Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, chóp mũi Tưởng Kiêu gần như đã cọ vào gò má mềm mại của cô gái.

Chỉ thiếu một chút nữa.

Giọng nói đê tiện sâu trong nội tâm đang kêu gào xúi giục, cô say rồi, ngủ thiếp đi rồi, hôn một cái sẽ không bị phát hiện đâu. 

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất mà anh có thể thân mật với cô.

Một nụ hôn trộm, hèn hạ nhưng lại khiến người ta khát vọng đến vậy.

Yết hầu anh nhấp nhô, trầm mặt cúi người.

Bỗng nhiên, đôi mắt như cánh bướm khẽ run rẩy, đôi mắt cô gái gợn lên như sương mù mới tỉnh, mê mang nhìn về phía anh: “Anh?”

Tưởng Kiêu: “...”

Tạ Thanh Di nháy mắt mấy cái, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, nháy mắt cho rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng hơi thở của anh lại chân thật đến vậy ——

“Sao anh lại...dựa gần thế?”

Giống như bị một chậu nước lạnh xối xuống đầu, sự khô nóng trong thân thể lập tức tan thành mây khói, đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô phản chiếu bộ dáng ti tiện thừa dịp sàm sỡ người khác của anh. 

“Có gì trên mặt em kìa.” Tưởng Kiêu lạnh nhạt nói, ngón tay thon dài chạm vào khóe mắt cô, khẽ lau đi: “Có chấm đen, chắc là mascara.”

Tạ Thanh Di nghẹn lại: “Cái anh nói chắc là nốt ruồi lệ em cố ý vẽ.”

Khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia cứng đờ, Tưởng Kiêu thu tay lại, ngồi thẳng người: “Xin lỗi.”

Dù sao lát nữa về nhà sẽ tẩy trang, Tạ Thanh Y cũng không quan tâm nốt ruồi này còn không, điều cô quan tâm chính là —— vừa rồi anh dựa vào gần như vậy, thật sự chỉ là lau vết bẩn trên mặt cô?

Có quỷ mới tin.

Giả vờ thoải mái duỗi duỗi thắt lưng, miệng cô phát ra một tiếng rắc rắc lười biếng, xoa xoa cổ: “Làm sao em lại dựa vào vai anh vậy?”

Thấy cô ấy không nhắc tới chuyện hôn trộm nữa, trong lòng Tưởng Kiêu cũng buông lỏng, lại khôi phục tư thái thong dong trước sau như một: “Đầu của em đập vào cửa sổ, anh sợ em bị choáng, chú Tạ sẽ tìm anh tính sổ mất.”

Tạ Thanh Di: “......”

Anh mới bị đụng ngốc, thẳng nam thối!

Oán thầm một câu, cô sâu kín liếc anh một cái, thấy bộ dáng chính nhân quân tử này của anh, đáy lòng thật không thoải mái.

Vì thế cô lại nhích đến cạnh Tưởng Kiêu, con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn về phía anh: “Vừa rồi anh thật sự chỉ giúp em lau mặt thôi sao?”

Giọng nói ngọt ngào mang theo đầy hoài nghi.

Chiếc xe vẫn đang di chuyển ổn định trên đường, kính cách âm chặn lại sự ồn ào náo nhiệt bên đường, đến khi âm thanh cuối cùng của cô kết thúc, trong khoang sau yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ. 

Ngón tay đặt bên phải khẽ nhúc nhích hai cái, Tưởng Kiêu nhìn thẳng về phía trước, thanh âm âm trầm thanh lãnh: “Đúng vậy.”

“Ồ, vậy sao.”

Tạ Thanh Di một tấc không rời chú ý mọi biểu cảm trên khuôn mặt anh, âm cuối kéo dài, mang theo trêu tức: “Em còn tưởng rằng, vừa rồi anh muốn hôn em.”

Ánh mắt Tưởng Kiêu khẽ lóe lên.

Không đợi anh lên tiếng, Tạ Thanh Di lại tiến gần anh hơn: “Anh, anh có muốn thử hôn em không?”

Suy nghĩ của Tưởng Kiêu đông cứng trong giây lát.

Khung cảnh ở vườn địa đàng lại tái hiện, cô trở thành con rắn nhỏ quấn quanh cành cây, thè chiếc lưỡi đỏ tươi, lời nói ngọt như mật, kéo anh xuống vực thẳm.

Cảm giác cổ họng khô khốc một lần nữa ập đến, hô hấp của anh càng lúc càng âm trầm: “Em…”

“Em đùa thôi!”

Tạ Thanh Di cong mắt, lộ ra nụ cười giảo hoạt sáng lạn, ngồi trở lại vị trí của mình: “Anh cũng đừng tức giận, là do anh lau mất nốt ruồi lệ của em trước, em đùa giỡn một chút thì có sao đâu?”

Ngón tay đang nắm chặt dần dần buông ra, Tưởng Kiêu giật giật khóe miệng: “Ừ, anh không tức giận.”

Anh nên cảm thấy may mắn vì sự dừng lại kịp lúc của cô đã kịp thời kéo lý trí của anh quay lại.

Suýt nữa, anh đã chiều theo cảm xúc của mình mà vượt qua ranh giới.

“Nhưng sau này em đừng đùa giỡn như vậy nữa.”

Tưởng Kiêu cụp mắt, ngữ khí đứng đắn mà nghiêm túc: “Không thích hợp.”

Thấy bộ dáng nghiêm túc vô vị này, ngón tay trắng nõn của Tạ Thanh Di vuốt ve làn tóc phía sau tai, lười biếng nói: “Cái này có gì mà không thích hợp chứ, anh và em cũng không có quan hệ huyết thống, bỏ qua giao tình cũ của chú Tưởng và ba em, chúng ta chính là một đôi nam nữ trưởng thành bình thường, cho dù có hôn cũng không phải vấn đề gì to lớn…”

Thấy cô càng nói càng làm càn, Tưởng Kiêu ngắt lời: “Em say rồi, nói nhảm rồi.”

“Em không say, đêm nay em cũng chỉ uống hai ly rượu vang đỏ mà thôi, tửu lượng của em không kém đến mức như vậy.”

Tạ Thanh Di dựa vào ghế xe, nghiêng đầu nhìn anh.

Đáy lòng tựa như có vô số móng vuốt đang nhộn nhạo, muốn cào vỡ lớp giấy cửa sổ kia, lại muốn cào vỡ bộ mặt nạ cấm dục lạnh lùng này của anh.

Từ khi cô hiểu biết về tình cảm nam nữ, cô đã sinh ra một sự chiếm hữu hoang đường không thể nói ra đối với anh.

Muốn hôn anh, ôm anh, tiếp cận anh, xé lý trí của anh, phá hủy vỏ bọc ngụy trang của anh.

Cô kiêu căng đã quen, từ nhỏ đến lớn không có thứ không có được, mà Tưởng Kiêu, là lần đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất, cô kỳ vọng thuộc về mình như vậy.

Cô muốn từ thân thể đến linh hồn anh, hoàn toàn thuộc về cô.

“Những lời vừa nãy em nói không phải là nhảm nhí, em đang suy nghĩ đến việc tìm một người luyện kỹ thuật hôn với em.”

Tạ Thanh Di nhìn thấy người đàn ông bởi vì căng thẳng mà quai hàm càng thêm cứng đờ, mơ hồ có một loại khoái cảm “bất cần”: “Không phải là em phải quay cảnh hôn với thầy Bạc sao? Cảnh hôn của anh ấy là tuyệt đỉnh trong giới, trên B trạm còn kiểm kê lại những cảnh hôn đó, nghe nói là có thể hôn đến mềm chân. Em lại chưa từng hôn ai, nếu phải quay cảnh hôn với anh ấy, kinh nghiệm không đủ thì không thực hiện được đâu, cứ NG suốt, thì sẽ xấu hổ lắm... Lỡ như lộ ra ngoài, fan của anh ấy sẽ dìm chết em, cảm thấy em cố ý chiếm tiện nghi của anh ấy.”

Cảnh hôn cũng là diễn xuất, vô cùng khảo nghiệm bản lĩnh của diễn viên.

Những cảnh hôn đẹp sẽ khiến khán giả nao lòng, còn cảnh hôn tệ hại sẽ trở thành những biểu tượng cảm xúc kinh điển và những khung cảnh vô cùng lúng túng xấu hổ trên B trạm.

Cô nói rất có lý nhưng một chữ Tưởng Kiêu cũng nghe không vào.

Chỉ cần vừa nghĩ đến người đàn ông già hơn ba mươi tuổi kia, có thể không chỉ một lần hôn cô gái nhỏ trước mắt, một loại tức giận nồng đậm khó có thể diễn tả mạnh mẽ dâng lên trong lồ.ng ngực, sóng to cuồn cuộn, mãnh liệt không ngừng.

“Đừng suy nghĩ về điều đó.”

Giữa hai hàng lông mày Tưởng Kiêu tràn đầy lạnh lùng, thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, trầm ngâm bổ sung: “Ý anh là, cách thời điểm vào đoàn làm phim vẫn còn chút thời gian, có lẽ những phân cảnh không quan trọng đó sẽ bị cắt bớt, dù sao hiện tại tiêu chuẩn kiểm duyệt ngày càng thắt chặt…”

“Có lẽ đi.”

Tạ Thanh Di lơ đễnh nhún vai, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Nhưng cảnh hôn sớm muộn gì cũng có…”

Khóe mắt nhìn thấy thần sắc lạnh lùng không kiên nhẫn của anh, Tạ Thanh Di dừng lại lời nói: “Hiện tại nghĩ những thứ này quả thực hơi sớm, một tháng sau mới vào đoàn, cùng lắm thì đến lúc đó nhờ ảnh đế hướng dẫn em nhiều hơn. Anh ấy tính tình tốt, sẽ không từ chối đâu.”

Cổ họng Tưởng Kiêu chát đắng. 

Nhắm mắt lại, cuối cùng không nói gì hết.

Sau đó, cả hai cùng giữ im lặng.

Cũng may không bao lâu sau, xe đã chạy đến Ngự Cảnh Uyển.

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Tưởng Kiêu nói.

“Vâng, anh cũng vậy.”

Tạ Thanh Di có chút bực bội, thản nhiên đáp một tiếng, sau đó dứt khoát cầm túi xách, không quay đầu lại xuống xe.

Cửa xe vang lên một tiếng “rầm”, tài xế phía trước hoảng sợ nhưng ông chủ trong gương chiếu hậu cũng không có nửa phần bất mãn, anh ta cũng không tiện nói nhiều.

Chỉ là trong lòng không khỏi suy đoán: Trước khi lên xe không phải rất tốt sao, vừa rồi sau vách ngăn đã xảy ra chuyện gì? Cãi nhau à?

Giống như lần trước, thẳng đến khi Tạ Thanh Di lên lầu, chiếc Bentley màu đen dưới ánh đèn đường mới từ từ rời đi.

Đứng bên cửa sổ một lúc lâu, cô vuốt ve cánh môi của mình.

Nếu như một khắc kia cô không mở mắt ra, anh có hôn cô không? 

Đáy mắt đen kịt xẹt qua một tia ảo não, trong lòng lại dâng lên một tia chờ mong.

Cho nên, đối với cô, anh cũng không phải không có cảm giác gì.

Nhưng khi cô cố ý lấy đề tài “hôn môi” thăm dò anh, vì sao anh vẫn bình tĩnh như vậy?

Nhịn giỏi như vậy sao?

Một mình rối rắm một hồi lâu, Tạ Thanh Di nhịn không được lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tần Cửu.

Diane: [A Cửu, có ở đó không.]

A Cửu: [?]

Diane: [Còn nhớ người bạn lần trước tớ đã nói với cậu không?]

A Cửu: [?]

Diane: [Chính là người lần trước quấn khăn tắm…]

A Cửu: [Người chị em đó hả, lần này lại làm sao?]

Diane: [......]

Diane: [Người đàn ông đó hôm nay thừa dịp cô ấy ngủ, hình như muốn hôn cô ấy.]

A Cửu: [Hôn chưa?]

Diane: [Lúc ấy cô ấy đang ngủ, vừa mở mắt ra, người đàn ông kia liền né tránh, nói là trên mặt cô ấy bị bẩn…]

A Cửu: [Cậu tin sao?]

Diane: [Tớ không tin.]

A Cửu: [Không phải là được rồi sao, rõ ràng là người đàn ông kia cũng có ý đó.]

Diane: [Thật?]

Gửi xong câu nghi vấn này, bên đối diện không có đáp lại, một phút sau, Tần Cửu gọi điện thoại tới. 

“Tạ Thanh Di a Tạ Thanh Di, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Biết cậu lâu như vậy rồi, cậu cũng không phải là người lề mề chậm chạp, sao chinh phục một người đàn ông thôi mà lại vất vả như vậy?”

“.....?”

Tạ Thanh Di ho khan một tiếng: “Ai nói là tớ chứ?”

“Được được, đó là một người bạn của cậu."

Cách điện thoại phảng phất cũng có thể nhìn thấy Tần Cửu đang trợn trắng mắt: “Cái loại cớ này là của thời từ tám trăm năm trước rồi, giờ cậu còn dùng sao? Ngoại trừ tớ và Âu Dương, cậu còn có người bạn nào đáng để chú ý như vậy?”

Tạ Thanh Di: “...”

Lời nói thẳng thắn của Tần Cửu tiếp tục vang lên bên tai: “Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, mà lại khiến cậu để ý đến thế? Không phải là Bạc Thanh Trạch được cậu đăng trong vòng bạn bè đó chứ? Người này tuy rằng lớn lên cũng được, tài sản cũng rất phong phú nhưng chỉ là một người trong giới giải trí, yêu đương chơi đùa cũng được nhưng nếu định kết hôn thì coi như bỏ, bố mẹ cậu chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Tạ Thanh Di vốn định phủ nhận nhưng nghĩ đến tính tình bát quái của Tần Cửu, nếu mình nói không phải ảnh đế, cô ấy nhất định sẽ hỏi đến cùng.

Hiện tại cô cũng không muốn đem chuyện mình thích Tưởng Kiêu tiết lộ ra.

“Tớ mới 20 tuổi, làm sao có thể nghĩ đến chuyện kết hôn.” Tạ Thanh Di nói.

“Ồ, vậy thì được.”

Tần Cửu yên lòng: “Nhưng Bạc Thanh Trạch quả thật rất khó lừa vào tay, anh ta vào nghề nhiều năm như vậy, ngoại trừ hai người bạn gái cũ công khai yêu đương thì không còn scandal nào khác. Hơn nữa anh ta cũng hơn ba mươi, cô gái nhỏ như cậu chơi trò mập mờ với người ta, căn bản thắng không nổi…”

“Cậu cảm thấy anh ta đang chơi mập mờ với tớ?”

“Chuyện hôn trộm này còn không phải đang chơi mập mờ thì là gì, còn chuyện phòng tắm lần trước…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương