳng.
Tưởng Kiêu an ủi cô: “Hiện tại ông ấy vẫn chưa xuống được giường, cố lắm có thể mở miệng nói chuyện, cho dù có muốn làm gì anh cũng bất lực.”
Người hầu của nhà họ Tưởng luôn đứng canh trước cửa phòng bệnh, thấy ba người đi tới thì vội vàng cúi người chào hỏi rồi mở cửa phòng.
Tạ Luân một tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị bước vào phòng bệnh.
Trên chiếc giường bệnh to rộng, một bác sĩ vật lý trị liệu chuyên nghiệp đang xoa bóp vai, cỏ, chân và bàn chân cho Tưởng Việt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Việt chậm rãi quay đầu lại, khi thấy người tới, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của ông ta nhất thời trở nên cứng ngắc.
Ánh mắt ông ta dừng trên người Tạ Luân, sau đó nhìn cặp đôi trẻ đang nắm tay nhau phía sau, đôi mắt đen hơi nheo lại.
Tưởng Kiêu tiến lên: “Bố, bác Tạ và Nguyệt Lượng tới thăm bố.”
Tạ Thanh Di chào hỏi: “Chú Tạ ạ.”
Tưởng Việt khẽ ừ một tiếng, nói với bác sĩ vật lý trị liệu: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Bác sĩ vật lý trị liệu ra ngoài.
Tưởng Kiêu kéo hai cái ghế, Tạ Luân và Tạ Thanh Di cùng ngồi xuống bên cạnh giường.
Tạ Luân nhìn Tưởng Việt, không lạnh không nhạt hỏi thăm hai câu về tình trạng của ông ta.
Tưởng Việt bây giờ đã có thể nói chuyện nhưng vẫn chưa thể nói quá nhanh được, nói chuyện đều phải nói từng chữ chữ một.
Ngồi được một lúc, Tạ Luân thấy hai tiểu bối ngồi trong phòng quá buồn tẻ, cho nên nói với Tưởng Kiêu: “Cháu dẫn Nguyệt Lượng ra ngoài đi dạo đi, bác có chuyện muốn nói riêng với bố cháu.”
Tạ Thanh Di thầm thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Kiêu đáp: “Vâng ạ.”
Anh dẫn Tạ Thanh Di ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, thần kinh đang căng thẳng của Tạ Thanh Di được thả lòng, cô thở dài nói với Tưởng Kiêu: “Không biết tại sao, trước đây em nhìn thấy chú Tưởng thì cảm thấy chú ấy rất tốt bụng và dễ gần nhưng lần này nhìn thấy chú ấy… Nhìn thấy chú ấy nằm ở trên giường như vậy, em cảm thấy có hơi sợ hãi, cảm thấy áp lực một cách kỳ lạ.”
Tưởng Kiêu nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, ông ấy sẽ không làm gì em đâu.”
Tạ Thanh Di gật đầu: “Em biết nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của chú ấy, cũng có chút đáng thương…”
Cô và Tưởng Kiêu cùng nhau đi ra ngoài: “Bác sĩ nói sao, còn có thể hồi phục lại như cũ không?”
Tưởng Kiêu nói: “Ông ấy rất may mắn, tình hình không nghiêm trọng, được đưa đến bác sĩ cứu chữa kịp thời. nếu điều trị tốt, có thể đi lại và nói chuyện bình thường, có thể tự làm mọi chuyện nhưng tình trạng chắc chắn sẽ không còn tốt như trước…”
Tạ Thanh Di cũng từng tra các triệu chứng của đột quỵ, biết rằng bệnh này mà nghiêm trọng thì có thể gây tử vong.
Chú Tưởng có thể hồi phục được đến mức tự lo được cho bản thân đã là một điều may mắn lắm rồi.
“Vậy sau này anh có kế hoạch gì không, vẫn tiếp tục ở lại Bắc Kinh à?”
“Tạm thời là thế.”
Tưởng Kiêu dừng lại, cụp mắt nhìn cô: “Ông ấy đột nhiên đổ bệnh, trong tập đoàn có khả năng sẽ rất hỗn loạn, anh phải ở lại để ổn định tinh thần của nhân viên trong tập đoàn.”
Nhà của Tạ Thanh Di cũng mở công ty, vì vậy đương nhiên cô cũng biết điều này.
“Được, vậy anh cứ ở lại Bắc Kinh đi.”
Cô nhún vai: “Dù sao mấy hôm nữa em cũng đến Trùng Khánh để quay phim, cho dù anh có ở Thượng Hải thì chúng ta cũng mỗi người một nơi.”
Tưởng Kiêu vén tóc mái cô ra sau tai: “Lại quay phim à, có vất vả quá không?”
“Khiến tiền luôn luôn vất vả nhưng so với anh vẫn còn nhẹ nhàng chán.”
Tạ Thanh Di nháy mắt với anh: “Anh chăm chỉ như vậy, em cũng không thể lười biếng, phải cùng nhau tiến bộ, đúng không?”
Tưởng Kiêu cong môi, xoa đầu cô: “Ừ, cùng nhau cố gắng.”
Bên ngoài phòng bệnh, bầu không khí của đôi bạn trẻ ngọt ngào nhưng không khí bên trong phòng bệnh thì vô cùng ngưng trọng.
Không có người khác, Tạ Luân lại nhìn người “bạn cũ” trên giường.
ốm đau hành hạ người ta, cho dù điều kiện y tế có tốt đến đâu, Tưởng Việt vẫn già đi rất nhiều, nước da vàng vọt gầy gò, khung xương vốn đã cao giờ càng thêm gồ ghề, đôi môi mỏng mím chặt càng thêm âm trầm khắc nghiệt.
Nhìn khuôn mặt này, Tạ Luân không khởi nhớ đến chàng trai trẻ đẹp trai, hăng hái ở đại học Hongkong cách đây 30 năm trước.
Thế sự vô thường, không ai ngờ nhiều năm sau, họ lại trở nên như thế này.
“Bộ dạng này của tôi trông rất chật vật nhỉ?”
Tưởng Việt nhếch môi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tưởng Kiêu: “Anh nói xem, đây có phải là quả báo không?”
Tạ Luân: “Có lẽ.”
Tưởng Việt bật cười, tiếng cười khàn khàn khô khốc, khiến người ta cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.
Tuy nhiên, vừa mới cười được hai cái, ông ta đã mất sức, nằm xuống gối và khẽ nói: “Đời này tôi đã làm rất nhiều điều xấu xa…”
Tưởng Kiêu không nói gì, chỉ im lặng ngồi.
Tưởng Việt cũng không định đắm chìm vào trong hồi ức, im lặng vài giây rồi nói: “Là tôi không biết cách dạy con, đã dạy ra một thứ lòng lang dạ thú như thế.”
Lông mày Tưởng Kiêu khẽ nhúc nhích, ngước mắt nhìn ông ta: “Nói thế nào thì đó cũng là con trai của cậu.”
Tưởng Việt ho khan một tiếng: “Không phải anh không biết, tôi không muốn để lại đời sau.”
Vừa nghĩ đến dòng máu của người đàn ông bạn lục kia đang chảy trong người mình là ông ta lại cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn chán ghét cả chính bản thân mình.
Tưởng Văn Đức là người theo đuổi chủ nghĩa phải “Kéo dài hương khói”.
“Khi tôi vừa thi đỗ đại học, ông ta đã giục tôi tìm bạn gái, nhanh chóng kết hôn sinh con, cho ông ta ôm cháu.”
Tưởng Việt cười nhạo, khuôn mặt có chút dữ tợn vì giận: “Ông ta nghĩ thật đẹp, loại người không bằng lợn bằng chó như ông ta có tư cách gì mà kéo dài hương khói…”
Cảm nhận được hận ý đến nghiến răng nghiến lợi của ông ta, Tạ Luân nhắc nhở: “Bình tĩnh, đừng xúc động.”
Tưởng Việt híp mắt, nhìn chằm chằm ông một lát, đột nhiên bật cười, lửa giận dường như bị rút đi, lại trở nên yên tĩnh.
Tạ Luân biết ông ta hận bố ruột của mình nhưng không ngờ sau bao nhiêu năm rồi mà sự hận thù đó vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Sau một hồi trầm ngâm, Tạ Luân nói: “Tưởng Việt, chúng ta đều đã ở cái tuổi này rồi, cậu cũng nên nghĩ thoáng một chút, chuyện năm đó --- đều đã qua rồi.”
Tưởng Việt lẩm bẩm “Đúng vậy, đều qua rồi” nhưng một lúc sau, ông ta lại nhắm mắt lắc đầu: “Nhưng trong lòng tôi vẫn hận ông ta, hận ông ta chết quá dễ dàng, sự tra tấn mà ông ta gây ra cho mẹ tôi, đáng lẽ cũng phải để ông ta nếm thử…”
Cho dù đã sống đếm cái tuổi này, mỗi đêm nằm mơ, ông Ta vẫn không thể quên được hình ảnh mẹ mình nhảy lầu, đầu vỡ nát trước mặt ông ta.
Bi thương, tuyệt vọng, máu me vô tận.
“Đời này của tôi… Ha…”
Tưởng Việt nở nụ cười chế giễu: “Thật kinh khủng.”
Tạ Luân nhìn ông ta.
Người thiên tài thông minh, tàn nhẫn, vô tình, không ai bì nổi năm xưa giờ đã thành một ông già cô chấp, u ám, quái gở, bị ốm đau bệnh tật tra tấn.
Khúc mắc bao nhiêu năm nay trong đáy lòng ông đột nhiên tan biến.
Nhìn xem, đây là một tấm gương sống cho việc bị thù hận giam cầm ở quá khứ, không chịu tiến lên.
Đến tuổi này, có nhiều chuyện không cần phải quá cố chấp, việc gì cứ phải tự chuốc lấy phiền phức.
“Cậu tự chăm sóc tốt chính mình.”
Tạ Luân nghiêm nghị nói: “Cố gắng sống thêm vài năm nữa, Wiliam là một đứa bé có hiếu.”
Tưởng Việt im lặng, vẻ mặt phức tạp.
Đối với đứa con trai này, ông ta đã dành hết tâm huyết và sức lực cho anh, về phần ông ta có tình cảm với đứa con này không thì ông ta không có, có lẽ là có, hoặc cũng có thể là không.
“Nghe nó nói, anh đã đồng ý cho nó là Nguyệt Lượng ở bên nhau?” Tưởng Việt hỏi.
Tạ Luân châm chọc: “Còn có cách nào khác đâu, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái, đâu thể đuổi nó ra khỏi nhà như cậu được? Cho dù tôi nỡ đuổi thì mẹ nó chắc chắn sẽ làm loạn với tôi.”
Tưởng Việt liếc nhìn ông ta một cái, lộ ra một nụ cười: “Sau nhiều năm như vậy, anh vẫn thê nô như thế.”
Tạ Luân không hề khó chịu, còn đâm ngược lại: “Thê nô thì sao, tôi có vợ bầu bạn, con cái đủ trai đủ gái, cuộc sống rất thoải mái.”
Tưởng Việt nghẹn họng, lồng ngực phập phồng, từ từ nhẹ nhàng thở ra: “Anh tới đây thăm tôi, có phải là mong tôi sớm chết đi không.”
Tạ Luân cũng cười.
Bầu không khí trong phòng bệnh không còn căng ngưng trọng như trước nữa, hai người quen nhau từ lúc còn là thanh niên, đến lúc già, mọi ân oán khúc mắc cũng tan biến.
“Sau khi tôi xuất viện, tôi sẽ tìm luật sư lập di chúc chuyển nhượng cổ phần của tôi ở tập đoàn Quang Linh và Cung Côn Ngọc Đàn cho Nguyệt Lượng.” Tưởng Việt đột nhiên nói.
Tạ Luân nhíu mày nhìn ông ta: “Đây là có ý gì?”
Tưởng Việt đang định nói “Bồi thường cho việc không biết dạy con” nhưng lời vừa đến bên miệng đã dừng lại, thử nói: “Coi như… Sính lễ?”
“Cậu thật hào phóng.”
Vẻ mặt Tạ Luân bình tĩnh, nhẹ nói: “Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc bàn chuyện kết hôn, trước tiên cậu cứ dưỡng bệnh cho thật tốt, có tính đến chuyện sính lễ cũng phải 5 năm nữa.”
Tưởng Việt: “5 năm?”
Tạ Luân ừ một tiếng, nói về ước hẹn 5 năm của Tưởng Kiêu, cuối cùng nói: “Muốn cưới con gái bảo bối của tôi thì phải thể hiện chút bản lĩnh.”
Ông đã nói như vậy, Tưởng Việt cũng không có gì để nói.
Trước khi đi, Tạ Luân vẫn có chút không yên tâm, nhìn chằm chằm vào Tưởng Việt nói: “Đừng biến thành người như bố cậu.”
Trái tim Tưởng Việt như bị đập mạnh một phát, sau đó cơn đau lại ập đến không ngừng.
Ánh sáng bên người cửa sổ tối dần, người mặc đồng phục bệnh nhân nằm nghiêng trên giường càng gợi lên cảm giác cô đơn.
***
Rời khỏi bệnh viện, Tạ Luân đến gặp một vài người bạn cũ ở Bắc Kinh, Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu nhìn ông lên xe.
Trước khi xe nổ máy rời đi, Tạ Luân còn hạ cửa sổ, ánh mắt sắc bén nhìn Tưởng Kiêu, nghiêm mặt nói với Tạ Thanh Di: “Trưa ngày mai lên máy bay về Thượng Hải, đừng quên.”
Tạ Thanh Di làm động tác chào quân đội: “Yes sir.”
Tạ Thanh Di trừng mắt nhìn con gái một cách bất đắc dĩ, kéo cửa kính xe lên, mắt không thấy tâm không phiền.
Xe phóng đi rất nhanh, Tạ Thanh Di thấy xe đã đi xa, liền nắm lấy tay Tưởng Kiêu: “Được rồi, thời gian tiếp theo là của chúng ta.”
Tưởng Kiêu nghiêng mắt, véo khuôn mặt cô: “Có một nhà hàng Pháp mới mở, đi ăn thử không?”
Tạ Thanh Di trợn tròn mắt: “Bắc Kinh là địa bàn của anh,em nghe hết theo anh đó.”
Tưởng Kiêu mở cửa xe, ra hiệu cô lên xe.
Lúc chạng vạng, cả hai người đã đến được nhà hàng Pháp trang trí lộng lẫy.
Sau bữa tối lãng mạn dưới ánh nền, Tưởng Kiêu định đưa Tạ Thanh Di đến bất động sản của anh ở Bắc Kinh để nghỉ ngơi.
Tưởng Kiêu nghe vậy thì rầu rĩ không vui: “Đêm nay anh không định ở cùng em sao?”
Ánh sáng trong xe mờ ảo, Tưởng Kiêu khẽ ấn vào vai cô: “Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm trong năm mới, buổi sáng anh còn một cuộc họp hội đồng quản trị, tối nay anh phải tăng ca.”
Anh rời khỏi tập đoàn quang Linh hai tháng, đột nhiên quay về chủ trì tổng thể, có rất nhiều chi tiết anh cần phải triển khai.
“Được…”
Tuy rằng biết anh bận chuyện công việc nhưng Tạ Thanh Di vẫn không nhịn được xụ miệng, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo anh, nghiêm giọng nói: “Em không vui.”
Tưởng Kiêu cúi đầu hôn lên trán cô: “Ngày mai anh tặng em một món quà coi như bồi thường nhá?”
Tạ Thanh Di khẽ khịt mũi: “Ai thèm quà chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook