Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao
-
Chương 50
Tạ Thanh Di cắn răng: "A Cửu, tớ sẽ không bao giờ để ý tới anh ấy nữa, tuyệt giao, tớ muốn tuyệt giao với anh ấy! Sau này nếu tớ mà lại để ý tới anh ấy thì cậu cứ vả cho tớ một phát thật đau, vả cho tở tỉnh lại, đừng để tớ trở thành một đứa suốt ngày chỉ nghĩ đến việc yêu đương nữa."
Mấy đứa trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, đến chó cũng không thèm.
Tần Cửu ngượng ngùng, nói: "Cũng không cần phải nói tới mức tuyệt tình như vậy chứ, nhỡ đâu Tưởng Kiên thật sự đã gặp phải chuyện quan trọng gì..."
Tạ Thanh Di: "Trừ phi có con dao từ trên trời rơi xuống, máy bay bị nổ rồi, xe bị đốt cháy rồi, tớ không thể tưởng được còn có chuyện gì có thể kéo chân anh ấy không đến..."
Thậm chí ngay cả một lời giải thích bằng tin nhắn cũng không có!
Tần Cửu thấy lúc này cô đang tức giận, cũng không tiện khuyên nhủ nữa, hơn nữa đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như cô là Nguyệt Lượng, lúc này khẳng định cũng sẽ tức đến nhồi máu cơ tim luôn mất.
"Hôm nay cậu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải trở về đoàn làm phim nữa, không phải sao?"
Tần Cửu vỗ vỗ vai cô, theo người nhà rời đi.
Sau khi tiễn toàn bộ tân khách ra về, Tạ Thanh Di ăn một bát mì trường thọ do bà ngoại tự tay nấu, lại cùng người trong nhà ôm nhau một lượt, sau khi tiếp nhận lời chúc phúc của trưởng bối, bữa tiệc sinh nhật này mới chính thức chấm dứt.
Nói là không hỏi tới Tưởng Kiêu nữa nhưng trước khi lên lầu, Tạ Thanh Di vẫn nhịn không được hỏi mẹ mình: "Bố đã gọi điện thoại cho chú Tưởng chưa hả mẹ?"
Biểu cảm trên khuôn mặt của Bùi Cảnh Yên có hơi cứng ngắc, cúi đầu nói một câu: "Chú Tưởng của con bận tới nỗi không dứt ra được." Sau đó bèn lấy cớ mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Thanh Di: "..."
Hóa ra là vì công việc?
Cảm xúc rầu rĩ không vui trong long cô, trong thoáng chốc lại càng thêm nồng đậm.
Đây có thể nói là lần sinh nhật tồi tệ nhất trong cuộc đời của Tạ Thanh Di.
Cảm xúc phức tạp kia liên tục giày vò cô, cho đến tận đêm khuya, ngoài cửa sổ bất tri bất giác nổi lên một trận mưa thu, tí tách đập vào cửa sổ, cô mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, vẫn tức giận đến mức không tài nào ngủ được.
Thật là khó chịu ah ah ah ah!
Nếu biết trước thích một người sẽ khó chịu như vậy, cô đã không nên dễ dàng động tâm rồi.
Tạ Thanh Di sờ tới di động, muốn gọi điện thoại qua cho anh, mắng Tưởng Kiêu một trận để giải sầu nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy số kia ước chừng ba phút, vẫn không ấn nút gọi.
Thôi quên đi, làm như thế thì có vẻ như cô quan tâm đến anh lắm vậy.
Tùy ý ném điện thoại di động xuống bên giường, Tạ Thanh Di xếp hai tay ở ngang bụng, bắt đầu đếm dê, đếm sủi cảo, đếm mèo con...
Không thể ngủ nổi, vẫn không thể nào ngủ nổi.
Mí mắt rất mệt mỏi nhưng não bộ thì lại rất tỉnh táo, mất ngủ quả thực là sự tồn tại phản nhân loại mà.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô chợt cảm thấy đói bụng.
Tạ Thanh Di: "..."
Cô vén chăn lên, đứng dậy đi xuống dưới lầu, định làm nóng ly sữa rồi ăn chút mứt trái cây để dễ ngủ hơn.
Không nghĩ tới, mới đi tới cầu thang, cửa phòng anh trai Tạ Minh Duật vừa vặn cũng mở ra.
Tạ Minh Duật mặc âu phục: "..."
Tạ Thanh Di mặc đồ ngủ với mái tóc xù, tay còn đang cào tóc: "...?"
Hai giờ rưỡi sáng, hai anh em nhìn nhau ở hành lang.
Ba giây sau, Tạ Thanh Di nhướng mày: "Anh ạ, anh đây là muốn đi hẹn hò hay sao?"
Tạ Minh Duật: "... Đừng nói lung tung."
Tạ Thanh Di: "Vậy đêm khuya như này rồi, anh còn định đi đâu?"
Con ngươi đen láy của Tạ Minh Duật khẽ động, nhìn cô thật sâu, muốn nói lại thôi.
Tạ Thanh Di nghiêng đầu, còn muốn truy hỏi thì Tạ Minh Duật lại hỏi ngược lại cô: "Còn em thì sao, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài làm gì?"
Tạ Thanh Di: "..."
Sắc mặt của cô thoáng cái đã ỉu xìu đi trông thấy, cô bĩu môi, giọng nói rầu rĩ: "Ngủ không được, chuẩn bị rót một ly sữa uống."
Tạ Minh Duật chần chừ một lát, hỏi: "Sinh nhật hẳn là phải vui vẻ chứ, sao em lại mất ngủ rồi?"
Tạ Thanh Di nhìn anh trai nhà mình một cái, mím môi không nói.
Tạ Minh Duật: "..."
Từ tận đáy lòng anh không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Em gái đêm nay như cái xác không hồn, cứ liên tục nhìn ra bên ngoài, anh cũng đều nhìn thấy.
Chỉ là...
Một vài lời nói tràn đến bên miệng rồi lại bị nuốt xuống.
Không thể nói, phải làm theo ý của bố.
"Vậy em uống sữa xong rồi nghỉ ngơi sớm đi, anh..." Tạ Minh Duật nói: "Anh đi ra ngoài có chút việc."
Tạ Thanh Di thấy vẻ mặt của anh trai mình nghiêm túc như vậy, hơn nữa bộ âu phục và đôi giày da này, cũng không giống như đi gặp người tình bé nhỏ nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai anh em đi xuống cầu thang một trước một sau.
Tạ Thanh Di: "Anh tự lái xe ạ?"
Tạ Minh Duật: "Ừ, muộn như này rồi, tài xế cũng ngủ cả rồi."
Tạ Thanh Di "Vâng" một tiếng: "Vậy trên đường anh lái xe chú ý một chút, trời thì tối mà bên ngoài còn có mưa nữa, anh đừng lái quá nhanh."
Tạ Minh Duật đưa mắt, liếc qua khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng lại mang theo sự quan tâm của em gái, cằm không khỏi căng chặt.
Đi xuống bậc cầu thang bằng gỗ thật cuối cùng, Tạ Thanh Di rẽ trái vào phòng bếp.
Vừa đi được hai bước, phía sau chợt vang lên giọng nói trầm thấp của anh trai: "Nguyệt Lượng."
Tạ Thanh Di nghi hoặc quay đầu: "Sao vậy ạ?"
Nương theo ánh sáng mông lung của đèn tường phòng khách, đôi mắt đen trầm tĩnh của Tạ Minh Duật nhìn thẳng về phía cô, tựa hồ hiện lên một chút do dự, cuối cùng anh vẫn nắm chặt ngón tay, hạ thấp giọng nói: "Tưởng Kiêu thật ra... đã đến rồi."
Tạ Thanh Di giật mình, đại não bị cơn mất ngủ tra tấn còn có chút chậm chạp.
Ba giây sau, cô mới chớp mắt phản ứng lại: "Ý anh là sao?"
Tạ Minh Duật mím cánh môi mỏng, rốt cuộc không đành lòng giấu cô: "Xe của cậu ấy vẫn luôn đỗ ở bên ngoài nhà chúng ta."
Tạ Thanh Di càng thêm hoang mang: "Nếu đã tới thì vì sao lại không xuất hiện, chẳng lẽ anh ấy là yêu ma quỷ quái, nhà chúng ta có thiết lập rào ngăn cản gì với anh ấy chắc?"
Ngay từ đầu, biết được tin xe của Tưởng Kiêu đỗ ở ngoài cửa từ chỗ quản gia, Tạ Minh Duật cũng có nghi hoặc này.
Thẳng đến khi quản gia nói cho anh biết, Tạ Luân đã ngăn lại, không cho đưa thiệp mời tới nhà họ Tưởng.
Đều là nhân vật có danh tiếng, có thể diện trong xã hội thượng lưu, không mời mà đến thì sẽ không hợp lễ nghĩa.
Huống hồ cha con nhà họ Tưởng thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý tứ của nhà họ Tạ được kia chứ.
Trong biệt thự ca múa rộn ràng, tiếng cười nói không ngừng.
Bên trong xe bên ngoài biệt thự, người đàn ông trẻ tuổi một mình canh giữ phần cô tịch thuộc về riêng mình.
Đây mới là thế giới mà anh nên ở lại.
Cô đơn, im lặng, không được cứu vớt.
"Ngay từ đầu anh không nói cho em biết, bây giờ mới nói cho em biết thì có ích gì nữa đây?"
Tạ Thanh Di thế nào cũng không nghĩ tới nguyên nhân cha con nhà họ Tưởng vắng mặt, ấy vậy mà lại là bố mẹ nhà mình ở sau lưng rút củi dưới đáy nồi.
Cho nên lúc đầu cô cảm thấy ngột ngạt khó chịu đều là phí hoài công sức cả rồi sao?
Tạ Minh Duật nhìn chằm chằm vào đôi lông mày nhíu chặt của em gái, im lặng hồi lâu, nói: "Anh vốn dĩ không nên nói cho em biết."
Tạm dừng một chút, anh bình tĩnh bổ sung: "Nhưng Tưởng Kiêu bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện..."
Tạ Thanh Di tim đập thình thịch.
Cô chỉ nhìn thấy hai cánh môi mỏng của anh trai mình đang di chuyển nhưng lỗ tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả, đầu óc chỉ tuần hoàn một câu "Xảy ra tai nạn giao thông, đang cấp cứu".
Ba giây sau, cô từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, ba bước cũng biến thành hai bước chạy đến trước mặt Tạ Minh Duật, cổ họng bởi vì căng thẳng quá mức đều lộ ra âm thanh khàn khàn: "Sao... Làm sao có thể..."
"Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Cấp cứu? Bị thương rất nghiêm trọng ư?"
Hai tay Tạ Thanh Di nắm chặt lấy cổ tay của Tạ Minh Duật, sợ anh chạy mất: "Là bệnh viện nào! Anh ơi! Anh nói cho em biết đi!"
Tạ Minh Duật nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng quẫn bách của cô, giọng điệu chậm lại: "Bệnh viện nhân dân số hai..."
Anh đang trên đường đến đó.
Tai nạn giao thông tuy là ngoài ý muốn nhưng Tưởng Kiêu là bởi vì yến hội của nhà họ Tạ nên mới đến thành phố Thượng Hải.
Hiện tại Tưởng Kiêu xảy ra chuyện như vậy, ở Thượng Hải lại không có người thân cũng chẳng có người quen, giao tình trong suốt mấy năm nay làm cho Tạ Minh Duật không có cách nào ngồi yên không để ý được, đi qua nhìn một cái cũng tốt.
"Bệnh viện Nhân dân số hai, Bệnh viện Nhân dân số hai..."
Tạ Thanh Di lẩm bẩm: "Em phải đi gặp anh ấy."
Tạ Minh Duật đã dự đoán được phản ứng của cô từ lâu.
Bàn tay rộng lớn giữ lấy vai cô, anh cúi xuống, đôi mắt kiên định mà thành thục: "Em hãy nghe lời anh."
Tạ Thanh Di ngẩng mặt lên, rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Tạ Minh Duật nói: "Hiện tại lên lầu thay quần áo, đội mũ khẩu trang và kính râm, anh đi lái xe, năm phút sau gặp nhau ở cổng, nghe hiểu chưa?"
Rốt cuộc là lãnh đạo nhiều năm, nói năng rất có khí phách mà an bài mọi việc, như cột sáng lấp lánh bổ ra tầng mây hỗn độn, bộ não rối mù của Tạ Thanh Di cũng trở nên rõ ràng hơn.
"Được, em lên tầng ngay đây."
Tạ Minh Duật nhìn về bóng lưng cô gái nhỏ nhắn bay nhanh lên tầng trên, những nỗi lo lắng sâu sắc thấp thoáng hiện lên trong bóng đen tĩnh mịch.
Anh làm như vậy, liệu có đúng không?
...
Khi màn đêm buông xuống, đêm thu trở nên lạnh lẽo và hiu quạnh hơn, trong bệnh viện đầy mùi nước khử trùng mũi gai thì lại càng thêm ảm đạm.
Bên ngoài cửa bệnh viện, trợ lý của Tạ Minh Duật đã chờ từ lâu thì gặp được giám đốc và thân ảnh một người che kín từ đầu đến chân, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó mới chợt hiểu ra, vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Chào Tổng giám đốc Tạ, chào cô Tạ."
Hai anh em bước nhanh về phía thang máy.
"Người thế nào rồi?"
"Vẫn đang được cấp cứu ạ."
"Nguyên nhân của vụ tai nạn ấy đã được điều tra rõ ràng chưa?"
"Là do mệt mỏi khi lái xe, cộng với việc đường ngày mưa trơn trượt, đụng vào một chiếc xe, vì bẻ lái quá gấp để tránh xe kia nên mới làm cho chiếc xe bị lật".
"..."
Tạ Minh Duật bất động thanh sắc nhìn người ở cạnh mình một cái, đưa tay day day đầu lông mày, hỏi: "Xe của đối phương thì sao?"
Trợ lý cho biết: "Xe của giám đốc Tưởng quay đầu nhanh nên đối phương không có vấn đề gì, chỉ bị giật mình, đầu xe bị lệch, xước một chút sơn. Người chủ xe đó cũng khá là dễ nói chuyện, đi theo công an làm xong giấy tờ, chấp nhận hòa giải, chỗ sơn xe bị cọ vào thì báo cho bên bảo hiểm rồi tự tiến hành xử lý ạ."
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã đến phòng phẫu thuật.
Ấy vậy mà cũng thật là trùng hợp, một nhóm người bọn họ vừa tới cửa không lâu thì ánh sáng của phòng mổ đã chuyển sang màu xanh lá cây, bác sĩ bước ra.
Tạ Thanh Di nhanh chóng lên tiếng: "Bác sĩ ơi, anh ấy sao rồi?"
Giữa đêm hôm khuya khoắt như này, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ đeo khẩu trang, thậm chí còn đeo kính râm làm cho các bác sĩ giật mình.
Đợi đến khi kịp phản ứng lại, vị bác sĩ nọ nghi hoặc mà xem xét anh em hai người: "Hai người là người nhà của bệnh nhân sao?"
Không đợi Tạ Minh Duật trả lời, Tạ Thanh Di đã tuôn ra một câu: "Vâng, tôi là em gái của anh ấy."
Cách một lớp kính râm, các bác sĩ đều cảm nhận được sự lo lắng của cô, không nghi ngờ gì, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng rồi."
Khi nghe được điều này, trái tim căng thẳng suốt một chặng đường này của Tạ Thanh Di đã được thả lỏng.
Không lâu sau, y tá đẩy xe mổ ra ngoài.
Anh Tạ Thanh Di vội vàng tiến đến, khi thấy Tưởng Kiêu mặc bộ đồ mổ màu xanh dương, trên đầu có một lớp bông băng dày đặc màu trắng, trái tim chợt run rẩy, mũi không kiểm soát được mà cảm thấy chua xót.
"Anh ơi..."
Cô nhìn thấy bàn tay thon dài đặt phía bên ngoài của anh, cô bèn vươn tay nắm lấy, giọng điệu nhẹ nhàng hòa cùng với giọng khóc bị dồn nén: "Đã không cùng em đón sinh nhật lại còn làm hại em phải rơi nước mắt..."
"Tưởng Kiêu, anh, cái đồ khốn kiếp này."
Một giọt nước mắt ướt đẫm rơi vào mu bàn tay trắng lạnh hiển rõ từng mạch máu đó.
Bờ mi của người đàn ông đang nằm yên trên xe phẫu thuật rung động khẽ khàng tới mức không thể phát giác được.
Chú thích:
(1) LSP: Viết tắt của 老色胚, tạm dịch là kẻ dâm từ trong trứng.
Mấy đứa trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, đến chó cũng không thèm.
Tần Cửu ngượng ngùng, nói: "Cũng không cần phải nói tới mức tuyệt tình như vậy chứ, nhỡ đâu Tưởng Kiên thật sự đã gặp phải chuyện quan trọng gì..."
Tạ Thanh Di: "Trừ phi có con dao từ trên trời rơi xuống, máy bay bị nổ rồi, xe bị đốt cháy rồi, tớ không thể tưởng được còn có chuyện gì có thể kéo chân anh ấy không đến..."
Thậm chí ngay cả một lời giải thích bằng tin nhắn cũng không có!
Tần Cửu thấy lúc này cô đang tức giận, cũng không tiện khuyên nhủ nữa, hơn nữa đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như cô là Nguyệt Lượng, lúc này khẳng định cũng sẽ tức đến nhồi máu cơ tim luôn mất.
"Hôm nay cậu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải trở về đoàn làm phim nữa, không phải sao?"
Tần Cửu vỗ vỗ vai cô, theo người nhà rời đi.
Sau khi tiễn toàn bộ tân khách ra về, Tạ Thanh Di ăn một bát mì trường thọ do bà ngoại tự tay nấu, lại cùng người trong nhà ôm nhau một lượt, sau khi tiếp nhận lời chúc phúc của trưởng bối, bữa tiệc sinh nhật này mới chính thức chấm dứt.
Nói là không hỏi tới Tưởng Kiêu nữa nhưng trước khi lên lầu, Tạ Thanh Di vẫn nhịn không được hỏi mẹ mình: "Bố đã gọi điện thoại cho chú Tưởng chưa hả mẹ?"
Biểu cảm trên khuôn mặt của Bùi Cảnh Yên có hơi cứng ngắc, cúi đầu nói một câu: "Chú Tưởng của con bận tới nỗi không dứt ra được." Sau đó bèn lấy cớ mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Thanh Di: "..."
Hóa ra là vì công việc?
Cảm xúc rầu rĩ không vui trong long cô, trong thoáng chốc lại càng thêm nồng đậm.
Đây có thể nói là lần sinh nhật tồi tệ nhất trong cuộc đời của Tạ Thanh Di.
Cảm xúc phức tạp kia liên tục giày vò cô, cho đến tận đêm khuya, ngoài cửa sổ bất tri bất giác nổi lên một trận mưa thu, tí tách đập vào cửa sổ, cô mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, vẫn tức giận đến mức không tài nào ngủ được.
Thật là khó chịu ah ah ah ah!
Nếu biết trước thích một người sẽ khó chịu như vậy, cô đã không nên dễ dàng động tâm rồi.
Tạ Thanh Di sờ tới di động, muốn gọi điện thoại qua cho anh, mắng Tưởng Kiêu một trận để giải sầu nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy số kia ước chừng ba phút, vẫn không ấn nút gọi.
Thôi quên đi, làm như thế thì có vẻ như cô quan tâm đến anh lắm vậy.
Tùy ý ném điện thoại di động xuống bên giường, Tạ Thanh Di xếp hai tay ở ngang bụng, bắt đầu đếm dê, đếm sủi cảo, đếm mèo con...
Không thể ngủ nổi, vẫn không thể nào ngủ nổi.
Mí mắt rất mệt mỏi nhưng não bộ thì lại rất tỉnh táo, mất ngủ quả thực là sự tồn tại phản nhân loại mà.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô chợt cảm thấy đói bụng.
Tạ Thanh Di: "..."
Cô vén chăn lên, đứng dậy đi xuống dưới lầu, định làm nóng ly sữa rồi ăn chút mứt trái cây để dễ ngủ hơn.
Không nghĩ tới, mới đi tới cầu thang, cửa phòng anh trai Tạ Minh Duật vừa vặn cũng mở ra.
Tạ Minh Duật mặc âu phục: "..."
Tạ Thanh Di mặc đồ ngủ với mái tóc xù, tay còn đang cào tóc: "...?"
Hai giờ rưỡi sáng, hai anh em nhìn nhau ở hành lang.
Ba giây sau, Tạ Thanh Di nhướng mày: "Anh ạ, anh đây là muốn đi hẹn hò hay sao?"
Tạ Minh Duật: "... Đừng nói lung tung."
Tạ Thanh Di: "Vậy đêm khuya như này rồi, anh còn định đi đâu?"
Con ngươi đen láy của Tạ Minh Duật khẽ động, nhìn cô thật sâu, muốn nói lại thôi.
Tạ Thanh Di nghiêng đầu, còn muốn truy hỏi thì Tạ Minh Duật lại hỏi ngược lại cô: "Còn em thì sao, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài làm gì?"
Tạ Thanh Di: "..."
Sắc mặt của cô thoáng cái đã ỉu xìu đi trông thấy, cô bĩu môi, giọng nói rầu rĩ: "Ngủ không được, chuẩn bị rót một ly sữa uống."
Tạ Minh Duật chần chừ một lát, hỏi: "Sinh nhật hẳn là phải vui vẻ chứ, sao em lại mất ngủ rồi?"
Tạ Thanh Di nhìn anh trai nhà mình một cái, mím môi không nói.
Tạ Minh Duật: "..."
Từ tận đáy lòng anh không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Em gái đêm nay như cái xác không hồn, cứ liên tục nhìn ra bên ngoài, anh cũng đều nhìn thấy.
Chỉ là...
Một vài lời nói tràn đến bên miệng rồi lại bị nuốt xuống.
Không thể nói, phải làm theo ý của bố.
"Vậy em uống sữa xong rồi nghỉ ngơi sớm đi, anh..." Tạ Minh Duật nói: "Anh đi ra ngoài có chút việc."
Tạ Thanh Di thấy vẻ mặt của anh trai mình nghiêm túc như vậy, hơn nữa bộ âu phục và đôi giày da này, cũng không giống như đi gặp người tình bé nhỏ nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai anh em đi xuống cầu thang một trước một sau.
Tạ Thanh Di: "Anh tự lái xe ạ?"
Tạ Minh Duật: "Ừ, muộn như này rồi, tài xế cũng ngủ cả rồi."
Tạ Thanh Di "Vâng" một tiếng: "Vậy trên đường anh lái xe chú ý một chút, trời thì tối mà bên ngoài còn có mưa nữa, anh đừng lái quá nhanh."
Tạ Minh Duật đưa mắt, liếc qua khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng lại mang theo sự quan tâm của em gái, cằm không khỏi căng chặt.
Đi xuống bậc cầu thang bằng gỗ thật cuối cùng, Tạ Thanh Di rẽ trái vào phòng bếp.
Vừa đi được hai bước, phía sau chợt vang lên giọng nói trầm thấp của anh trai: "Nguyệt Lượng."
Tạ Thanh Di nghi hoặc quay đầu: "Sao vậy ạ?"
Nương theo ánh sáng mông lung của đèn tường phòng khách, đôi mắt đen trầm tĩnh của Tạ Minh Duật nhìn thẳng về phía cô, tựa hồ hiện lên một chút do dự, cuối cùng anh vẫn nắm chặt ngón tay, hạ thấp giọng nói: "Tưởng Kiêu thật ra... đã đến rồi."
Tạ Thanh Di giật mình, đại não bị cơn mất ngủ tra tấn còn có chút chậm chạp.
Ba giây sau, cô mới chớp mắt phản ứng lại: "Ý anh là sao?"
Tạ Minh Duật mím cánh môi mỏng, rốt cuộc không đành lòng giấu cô: "Xe của cậu ấy vẫn luôn đỗ ở bên ngoài nhà chúng ta."
Tạ Thanh Di càng thêm hoang mang: "Nếu đã tới thì vì sao lại không xuất hiện, chẳng lẽ anh ấy là yêu ma quỷ quái, nhà chúng ta có thiết lập rào ngăn cản gì với anh ấy chắc?"
Ngay từ đầu, biết được tin xe của Tưởng Kiêu đỗ ở ngoài cửa từ chỗ quản gia, Tạ Minh Duật cũng có nghi hoặc này.
Thẳng đến khi quản gia nói cho anh biết, Tạ Luân đã ngăn lại, không cho đưa thiệp mời tới nhà họ Tưởng.
Đều là nhân vật có danh tiếng, có thể diện trong xã hội thượng lưu, không mời mà đến thì sẽ không hợp lễ nghĩa.
Huống hồ cha con nhà họ Tưởng thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý tứ của nhà họ Tạ được kia chứ.
Trong biệt thự ca múa rộn ràng, tiếng cười nói không ngừng.
Bên trong xe bên ngoài biệt thự, người đàn ông trẻ tuổi một mình canh giữ phần cô tịch thuộc về riêng mình.
Đây mới là thế giới mà anh nên ở lại.
Cô đơn, im lặng, không được cứu vớt.
"Ngay từ đầu anh không nói cho em biết, bây giờ mới nói cho em biết thì có ích gì nữa đây?"
Tạ Thanh Di thế nào cũng không nghĩ tới nguyên nhân cha con nhà họ Tưởng vắng mặt, ấy vậy mà lại là bố mẹ nhà mình ở sau lưng rút củi dưới đáy nồi.
Cho nên lúc đầu cô cảm thấy ngột ngạt khó chịu đều là phí hoài công sức cả rồi sao?
Tạ Minh Duật nhìn chằm chằm vào đôi lông mày nhíu chặt của em gái, im lặng hồi lâu, nói: "Anh vốn dĩ không nên nói cho em biết."
Tạm dừng một chút, anh bình tĩnh bổ sung: "Nhưng Tưởng Kiêu bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện..."
Tạ Thanh Di tim đập thình thịch.
Cô chỉ nhìn thấy hai cánh môi mỏng của anh trai mình đang di chuyển nhưng lỗ tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả, đầu óc chỉ tuần hoàn một câu "Xảy ra tai nạn giao thông, đang cấp cứu".
Ba giây sau, cô từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, ba bước cũng biến thành hai bước chạy đến trước mặt Tạ Minh Duật, cổ họng bởi vì căng thẳng quá mức đều lộ ra âm thanh khàn khàn: "Sao... Làm sao có thể..."
"Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Cấp cứu? Bị thương rất nghiêm trọng ư?"
Hai tay Tạ Thanh Di nắm chặt lấy cổ tay của Tạ Minh Duật, sợ anh chạy mất: "Là bệnh viện nào! Anh ơi! Anh nói cho em biết đi!"
Tạ Minh Duật nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng quẫn bách của cô, giọng điệu chậm lại: "Bệnh viện nhân dân số hai..."
Anh đang trên đường đến đó.
Tai nạn giao thông tuy là ngoài ý muốn nhưng Tưởng Kiêu là bởi vì yến hội của nhà họ Tạ nên mới đến thành phố Thượng Hải.
Hiện tại Tưởng Kiêu xảy ra chuyện như vậy, ở Thượng Hải lại không có người thân cũng chẳng có người quen, giao tình trong suốt mấy năm nay làm cho Tạ Minh Duật không có cách nào ngồi yên không để ý được, đi qua nhìn một cái cũng tốt.
"Bệnh viện Nhân dân số hai, Bệnh viện Nhân dân số hai..."
Tạ Thanh Di lẩm bẩm: "Em phải đi gặp anh ấy."
Tạ Minh Duật đã dự đoán được phản ứng của cô từ lâu.
Bàn tay rộng lớn giữ lấy vai cô, anh cúi xuống, đôi mắt kiên định mà thành thục: "Em hãy nghe lời anh."
Tạ Thanh Di ngẩng mặt lên, rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Tạ Minh Duật nói: "Hiện tại lên lầu thay quần áo, đội mũ khẩu trang và kính râm, anh đi lái xe, năm phút sau gặp nhau ở cổng, nghe hiểu chưa?"
Rốt cuộc là lãnh đạo nhiều năm, nói năng rất có khí phách mà an bài mọi việc, như cột sáng lấp lánh bổ ra tầng mây hỗn độn, bộ não rối mù của Tạ Thanh Di cũng trở nên rõ ràng hơn.
"Được, em lên tầng ngay đây."
Tạ Minh Duật nhìn về bóng lưng cô gái nhỏ nhắn bay nhanh lên tầng trên, những nỗi lo lắng sâu sắc thấp thoáng hiện lên trong bóng đen tĩnh mịch.
Anh làm như vậy, liệu có đúng không?
...
Khi màn đêm buông xuống, đêm thu trở nên lạnh lẽo và hiu quạnh hơn, trong bệnh viện đầy mùi nước khử trùng mũi gai thì lại càng thêm ảm đạm.
Bên ngoài cửa bệnh viện, trợ lý của Tạ Minh Duật đã chờ từ lâu thì gặp được giám đốc và thân ảnh một người che kín từ đầu đến chân, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó mới chợt hiểu ra, vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Chào Tổng giám đốc Tạ, chào cô Tạ."
Hai anh em bước nhanh về phía thang máy.
"Người thế nào rồi?"
"Vẫn đang được cấp cứu ạ."
"Nguyên nhân của vụ tai nạn ấy đã được điều tra rõ ràng chưa?"
"Là do mệt mỏi khi lái xe, cộng với việc đường ngày mưa trơn trượt, đụng vào một chiếc xe, vì bẻ lái quá gấp để tránh xe kia nên mới làm cho chiếc xe bị lật".
"..."
Tạ Minh Duật bất động thanh sắc nhìn người ở cạnh mình một cái, đưa tay day day đầu lông mày, hỏi: "Xe của đối phương thì sao?"
Trợ lý cho biết: "Xe của giám đốc Tưởng quay đầu nhanh nên đối phương không có vấn đề gì, chỉ bị giật mình, đầu xe bị lệch, xước một chút sơn. Người chủ xe đó cũng khá là dễ nói chuyện, đi theo công an làm xong giấy tờ, chấp nhận hòa giải, chỗ sơn xe bị cọ vào thì báo cho bên bảo hiểm rồi tự tiến hành xử lý ạ."
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã đến phòng phẫu thuật.
Ấy vậy mà cũng thật là trùng hợp, một nhóm người bọn họ vừa tới cửa không lâu thì ánh sáng của phòng mổ đã chuyển sang màu xanh lá cây, bác sĩ bước ra.
Tạ Thanh Di nhanh chóng lên tiếng: "Bác sĩ ơi, anh ấy sao rồi?"
Giữa đêm hôm khuya khoắt như này, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ đeo khẩu trang, thậm chí còn đeo kính râm làm cho các bác sĩ giật mình.
Đợi đến khi kịp phản ứng lại, vị bác sĩ nọ nghi hoặc mà xem xét anh em hai người: "Hai người là người nhà của bệnh nhân sao?"
Không đợi Tạ Minh Duật trả lời, Tạ Thanh Di đã tuôn ra một câu: "Vâng, tôi là em gái của anh ấy."
Cách một lớp kính râm, các bác sĩ đều cảm nhận được sự lo lắng của cô, không nghi ngờ gì, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng rồi."
Khi nghe được điều này, trái tim căng thẳng suốt một chặng đường này của Tạ Thanh Di đã được thả lỏng.
Không lâu sau, y tá đẩy xe mổ ra ngoài.
Anh Tạ Thanh Di vội vàng tiến đến, khi thấy Tưởng Kiêu mặc bộ đồ mổ màu xanh dương, trên đầu có một lớp bông băng dày đặc màu trắng, trái tim chợt run rẩy, mũi không kiểm soát được mà cảm thấy chua xót.
"Anh ơi..."
Cô nhìn thấy bàn tay thon dài đặt phía bên ngoài của anh, cô bèn vươn tay nắm lấy, giọng điệu nhẹ nhàng hòa cùng với giọng khóc bị dồn nén: "Đã không cùng em đón sinh nhật lại còn làm hại em phải rơi nước mắt..."
"Tưởng Kiêu, anh, cái đồ khốn kiếp này."
Một giọt nước mắt ướt đẫm rơi vào mu bàn tay trắng lạnh hiển rõ từng mạch máu đó.
Bờ mi của người đàn ông đang nằm yên trên xe phẫu thuật rung động khẽ khàng tới mức không thể phát giác được.
Chú thích:
(1) LSP: Viết tắt của 老色胚, tạm dịch là kẻ dâm từ trong trứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook