Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
-
Quyển 2 - Chương 29: Đem Sự Hèn Hạ Tiến Hành Đến Cùng!
Editor: tamthuonglac
"Thật sự quyết định phải làm như vậy sao?" Lương Nhất Thần đem hết tư liệu nhét vào túi văn kiện bằng da.
Tài liệu bên trong cũng đủ chứng minh Tống Kỳ Diễn chính là người con trai trưởng ba mươi năm trước gặp tai nạn trên biển qua đời của Tống gia.
Con trai trưởng, cái từ này nghe vào châm chọc đến nhường nào, cũng tuyên bố thêm một nhà giàu sang quyền thế có việc bê bối.
Tống Kỳ Diễn nằm ngửa ở trên ghế da, một tay che lấy hai mắt, không lên tiếng, trong thư phòng trầm mặc một cách quỷ dị.
"Mặc dù Tống Chi Nhậm hiện tại tay nắm quyền hành, nhưng năm đó trên di chúc của ông ngoại cậu viết rõ ràng rành mạch rằng cậu mới là người thừa kế đầu tiên, cậu đã trở lại, ông ta lý ra nên đem mọi thứ từng thuộc về Lam gia trả lại cho cậu."
Lương Nhất Thần thò người ra vỗ vỗ lên vai Tống Kỳ Diễn an ủi: "Hai ngày nữa là sinh nhật bảy mươi tuổi của Tống Chi Nhậm, thiệp mời tôi sẽ giúp cậu đoạt tới tay, đến lúc đó tự cậu lo liệu."
Vẫn không nhận được bất kỳ lời đáp trả nào, Lương Nhất Thần chỉ biết thở dài rồi xoay người tự mình rời đi.
Đợi ở cửa phòng vang lên tiếng 'bịch' đóng kín, Tống Kỳ Diễn mới cầm hạ mu bàn tay khỏi mắt, khóe mắt liếc đến một ngăn kéo dưới bàn sách, hắn vươn tay kéo ra, có một cái hộp đang nằm bên trong.
Đó là sáng nay công ty chuyển phát nhanh đưa tới, là cái đồng hồ đeo tay hắn quên ở trong phòng làm việc của Cận Tử Kỳ.
Ban đầu người ta nói muốn đích thân đưa tới, nhưng bây giờ lại kêu chuyển phát nhanh đưa qua, còn để cho hắn tự thanh toán chi phí bưu điện!
Liên tiếp vài cuộc điện thoại gọi đến, đều bị cô nhấn tắt, đến cuối cùng cô dứt khoát tắt hẳn điện thoại.
Tống Kỳ Diễn bực bội đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, kìm nén một bụng tức giận không chỗ phát tiết, kéo căng bờ môi nhìn chằm chằm xe cộ đông nghịt dưới lầu hồi lâu, mới xoay người cầm áo khoác trên giá áo ra ngoài.
Hắn đi đến Phong Kỳ, đúng ngay giờ cao điểm tan tầm, xe dừng ở cửa toà cao ốc, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, Tống Kỳ Diễn từ từ trở nên sốt ruột, hắn quay kiếng xe xuống, ngón tay thon dài ném tàn thuốc ra ngoài xe, chưa lâu, tàn thuốc đã đầy đất.
Người đi đường qua lại nhỏ giọng phàn nàn, nhíu chân mày quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà đến cuối cùng, tất cả bất mãn xem chừng dần dần đổi thành việc các cô gái ngượng ngùng rình xem, thỉnh thoảng nhìn đến người đàn ông bên trong chiếc limousine có vẻ chán chường nhưng anh tuấn phi phàm.
Cận Tử Kỳ thật lâu vẫn chưa đi ra, Tống Kỳ Diễn nhịn một bụng thuốc nổ, nghiêm mặt ưỡn ngực xuống xe đi đến chỗ bảo vệ hỏi thăm, mới biết được Cận Tử Kỳ hôm nay về sớm, bốn giờ rưỡi đã trở về nhà!
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn lập tức tối sầm, lên xe đạp mạnh chân ga, vọt đi mất, hù dọa những nữ sinh trẻ đang xì xào bàn tán thảo luận về hắn kinh sợ mặt mày tái nhợt.
Cận Tử Kỳ người phụ nữ tuyệt tình này tính toán cái gì, hắn nên ném người phụ nữ không coi ai ra gì này ra sau ót!
Tống Kỳ Diễn căm giận lái xe đi, sau đó lại phát hiện mình lái xe đến gần khu biệt thự của Cận gia.
Hắn cảm giác mình đột nhiên thích lái xe vòng quanh ở trên đường quốc lộ, một lần lại một lần, không sợ người khác làm phiền.
Thỉnh thoảng khi bên đường xuất hiện bóng người, hắn tự nói với mình ngàn vạn lần không cần nhìn ra ngoài, bên ngoài ngoại trừ rừng cây xanh không có gì đẹp mắt.
Kết quả hắn lượn quanh hơn sáu vòng không ngờ lúc vô ý lại dừng mắt đến một bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn quen thuộc.
Trong phút chốc, trái tim cùng thân thể của Tống Kỳ Diễn đồng thời buông lỏng xuống.
Chiếc xe hơi lịch sự tao nhã màu đen lập tức dừng lại ở ven đường, lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang dữ dội.
Hai tay Tống Kỳ Diễn nắm vô lăng thật chặt, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, hắn dời tầm mắt ra bên ngoài.
Đối diện đường lớn cách đó không xa, Cận Mỗ Mỗ đang cưỡi một chiếc xe trẻ con, trên người còn mặc đồng phục vườn trẻ, thắt một cái khăn quàng đỏ, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn trắng nõn, hai chân đang gắng sức đạp, chốc chốc quay đầu lại gọi: "Kỳ Kỳ, nhanh lên, nhanh lên một chút, nếu không Mỗ Mỗ không cho Kỳ Kỳ ăn kem ly!"
Lúc đó Cận Tử Kỳ mặc một bộ quần áo thể thao áo khoác dài tay màu đỏ dưa hấu, tóc đen tết lên thật cao, cô chạy chầm chậm theo phía sau chiếc xe trẻ con, tóc đuôi ngựa sau lưng trong buổi hoàng hôn lưu loát vẽ xuống từng đường vòng cung.
Cận Mỗ Mỗ cưỡi đến cửa một siêu thị thì không chịu đi tới nữa, kéo Cận Tử Kỳ giở trò xấu muốn đi vào trong. Cận Tử Kỳ mặt tràn đầy cưng chìu, đem chiếc xe trẻ con xếp gọn một bên ở cửa siêu thị mới đi vào mua sắm.
Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ và Cận Mỗ Mỗ tay trong tay, ánh mắt càng thêm dịu dàng, hắn xuống xe đi đến cửa siêu thị, liếc mắt liền nhìn thấy được chiếc xe trẻ con hình phim hoạt hoạ xinh xắn.
Hắn vừa mới bước một chân vào siêu thị, trong đầu chợt nhớ tới thái độ tối hôm qua của Cận Tử Kỳ, dưới chân cũng chần chừ.
Tống Kỳ Diễn quay đầu nhíu mày nhìn chằm chằm chiếc xe trẻ con kia, nếu Cận Tử Kỳ không để ý tới hắn, hắn không phải lại tự khiến cho mình bẽ mặt sao?
"Tiên sinh, đừng ngăn ở cửa, anh như vậy làm sao mọi người đi qua được?"
Một bà thím đỉnh đầu rối tung tay trái nắm chắc một cái khóa xe tay phải xách một túi rau quả, vừa xua đuổi Tống Kỳ Diễn cản trở ở cửa siêu thị vừa vô cùng lo lắng đi ra ngoài.
Tống Kỳ Diễn vừa mới chán ghét tránh đi bàn tay của bà thím vung tới, ánh mắt lại bị cái khóa inox kia hấp dẫn...
------------------------------
"A a a! Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ! Xe của Mỗ Mỗ!"
Đang tính tiền Cận Tử Kỳ nghe thấy Cận Mỗ Mỗ chạy ra ngoài siêu thị trước đột nhiên kêu to, trong lòng căng thẳng, cho rằng xảy ra chuyện gì, vừa ôm túi to vừa chạy ra ngoài.
Kết quả chứng kiến Cận Mỗ Mỗ đang đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc xe trẻ con của nó, hai bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang chuẩn bị nện cái gì, dáng vẻ kiên quyết mạnh mẽ.
"Mỗ Mỗ, làm sao vậy?"
Cận Tử Kỳ vừa đi qua, Cận Mỗ Mỗ lập tức quay đầu lại, bả vai nhỏ bé rũ cụp, mặt lộ vẻ muốn khóc lên: "Kỳ Kỳ, xe của Mỗ Mỗ, không nhúc nhích được nữa!"
Cận Tử Kỳ nhìn theo bàn tay nhỏ bé của Cận Mỗ Mỗ, bánh xe phía sau thế nhưng miễn cưỡng dư ra một cái khoá xe của xe điện, không ngờ khóa xe đã khoá lại!
Lông mày từ từ chau lại, Cận Tử Kỳ đem túi đồ ăn vặt đặt ở bên cây, bản thân cũng ngồi xổm bên cạnh xe bắt đầu loay hoay với thanh khóa kia, vô cùng chăm chú mà không thấy được một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh.
"Em đang làm gì ở đây?"
Một giọng nam trầm thấp mà tràn đầy từ tính đột nhiên truyền đến từ phía sau, Cận Tử Kỳ nhịn không được muốn nhảy dựng lên.
Trong tay cô vẫn còn nắm thanh khóa xe kia, ngồi xổm nơi đó, quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi giày da hươu bên chân mình.
Cô dọc theo quần tây phẳng phiu mà nhìn lên trên, cái cổ trắng nõn thơm mát ra sức ngửa lên, mới nhìn rõ người đàn ông mang chiếc cằm có đường cong dứt khoát — Tống Kỳ Diễn.
"Là thục thử (chú) quái dị nha!" Cận Mỗ Mỗ bừng tỉnh đại ngộ quát lên, "Kỳ Kỳ, là thục thử quái dị!"
Cận Tử Kỳ bị Cận Mỗ Mỗ lôi kéo cánh tay, mới ý thức tới mình liên tục đang nhìn cái gì, nhớ tới trước đó cùng Tống Kỳ Diễn không vui vẻ, không muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn, chuẩn bị mang Mỗ Mỗ tránh đi.
Chỉ là khi cô mới vừa đứng lên, có lẽ vì ngồi xổm quá lâu, cô cảm thấy một trận choáng váng, thậm chí không cách nào đứng vững, cô nhắm mắt lại chờ đợi cơn choáng váng đi qua.
Nhưng khi cô cảm thấy có chút thoải mái, lại phát hiện mình đang ở trong ngực Tống Kỳ Diễn.
Đôi mắt thâm thuý dừng trên mặt của cô, hai tay ôm trọn bờ eo cô, tư thế của hai người mập mờ làm cho người khác mơ màng.
Cận Tử Kỳ hầu như vừa mở mắt thì lập tức đẩy hắn ra, hơn nữa hàng lông mày đen anh khí hơi nhíu lên.
"Kỳ Kỳ, đi đâu vậy? Xe của Mỗ Mỗ vẫn còn ở nơi này nha!"
Cận Mỗ Mỗ nhìn thấy Cận Tử Kỳ chuẩn bị vứt chiếc xe trẻ con của nó dẫn nó rời đi, vội vàng ôm chiếc xe nhỏ không buông tay, mặc kệ Cận Tử Kỳ kéo như thế nào cũng ôm chặt không chịu đi: "Đây là Tiểu Doãn tử mua, Mỗ Mỗ không thể vứt bỏ!"
Tống Kỳ Diễn vừa nghe đến ba chữ "Tiểu Doãn tử", đáy mắt lập tức thoáng hiện lên không vui, trong lòng âm thầm đau khổ: sớm biết vậy cũng không khóa, trực tiếp đập bể được rồi, cùng lắm thì lần nữa bồi thường một chiếc khác!
Đương nhiên, đã từ rất lâu, con người muốn là một chuyện hành động lại là một chuyện khác, tựa như Tống Kỳ Diễn, thân thể cao to đã ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc xe trẻ con, thoáng kiểm tra, quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ lãnh đạm nói: "Hẳn là có người khóa sai rồi."
Cận Tử Kỳ đối với Tống Kỳ Diễn lần này giải thích vô cùng tin tưởng, nhưng đôi mắt Cận Mỗ Mỗ thoáng hiện lên ánh sáng chờ mong , hướng đến Tống Kỳ Diễn lên tiếng lộ ra hai hàm răng nhỏ trắng sáng: "Xe của Mỗ Mỗ còn có thể cưỡi về nhà sao?"
Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Cận Tử Kỳ không lộ dấu vết, nhíu nhíu mày, dừng lại mấy giây, giống như trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ mới trả lời: "Có lẽ chốc lát nữa đối phương phát hiện khóa sai xe rồi sẽ trở lại lấy khóa."
Cận Tử Kỳ thật ra không muốn ở chung một chỗ với Tống Kỳ Diễn, nhưng Cận Mỗ Mỗ sau khi nghe lời nói của Tống Kỳ Diễn mà vui mừng giơ tay lên chỉ vào KFC bên cạnh siêu thị: "Vậy Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ cùng đi đến chỗ ông già KFC kia chờ đi!"
"Thật sự quyết định phải làm như vậy sao?" Lương Nhất Thần đem hết tư liệu nhét vào túi văn kiện bằng da.
Tài liệu bên trong cũng đủ chứng minh Tống Kỳ Diễn chính là người con trai trưởng ba mươi năm trước gặp tai nạn trên biển qua đời của Tống gia.
Con trai trưởng, cái từ này nghe vào châm chọc đến nhường nào, cũng tuyên bố thêm một nhà giàu sang quyền thế có việc bê bối.
Tống Kỳ Diễn nằm ngửa ở trên ghế da, một tay che lấy hai mắt, không lên tiếng, trong thư phòng trầm mặc một cách quỷ dị.
"Mặc dù Tống Chi Nhậm hiện tại tay nắm quyền hành, nhưng năm đó trên di chúc của ông ngoại cậu viết rõ ràng rành mạch rằng cậu mới là người thừa kế đầu tiên, cậu đã trở lại, ông ta lý ra nên đem mọi thứ từng thuộc về Lam gia trả lại cho cậu."
Lương Nhất Thần thò người ra vỗ vỗ lên vai Tống Kỳ Diễn an ủi: "Hai ngày nữa là sinh nhật bảy mươi tuổi của Tống Chi Nhậm, thiệp mời tôi sẽ giúp cậu đoạt tới tay, đến lúc đó tự cậu lo liệu."
Vẫn không nhận được bất kỳ lời đáp trả nào, Lương Nhất Thần chỉ biết thở dài rồi xoay người tự mình rời đi.
Đợi ở cửa phòng vang lên tiếng 'bịch' đóng kín, Tống Kỳ Diễn mới cầm hạ mu bàn tay khỏi mắt, khóe mắt liếc đến một ngăn kéo dưới bàn sách, hắn vươn tay kéo ra, có một cái hộp đang nằm bên trong.
Đó là sáng nay công ty chuyển phát nhanh đưa tới, là cái đồng hồ đeo tay hắn quên ở trong phòng làm việc của Cận Tử Kỳ.
Ban đầu người ta nói muốn đích thân đưa tới, nhưng bây giờ lại kêu chuyển phát nhanh đưa qua, còn để cho hắn tự thanh toán chi phí bưu điện!
Liên tiếp vài cuộc điện thoại gọi đến, đều bị cô nhấn tắt, đến cuối cùng cô dứt khoát tắt hẳn điện thoại.
Tống Kỳ Diễn bực bội đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, kìm nén một bụng tức giận không chỗ phát tiết, kéo căng bờ môi nhìn chằm chằm xe cộ đông nghịt dưới lầu hồi lâu, mới xoay người cầm áo khoác trên giá áo ra ngoài.
Hắn đi đến Phong Kỳ, đúng ngay giờ cao điểm tan tầm, xe dừng ở cửa toà cao ốc, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, Tống Kỳ Diễn từ từ trở nên sốt ruột, hắn quay kiếng xe xuống, ngón tay thon dài ném tàn thuốc ra ngoài xe, chưa lâu, tàn thuốc đã đầy đất.
Người đi đường qua lại nhỏ giọng phàn nàn, nhíu chân mày quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà đến cuối cùng, tất cả bất mãn xem chừng dần dần đổi thành việc các cô gái ngượng ngùng rình xem, thỉnh thoảng nhìn đến người đàn ông bên trong chiếc limousine có vẻ chán chường nhưng anh tuấn phi phàm.
Cận Tử Kỳ thật lâu vẫn chưa đi ra, Tống Kỳ Diễn nhịn một bụng thuốc nổ, nghiêm mặt ưỡn ngực xuống xe đi đến chỗ bảo vệ hỏi thăm, mới biết được Cận Tử Kỳ hôm nay về sớm, bốn giờ rưỡi đã trở về nhà!
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn lập tức tối sầm, lên xe đạp mạnh chân ga, vọt đi mất, hù dọa những nữ sinh trẻ đang xì xào bàn tán thảo luận về hắn kinh sợ mặt mày tái nhợt.
Cận Tử Kỳ người phụ nữ tuyệt tình này tính toán cái gì, hắn nên ném người phụ nữ không coi ai ra gì này ra sau ót!
Tống Kỳ Diễn căm giận lái xe đi, sau đó lại phát hiện mình lái xe đến gần khu biệt thự của Cận gia.
Hắn cảm giác mình đột nhiên thích lái xe vòng quanh ở trên đường quốc lộ, một lần lại một lần, không sợ người khác làm phiền.
Thỉnh thoảng khi bên đường xuất hiện bóng người, hắn tự nói với mình ngàn vạn lần không cần nhìn ra ngoài, bên ngoài ngoại trừ rừng cây xanh không có gì đẹp mắt.
Kết quả hắn lượn quanh hơn sáu vòng không ngờ lúc vô ý lại dừng mắt đến một bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn quen thuộc.
Trong phút chốc, trái tim cùng thân thể của Tống Kỳ Diễn đồng thời buông lỏng xuống.
Chiếc xe hơi lịch sự tao nhã màu đen lập tức dừng lại ở ven đường, lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang dữ dội.
Hai tay Tống Kỳ Diễn nắm vô lăng thật chặt, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, hắn dời tầm mắt ra bên ngoài.
Đối diện đường lớn cách đó không xa, Cận Mỗ Mỗ đang cưỡi một chiếc xe trẻ con, trên người còn mặc đồng phục vườn trẻ, thắt một cái khăn quàng đỏ, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn trắng nõn, hai chân đang gắng sức đạp, chốc chốc quay đầu lại gọi: "Kỳ Kỳ, nhanh lên, nhanh lên một chút, nếu không Mỗ Mỗ không cho Kỳ Kỳ ăn kem ly!"
Lúc đó Cận Tử Kỳ mặc một bộ quần áo thể thao áo khoác dài tay màu đỏ dưa hấu, tóc đen tết lên thật cao, cô chạy chầm chậm theo phía sau chiếc xe trẻ con, tóc đuôi ngựa sau lưng trong buổi hoàng hôn lưu loát vẽ xuống từng đường vòng cung.
Cận Mỗ Mỗ cưỡi đến cửa một siêu thị thì không chịu đi tới nữa, kéo Cận Tử Kỳ giở trò xấu muốn đi vào trong. Cận Tử Kỳ mặt tràn đầy cưng chìu, đem chiếc xe trẻ con xếp gọn một bên ở cửa siêu thị mới đi vào mua sắm.
Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ và Cận Mỗ Mỗ tay trong tay, ánh mắt càng thêm dịu dàng, hắn xuống xe đi đến cửa siêu thị, liếc mắt liền nhìn thấy được chiếc xe trẻ con hình phim hoạt hoạ xinh xắn.
Hắn vừa mới bước một chân vào siêu thị, trong đầu chợt nhớ tới thái độ tối hôm qua của Cận Tử Kỳ, dưới chân cũng chần chừ.
Tống Kỳ Diễn quay đầu nhíu mày nhìn chằm chằm chiếc xe trẻ con kia, nếu Cận Tử Kỳ không để ý tới hắn, hắn không phải lại tự khiến cho mình bẽ mặt sao?
"Tiên sinh, đừng ngăn ở cửa, anh như vậy làm sao mọi người đi qua được?"
Một bà thím đỉnh đầu rối tung tay trái nắm chắc một cái khóa xe tay phải xách một túi rau quả, vừa xua đuổi Tống Kỳ Diễn cản trở ở cửa siêu thị vừa vô cùng lo lắng đi ra ngoài.
Tống Kỳ Diễn vừa mới chán ghét tránh đi bàn tay của bà thím vung tới, ánh mắt lại bị cái khóa inox kia hấp dẫn...
------------------------------
"A a a! Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ! Xe của Mỗ Mỗ!"
Đang tính tiền Cận Tử Kỳ nghe thấy Cận Mỗ Mỗ chạy ra ngoài siêu thị trước đột nhiên kêu to, trong lòng căng thẳng, cho rằng xảy ra chuyện gì, vừa ôm túi to vừa chạy ra ngoài.
Kết quả chứng kiến Cận Mỗ Mỗ đang đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc xe trẻ con của nó, hai bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang chuẩn bị nện cái gì, dáng vẻ kiên quyết mạnh mẽ.
"Mỗ Mỗ, làm sao vậy?"
Cận Tử Kỳ vừa đi qua, Cận Mỗ Mỗ lập tức quay đầu lại, bả vai nhỏ bé rũ cụp, mặt lộ vẻ muốn khóc lên: "Kỳ Kỳ, xe của Mỗ Mỗ, không nhúc nhích được nữa!"
Cận Tử Kỳ nhìn theo bàn tay nhỏ bé của Cận Mỗ Mỗ, bánh xe phía sau thế nhưng miễn cưỡng dư ra một cái khoá xe của xe điện, không ngờ khóa xe đã khoá lại!
Lông mày từ từ chau lại, Cận Tử Kỳ đem túi đồ ăn vặt đặt ở bên cây, bản thân cũng ngồi xổm bên cạnh xe bắt đầu loay hoay với thanh khóa kia, vô cùng chăm chú mà không thấy được một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh.
"Em đang làm gì ở đây?"
Một giọng nam trầm thấp mà tràn đầy từ tính đột nhiên truyền đến từ phía sau, Cận Tử Kỳ nhịn không được muốn nhảy dựng lên.
Trong tay cô vẫn còn nắm thanh khóa xe kia, ngồi xổm nơi đó, quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi giày da hươu bên chân mình.
Cô dọc theo quần tây phẳng phiu mà nhìn lên trên, cái cổ trắng nõn thơm mát ra sức ngửa lên, mới nhìn rõ người đàn ông mang chiếc cằm có đường cong dứt khoát — Tống Kỳ Diễn.
"Là thục thử (chú) quái dị nha!" Cận Mỗ Mỗ bừng tỉnh đại ngộ quát lên, "Kỳ Kỳ, là thục thử quái dị!"
Cận Tử Kỳ bị Cận Mỗ Mỗ lôi kéo cánh tay, mới ý thức tới mình liên tục đang nhìn cái gì, nhớ tới trước đó cùng Tống Kỳ Diễn không vui vẻ, không muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn, chuẩn bị mang Mỗ Mỗ tránh đi.
Chỉ là khi cô mới vừa đứng lên, có lẽ vì ngồi xổm quá lâu, cô cảm thấy một trận choáng váng, thậm chí không cách nào đứng vững, cô nhắm mắt lại chờ đợi cơn choáng váng đi qua.
Nhưng khi cô cảm thấy có chút thoải mái, lại phát hiện mình đang ở trong ngực Tống Kỳ Diễn.
Đôi mắt thâm thuý dừng trên mặt của cô, hai tay ôm trọn bờ eo cô, tư thế của hai người mập mờ làm cho người khác mơ màng.
Cận Tử Kỳ hầu như vừa mở mắt thì lập tức đẩy hắn ra, hơn nữa hàng lông mày đen anh khí hơi nhíu lên.
"Kỳ Kỳ, đi đâu vậy? Xe của Mỗ Mỗ vẫn còn ở nơi này nha!"
Cận Mỗ Mỗ nhìn thấy Cận Tử Kỳ chuẩn bị vứt chiếc xe trẻ con của nó dẫn nó rời đi, vội vàng ôm chiếc xe nhỏ không buông tay, mặc kệ Cận Tử Kỳ kéo như thế nào cũng ôm chặt không chịu đi: "Đây là Tiểu Doãn tử mua, Mỗ Mỗ không thể vứt bỏ!"
Tống Kỳ Diễn vừa nghe đến ba chữ "Tiểu Doãn tử", đáy mắt lập tức thoáng hiện lên không vui, trong lòng âm thầm đau khổ: sớm biết vậy cũng không khóa, trực tiếp đập bể được rồi, cùng lắm thì lần nữa bồi thường một chiếc khác!
Đương nhiên, đã từ rất lâu, con người muốn là một chuyện hành động lại là một chuyện khác, tựa như Tống Kỳ Diễn, thân thể cao to đã ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc xe trẻ con, thoáng kiểm tra, quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ lãnh đạm nói: "Hẳn là có người khóa sai rồi."
Cận Tử Kỳ đối với Tống Kỳ Diễn lần này giải thích vô cùng tin tưởng, nhưng đôi mắt Cận Mỗ Mỗ thoáng hiện lên ánh sáng chờ mong , hướng đến Tống Kỳ Diễn lên tiếng lộ ra hai hàm răng nhỏ trắng sáng: "Xe của Mỗ Mỗ còn có thể cưỡi về nhà sao?"
Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Cận Tử Kỳ không lộ dấu vết, nhíu nhíu mày, dừng lại mấy giây, giống như trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ mới trả lời: "Có lẽ chốc lát nữa đối phương phát hiện khóa sai xe rồi sẽ trở lại lấy khóa."
Cận Tử Kỳ thật ra không muốn ở chung một chỗ với Tống Kỳ Diễn, nhưng Cận Mỗ Mỗ sau khi nghe lời nói của Tống Kỳ Diễn mà vui mừng giơ tay lên chỉ vào KFC bên cạnh siêu thị: "Vậy Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ cùng đi đến chỗ ông già KFC kia chờ đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook