Hai bố con giống như hai bố con sư tử lớn nhỏ, đều đang thể hiện khí thế của mình.

Bùi Cảnh Yên đẩy vai Tạ Luân: “Nói đi.”

Tạ Luân trầm mặc chốc lát, sau đó xoay người từ trong ngăn bàn lấy ra một tập văn kiện, ném lên bàn: “Tự mình nhìn đi.”

Tạ Thanh Di nhíu mày cầm văn kiện lên.

Đó là cuộc đời của một cô gái tên Amalie, 24 năm ngắn ngủi.

Hầu hết các bức ảnh trong văn kiệu là cô ấy năm 18 tuổi.

Cô gái tóc vàng mắt xanh, vô cùng gợi cảm.

Phải nói rằng hầu hết vẻ đẹp của Tưởng Kiêu đều đến từ mẹ anh, đặc biệt là màu đồng tử tuyệt đẹp và hàng mi dài và rậm.

Tạ Thanh Di tùy tiện lật vài trang và đưa cho Bùi Cảnh Yên.

Tất cả mọi thứ trong văn kiện, Tưởng Kiêu đều đã nói cho cô biết, không cần phải xem kỹ.

Bùi Cảnh Yên lại nghiêm túc xem, đọc đến phần phía trước bà có hơi khó hiểu nhưng khi xem đến phía sau vẻ mặt đã thay đổi: “Mẹ của William là gái gọi sao?”

Câu cảm thán này vô cùng rõ ràng trong phòng làm việc yên tĩnh.

Tạ Thanh Di mím môi, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi chói tai—

Mặc dù những gì mẹ nói là sự thật nhưng…

Cô chợt hiểu nỗi mặc cảm của Tưởng Kiêu từ đâu mà ra.

Thân phận của mẹ ruột quả thực là một tồn tại khiến người ta phải nhục nhã.

Bùi Cảnh Yên lại nhìn chằm chằm mấy lần vào những bức ảnh đó, vẻ mặt phức tạp: “Quả thật là... rất giống. Á, Tưởng Việt này! Cái người này sao lại thế!”

Bà ngẩng đầu khỏi đống ảnh nhìn về phía Tạ Luân, ánh mắt hạnh phúc: “Cũng may là anh không chơi với Tưởng Việt, người này là thế nào vậy, đời tư của ông ta quá lộn xộn! Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nếu anh thân thiết với ông ta, ông ta nhất định sẽ dẫn anh đi học thói hư tật xấu theo.”

Tạ Luân: “...”

Ho nhẹ một tiếng, ông nhắc nhở: “Đang nói về Nguyệt Lượng và William.”

Huống hồ chi ông đã biết mình và Tưởng Việt không phải là người chung đường từ lâu rồi.

Bùi Cảnh Yên định thần lại, đặt ảnh và văn kiện lại trên bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, nói với Tạ Thanh Di: “Không được, cho dù William có tốt đến đâu nhưng nó lại có thân phận như vậy... nó là người như thế nào, một đứa con do nhân tình sinh ra, một đứa con ngoài giá thú?”

Tạ Thanh Di rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt vạt áo: “Xuất thân như thế này không phải là việc mà anh ấy có thể lựa chọn.”

“Về lý thì chính là như vậy nhưng...”

Bùi Cảnh Yên cau mày, khuyên nhủ con gái: “Con tốt như vậy, con muốn một người đàn ông như thế nào mà không có? Nguyệt Lượng, con nghe lời mẹ, thân thế của Tưởng Kiêu...”

Bà không muốn nói những lời quá cay nghiệt nhưng từ tận đáy lòng bà cảm thấy con gái của mình trong sáng như ánh trăng, sao có thể gả cho đứa con ngoài giá thú do gái điếm sinh ra được!

“Anh ấy đã nói với con những điều này trước khi tụi con đến với nhau rồi.”

Tạ Thanh Di cắn chặt môi dưới, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen đã hơi có nước, nhìn bố mẹ ở trước mặt: “Thật ra, từ lâu con đã thích anh ấy rồi. Nhưng cho dù trước đây con có trêu chọc hay bật đèn xanh với anh ấy như thế nào đi chăng nữa thì anh ấy vẫn luôn thờ ơ... Con đã tưởng rằng anh ấy không thích con nhưng sau này con mới biết anh ấy không dám đến gần con, vì nghĩ rằng anh không xứng với con.”

Tạ Luân hờ hững xen vào một câu: “Vốn dĩ nó đã không xứng với con rồi.”

Bùi Cảnh Yên chọc tay ông: “Lão Tạ!”

Lúc này mà còn muốn nói thêm cái gì nữa, không thấy con gái mình đang buồn à?

Tạ Thanh Di  nhìn Tạ Luân: “Bố cho rằng anh ấy không xứng với con, có phải là vì công việc trước đây của mẹ anh ấy đúng không? Nhưng chuyện này liên quan gì đến Tưởng Kiêu, anh ấy đâu có được chọn bố mẹ cho mình. Nếu được thì chọn ai lại không muốn được đầu thai vào một gia đình giàu có, bố mẹ yêu thương lẫn nhau nhưng anh ấy có quyền lựa chọn sao?”

Tạ Luân: “Đúng, nó không được chọn nhưng con được quyền chọn. Con có thể chọn một người chồng có gia cảnh hoàn hảo hơn.”

Đôi mắt Tạ Thanh Di  hơi đỏ lên: “Con không muốn một người chồng hoàn hảo hơn gì cả, con chỉ thích Tưởng Kiêu, con muốn ở bên anh ấy! Anh ấy là sự lựa chọn duy nhất của con!”

Tạ Luân rũ mắt: “Con còn quá nhỏ...”

“Bố, con đã là người lớn rồi.”

Tạ Thanh Di cố nén lại sự nghẹn ngào: “Đừng đối xử với con như một đứa trẻ, con biết chính xác mình muốn cái gì.”

Tạ Luân im lặng, Bùi Cảnh Yên cũng im lặng.

“Cái gọi là tầng lớp thượng lưu không nhất thiết là cao quý, tầng lớp hạ lưu cũng không nhất định sẽ đê hèn.”

Tạ Thanh Di nặng nề thở ra một hơn: “Còn nữa, bố ban đầu cũng chỉ là một nhân viên văn phòng, cũng không xứng với mẹ. Sau này từ tay trắng gầy dựng nên gia đình, tạo dựng được sự nghiệp, rồi bố mới có tự tin đến nhà ông ngoại cầu hôn, có phải không?”

Tạ Luân hơi cau mày, nhìn nghiêng về phía vợ mình.

Bùi Cảnh Yên vốn dĩ có chút ngượng ngùng nhưng sau khi nhận được ánh mắt của chồng, bà trở nên kiêu ngạo, hất cằm lên: “Nguyệt Lượng nói đúng, nếu năm đó công việc làm ăn của ông thất bại, ông làm gì có tư cách cưới tôi.”

Bà là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Bùi Thị, kết hôn phải quan tâm đến việc môn đăng hộ đối.

“Tuy nhiên, Nguyệt Lượng à, hoàn cảnh của William khác với bố của con. Ông bà nội của con đều là những người tốt, ngay thẳng, lương thiện và nỗ lực làm việc. Con nghĩ xem bố mẹ của William, bọn họ đều là...”

Đó là loại người gì chứ?

“Con nghe cũng đừng khó chịu. Nếu hoàn cảnh gia đình của bố con cũng như thế này, cho dù ông ấy giàu có đến mấy, ông bà ngoại của con cũng sẽ không đồng ý lời cầu hôn của ông ấy đâu, mẹ cũng sẽ không gả cho ông ấy.”

Nhìn thấy bây giờ mẹ mình cũng đã đi ngược lại với mình, trái tim Tạ Thanh Di lạnh đi một nửa.

Cô hiểu rõ suy nghĩ của bố mẹ mình, biết rằng bọn họ đều là vì muốn tốt cho cô nhưng mà—

“Con thực sự thích anh ấy...”

Tạ Thanh Di sụt sịt, kìm nén nỗi ấm ức đang trào dâng cuồn cuộn trong lồ.ng ngực nhưng giọng nói lại vẫn không thể kiềm chế được nên run rẩy không ngớt: “Từ năm mười lăm tuổi con đã thích anh ấy rồi.”

Anh đẹp trai như nhân vật từ phim hoạt hình bước ra, một chàng trai trẻ trung đẹp đẽ, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được sự rung động của mình.

Chỉ một ánh mắt, đã điên cuồng chìm đắm vào đó.

Hơn nữa, anh lại đối xử tốt với cô như thế.

Ngay cả khi biết cô đang âm mưu đầy những chuyện xấu xa, cũng vẫn sẵn sàng chiều chuộng cô, làm theo cô.

Anh giống như cái bóng trung thành nhất của cô, luôn dõi theo và không phản bội lại cô.

Cô đã quen với những điểm tốt của anh, quen với sự dịu dàng và quan tâm chăm sóc chỉ thuộc về cô—

Cô đã hoàn toàn coi anh là tất cả của mình, cô không thể nào tưởng tượng được việc để anh ra ngoài, hoặc trao sự dịu dàng và tình yêu này cho những người phụ nữ khác.

“Anh ấy là của con…”

Cô gái trẻ lẩm bẩm, ngón tay siết chặt, thậm chí khi cấu chặt vào da thịt còn không có cảm giác đau đớn: “Con muốn anh ấy, chỉ muốn anh ấy, không ai có thể cướp anh ấy khỏi con được.”

Giọng điệu kiên quyết và có phần u ám này khiến trái tim Bùi Cảnh Yên khẽ run lên.

Tại sao con gái của bà dường như đã thay đổi thành một người khác?

Sự thông minh và hiểu chuyện ngày xưa đã không còn tìm thấy trên gương mặt cô nữa rồi, mà thay vào đó là sự cố chấp đến đáng sợ.

Tạ Luân cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm đứa con gái trước mặt.

Tạ Thanh Di đọc được sự ngạc nhiên trong mắt mẹ mình, cũng nhìn thấy được sự thất vọng trong mắt bố——

Trong lòng cô cũng rất thất vọng với bản thân nhưng cô thật sự không thể tiếp tục giả vờ được nữa.

Cô ấy hoàn toàn không ngoan, tính chiếm hữu của cô rất cao, thứ cô đã muốn thì nhất định phải có được. Trước đó, mọi thứ cô muốn chỉ cần làm nũng, giả vờ ngoan ngoãn là đều có thể dễ dàng có được.

Nhưng bây giờ, làm nũng, giả vờ ngoan ngoãn rõ ràng là không có tác dụng, cô chỉ có thể lật bài ngửa mà thôi.

“Cho dù bây giờ có là vương tử xuất thân từ hoàng tộc muốn cưới con, con cũng không thèm.”

Tạ Thanh Di đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh, mang mình dã tâm thế được ăn cả ngã về không: “Chỉ cần con thích, một viên đá vỡ có thể là kim cương. Còn nếu con không thích, ngay cả viên kim cương hạng nhất cũng là rác trong mắt con... bố, mẹ, con xin lỗi, con đã làm mọi người thất vọng rồi nhưng con muốn nghe theo trái tim của mình, đưa ra sự lựa chọn của mình.”

Khom lưng cúi đầu với bố mẹ một cái thật sau, cô đưa tay lên lau khóe mắt rồi quay người đi ra cửa.

“Nguyệt Lượng!”

Bùi Cảnh Yên choàng tỉnh, rồi gọi lớn.

Bóng dáng mảnh mai đã nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Bùi Cảnh Yên sững sờ, thất thần lẩm bẩm: “Con bé... sao lại không nghe lời như vậy, William tốt đến thế sao?”

Tạ Luân khoác vai vợ: “Bà đừng đau lòng.”

Bùi Cảnh Yên nghiêng đầu: “Tôi không buồn, tôi chỉ là có chút... Đột nhiên tôi cảm thấy đứa con này có chút xa lạ.”

“Dù là con gái hay con trai thì khi lớn lên chúng đều sẽ có những tâm tư riêng của mình.”

Tạ Luân không ngạc nhiên, chỉ có chút thất vọng khó nói thành lời.

Có lẽ kỳ vọng của ông quá cao, ông cảm thấy rằng các con trai và con gái của mình đều có thể lớn lên theo ý muốn của ông.

Một đứa thận trọng, chính trực, có thể tiếp quản công ty, chăm sóc tốt cho em gái của mình.

Một đứa đơn thuần và đẹp đẽ, tâm tư trong trắng sáng như ánh trăng.

Nhưng dù sao con cái cũng là một linh hồn độc lập, không phải là một con rối để bố mẹ nhào nặn và thao túng, cũng không phải là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, không chút khuyết điểm.

Miễn là con người, thì đều có một mặt tối của bản chất con người.

Tạ Luân nhìn lướt qua đống văn kiện nằm rải rác trên bàn, vẻ mặt khó đoán.

***

“Em đi chậm thôi, cẩn thận té đấy!”

Trên bãi cỏ dưới ánh trăng, Tạ Minh Duật sải bước đuổi theo sau, nhanh chóng nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô gái: “Đã khuya như vậy rồi mà em còn muốn đi đâu nữa.”

Sức lực của anh ấy hơi mạnh, Tạ Thanh Di bị anh ấy kéo đến cơ thể lảo đảo.

Dưới ánh đèn hơi mờ, khuôn mặt nhỏ xinh ấy đã thấm đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì ấm ức.

Bắt gặp ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng của Tạ Minh Duật, trong lòng Tạ Thanh Di lại càng chua xót hơn, không khỏi bật khóc “hu hu”.

Tạ Minh Duật sững sờ, vội vỗ lưng cô: “Sao vậy?”

Tạ Thanh Di gục đầu vào lồng ngực anh ấy, khóc hu hu, giọng nói cũng đứt quãng: “Em quá tệ... Em... Em đã làm bố mẹ thất vọng rồi... Anh à... Em không phải là con gái ngoan của họ...”

Cô trở thành một đứa con gái hư nổi loạn và không hiểu chuyện.

Hình tượng từ đó đến giờ cô luôn gầy dựng đã sụp đổ hết rồi.

Nhìn thấy cô không chút khách sáo lau nước mắt nước mũi lên trên bộ đồ vest đắt tiền của mình, Tạ Minh Duật: “...”

Trong lòng thở dài, anh ấy dịu dàng nói: “Em đang nói bậy bạ cái gì đó, bố mẹ làm sao có thể so đo với em được?”

Tạ Thanh Di không nói gì, chỉ tiếp tục khóc.

Sau một hồi khóc đến mệt mỏi, đa phần cảm xúc cũng đã theo nước mắt tuôn ra, cô thoát ra khỏi vòng tay của Tạ Minh Duật, nghẹn ngào nói: “Anh à, em đã làm bố mẹ không vui rồi.”

Tạ Minh Duật đưa khăn giấy cho cô: “Đoán ra rồi.”

Tạ Thanh Di cầm lấy lau nước mắt, may mà mascara không thấm nước, nếu không cô khóc sẽ xấu xí biết bao.

“Anh sẽ dỗ bọn họ thay cho em...”

Tạ Thanh Di mím môi, khóc thút thít: “Em biết em như vậy là không đúng nhưng... Em sẽ không chia tay Tưởng Kiêu đâu.”

Tạ Minh Duật cau mày.

Thấy anh ấy cũng muốn khuyên nhủ, Tạ Thanh Di ngẩng mặt lên nói: “Anh à, đạo lý gì đó em đều hiểu nhưng em thật sự không quan tâm. Anh có thể cho rằng em bây giờ thật ngây thơ, cho rằng em đang yêu đến mụ mị đầu óc nhưng... đợi đến khi anh thực sự thích một người nào đó, anh sẽ hiểu mà thôi.”

Thực sự thích một người nào đó….

Tạ Minh Duật im lặng trong vài giây, rồi hỏi cô: “Hai người như vậy có đáng không?”

Tạ Thanh Di rũ mắt xuống, hàng lông mi như lông quạ che khuất ánh sáng nơi đáy mắt: “Em không biết...”

Cô đưa tay lên đặt lên trái tim mình: “Em chỉ biết rằng ở đây không thể cắt đứt được, chỉ cần em nghĩ đến cuộc đời này không thể ở bên cạnh anh ấy, nó sẽ rất đau, sẽ xót xa, sẽ cay đắng, sẽ không cam tâm, giống như bị thắt một cái nút, cả đời đều sẽ không thể thư thoái, dễ chịu được.”

“Em gây gổ với bố mẹ, Tưởng Kiêu cũng đã trở mặt với chú Tưởng. Hiện tại chú Tưởng đã cách chức mọi chức vụ của cậu ta ở Quang Linh, đồng thời cũng cắt đứt tài nguyên liên quan đến nhà họ Tưởng...”

Đôi mắt Tạ Minh Duật mờ đi: “Nguyệt Lượng, sau này cậu ta không còn là thái tử của nhà họ Tưởng ở Bắc Kinh nữa, cũng không còn nhà họ Tưởng hùng hậu đứng sau nữa.”

Trên mặt Tạ Thanh Di lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng biểu hiện của anh trai cô đã nói cho cô biết rằng anh ấy không hề dọa cô.

“Làm sao có thể được...” Cô khàn giọng thì thầm, ngay lập tức nhận ra, tại sao lại không thể?

Theo tính cách của của chú Tưởng và Tưởng Kiêu, cãi nhau đến mức độ đó mới gọi là bình thường.

Cô suy đi nghĩ lại, rồi mới bình tĩnh lại một chút: “Cho dù không có nhà họ Tưởng, vẫn có Tài chính Eternity...”

Tạ Minh Duật: “Mặc dù Eternity phát triển rất tốt nhưng vẫn kém hơn nhiều so với nhà họ Tưởng, khoảng cách với gia đình chúng ta em cũng rõ.”

“Cũng chẳng sao cả.”

Đôi mắt Tạ Thanh Di sáng lên: “Em không tham lam tiền bạc, chỉ mê anh ấy thôi. Còn về phần tiền bạc, anh ấy có thể kiếm, em cũng có thể kiếm, cũng lắm là nhận thêm một vài bộ phim nữa là được.”

Một tiểu công chúa khó chiều luôn tiêu tiền như nước, vậy mà đã nói ra những lời như vậy, Tạ Minh Duật đã không còn gì để nói nữa: “Anh thật không biết Tưởng Kiêu đã cho em uống canh mê hồn gì rồi.”

Tạ Thanh Di vừa nghe thấy giọng điệu của anh ấy, lập tức mượn gió bẻ măng: “Anh hai, anh đứng về phía em đúng không?”

Tạ Minh Duật cúi đầu xuống nhìn cô.

Ba giây sau, khuôn mặt tuấn tú giả bộ nghiêm túc kia lộ ra một chút bất lực, giơ tay hung hăng xoa tóc cô: “Ai bảo em là em gái của anh làm gì.”

“Anh, anh làm rối kiểu tóc của tiên nữ rồi.”

“Hứ, tiên nữ nhà nào mà lại khóc rồi quẹt nước mắt nước mũi tèm lem vào đồ của người ta như vậy?”

“... Cũng lắm thì em đền cái mới cho anh thôi.”

“Ừm, lát nữa anh sẽ gửi hóa đơn cho em.”

“??? Tạ Minh Duật, anh thật keo kiệt mà!”

Ánh trăng sáng trên cao, gió chiều hiu hiu thổi nhẹ, tiếng cười của hai anh em văng vẳng, xa xăm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương