Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
-
Chương 82: Ngoại Truyện 2: Khó
Korean! Bác nghe nói, con bé đã tỉnh lại. Vậy bây giờ, con bé sao rồi hả?
Vừa bước ra khỏi phòng nó. Cậu đã nhìn thấy gương mặt sốt sắng của mẹ Bin. Nhìn vào bà hồi lâu, cậu bé khẽ lắc đầu:
-Em ấy không sao hết! Nhưng người có sao lại là cháu! Nếu không còn chuyện gì khác. Bác có thể vào trong với con bé rồi. Cháu xin phép đi trước đây!
Cúi đầu xuống trước bà, cậu nói rồi nhanh chóng bỏ đi. Quay người nhìn theo hướng Korean, mẹ Bin chợt thở dài:
-Thằng bé này! Hôm nay nó làm sao vậy? Cả nói chuyện, cũng không chịu nói rõ ràng!
_______________
BIỆT THỰ HẠO GIA
Về đến nhà. Cậu đã bắt gặp ngay khuôn mặt trầm ngâm của ông nội. Đưa mắt nhìn vào ông, cậu bé vội cúi đầu:
-Cháu có biết, ông muốn nói với cháu chuyện gì không?
Sau khi nghe ông hỏi, cậu liền ngẩng đầu lên. Ánh mắt u buồn, ghé về thứ trước mặt.
-Nếu ông đã quyết định. Thì còn hỏi ý kiến cháu làm gì? Dù sao, cháu cũng không có ý kiến. Trở về đó cũng tốt! Ít nhất, cháu không cần phải nhìn sắc mặt của ông mà sống!
-Cháu..
-Hạo Thy Nhật! Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?-Giọng của Shyz cắt ngang cuộc đối thoại của cả hai. Từ trên lầu, anh nhanh chóng đi xuống. Đi đến phía Korean, anh bất giác cau mày-Mau lên! Mau nói xin lỗi ông!-Anh ra lệnh, ánh mắt thiếu kiên nhẫn. Còn Korean, chỉ bất giác mỉm cười:
-Cháu không làm được! Nó thật sự rất khó! Dù là ông cũng vậy thôi!-Korean khẳng định, sau đó quay lại nhìn ông-Ngày mai, cháu sẽ về Luân Đôn như ông mong muốn. Vì vậy, trong thời gian cháu không có ở đây. Ông đừng cảm thấy quá nhàm chán đó!-Nói xong, cậu cúi xuống lấy hộ chiếu rồi quay lại đối diện Shyz-Khi cháu quay lại đây. Cháu mong, chúng ta sẽ có một mối quan hệ tốt đẹp! Còn bây giờ, cháu đi đây!-Rồi quay người bỏ đi. Cậu có cảm giác như mọi thứ sụp đổ. Mối quan hệ tốt đẹp mà cậu nói, nó có thật sự tốt đẹp không?
Vì ông, cậu biến thành đứa không có mẹ. Vì ông, cậu hoàn toàn không có được tình thương của cha. Nếu đem so với những đứa trẻ khác. Thì cậu, có được tính là bất hạnh?
Xiết chặt hộ chiếu trong tay. Cậu nhanh chóng trở nhanh về phía phòng. Nét mặt ở hiện tại, vẫn không có gì là khác biệt. Cậu không khóc được - Và cũng chẳng tài nào cười được!
-Chắc thằng bé, vẫn còn có thành kiến với ba!-Shyz cảm thán, rồi quay lại nhìn ông-Vì đã để, mẹ nó phải rời khỏi nó!-Gật nhẹ đầu, ông đối diện ánh mắt u buồn của Shyz, rồi bảo:
-Nếu có một ngày, ba cũng làm vậy với con. Con có giống Korean, mà oán hận ba không?
Trầm ngâm hồi lâu, Shyz bất giác mỉm cười:
-Nếu có ngày hôm đó xảy ra. Thì người oán hận ba, không chỉ có riêng con đâu. Mà người oán hận ba nhiều nhất, vẫn là bản thân của ba thôi! Vì vậy, con cũng thà không mong muốn có ngày đó. Nếu không, chúng ta đều sẽ oán hận lẫn nhau.
Nói rồi, anh cũng nhanh chóng bỏ đi. Khép chặt đôi mắt suy tư, ông lẳng lặng lắc đầu:
“ Ba cũng không mong, quá khứ đó, sẽ lại được lặp lại ”
________________
-Bin! Anh muốn đón nó về nhà mình thật sao? Anh nên nhớ, anh cũng chỉ là con nuôi trong gia đình em thôi đó! Nếu không phải vì ba mẹ em thương hại anh. Anh cũng chỉ là một đứa không cha không mẹ thôi! Còn ở đó, có lòng bao dung người nữa chứ!
Người vừa thốt ra những lời này là Nike. Cậu bé bằng tuổi Bin và cũng là con trai trưởng nhà họ Vũ. Nhưng trong một vụ tai nạn tình cờ, thì ba mẹ Bin đã qua đời. Vì thương sót Bin, nên ba mẹ Nike đã nhận nuôi cậu. Tính theo về ngày sinh, thì Bin lớn hơn Nike. Vì vậy, cậu bỗng chốc trở thành con trai trưởng nhà họ Vũ. Tính cách lương thiện và hiền lành của Bin, khiến cậu rất được lòng mọi người. Nike vì vậy, cũng không mấy thích cậu.
Vì trong suy nghĩ của Nike " Bin chính là người đánh cắp tất cả! Vì nếu Bin không xuất hiện, thì cậu đã có tất cả rồi! "
Nhưng mà, Nike lại không biết rằng: Người đáng ganh tị nhất, vẫn phải luôn là Bin mới đúng. Vì cậu không có gia đình, không có một người thân. Nhưng thay vì làm giống cách Nike đối với mình, thì Bin lại biết cách đối xử hơn. Cậu nhường nhịn Nike, và xem Nike như em ruột của mình.
Vừa bước ra khỏi phòng nó. Cậu đã nhìn thấy gương mặt sốt sắng của mẹ Bin. Nhìn vào bà hồi lâu, cậu bé khẽ lắc đầu:
-Em ấy không sao hết! Nhưng người có sao lại là cháu! Nếu không còn chuyện gì khác. Bác có thể vào trong với con bé rồi. Cháu xin phép đi trước đây!
Cúi đầu xuống trước bà, cậu nói rồi nhanh chóng bỏ đi. Quay người nhìn theo hướng Korean, mẹ Bin chợt thở dài:
-Thằng bé này! Hôm nay nó làm sao vậy? Cả nói chuyện, cũng không chịu nói rõ ràng!
_______________
BIỆT THỰ HẠO GIA
Về đến nhà. Cậu đã bắt gặp ngay khuôn mặt trầm ngâm của ông nội. Đưa mắt nhìn vào ông, cậu bé vội cúi đầu:
-Cháu có biết, ông muốn nói với cháu chuyện gì không?
Sau khi nghe ông hỏi, cậu liền ngẩng đầu lên. Ánh mắt u buồn, ghé về thứ trước mặt.
-Nếu ông đã quyết định. Thì còn hỏi ý kiến cháu làm gì? Dù sao, cháu cũng không có ý kiến. Trở về đó cũng tốt! Ít nhất, cháu không cần phải nhìn sắc mặt của ông mà sống!
-Cháu..
-Hạo Thy Nhật! Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?-Giọng của Shyz cắt ngang cuộc đối thoại của cả hai. Từ trên lầu, anh nhanh chóng đi xuống. Đi đến phía Korean, anh bất giác cau mày-Mau lên! Mau nói xin lỗi ông!-Anh ra lệnh, ánh mắt thiếu kiên nhẫn. Còn Korean, chỉ bất giác mỉm cười:
-Cháu không làm được! Nó thật sự rất khó! Dù là ông cũng vậy thôi!-Korean khẳng định, sau đó quay lại nhìn ông-Ngày mai, cháu sẽ về Luân Đôn như ông mong muốn. Vì vậy, trong thời gian cháu không có ở đây. Ông đừng cảm thấy quá nhàm chán đó!-Nói xong, cậu cúi xuống lấy hộ chiếu rồi quay lại đối diện Shyz-Khi cháu quay lại đây. Cháu mong, chúng ta sẽ có một mối quan hệ tốt đẹp! Còn bây giờ, cháu đi đây!-Rồi quay người bỏ đi. Cậu có cảm giác như mọi thứ sụp đổ. Mối quan hệ tốt đẹp mà cậu nói, nó có thật sự tốt đẹp không?
Vì ông, cậu biến thành đứa không có mẹ. Vì ông, cậu hoàn toàn không có được tình thương của cha. Nếu đem so với những đứa trẻ khác. Thì cậu, có được tính là bất hạnh?
Xiết chặt hộ chiếu trong tay. Cậu nhanh chóng trở nhanh về phía phòng. Nét mặt ở hiện tại, vẫn không có gì là khác biệt. Cậu không khóc được - Và cũng chẳng tài nào cười được!
-Chắc thằng bé, vẫn còn có thành kiến với ba!-Shyz cảm thán, rồi quay lại nhìn ông-Vì đã để, mẹ nó phải rời khỏi nó!-Gật nhẹ đầu, ông đối diện ánh mắt u buồn của Shyz, rồi bảo:
-Nếu có một ngày, ba cũng làm vậy với con. Con có giống Korean, mà oán hận ba không?
Trầm ngâm hồi lâu, Shyz bất giác mỉm cười:
-Nếu có ngày hôm đó xảy ra. Thì người oán hận ba, không chỉ có riêng con đâu. Mà người oán hận ba nhiều nhất, vẫn là bản thân của ba thôi! Vì vậy, con cũng thà không mong muốn có ngày đó. Nếu không, chúng ta đều sẽ oán hận lẫn nhau.
Nói rồi, anh cũng nhanh chóng bỏ đi. Khép chặt đôi mắt suy tư, ông lẳng lặng lắc đầu:
“ Ba cũng không mong, quá khứ đó, sẽ lại được lặp lại ”
________________
-Bin! Anh muốn đón nó về nhà mình thật sao? Anh nên nhớ, anh cũng chỉ là con nuôi trong gia đình em thôi đó! Nếu không phải vì ba mẹ em thương hại anh. Anh cũng chỉ là một đứa không cha không mẹ thôi! Còn ở đó, có lòng bao dung người nữa chứ!
Người vừa thốt ra những lời này là Nike. Cậu bé bằng tuổi Bin và cũng là con trai trưởng nhà họ Vũ. Nhưng trong một vụ tai nạn tình cờ, thì ba mẹ Bin đã qua đời. Vì thương sót Bin, nên ba mẹ Nike đã nhận nuôi cậu. Tính theo về ngày sinh, thì Bin lớn hơn Nike. Vì vậy, cậu bỗng chốc trở thành con trai trưởng nhà họ Vũ. Tính cách lương thiện và hiền lành của Bin, khiến cậu rất được lòng mọi người. Nike vì vậy, cũng không mấy thích cậu.
Vì trong suy nghĩ của Nike " Bin chính là người đánh cắp tất cả! Vì nếu Bin không xuất hiện, thì cậu đã có tất cả rồi! "
Nhưng mà, Nike lại không biết rằng: Người đáng ganh tị nhất, vẫn phải luôn là Bin mới đúng. Vì cậu không có gia đình, không có một người thân. Nhưng thay vì làm giống cách Nike đối với mình, thì Bin lại biết cách đối xử hơn. Cậu nhường nhịn Nike, và xem Nike như em ruột của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook