Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 166: 【101】 Đại Boss phía sau màn (5)

Editor: Tâm Thường Lạc

"Không có sao?" Một giọng nói tiếng Trung mang theo giọng Anh đột ngột truyền đến: "Vậy tôi có tính là một người không?"

Cận Tử Kỳ quay đầu, lập tức nhìn thấy phu nhân Windsor được Joann (Kiều Ân) dìu từ bên ngoài đi vào.

Dựa vào hãng xe ô tô cao cấp Extreme nổi tiếng toàn cầu, cũng đủ để cho mọi người có mặt ở đây tâm tình khó chịu mà trở nên kích động, lần lượt đều đã đầy hưng phấn mà nhìn phu nhân Windsor đi từng bước một đến chỗ của Cận Tử Kỳ, mà phía sau bà là bốn gã vệ sĩ áo đen.

Jane không ngờ phu nhân Windsor đột nhiên xuất hiện phá đám kế hoạch của mình, không khỏi cắn chặt khóe môi, giữa lông mày cũng toát ra vẻ phiền chán nóng nảy, nhưng cô ta cũng biết phu nhân Windsor đại biểu cho cái gì, đành phải cứng rắn mà cưỡng chế lửa giận trong lòng.

"Phu nhân Windsor, ngài có lòng vội vã từ Anh quốc chạy về sao?"

Jane cố gắng hết mức để bản thân bày ra một nụ cười khiêm tốn hữu hảo, vứt Cận Tử Kỳ sang một bên liền bước lên đón tiếp.

Phu nhân Windsor nhìn Jane, trên mặt là ý cười nhợt nhạt, gật nhẹ đầu với cô ta, rồi lập tức lướt qua cô ta mà đi về phía của Cận Tử Kỳ.

Jane quay đầu nhìn bóng lưng của phu nhân Windsor, sắc mặt biến hóa.

Bà già này, cả gan dám... Cả gan dám trước mặt nhiều người như vậy mà không đếm xỉa đến cô ta?!

Làm một thành viên của gia tộc Rocher, bị xem thường như vậy đủ để cho cô ta khiến gia tộc trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu.

Theo bước chân phu nhân Windsor đến gần, vốn ùng tắc thành một đoàn đám người tự động tự giác mà mở đường.

Phu nhân Windsor đi đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, kéo tay của cô vỗ vỗ an ủi, sau đó lại nhìn về phía tấm ảnh trắng đen ở sảnh lễ, đau xót thở dài: "Đứa nhỏ đáng thương!"

Nói xong toàn bộ sự chú ý của phu nhân Windsor chuyển dời đến trên người của Cận Tử Kỳ.

"Đứa nhỏ Frank này ra đi quá đột ngột, để lại các con mẹ góa con côi, con có đồng ý theo ta về Anh quốc không?"

Cận Tử Kỳ nhìn quanh một vòng, những người kia vốn làm khó cô lúc này đều sẽ lộ ra vẻ mặt như chó Nhật mà nịnh nọt phu nhân Windsor, ở cửa lớn sảnh tưởng niệm, Cận Tử Kỳ thấy được cha mẹ mình vội vàng trở về, cô quay đầu ngước nhìn ánh mắt đầy mong đợi của phu nhân Windsor.

"Có thể sẽ khiến ngài thất vọng, con muốn ở lại chỗ này, Tống thị là một nút thắt trong lòng mà Kỳ Diễn không bỏ xuống được, con hy vọng mình sinh thời có thể giúp anh ấy tháo gỡ, cũng có thể được coi là hoàn thành di nguyện mà anh ấy chưa kịp nói ra."

Phu nhân Windsor nắm tay của Cận Tử Kỳ một cái, rồi sau đó buông ra, bà xoay người, hướng về phía mọi người trước mặt cười nói: "Tôi quyết định đầu tư Tống thị, cũng không chỉ coi trọng tiền đồ của Tống thị, mà càng là bởi vì tôi tin tưởng con dâu của mình..."

Lúc Phu nhân Windsor nói lời này, giống như hoàn toàn quên mất Jane Rocher ở bên cạnh, giống như là một kiểu thách thức trá hình.

Mọi người cũng cảm nhận được sự quỷ dị trong bầu không khí này, có hai nhân vật số một đến lễ truy điệu, lại đứng ở hai mặt đối lập, bọn họ nhìn tình huống như thế trong lòng chuyển qua vô số điều suy ngẫm.

Tuy rằng Jane cực lực kiềm chế mình, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi tái xanh....

Windsor có ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn đối nghịch với Rocher sao?

Cận Tử Kỳ liếc nhìn Jane ở phía sau phu nhân Windsor, nói: "Con nhất định sẽ không để cho phu nhân Windsor đầu tư có đi mà không có về."

"Điểm này, ta không hoài nghi một chút nào, dù sao cũng là người mà Frank nhìn trúng."

Sau đó Phu nhân Windsor lại được Kiều Nam giới thiệu chào hỏi cùng bốn Đại Cổ Đông của Tống thị, bởi vì phu nhân Windsor gia nhập, khiến sắc mặt của bốn Đại Cổ Đông tạm hoãn, đối với Cận Tử Kỳ phê bình úp mở cũng ngay lập tức ít đi không ít.

Tô Ngưng Tuyết đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy?"

Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Bức vua thoái vị, tình hình bây giờ giống như bức vua thoái vị thời cổ."

Những người rường cột này của Tống thị ỷ vào mình lý lịch thâm niên, liền mưu toan gạt bỏ cô và mấy đứa nhỏ ra khỏi Tống thị hoàn toàn, muốn đề cử phát triển người nắm quyền mới, lần này một khi cô lui ra, ngày sau ngàn ngàn vạn vạn lần cô cũng đừng nghĩ đến chuyện cắm dao vào nữa.

"Đi qua đó đi, tiếp đãi phu nhân Windsor cho chu đáo, nói thế nào Kỳ Diễn cũng là do bà ấy nuôi lớn, ngoài mặt không nói ra, nhưng có lẽ trong lòng cũng khó chịu, chỉ có điều nữ cường nhân so với phụ nữ bình thường ẩn nhẫn hơn rất nhiều."

Tô Ngưng Tuyết vỗ nhẹ lên vai của Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ gật đầu, liền đi qua làm bạn với phu nhân Windsor.

Jane đứng ở nơi đó, nhìn một đám người vây quanh hai người họ, tức giận đến mức sắp cắn nát răng.

"Cũng không biết vị Tống phu nhân này của chúng ta đã bái lạy nhóm thần tiên nào, lại có vận khí tốt như vậy? Ở giai đoạn khẩn yếu nhất lại mời đến nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến thế, công ty Extreme đó, chậc chậc, Tống thị không dễ dàng ngã như vậy đâu!"

Jane lắng nghe những người sau lưng xì xầm bàn tán, lại nhìn lên bên đó phu nhân Windsor và Cận Tử Kỳ thân thiết trò chuyện với nhau, hai mắt vì đố kỵ mà đỏ ngầu, thời điểm khi cô ta và Tống Kỳ Diễn lui tới, tại sao không thấy bà già này nhiệt tình như vậy?

Cô ta không kìm lòng được nắm chặt quyền, móng tay gần như cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng đối với cái tình hình khắc nghiệt này thì cũng không cách nào thay đổi.

Vào giây phút cuối cùng này lại để cho Cận Tử Kỳ như cá chép trở mình, cô ta quả thực không cam lòng, không cam lòng!

Jane giận quá thành cười, một khi bà già này đến rồi cô ta cũng có phương pháp đối phó với bà, ngay sau đó cô ta liền đi lên phía trước.

Phu nhân Windsor đối với Cận Tử Kỳ rất thân thiết, nhưng đối với người khác lại rất lạnh nhạt, trong ánh mắt toát ra vẻ xa cách khiến người ta không dám dễ dàng lôi kéo làm quen.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy Jane tới đây, nhưng nhiều lần khi Jane muốn mở miệng chen vào nói, cũng không biết phu nhân Windsor cố ý hay không, lúc nào cũng rất tự nhiên mà không đếm xỉa đến cô ta, trước ánh mắt của bao người Jane chỉ cảm thấy trước giờ chưa từng xấu hổ như vậy, thế nhưng không phát tác được.

Cận Tử Kỳ mấy lần nhìn thấy cô ta rất ấm ức đến mức mặt xanh mét, thầm cười lạnh, trong xương cốt Jane luoin lộ ra vẻ kiêu ngạo thì làm sao hết lần này đến lần khác cam chịu bị xem thường, trong lúc cô  ta chuẩn bị cưỡng chế xen miệng vào, lại bị vệ sĩ của phu nhân Windsor đến "Mời" qua một bên.

"Các người là thứ gì, cả gan dám đối với tôi lôi lôi kéo kéo!"

Nhưng mà bất kể sắc mặt Jane có khó coi làm sao, đối phương đều sẽ thờ ơ, Jane quá tức giận phất tay áo bỏ đi.

——— ——————

Phu nhân Windsor ở lại lễ truy điệu thật lâu, đến khi thật sự không còn chịu đựng được nữa lộ ra mệt mỏi mới theo Joann cùng trở về.

Cận Tử Kỳ đưa họ đi ra bên ngoài, phu nhân Windsor và Joann vừa mới chuẩn bị lên xe, đã nghe thấy một tràng tiếng còi xe.

Một chiếc Ferrari màu vàng chậm rãi dừng lại ở bên cạnh xe của phu nhân Windsor.

Jane đẩy cửa xe từ dưới ghế lái ra, trên mặt sáng loáng ngời ngời vẫn mang vẻ không vui, cô ta đóng sầm cửa xe rồi đi tới đây, đi thẳng tới trước mặt phu nhân Windsor, "Vừa rồi là ngài cố ý mặt nặng mặt nhẹ với tôi phải không?"

Cận Tử Kỳ rất không vui khi Jane dùng loại giọng điệu này từ trên cao nhìn xuống vặn hỏi, cô chắn trước mặt phu nhân Windsor, ngước nhìn Jane vênh váo tự đắc lạnh lùng nói: "Cô Jane ở trên lễ truy điệu không cho người chết sự tôn trọng, làm sao có thể yêu cầu người khác tôn trọng cô?"

Jane nhìn Cận Tử Kỳ và phu nhân Windsor một trước một sau, cười lạnh, trong giọng nói mang theo giọng mỉa mai: "Hiện tại các người muốn diễn tiết mục mẹ chồng liên minh với con dâu đại chiến kẻ thù bên ngoài sao? Windsor, lúc trước con ruột của bà chết cũng không thấy bà lao tâm lao lực như vậy!"

Phu nhân Windsor ung dung thản nhiên kéo Cận Tử Kỳ ra sau lưng, trong giọng nói mang theo ý cười thản nhiên: "Con trai ruột của tôi chết như thế nào, nếu thật sự muốn truy tìm xem xét lại, cô Jane cảm thấy tôi còn có thể ôn hoà nhã nhặn mà nói với cô như vậy sao? Chính nó đã làm sai chuyện, đối với hôn nhân bắt cá hai tay, mặc dù là chết rồi cũng không chuộc hết món nợ mà nó đã thiếu."

"Mẹ còn khách sáo như vậy với cô ta làm gì chứ?" Joann giận dỗi mà trừng mắt nhìn Jane: "Người đàn bà này, hại anh hai của tôi không đủ, bây giờ còn làm hại anh cả của tôi... Dù sao chỉ cần người đàn bà này xuất hiện ở chỗ nào đều sẽ không có chuyện tốt! Quả thật giống như bom nguyên tử, đến mức không còn một ngọn cỏ, tôi thấy cô mà còn sống chỉ nguy hại cho dân chúng..."

"Joann!" Phu nhân Windsor ngăn Joann lại, Joann không ngừng phẫn nộ bừng bừng mà trừng Jane.

Jane bởi vì lời nói của Joann mà khuôn mặt có chút nhăn nhó, cô ta cười nhạo một tiếng, "Thay vì cô mắng tôi hại chết anh hai của cô, chẳng bằng nói là anh hai của cô không quản tốt hạ thân của mình, một khi anh ta đã làm ra chuyện vi phạm đạo đức, hẳn nên vì lỗi lầm của mình mà nhận lấy trách nhiệm, về phần anh cả của cô, cái đó gọi là vì nhiệm vụ chung mà hi sinh, nói ra anh ta còn có năng lực giành được danh tiếng thơm cho hậu thế, ha ha!"

"Cô là đồ đàn bà không biết xấu hổ, giả mù sa mưa.”

Một câu này đã đụng vào họng súng của Joann, cô giơ tay lên muốn vung mạnh vào Jane.

Thế nhưng một hồi sau một cái tát này lại không rơi xuống mặt của Jane, Joann nhìn thấy cổ tay mình bị Jane giữ chặt, không thể tin mà trừng mắt nhìn Jane đang liếc xéo mình đầy giễu cợt, Joann nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không biết xấu hổ!"

Dường như Jane đối với việc Joann tức giận mắng mình như vậy đối mà nói cũng hời hợt.

"Cô có tư cách gì chứ, dựa vào đâu mà dám tát tôi? Tính ra, cô còn phải gọi tôi một tiếng chị dâu."

Tay của Joann bị cô ta kiềm chặt gắt gao, chỉ cảm thấy cổ tay bị cầm lấy đau rát, tức đến cơ hồ nói không ra lời.

Cùng một người không mặt không da nói lý lẽ, thuần túy là bạn tự chuốc lấy nhục!

Jane nhếch khóe môi, nhìn Joann chế giễu: "Cô vẫn còn quá non chưa đủ kinh nghiệm, nói với tôi..."

"Bốp...."

Một tiếng bạt tai giòn tan ngắt ngang giọng nói đầy hung hăng phách lối của Jane.

Cận Tử Kỳ và Joann đều sẽ giật mình ngạc mà nhìn Jane ở đối diện bụm mặt, ngay sau đó không thể tin mà quay đầu lại.

Phu nhân Windsor rút tay mình về, ánh mắt lành lạnh mà liếc nhìn Jane đang chết trân tại chỗ, mở miệng, âm thanh vững vàng không có chút dậy sóng: "Nó không có tư cách, nhưng tôi chung quy thì có, tính ra, tôi vẫn là một nửa mẹ chồng của cô."

"Bà..." Gò má bên phải của Jane nóng rát như bị thiêu đốt, trợn mắt nhìn.

Ánh mắt của Phu nhân Windsor bỗng dưng rét lạnh: "Thành thật một chút cho tôi đi! Ở trước mặt tôi mà còn tôm tép nhãi nhép muốn loè thiên hạ, cô trước hết phải suy nghĩ lại mình có đủ tư cách hay không! Trước kia khách sáo với cô cũng bởi vì cô họ Rocher, nhưng cô cũng đừng quên, cả Anh quốc không phải chỉ có một mình gia tộc Rocher các người độc đại!"

Thần sắc trên mặt Windsor từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, không phải là tức giận nhưng có một loại cảm giác áp bức vô hình.

Đáy mắt Jane có vài phần ẩm ướt, nhưng vẫn không chịu cúi đầu như vậy, trong giọng nói của cô ta vẫn tràn đầy kiêu căng: "Lại nữa rồi, mỗi lần đều là như vậy, ỷ vào nhiều người thì giỏi lắm sao?"

Ánh mắt Phu nhân Windsor sáng quắc nghênh tiếp ánh mắt khiêu khích của Jane: "Trận chiến của chúng ta không cần nhiều người, mà là ranh giới cuối cùng của đạo đức và lương tri của một con người, mặc kệ mục đích cô tới Đại lục là gì, hiện tại Frank đã đi rồi, cô cũng nên buông tay."

"Buông tay?" Jane cười khẽ, sau đó vẻ mặt trở nên tức giận: "Bà nói nghe đơn giản quá, cả đời của tôi đều bị các người phá hủy rồi!"

"Mẹ, mẹ còn nói với cô ta nhiều như vậy làm gì? Nếu như cô ta là một người biết nói lý lẽ, hiện tại cũng sẽ không còn đứng ở chỗ này!"

Joann không kềm chế được cơn giận, cô không ưa nhất chính là bộ dạng luôn như là người bị hại đầy buồn nôn thế này của Jane.

Jane nhìn thấy dáng vẻ không yên của Joann, khóe môi hơi cong, dường như rất hài lòng khi chọc giận một người.

"Cô tức giận thì thế nào, chẳng lẽ có thể thay đổi được sự thật việc gia tộc Patel các người có lỗi với tôi sao? Joann, cô nên nhớ kĩ cho tôi, là anh cả của cô có lỗi với tôi, cho nên ngay tiếp theo anh hai của cô cũng gặp nạn, cô muốn trách thì trách cái người trên tấm hình trắng đen trong nhà tang lễ kia đi!"

Joann từ từ bình ổn hô hấp, gật đầu một cái: "Đúng rồi, muốn trách thì trách anh cả của tôi..."

Nói đến một nửa, Joann đột nhiên vung cái túi trong tay, sau đó đánh ngay mặt của Jane.

"Muốn trách thì trách dáng vẻ của anh cả tôi quá đẹp trai, bị cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ như cô nhìn vừa mắt!"

"Cô có bệnh à!" Jane thét lên một tiếng đầy kinh hãi, cũng đã tránh không kịp.

"Tôi đúng là có bệnh đó, nên sẽ đánh cái đồ phụ nữ thối nát này!"

Khi Joann xông lên tát Jane một cái, Jane vẫn còn bụm lấy mặt không dám tin, nhìn về phía phu nhân Windsor: "Đây chính là con cái mà gia tộc Patel các người đào tạo ra đó hả? Tại sao dám đánh người lung tung..."

Phu nhân Windsor đứng ở một bên, nhưng lại không răn dạy và bắt Joann dừng tay ngay lập tức, xem như ngầm cho phép con gái ra tay.

Tuy rằng Joann không cao bằng Jane, nhưng hơn ở chỗ mang giày đế bằng, lại từ nhỏ trà trộn ở mấy chỗ võ quán, Jane muốn phản kháng cũng không lay chuyển được cô nàng, nhất thời không chú ý lại bị đánh một bạt tai.

Joann cũng tức đến mắt đỏ hoe: "Đánh cô còn cần lý do sao? Cô hại một người anh của tôi còn chưa đủ, lại chạy tới Đại lục làm hại anh cả tôi, bây giờ mấy người anh của tôi đều đi hết rồi cô còn muốn trà trộn vào một chân, cô là yêu tinh hại người, cô đáng bị đánh!"

Tiếng động ở cửa rất nhanh kinh động đến những người trong nhà tang lễ, rất nhiều người đều đã nghe tiếng mà chạy ra.

Khi mọi người đến thấy thân thể cao ráo xinh đẹp của Jane bị Joann đuổi đánh, ngay lập tức xôn xao, có người muốn tiến lên anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lúc nhìn thấy phu nhân Windsor đứng ở bên cạnh thì liền rút đầu về, một giây sau đã biến thành gấu chó.

Nếu như làm chỗ dựa cho gia tộc Rocher chiến thắng kết quả là đắc tội với một gia tộc có bối cảnh cường đại khác, vậy thì phải cân nhắc đánh giá cho tốt, rất nhiều người sáng suốt đều lui về sau một bước để bảo đảm cho mình.

Mà ở bên cạnh, Cận Tử Kỳ nhìn thấy nhiều người đi ra như vậy, trong đó có vài người có lẽ là đã từng quen biết với Jane, liền vội bước lên kéo Joann ra, tránh cho đợi lát nữa cô nàng chịu thiệt, dù sao cũng đã đánh thắng người ta rồi.

Nhưng trên thực tế, vốn không tồn tại cách nói người ít không đánh lại đông, khoan hãy nói đến mấy gã vệ sĩ người cao ngựa lớn kia che chở, thêm nữa, có phu nhân Windsor trấn giữ ở đó, có ai dám liều lĩnh mà chạy tới tìm tai vạ?

Vì vậy, sau khi Joann đánh Jane đến mặt mày đều sưng vù bầm tím, phu nhân Windsor mới không nhanh không chậm mà mở miệng.

"Joann, nhìn xem bộ dạng con bây giờ là cái gì, còn có chỗ nào có chút dáng vẻ của danh môn đại gia tiểu thư không? Các người mấy tên vệ sĩ này còn đang làm gì vậy, nhìn thấy tiểu thư làm sai cũng không ngăn cản, còn không kéo tiểu thư trở về!”

Bọn vệ sĩ lúc này mới vội vàng đi lên kéo Joann kéo ra, nhưng lửa giận của Joann vẫn đang nhiều, vừa nghĩ tới hai người anh lớn đều bị người phụ nữ này làm hại cửa nát nhà tan, hận không thể bóp cô ta chết tươi, mặc kệ vệ sĩ kéo thế nào cũng không kéo ra được.

Cuối cùng không còn cách nào khác, bốn vệ sĩ đành phải phân công nhấc Joann lên, lúc Joann đang bị kéo ra vẫn không quên rút giầy cứng ra, hất lên trên, góc độ chính xác mà đập vào trán của Jane, Jane kêu đau một tiếng, ngay sau đó cái trán cũng sưng phồng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương