Hôn Thê Phù Thủy Của Hoàng Tổng
28: Trắng Đỏ Và Đen 1


Theo chỉ dẫn tận tình của lễ tân, Hoàng Hiếu Phong và Eira bấm thang máy lên thẳng tầng năm của khách sạn.

Tầng năm chỉ có duy nhất một căn phòng với không gian siêu rộng, ngày hôm nay đã được Perfume trưng dụng làm triển lãm.

Mọi ý tưởng về phương án bài bố và trang trí ngày hôm nay đều do Trần Bảo Ngọc tự mình quán xuyến.

Ngay từ sáng đã thấy cô tất bật ngược xuôi, tuy nói rằng triển lãm được bắt đầu lúc bốn giờ ba mươi, nhưng mọi thứ bắt buộc phải hoàn thiện trước ba giờ.
Eira gặp được bà Hoàng và các dì khác ở đây.

Bọn họ đang ngồi sẵn ở ghế khán giả cùng một cô gái mặc váy trắng nói cười vui vẻ.

Người phát hiện ra cô và anh đầu tiên là dì Lý, bà ấy vừa kéo tay áo bà Hoàng vừa chỉ chỉ ra đằng sau lưng, thành ra tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về phía này.
“Eira, mau lại đây.”
Bà Hoàng hào hứng vẫy cô đi về phía mình, trong khi đứa con trai đứt ruột đẻ ra thì cố tình làm ngơ.

“Con chào mẹ, cháu chào các cô.”
Nhập gia thì tùy tục, Eira càng ngày càng thấy mình ra dáng một con người bình thường.
“Đến đây, con ngồi cạnh mẹ.”
Phía bên trái của bà Hoàng đã có dì Lý Tuyết Mai ngồi, còn ghế bên phải vẫn trống.
“Vâng ạ.”

Eira ngoan ngoãn nghe theo.

Tuy nhiên, khi tới phiên Hoàng Hiếu Phong đi tới thì phát hiện một vấn đề.
“Mẹ, vậy con ngồi ở đâu?”
Chỗ bên phải của Eira vừa bị dì Thương Nguyệt chiếm mất, bà cảm thấy mình còn rất nhiều điều muốn thảo luận cùng Eira, nên đương nhiên phải chọn chỗ gần nhất cho thuận tiện rồi.
“Ở đây thiếu chỗ ngồi sao? Con tìm bừa một ghế ngồi đi.” Thế nào gọi là có con gái quên mất con trai? Phản ứng của bà Hoàng lúc này chính là minh chứng tốt nhất.
Hoàng Hiếu Phong dở khóc dở cười, thật sự tìm một ghế cùng hàng với mọi người ngồi xuống.

Vị trí anh ngồi vừa vặn xếp bên cạnh Aura Stephen, bà chỉ ném cho anh một cái nhìn thoáng qua lại tiếp tục nói chuyện với mấy người bạn của mình.
“Anh Phong, thật tốt quá! Anh có thể đến dự triển lãm, em rất vui.” Không biết từ lúc nào trước mắt Hoàng Hiếu Phong xuất hiện một bóng váy trắng, người đàn ông vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt nhiệt tình quyến luyến của Trần Bảo Ngọc.
“Hai người quan trọng của anh đều tới dự, anh không đi không được.”
“Là vậy sao?” Hai người quan trọng… Trần Bảo Ngọc rời tầm mắt về phía cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy với màu sắc đối lập với mình.

Hoàng Hiếu Phong không nói ra trực tiếp, nhưng chỉ cần là người thông minh thì sẽ lập tức hiểu ý tứ của anh.

Anh đang muốn khẳng định thân phận của cô gái đó với cô sao? Để cô không tiếp tục tơ tưởng và theo đuổi anh nữa?
Thế nhưng, Hoàng Hiếu Phong à… Mọi chuyện đã muộn rồi.

Kể từ giây phút Trần Bảo Ngọc xé toang đống tài liệu điều tra thân phận của Eira Stewart, cô đã tự thề độc nhất định phải có được anh, dù bất chấp mọi thủ đoạn hay tự làm tổn thương chính mình.
“Phải rồi!” - Trần Bảo Ngọc a lên một tiếng, giống như phát hiện mình đã quên mất một chuyện quan trọng - “Cháu cố tình mới mọi người đến sớm một chút là để chiêm ngưỡng tác phẩm chính trong chủ đề ngày hôm nay.”
Buổi triển lãm lấy chủ đề là ‘Woman & Jewelry’, được thiết kế tiến hành dự theo một show diễn thời trang.


Trong tư tưởng của Trần Bảo Ngọc, trang sức mang lại giá trị cao nhất khi được đeo trên một người phụ nữ.
Phụ nữ thiếu trang sức chẳng khác nào món ăn không được nhấn bằng một thứ gia vị đặc biệt.

Món ăn dù cầu kỳ đến đâu mà thiếu đi thứ gia vị chủ đạo cũng không thể chinh phục được thực khách.
Trang sức đi theo và tôn vinh phụ nữ suốt chặng đường dài cuộc đời của họ.

Có thể tại mỗi thời điểm, phái đẹp cần chọn cho mình một món đồ đặc sắc nhất định nhưng không một người đẹp nào có thể phủ nhận giá trị mà chúng mang đến cho mình.
Khi còn non trẻ, các cô gái cần những món nữ trang trẻ trung, thanh nhã cho những buổi hẹn hò lãng mạn bên người yêu.

Vào ngày cưới, trang sức trở nên cần thiết vô cùng đối với tổng thể của cô dâu.
Sau hôn nhân, phái đẹp khao khát được sở hữu những món đồ đẳng cấp, xa xỉ để khẳng định giá trị hình ảnh của mình.
Có thể nói, buổi triển lãm này của Trần Bảo Ngọc, nắm chắc sẽ tạo nên tiếng vang lớn trong ngành xa xỉ phẩm của nước V.
Cô từ trong túi xách lấy ra bộ đàm gọi trợ lý của mình tới.

Không lâu sau, mọi người đã thấy một cô gái với vóc dáng nhỏ con, hai má đầy vết tàn nhang cẩn thận ôm một chiếc hộp được bọc nhung màu tím đen từng bước chậm rãi đi về phía này.

Trần Bảo Ngọc theo thói quen đeo găng tay vải vào, sau đó mới tiếp nhận chiếc hộp từ tay trợ lý.
“Xin giới thiệu với mọi người, nhân vật chính trong buổi triển lãm ngày hôm nay - ‘Blood Tears’.”

Trần Bảo Ngọc gạt chốt rồi mở chiếc hộp ra, để lộ bộ ba vật phẩm trang sức có thể khiến bất kỳ phái nữ nào yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
‘Blood Tears’ bao gồm một dây chuyền, một vòng tay và một đôi bông tai.

Với gam màu trắng đỏ làm chủ đạo, vậy nên nguyên liệu chính làm ra bộ trang sức chính là bạc nguyên chất và ruby.

Điểm nhấn của nó là những viên đá màu đỏ điểm trên nền bạc trắng được chạm khắc hình giọt lệ và sắp xếp bất quy tắc, thế nhưng khi nhìn vào tổng thể lại vô cùng hòa hợp và lạ mắt.
Đồng thời Trần Bảo Ngọc cũng trịnh trọng nhấn mạnh rằng tất cả viên đá trên bộ trang sức hoàn toàn lấy từ một viên ruby duy nhất, và càng đặc biệt hơn khi cô tiết lộ tên của vị danh sư đã thiết kế và chế tạo ra tác phẩm tuyệt hảo này.
“Rodin Auguste? Thật sự là Rodin Auguste?” Lý Tuyết Mai sửng sốt, ánh mắt nhìn về ‘Blood Tears’ càng thêm nóng bỏng.

Rodin Auguste là một bậc thầy vô cùng nổi tiếng về lĩnh vực trang sức.

Ông năm nay đã gần bảy mươi tuổi, nghe nói hiện đang sống tại một ngôi làng nhỏ êm đềm thuộc nước F.

Mọi người từng biết đến ông là người thiết kế trang sức riêng cho Hoàng gia nước Y, mỗi tác phẩm ông làm ra đều được mấy kẻ quyền quý tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Đến những năm Rodin Auguste bốn chín năm mươi tuổi, ông cảm thấy không còn tìm được cảm hứng trong công việc mình từng yêu thích nữa, đành xin từ chức rồi xách đồ đi lang thang khắp bốn bể năm châu.
Gần hai mươi năm rồi, mọi người mới được lần nữa nhìn thấy tác phẩm của ông.

Không biết Trần Bảo Ngọc tìm được người rồi nhờ chế tạo được bộ trang sức này.

Nhưng bất kỳ ai đang góp mặt ở đây có thể khẳng định, một khi “Blood Tears’ được ra mắt, sẽ tạo ra một trận huyết chiến của phái đẹp.
Bà Hoàng hiển nhiên cũng yêu thích bộ trang sức này, bỗng nhìn xuống chiếc nhẫn ngọc cổ mà Eira tặng mình hôm trước đang đeo trên tay, liền quay sang nói đùa với cô.
“Eira, nhìn này! Nếu chiếc nhẫn con tặng ta kết hợp với ‘Blood Tears’ sẽ hoàn hảo hơn nhỉ?”
Nó đã có dây chuyền, vòng tay và bông tai, quả thật nếu thêm một chiếc nhẫn sẽ đầy đủ hơn.
“Chỉ cần mẹ thích, con sẽ mua cho mẹ!” Tiền của con người, cô còn đang sợ không chỗ xài đây.

“Không cần, không cần!” Bà Hoàng hoảng hốt xua tay, chẳng ngờ câu nói đùa của mình lại khiến đối phương hiểu nhầm thành như thế.

Bộ trang sức tuy mê người, nhưng phù hợp với những cô gái trẻ hơn.

Và cả kể bà Hoàng có muốn mua, thì cũng không muốn Eira bỏ tiền.

“Mẹ không thích sao?” Eira nghiêng đầu khó hiểu.
“Cũng không phải, chỉ là mẹ thấy nó càng hợp với con.” Bà Hoàng nói lời thật lòng.

Bà để ý hôm nay Eira không hề đeo bất kỳ một phụ kiện nào.

Có điểu, cả kế như thế, Eira vẫn rất xinh đẹp và có sự cuốn hút đặc biệt.

Và bà Hoàng dám khẳng định rằng, Eira của hiện tại nếu đeo thêm ‘Blood Tears’ sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Bà nhất định phải bảo thằng con trai đầu gỗ mua nó cho con bé mới được.
Cùng lúc đó, Trần Bảo Ngọc đã đóng lại hộp trang sức, đồng thời báo một tin tức thú vị.

“Vốn đây là bí mật nhưng cháu sẽ bật mí luôn cho mọi người.

Cuối bữa tiệc ngày hôm nay bọn cháu sẽ có thêm một tiết mục nhỏ, đó là phiên đấu giá cho bộ trang sức ‘Blood Tears’.

Chỉ cần người đưa ra giá cao nhất sẽ có được nó, và số tiền thu về được dùng với mục đích từ thiện.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương